Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 31
2024-11-08 21:45:59
Lúc tay hắn ta sắp chạm vào tóc Khương Nhiêu thì đột nhiên lệch sang một bên. Lý do là vì có một vật cứng nhòn nhọn đập trúng lưng khiến hắn ta giật mình.
Xương bả vai bên phải của Dương Tu Trúc đau nhói, có cảm giác như vừa bị mười mấy con ong độc to lớn châm vào cùng một chỗ vậy.
Chết tiệt.
Dương Tu Trúc nhíu chặt mày, tay xoa xoa bả vai phải đang đau đến mức tê dại của mình rồi chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hắn ta cảnh giác xoay người lại nhìn ra phía sau.
Cách chỗ hắn ta đang đứng chừng mười mấy bước chân có một bức tường dài phủ đầy rêu xanh bị ánh mặt trời ban trưa hắt ra một cái bóng thật dài.
Một thiếu niên ngồi xe lăn mặt mày tái nhợt giấu mình trong bóng râm nơi đó, đôi mắt đỏ ngầu.
Khoảnh khắc lúc ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu niên kia chợt nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn không chút keo kiệt để lộ ra những biểu cảm phong phú.
Đó là vẻ giễu cợt và khiêu khích.
Gần như chỉ trong chớp mắt Dương Tu Trúc đã xác định được kẻ đã ném đá vào mình là ai.
Cơn giận như dầu nóng sôi trào bốc lên trong lòng hắn ta...
Dương Tu Trúc không thèm để ý đến hình tượng hiền hoà mà bản thân xây dựng nữa. Hắn ta xị mặt xuống, chắp tay sau lưng rồi tiến thẳng về phía đó.
Nếu không trả thù thì sau này hắn ta sẽ mang tiếng bị cả một thằng què bắt nạt mất.
Thiếu niên kia đã nhìn thấy hắn ta tiến lại gần mình rồi nhưng trên mặt hắn chẳng có vẻ gì là lo sợ.
Không phải dáng vẻ vô tri nên không sợ mà là hắn biết rõ chuyện sắp xảy ra nhưng vẫn bày ra vẻ ngang ngược không hề lùi bước không hề run sợ chút nào.
Cũng chỉ là một tên què mà thôi, có tư cách gì mà lên mặt chứ?
Nhưng đúng lúc này Dung Đình lại chợt nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đôi mắt hẹp dài như mắt hồ ly hơi nheo lại, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khẽ.
Dương Tu Trúc còn chưa kịp hiểu nụ cười mang đầy tính công kích này là có ý gì thì mọi chuyện đã diễn ra rồi.
Một tiếng "Ầm" vang vọng bên tai hắn ta.
...
Vì đây là lần đầu tiên thấy người ngồi trên xe lăn đậu ở chỗ bằng phẳng cũng té được nên Dương Tu Trúc trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng đối với Khương Nhiêu nãy giờ bị Dương Tu Trúc chắn mất tầm nhìn mà nói thì nàng chỉ nhìn thấy cảnh Dung Đình té lăn quay trên mặt đất mà thôi.
Khương Nhiêu vốn không muốn để ý đến Dương Tu Trúc nên nãy giờ vẫn luôn cúi đầu.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng động lớn kia, nàng mới ngẩng phắt đầu lên.
Cảnh tượng cả Dung Đình và xe lăn té nhào xuống đất với một tư thế vô cùng nhếch nhác và đau lòng diễn ra ngay trước mắt Khương Nhiêu.
Trùng khớp với những gì trước đây nàng từng tưởng tượng...
Sau khi biết hắn tàn phế không thể đi lại, điều mà nàng quan tâm nhất là ai sẽ chăm sóc hắn đây?
Nhưng trong giấc mơ của nàng, Dung Đình rất ghét việc có người lạ đến gần mình, tính khí lại cố chấp khó chiều nê dù hai chân không đi lại được, hắn vẫn cố gắng tự làm mọi chuyện, không muốn nhờ vả ai cả. Thỉnh thoảng hắn sai khiến nàng cũng chỉ là vì muốn hành hạ nàng thôi.
Trong mơ, có mấy lần nàng tình cờ trông thấy cảnh hắn chống gậy đứng lên rồi suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Khi phát hiện ra nàng nhìn thấy, hắn vô cùng giận dữ. Dáng vẻ hoàn toàn đắm chìm trong sự tàn bạo kia của hắn chắc đến cả Diêm La Vương cũng phải sợ.
Biết rõ hắn rất kháng cự và chán ghét việc người khác đến gần chăm sóc mình nên vào cái ngày Uông Chu bị bắt kia, sau khi bị hắn từ chối yêu cầu cử hai người hầu tới chăm sóc, nàng không còn nhắc lại chuyện nữa.
Có điều trong lòng nàng vẫn thầm lo lắng lỡ hắn té xuống rồi bị thương.
Không ngờ hôm nay những lo âu trong lòng nàng lại biến thành sự thật. Khương Nhiêu lập tức vọt tới, lách qua người Dương Tu Trúc đến trước mặt Dung Đình.
Hai mắt nàng ầng ậc nước, vừa tới nơi đã lo lắng cúi người xuống hỏi: "Ngươi có sao không?"
Sau khi ngã xuống, Dung Đình đã ngẩng đầu lên nhìn Dương Tu Trúc rồi nhếch môi cười ngang ngược. Nhưng khi Khương Nhiêu để ý đến hắn thì nụ cười kia đã biến mất hoàn toàn rồi.
Hắn im lặng cúi đầu không nói gì.
Khương Nhiêu đang nghĩ đến cảnh Dương Tu Trúc tiến về phía này trước mình mà thầm giật mình trong lòng. Nàng quay lại nhìn hắn ta rồi hỏi với vẻ khó tin: "Ngươi đẩy hắn té phải không?"
Trong khoảnh khắc đó, dáng vẻ nàng trông chẳng khác gì gà mái che chở gà con.
Dương Tu Trúc lập tức chối ngay: "Không phải ta!"
Hắn ta nói rồi liếc về phía Dung Đình chờ Dung Đình lên tiếng. Ai ngờ lúc cần thì hắn lại im thin thít không hé răng nửa lời!
Như vậy chẳng phải càng làm cho Khương Nhiêu hiểu nhầm hắn ta sao?
Dương Tu Trúc chỉ vào xe lăn của Dung Đình: "Tại xe lăn của hắn bị hư đấy chứ."
Khương Nhiêu vẫn không tin lắm.
Một người cuống cuồng giải thích, một người có lắng nghe nhưng nhất quyết không tin.
Dung Đình thì ngồi một bên xem.
Chờ đến khi Dương Tu Trúc sốt ruột đến mức sắp bùng nổ và xác nhận chắc chắn Khương Nhiêu không có nhiều lòng tin mới hắn ta, Dung Đình mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Tại xe lăn hư đấy."
Nhìn lại mới thấy chiếc xe lăn phía sau Dung Đình bị nứt ở tay vịn bên trái. Bây giờ nó gần như sụp mất một nửa rồi.
Dương Tu Trúc tức ói máu! Hắn mở miệng nói chuyện sớm hơn chút thì chết à?? Rõ ràng tiểu tử này rắp tâm muốn hại hắn ta bị Khương Nhiêu hiểu nhầm.
"Không phải ta làm thật mà." Dương Tu Trúc cuống lên biện giải cho bản thân. Lần này trong giọng nói đã tự tin hơn hẳn.
"Xin lỗi nhé."
Nghe vậy, Dương Tu Trúc không khỏi mừng thầm trong lòng, cho rằng mình có thể nhân cơ hội này mà chuyện trò với Khương Nhiêu thêm mấy câu...
Nhưng đúng lúc này Dung Đình lại lên tiếng.
"Chân ta đau."
Thiếu niên cúi thấp đầu, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.
Từ trước tới giờ giọng hắn luôn là kiểu trầm thấp khàn khàn như này, chẳng qua bây giờ nó không chỉ trầm mà còn chậm nữa, nghe rõ là rầu rĩ và yếu ớt.
Chỉ ba chữ đơn giản, hắn đã thành công thu hút sự chú ý của Khương Nhiêu.
Bởi vì ba chữ này làm nàng cảm thấy hắn đang vô cùng tủi thân. Thế là Khương Nhiêu chẳng thèm quan tâm Dương Tu Trúc đang nói gì nữa. Nàng vội vàng quay lại quan sát cơ thể Dung Đình rồi lại gọi nha hoàn: "Mau đi tìm đại phu tới đây."
Khương Nhiêu cũng muốn đỡ hắn dậy nhưng lại sợ làm hắn ngã thêm lần nữa nên đành thôi: "Ngươi còn bị đau chỗ nào nữa không?"
Dung Đình đẩy người lê hai cái chân bị thương của mình trên đất rồi nhẹ nhàng dựa vào bức tường phía sau. Trông hắn bây giờ như chú tượng đất nhỏ vậy, mặt mày dính đầy bụi bẩn, gò má thì tái nhợt.
Hắn cúi đầu nhìn hai cái chân đang nằm trong bóng râm của bức tường, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Từ khi chào đời đến giờ hắn chưa từng giao tiếp bình thường với người khác bao giờ nên không biết cách giấu những gai nhọn trên người mình đi kiểu gì, cũng không biết cách lấy lòng người khác. Lúc muốn có được sự yêu thích của người ta hắn cũng không biết mình nên làm gì, nên bày ra biểu cảm như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn lại thấy được vẻ lo lắng sốt sắng và thương tiếc trong mắt Khương Nhiêu.
Trước đây nàng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt này rất nhiều lần rồi.
Điều này giúp hắn nhận ra có lẽ dáng vẻ hiện tại của bản thân đã động đến lòng trắc ẩn của nàng.
Hắn muốn nàng thương tiếc mình nên vẫn tiếp tục duy trì nét mặt ủ rũ buồn buồn kia.
"Hết rồi." Giọng nói của hắn cũng trở nên ngoan ngoãn: "Chỉ đau chân thôi."
Huyệt thái dương của Dương Tu Trúc giật giật liên tục.
Hết rồi không đau ở đâu nữa thì im đi, còn nhấn mạnh chân đau làm gì hả?
Trước giờ hắn ta đã đọc rất nhiều sách nhưng nội dung trong sách chỉ dạy hắn ta đối xử với người khác khiêm nhường lễ độ mà thôi. Chỉ khi thái độ của hắn ta mang lại cho người khác cảm giác ấm áp như làn gió xuân thì người ta mới thưởng thức hắn ta. Thế nên đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một người như Dung Đình.
Lúc này Dương Tu Trúc bỗng nhớ ra Dung Đình là ai.
Đây chính là tên người hầu tàn tật luôn đi theo sau lưng Khương Nhiêu, cũng luôn được nàng lên tiếng bảo vệ trong hội đèn lồng hôm ấy đây mà. Nhưng nhìn dáng vẻ kiểu vừa yếu thế vừa đáng thương kia...
Yếu thế với đáng thương con khỉ á!
Hắn ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tên này tự phá hỏng xe lăn của mình rồi tự lăn từ trên xe lăn xuống đấy nhé. Đây hoàn toàn không phải một tai nạn!
Nếu cố ý bày ra vẻ đáng thương thì chứng tỏ tên này là một tên đầy tâm cơ.
Dương Tu Trúc căm tức nói với Khương Nhiêu: "Hắn chỉ đang giả vờ đáng thương thôi. Cô nương đừng tin hắn!"
Trong đêm hội đèn lồng kia người tàn phế đó chưa từng tháo mặt nạ ra lần nào nên nhất thời hắn ta chưa thể nhận ra ngay.
Nhưng chiếc xe lăn của người trước mặt và người đêm đó giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ đêm đó xe lăn vẫn còn lành lặn còn bây giờ nó đã bị hỏng mà thôi.
Cơn giận dâng trào trong mắt Dương Tu Trúc. Sau khi nghe hắn ta nói, Khương Nhiêu quay đầu lại nhìn hắn ta nhưng là nhìn với ánh mắt chẳng mấy vui vẻ: "Nếu không có việc gì nữa thì Dương công tử mau về nhà đi thôi."
Rõ ràng đây là ý đuổi khách.
Thấy nàng không nghe lọt tai lời của mình, Dương Tu Trúc không khỏi nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Hắn ta nhìn chằm chằm thiếu niên ngã ngồi dưới đất, muốn tìm ra sơ hở nào đó để tố cáo.
Nhưng dù hắn ta có nhìn mấy lần thì thiếu niên dưới đất vẫn có làn da tái nhợt, cơ thể cao ráo nhưng lại có vẻ rất gầy gò, toàn thân rặt một vẻ chán nản bệnh tật. Hơn nữa hắn còn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp nữa, rất dễ lấy được sự đồng cảm của người khác.
Có điều nếu thật sự là một người bệnh thì sao hắn có sức phá hỏng xe lăn được?
Thậm chí người bình thường cũng chẳng đủ sức mà phá xe lăn ấy chứ.
Đây là một tên điên, một tên điên tàn phế.
"Ta tận mắt chứng kiến cảnh hắn tự phá hỏng xe lăn rồi té xuống." Dương Tu Trúc định kể lại đầu đuôi sự việc mà mình thấy cho Khương Nhiêu biết để lấy lại thiện cảm. Thế nhưng hắn ta càng giải thích, Khương Nhiêu lại càng nhìn hắn ta bằng ánh mắt quái dị.
Cứ như hắn ta đang nói láo vậy.
Dương Tu Trúc hơi mất kiên nhẫn nên giọng điệu cũng trở nên sốt ruột: "Cô nương phải tin ta."
Đương nhiên làm gì có chuyện Khương Nhiêu tin hắn ta được. Thậm chí nàng còn chẳng muốn nghe hắn ta nói chuyện nữa là. Hiện tại điều mà nàng quan tâm là tại sao nha hoàn đi mời đại phu còn chưa về.
Vì đang để ý chuyện khác nên nàng không nghe rõ Dương Tu Trúc đang nói gì cả. Lời của hắn ta lọt vào tai nàng đều tự động biến thành tạp âm hết.
Vo ve vo ve vo ve vo ve...
Vo ve vo ve vo ve vo ve...
Ngay cả con ruồi cũng ít nói hơn hắn ta.
Người này thật phiền phức.
Bây giờ còn có người đang bị thương kia kìa, cứu người mới là quan trọng nhất chứ.
Nãy giờ Dung Đình vẫn luôn im lặng quan sát dáng vẻ Khương Nhiêu.
Thấy nàng cứ nhìn ngó xung quanh với vẻ trông mong chờ đợi, ánh mắt hắn dần trở nên u ám, cuối cùng hắn cất lời: "Không cần chờ đại phu tới đâu."
"Tìm một chỗ nào đó xoa bóp chốc lát là được rồi."
Khương Nhiêu nhíu chặt mày nhìn hắn, càng nhìn càng thấy hắn đáng thương, vô cùng đáng thương.
Nghe giọng điệu quen thuộc kia thì có vẻ như trước đây hắn cũng đã đau chân nhiều lần rồi.
Nhưng phương pháp để hết đau của hắn lại là xoa bóp chốc lát.
Đáng thương chết đi được!
Nàng đau lòng nên tiến lại gần hắn, cất giọng ôn tồn nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi muốn tới chỗ nào ngồi? Ta đỡ người tới chỗ đó nhé?"
Tiểu cô nương cúi đầu xuống làm cái bóng của mình che khuất cả khuôn mặt bẩn thỉu của hắn: "Trong phòng."
Hắn muốn vào phòng hả?
Khương Nhiêu gật đầu nói: "Vậy chúng ta tới chỗ ta ngồi nhé."
Vì nhanh chóng được như ý quá nên biểu cảm trên mặt Dung Đình hơi thay đổi, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước.
Dương Tu Trúc thấy mình nói một đống mà Khương Nhiêu lại chẳng nghe lọt chữ nào, trong lòng căm tức nhưng lại không tiện phát cáu.
Sau khi nhìn kỹ lại, hắn ta bắt đầu cảm thấy thiếu niên trước đó cười lạnh giễu cợt mình và thiếu niên ngoan ngoãn ốm yếu trước mặt hoàn toàn khác nhau, không giống một người chút nào.
Chẳng lẽ đúng là hắn ta hiểu nhầm?
Hắn ta không để ý đến xương bả vai mình vẫn còn nhức nhối và bầm tím mà sải bước tiến thêm một bước về phía Khương Nhiêu rồi nhẹ nhàng nói: "Để ta đỡ hắn cho."
Khương Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta một cái.
Xương bả vai bên phải của Dương Tu Trúc đau nhói, có cảm giác như vừa bị mười mấy con ong độc to lớn châm vào cùng một chỗ vậy.
Chết tiệt.
Dương Tu Trúc nhíu chặt mày, tay xoa xoa bả vai phải đang đau đến mức tê dại của mình rồi chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Hắn ta cảnh giác xoay người lại nhìn ra phía sau.
Cách chỗ hắn ta đang đứng chừng mười mấy bước chân có một bức tường dài phủ đầy rêu xanh bị ánh mặt trời ban trưa hắt ra một cái bóng thật dài.
Một thiếu niên ngồi xe lăn mặt mày tái nhợt giấu mình trong bóng râm nơi đó, đôi mắt đỏ ngầu.
Khoảnh khắc lúc ánh mắt hai người chạm nhau, thiếu niên kia chợt nhướng mày, khuôn mặt anh tuấn không chút keo kiệt để lộ ra những biểu cảm phong phú.
Đó là vẻ giễu cợt và khiêu khích.
Gần như chỉ trong chớp mắt Dương Tu Trúc đã xác định được kẻ đã ném đá vào mình là ai.
Cơn giận như dầu nóng sôi trào bốc lên trong lòng hắn ta...
Dương Tu Trúc không thèm để ý đến hình tượng hiền hoà mà bản thân xây dựng nữa. Hắn ta xị mặt xuống, chắp tay sau lưng rồi tiến thẳng về phía đó.
Nếu không trả thù thì sau này hắn ta sẽ mang tiếng bị cả một thằng què bắt nạt mất.
Thiếu niên kia đã nhìn thấy hắn ta tiến lại gần mình rồi nhưng trên mặt hắn chẳng có vẻ gì là lo sợ.
Không phải dáng vẻ vô tri nên không sợ mà là hắn biết rõ chuyện sắp xảy ra nhưng vẫn bày ra vẻ ngang ngược không hề lùi bước không hề run sợ chút nào.
Cũng chỉ là một tên què mà thôi, có tư cách gì mà lên mặt chứ?
Nhưng đúng lúc này Dung Đình lại chợt nhẹ nhàng cúi đầu xuống, đôi mắt hẹp dài như mắt hồ ly hơi nheo lại, khoé môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khẽ.
Dương Tu Trúc còn chưa kịp hiểu nụ cười mang đầy tính công kích này là có ý gì thì mọi chuyện đã diễn ra rồi.
Một tiếng "Ầm" vang vọng bên tai hắn ta.
...
Vì đây là lần đầu tiên thấy người ngồi trên xe lăn đậu ở chỗ bằng phẳng cũng té được nên Dương Tu Trúc trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng đối với Khương Nhiêu nãy giờ bị Dương Tu Trúc chắn mất tầm nhìn mà nói thì nàng chỉ nhìn thấy cảnh Dung Đình té lăn quay trên mặt đất mà thôi.
Khương Nhiêu vốn không muốn để ý đến Dương Tu Trúc nên nãy giờ vẫn luôn cúi đầu.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng động lớn kia, nàng mới ngẩng phắt đầu lên.
Cảnh tượng cả Dung Đình và xe lăn té nhào xuống đất với một tư thế vô cùng nhếch nhác và đau lòng diễn ra ngay trước mắt Khương Nhiêu.
Trùng khớp với những gì trước đây nàng từng tưởng tượng...
Sau khi biết hắn tàn phế không thể đi lại, điều mà nàng quan tâm nhất là ai sẽ chăm sóc hắn đây?
Nhưng trong giấc mơ của nàng, Dung Đình rất ghét việc có người lạ đến gần mình, tính khí lại cố chấp khó chiều nê dù hai chân không đi lại được, hắn vẫn cố gắng tự làm mọi chuyện, không muốn nhờ vả ai cả. Thỉnh thoảng hắn sai khiến nàng cũng chỉ là vì muốn hành hạ nàng thôi.
Trong mơ, có mấy lần nàng tình cờ trông thấy cảnh hắn chống gậy đứng lên rồi suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Khi phát hiện ra nàng nhìn thấy, hắn vô cùng giận dữ. Dáng vẻ hoàn toàn đắm chìm trong sự tàn bạo kia của hắn chắc đến cả Diêm La Vương cũng phải sợ.
Biết rõ hắn rất kháng cự và chán ghét việc người khác đến gần chăm sóc mình nên vào cái ngày Uông Chu bị bắt kia, sau khi bị hắn từ chối yêu cầu cử hai người hầu tới chăm sóc, nàng không còn nhắc lại chuyện nữa.
Có điều trong lòng nàng vẫn thầm lo lắng lỡ hắn té xuống rồi bị thương.
Không ngờ hôm nay những lo âu trong lòng nàng lại biến thành sự thật. Khương Nhiêu lập tức vọt tới, lách qua người Dương Tu Trúc đến trước mặt Dung Đình.
Hai mắt nàng ầng ậc nước, vừa tới nơi đã lo lắng cúi người xuống hỏi: "Ngươi có sao không?"
Sau khi ngã xuống, Dung Đình đã ngẩng đầu lên nhìn Dương Tu Trúc rồi nhếch môi cười ngang ngược. Nhưng khi Khương Nhiêu để ý đến hắn thì nụ cười kia đã biến mất hoàn toàn rồi.
Hắn im lặng cúi đầu không nói gì.
Khương Nhiêu đang nghĩ đến cảnh Dương Tu Trúc tiến về phía này trước mình mà thầm giật mình trong lòng. Nàng quay lại nhìn hắn ta rồi hỏi với vẻ khó tin: "Ngươi đẩy hắn té phải không?"
Trong khoảnh khắc đó, dáng vẻ nàng trông chẳng khác gì gà mái che chở gà con.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Tu Trúc lập tức chối ngay: "Không phải ta!"
Hắn ta nói rồi liếc về phía Dung Đình chờ Dung Đình lên tiếng. Ai ngờ lúc cần thì hắn lại im thin thít không hé răng nửa lời!
Như vậy chẳng phải càng làm cho Khương Nhiêu hiểu nhầm hắn ta sao?
Dương Tu Trúc chỉ vào xe lăn của Dung Đình: "Tại xe lăn của hắn bị hư đấy chứ."
Khương Nhiêu vẫn không tin lắm.
Một người cuống cuồng giải thích, một người có lắng nghe nhưng nhất quyết không tin.
Dung Đình thì ngồi một bên xem.
Chờ đến khi Dương Tu Trúc sốt ruột đến mức sắp bùng nổ và xác nhận chắc chắn Khương Nhiêu không có nhiều lòng tin mới hắn ta, Dung Đình mới lạnh nhạt lên tiếng.
"Tại xe lăn hư đấy."
Nhìn lại mới thấy chiếc xe lăn phía sau Dung Đình bị nứt ở tay vịn bên trái. Bây giờ nó gần như sụp mất một nửa rồi.
Dương Tu Trúc tức ói máu! Hắn mở miệng nói chuyện sớm hơn chút thì chết à?? Rõ ràng tiểu tử này rắp tâm muốn hại hắn ta bị Khương Nhiêu hiểu nhầm.
"Không phải ta làm thật mà." Dương Tu Trúc cuống lên biện giải cho bản thân. Lần này trong giọng nói đã tự tin hơn hẳn.
"Xin lỗi nhé."
Nghe vậy, Dương Tu Trúc không khỏi mừng thầm trong lòng, cho rằng mình có thể nhân cơ hội này mà chuyện trò với Khương Nhiêu thêm mấy câu...
Nhưng đúng lúc này Dung Đình lại lên tiếng.
"Chân ta đau."
Thiếu niên cúi thấp đầu, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.
Từ trước tới giờ giọng hắn luôn là kiểu trầm thấp khàn khàn như này, chẳng qua bây giờ nó không chỉ trầm mà còn chậm nữa, nghe rõ là rầu rĩ và yếu ớt.
Chỉ ba chữ đơn giản, hắn đã thành công thu hút sự chú ý của Khương Nhiêu.
Bởi vì ba chữ này làm nàng cảm thấy hắn đang vô cùng tủi thân. Thế là Khương Nhiêu chẳng thèm quan tâm Dương Tu Trúc đang nói gì nữa. Nàng vội vàng quay lại quan sát cơ thể Dung Đình rồi lại gọi nha hoàn: "Mau đi tìm đại phu tới đây."
Khương Nhiêu cũng muốn đỡ hắn dậy nhưng lại sợ làm hắn ngã thêm lần nữa nên đành thôi: "Ngươi còn bị đau chỗ nào nữa không?"
Dung Đình đẩy người lê hai cái chân bị thương của mình trên đất rồi nhẹ nhàng dựa vào bức tường phía sau. Trông hắn bây giờ như chú tượng đất nhỏ vậy, mặt mày dính đầy bụi bẩn, gò má thì tái nhợt.
Hắn cúi đầu nhìn hai cái chân đang nằm trong bóng râm của bức tường, một hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Từ khi chào đời đến giờ hắn chưa từng giao tiếp bình thường với người khác bao giờ nên không biết cách giấu những gai nhọn trên người mình đi kiểu gì, cũng không biết cách lấy lòng người khác. Lúc muốn có được sự yêu thích của người ta hắn cũng không biết mình nên làm gì, nên bày ra biểu cảm như thế nào.
Nhưng bây giờ hắn lại thấy được vẻ lo lắng sốt sắng và thương tiếc trong mắt Khương Nhiêu.
Trước đây nàng cũng nhìn hắn bằng ánh mắt này rất nhiều lần rồi.
Điều này giúp hắn nhận ra có lẽ dáng vẻ hiện tại của bản thân đã động đến lòng trắc ẩn của nàng.
Hắn muốn nàng thương tiếc mình nên vẫn tiếp tục duy trì nét mặt ủ rũ buồn buồn kia.
"Hết rồi." Giọng nói của hắn cũng trở nên ngoan ngoãn: "Chỉ đau chân thôi."
Huyệt thái dương của Dương Tu Trúc giật giật liên tục.
Hết rồi không đau ở đâu nữa thì im đi, còn nhấn mạnh chân đau làm gì hả?
Trước giờ hắn ta đã đọc rất nhiều sách nhưng nội dung trong sách chỉ dạy hắn ta đối xử với người khác khiêm nhường lễ độ mà thôi. Chỉ khi thái độ của hắn ta mang lại cho người khác cảm giác ấm áp như làn gió xuân thì người ta mới thưởng thức hắn ta. Thế nên đây là lần đầu tiên hắn ta gặp phải một người như Dung Đình.
Lúc này Dương Tu Trúc bỗng nhớ ra Dung Đình là ai.
Đây chính là tên người hầu tàn tật luôn đi theo sau lưng Khương Nhiêu, cũng luôn được nàng lên tiếng bảo vệ trong hội đèn lồng hôm ấy đây mà. Nhưng nhìn dáng vẻ kiểu vừa yếu thế vừa đáng thương kia...
Yếu thế với đáng thương con khỉ á!
Hắn ta đã tận mắt chứng kiến cảnh tên này tự phá hỏng xe lăn của mình rồi tự lăn từ trên xe lăn xuống đấy nhé. Đây hoàn toàn không phải một tai nạn!
Nếu cố ý bày ra vẻ đáng thương thì chứng tỏ tên này là một tên đầy tâm cơ.
Dương Tu Trúc căm tức nói với Khương Nhiêu: "Hắn chỉ đang giả vờ đáng thương thôi. Cô nương đừng tin hắn!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đêm hội đèn lồng kia người tàn phế đó chưa từng tháo mặt nạ ra lần nào nên nhất thời hắn ta chưa thể nhận ra ngay.
Nhưng chiếc xe lăn của người trước mặt và người đêm đó giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ đêm đó xe lăn vẫn còn lành lặn còn bây giờ nó đã bị hỏng mà thôi.
Cơn giận dâng trào trong mắt Dương Tu Trúc. Sau khi nghe hắn ta nói, Khương Nhiêu quay đầu lại nhìn hắn ta nhưng là nhìn với ánh mắt chẳng mấy vui vẻ: "Nếu không có việc gì nữa thì Dương công tử mau về nhà đi thôi."
Rõ ràng đây là ý đuổi khách.
Thấy nàng không nghe lọt tai lời của mình, Dương Tu Trúc không khỏi nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Hắn ta nhìn chằm chằm thiếu niên ngã ngồi dưới đất, muốn tìm ra sơ hở nào đó để tố cáo.
Nhưng dù hắn ta có nhìn mấy lần thì thiếu niên dưới đất vẫn có làn da tái nhợt, cơ thể cao ráo nhưng lại có vẻ rất gầy gò, toàn thân rặt một vẻ chán nản bệnh tật. Hơn nữa hắn còn có một khuôn mặt cực kỳ đẹp nữa, rất dễ lấy được sự đồng cảm của người khác.
Có điều nếu thật sự là một người bệnh thì sao hắn có sức phá hỏng xe lăn được?
Thậm chí người bình thường cũng chẳng đủ sức mà phá xe lăn ấy chứ.
Đây là một tên điên, một tên điên tàn phế.
"Ta tận mắt chứng kiến cảnh hắn tự phá hỏng xe lăn rồi té xuống." Dương Tu Trúc định kể lại đầu đuôi sự việc mà mình thấy cho Khương Nhiêu biết để lấy lại thiện cảm. Thế nhưng hắn ta càng giải thích, Khương Nhiêu lại càng nhìn hắn ta bằng ánh mắt quái dị.
Cứ như hắn ta đang nói láo vậy.
Dương Tu Trúc hơi mất kiên nhẫn nên giọng điệu cũng trở nên sốt ruột: "Cô nương phải tin ta."
Đương nhiên làm gì có chuyện Khương Nhiêu tin hắn ta được. Thậm chí nàng còn chẳng muốn nghe hắn ta nói chuyện nữa là. Hiện tại điều mà nàng quan tâm là tại sao nha hoàn đi mời đại phu còn chưa về.
Vì đang để ý chuyện khác nên nàng không nghe rõ Dương Tu Trúc đang nói gì cả. Lời của hắn ta lọt vào tai nàng đều tự động biến thành tạp âm hết.
Vo ve vo ve vo ve vo ve...
Vo ve vo ve vo ve vo ve...
Ngay cả con ruồi cũng ít nói hơn hắn ta.
Người này thật phiền phức.
Bây giờ còn có người đang bị thương kia kìa, cứu người mới là quan trọng nhất chứ.
Nãy giờ Dung Đình vẫn luôn im lặng quan sát dáng vẻ Khương Nhiêu.
Thấy nàng cứ nhìn ngó xung quanh với vẻ trông mong chờ đợi, ánh mắt hắn dần trở nên u ám, cuối cùng hắn cất lời: "Không cần chờ đại phu tới đâu."
"Tìm một chỗ nào đó xoa bóp chốc lát là được rồi."
Khương Nhiêu nhíu chặt mày nhìn hắn, càng nhìn càng thấy hắn đáng thương, vô cùng đáng thương.
Nghe giọng điệu quen thuộc kia thì có vẻ như trước đây hắn cũng đã đau chân nhiều lần rồi.
Nhưng phương pháp để hết đau của hắn lại là xoa bóp chốc lát.
Đáng thương chết đi được!
Nàng đau lòng nên tiến lại gần hắn, cất giọng ôn tồn nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi muốn tới chỗ nào ngồi? Ta đỡ người tới chỗ đó nhé?"
Tiểu cô nương cúi đầu xuống làm cái bóng của mình che khuất cả khuôn mặt bẩn thỉu của hắn: "Trong phòng."
Hắn muốn vào phòng hả?
Khương Nhiêu gật đầu nói: "Vậy chúng ta tới chỗ ta ngồi nhé."
Vì nhanh chóng được như ý quá nên biểu cảm trên mặt Dung Đình hơi thay đổi, chẳng qua rất nhanh sau đó hắn đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước.
Dương Tu Trúc thấy mình nói một đống mà Khương Nhiêu lại chẳng nghe lọt chữ nào, trong lòng căm tức nhưng lại không tiện phát cáu.
Sau khi nhìn kỹ lại, hắn ta bắt đầu cảm thấy thiếu niên trước đó cười lạnh giễu cợt mình và thiếu niên ngoan ngoãn ốm yếu trước mặt hoàn toàn khác nhau, không giống một người chút nào.
Chẳng lẽ đúng là hắn ta hiểu nhầm?
Hắn ta không để ý đến xương bả vai mình vẫn còn nhức nhối và bầm tím mà sải bước tiến thêm một bước về phía Khương Nhiêu rồi nhẹ nhàng nói: "Để ta đỡ hắn cho."
Khương Nhiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro