Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 32

2024-11-08 21:45:59

Quả nhiên là người vô tri không biết sợ.

Nàng rất thích, cũng rất quen thuộc với dáng vẻ ngoan ngoãn của thiếu niên bây giờ. Nhưng nàng không hề quên một khi bị chọc giận thì sau này lớn lên tính cách hắn sẽ tồi tệ đến mức nào.

Cho nên mặc dù bây giờ nàng đã thả lỏng hơn trước nhiều nhưng lúc ở cạnh hắn, nàng vẫn phải cẩn thận từng li từng tí.

"Không cần phiền đến Dương công tử đâu." Khương Nhiêu ra hiệu cho hắn ta nhìn sang bên trái: "Lệnh muội của Dương công tử đang chờ kìa. Hay là công tử mau theo nàng ta về nhà đi."

Nàng nói vậy là đang chỉ cho hắn ta một con đường sống để đi.

Dương Tu Trúc nghe ra đầy ý từ chối trong lời của nàng. Lúc nãy hắn ta vốn chỉ định khách sáo một câu rồi rời đi nhưng nãy giờ hai người đã nói chuyện với nhau nhiều vậy rồi nên hắn ta không cam lòng khi địa vị của mình trong lòng Khương Nhiêu vẫn không thay đổi.

"Chờ một chút." Dương Tu Trúc gọi với theo bóng lưng Khương Nhiêu, sau đó nhân lúc nàng xoay người mà tiến về phía trước một bước rồi lại giơ tay ra.

Vừa rồi nàng chạy nhanh nên chiếc lá khô trên đỉnh đầu đã rơi xuống từ lâu.

Có điều hắn ta còn biện pháp khác.

"Có cái lá dính trên tóc cô nương này."

Hắn ta tự nhận là hành động này vừa thân mật vừa có thể làm nổi bật dáng người cao lớn của bản thân. Thế nhưng lần này cánh tay hắn ta vừa giơ lên không trung, Khương Nhiêu đã lùi ra phía sau một bước tránh đi rồi.

Còn cổ tay hắn ta thì bị một cục đá bắn trúng đau chảy nước mắt.

Ở đây chỉ có ba người nên hắn ta lập tức nhíu mày nhìn về phía Dung Đình. Vì bị đánh trúng gân tay quá đau nên ngón tay hắn ta không thể nắm chặt được, chiếc lá trong tay cũng theo đó mà rơi xuống đất...

Thấy vậy, vẻ chán ghét và khó chịu hiện rõ trong mắt Khương Nhiêu.

Nàng thật sự rất khinh thường ba cái thủ đoạn ra vẻ hào hoa này: "Vì nam nữ thụ thụ bất thân mà tiểu nữ lại lo lắng sau này công tử lại có hành động bất thường gì đó nên ngày sau chúng ta đừng nên gặp lại nhau nữa thì hơn."

Dương Tu Trúc che cổ tay, mồ hôi lạnh rịn ra đầy trán, đau đến mức không nói nổi nên lời.

Cuối cùng hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Nhiêu đỡ tiểu thiếu niên tàn tật kia rời đi.

Tuy rằng tiểu thiếu niên kia cao hơn nàng gần một cái đầu nhưng hơn nửa trọng lượng cơ thể lại như dồn hết lên người nàng.

Hoá ra nam nữ thụ thụ bất thân còn phải xem đối phương là ai nữa à?

Dương Tu Trúc cảnh cáo bản thân không nên nghĩ như vậy, nàng còn chưa đến tuổi cập kê, hiện tại mới chỉ đang học lễ nghĩa mà thôi. Huống chi tên què kia cũng đáng thương thật.

Ngay cả hắn ta nhìn mà cũng thấy đáng thương nữa là.

Dương Tu Trúc đang nghĩ dở thì chợt tình cờ ngẩng đầu lên thấy thiếu niên kia quay đầu lại nhìn mình.

Hắn nhướng mày, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khẽ vô cùng ngang tàng và xấc xược.

Biểu cảm này giống y xì biểu cảm khiêu khích lúc đầu khi bọn họ vừa gặp nhau.

Chẳng qua lần này trong mắt hắn tràn đầy vẻ cảnh cáo và đắc ý.

Đừng nên chạm vào đồ của ta.

Mà dù ngươi có muốn cũng chẳng chạm được vào đồ của ta đâu.

Dương Tu Trúc đè cánh tay vẫn còn đang run rẩy của mình xuống, trong đầu là biểu cảm vừa rồi của tiểu thiếu niên và bóng lưng dính sát vào nhau rời đi của bọn họ.

Lúc đứng cạnh nhau, hai người kia như tự động tạo thành một không gian riêng tách biệt với mọi người xung quanh vậy.

Cuối cùng Dương Tu Trúc cũng hiểu ra gì đó.

Hắn ta thật sự rất muốn phun ra mấy câu chửi tục!

Tên này!

Hắn ta chưa từng gặp nam nhân nào mà có thủ đoạn giả vờ đáng thương còn giống hơn cả nữ nhân như thế cả!

...

Lúc Dương Tu Trúc đi về phía Dương Kỳ An thì nghe Dương Kỳ An hào hứng hỏi: "Đại ca, nàng ta chấp nhận lời xin lỗi của huynh chưa?"

Sau đó nàng ta lại mặt mày hớn hở hỏi tiếp: "Hôm nay ta mới nhận ra nàng ta rất xứng đôi với đại ca. Đại ca, huynh có nghĩ vậy không?"

"Nhà nàng ta đẹp như vậy mà lại chỉ là phủ đệ tạm thời mà thôi. Không biết những nơi khác nhà nàng ta còn bao nhiêu phủ nữa. Ca ca, nếu huynh rước được một thê tử có gia thế như vậy về nhà thì con đường làm quan sau này của huynh chẳng còn gì để lo nữa."

Dương Kỳ An càng nói càng thích, sau đó tự chìm đắm vào ảo tưởng hoàn toàn không thể nào xảy ra của mình luôn.

Nhưng ảo tưởng xong nàng ta lại vô cùng đau lòng và khổ sở.

Nàng ta dài dòng lải nhải một hồi, cuối cùng lại nghe Dương Tu Trúc lạnh lùng nói: "Không thể nào."

Dương Kỳ An hơi sửng sốt: "Cái gì cơ ạ?"

Dương Tu Trúc nói: "Không thể cầu hôn được. Không chỉ cầu hôn mà từ hôm nay trở đi, ngay cả đến nhà thăm hỏi ta cũng không còn cơ hội nữa."

Nghe vậy, Dương Kỳ An không khỏi nhíu chặt mày: "Tại sao chứ? Nếu không phải vì nhà nàng ta giàu có thì ta cũng sẽ không cảm thấy nàng ta xứng với huynh đâu..."

"Chẳng phải là vì muội à!" Cuối cùng Dương Tu Trúc cũng không nhịn được nữa mà gào lên: "Đều tại muội hết đấy. Ngu xuẩn hết chỗ nói!"

"Đừng làm phiền ta nữa!" Hắn ta nghiến răng nghiến lợi hung hăng vứt lại một câu rồi đi thẳng.

Nhưng mới bước được hai bước, hắn ta lại quay đầu quát Dương Kỳ An đang ngẩn người đứng đó: "Cũng không được làm phiền nàng ấy nữa!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần này hắn ta không quay đầu lại nữa.

Trước khi tới nhà Khương Nhiêu, Dương Tu Trúc chỉ nghe nói có vẻ như nhà nàng khá giàu có thôi chứ thực ra lão gia trong nhà không có chức quan, mười mấy năm nay luôn nhàn nhã dạo chơi khắp nơi. Vậy nên hắn ta mới nghĩ trong lòng rằng dù nhà nàng có giàu đến mấy cũng không thể sánh bằng nhà mình có cữu cữu làm quan trong triều được.

Nhưng sau khi tới tận nơi và nhìn thấy những món đồ trưng bày trong nhà Khương Nhiêu, Dương Tu Trúc mới biết e rằng dù mình có mười cữu cữu cũng kém hơn nhà nàng.

Cứ tưởng trong chuyện này hắn ta là người kèo trên, chỉ cần hắn ta kiên nhẫn theo đuổi đến cùng thì sẽ có được một mối hôn sự mỹ mãn.

Ai ngờ hoá ra lại là hắn ta trèo cao.

Dương Tu Trúc không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung cảm xúc hiện tại dưới đáy lòng mình nữa. Từ trước đến nay hắn ta luôn là người có gia thế tốt nhất, tài hoa nhất giữa đám người, chưa từng phải trèo cao nịnh nọt ai bao giờ.

Hôm nay nàng đã nói ngày sau đừng nên gặp lại nhau nữa thì hơn rồi mà hắn ta còn mặt dày bám lấy nàng rồi bày ra vẻ như muốn mà không thể có kia thì khác gì trò cười đâu?

Thôi từ bỏ vậy, hắn ta nghĩ.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Dương Tu Trúc chưa thể buông tay hoàn toàn được. Cơn tức nghẹn ứ trong cổ họng khiến hắn ta vừa cáu giận vừa không cam lòng.

Lúc này chợt có tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn ta.

Ban đầu Dương Tu Trúc cứ tưởng Dương Kỳ An đuổi theo mình nên mất kiên nhẫn định quay lại quát nàng ta cút, ai ngờ hắn ta lại nghe thấy giọng hài tử ngây thơ: "Dương ca ca."

Khương Cẩn Hành đi một đôi giày đầu hổ lạch bạch chạy tới trước mặt hắn ta rồi giơ tay lên: "Kẹo."

Dương Tu Trúc không khỏi nhíu mày.

Vừa rồi hắn ta đồng ý với Khương Cẩn Hành rằng nếu cậu bé gọi tỷ tỷ ra ngoài thì hắn ta sẽ cho cậu bé kẹo.

Sau đó hắn ta quên mất.

Chẳng qua bây giờ hắn ta đã chọn từ bỏ rồi thì cần lấy lòng đệ đệ nàng làm gì nữa.

Dương Tu Trúc không hiếm lạ gì mấy viên kẹo nên nhanh chóng lấy kẹo ra vứt cho Khương Cẩn Hành rồi định xoay người bước đi. Ai ngờ Khương Cẩn Hành đi giày đầu hổ lại chạy tới nhét một nửa số kẹo vào lòng bàn tay hắn ta như thân quen lắm: "Cho Dương ca ca một nửa nè."

Dương Tu Trúc nhíu mày. Lúc này Khương Cẩn Hành đã làm xong chuyện mình muốn làm nên vui vẻ chạy đi mất rồi.

Trước nay cậu bé luôn hy vọng mình có một ca ca.

Mặc dù a tỷ rất tốt nhưng a tỷ không biết đánh nhau.

Còn ca ca thì rất cao, rất khoẻ, lúc cậu bé đứng bên cạnh ca ca, những người khác đều sẽ phải sợ hãi tôn kính ca ca cậu bé.

Như vậy cậu bé sẽ chẳng cần đánh nhau mà đám hài tử kia vẫn sẽ cảm thấy cậu bé lợi hại nhất.

Dương ca ca là một người cực kỳ lợi hại, những hài tử khác đều biết tên hắn ta cả.

Nếu bọn họ thân thiết với nhau thì sau này khi đi đánh nhau cậu bé sẽ không phải sợ mình không thắng được người khác nữa.

Ông trời con Khương gia vô cùng đắc ý, vui vẻ nhảy nhót trên đôi giày đầu hổ.

...

Khương Nhiêu dìu Dung Đình đi qua cửa thuỳ hoa rồi lại qua hành lang. Đến khi đưa được hắn tới phòng ngoài trong viện mình thì mặt nàng đã ướt đẫm mồ hôi rồi, chẳng qua nàng cảm thấy không mệt mỏi lắm.

Khương Nhiêu cứ tưởng đỡ một người cao hơn mình gần một cái đầu thì sẽ mệt lắm, ai ngờ cuối cùng bọn họ lại di chuyển rất dễ dàng.

Lý do là vì Dung Đình quá nhẹ, gần như chẳng có chút sức nặng nào.

Người hắn cao như vậy mà lại nhẹ hều, có lẽ là vì uống quá nhiều thuốc nên bị tác dụng phụ dày vò cho không còn chút thịt nào.

Đáng thương quá chừng.

Khương Nhiêu cẩn thận đỡ hắn lên sạp, lại thấy hắn thở dồn dập, mặt mày đỏ như máu.

Mặc dù Khương Nhiêu đã cố hết sức dồn hết sức nặng cơ thể hắn lên người mình rồi nhưng nàng cũng biết chỉ với một mình mình thì không thể dễ dàng đỡ hắn đi một quãng đường dài như vậy được. Nàng cuống cuồng hỏi: "Chân ngươi bắt đầu đau rồi hả?"

Dung Đình mím chặt môi lắc đầu một cái.

"Vậy ta đi ra ngoài chốc lát xem nha hoàn đi mời đại phu đã về chưa nhé?"

"Ừ." Giọng Dung Đình lúng búng không rõ ràng lắm, cứ như âm thanh phát ra từ dưới nước vậy, nghe kỹ còn có vẻ hơi mất tự nhiên và kìm nén nữa.

Sau khi Khương Nhiêu xoay người đi, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt vừa u ám vừa sâu thẳm.

Vừa rồi khi dựa vào nhau hắn mới biết trên người nàng có mùi thơm thoang thoảng.

Lúc các phi tử trong cung tranh giành đấu đá nhau cũng thường dùng các loại hương liệu nước hoa này kia để đọ sắc trước mặt Hoàng đế. Hắn ở lâu trong cung nên rất ghét mùi son phấn trên người mấy người đó.

Dù nước hoa có nặng mùi đến đâu cũng không che nổi tham lam và tính toán trong lòng bọn họ.

Nhưng mùi hương trên người Khương Nhiêu thì lại khác. Nó thoang thoảng nhẹ nhàng như mùi còn sót lại trên người nàng sau khi tắm rửa vậy.

Dung Đình khó chịu giơ tay lên che mắt mình.

Mùi thơm đó nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, chỉ có khi đến rất gần mới có thể ngửi thấy. Nhưng chút mùi thoang thoảng kia cũng đủ để hắn hài lòng rồi.

Suốt quãng đường tới đây tim hắn ngứa ngáy như bị cái gì đó cào vậy.

Khương Nhiêu nhanh chóng trở lại.

Dung Đình lập tức thay đổi tư thế thành một dáng ngồi nghiêm chỉnh.

Khương Nhiêu đi vào nói với hắn: "Một lát nữa đại phu mới tới được. Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi một chút đi, nếu thấy đau chỗ nào thì nói với ta."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dung Đình ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó hắn đột nhiên ngước mặt lên hỏi nàng: "Đệ đệ ngươi đâu rồi?"

Nghe vậy, Khương Nhiêu không khỏi đỡ trán, dáng vẻ bất lực không biết phải làm sao nữa.

Lúc nãy khi đi ra ngoài nàng đã hỏi nha hoàn đệ đệ mình chạy đi đâu rồi.

Nhưng nha hoàn lại nói rằng cậu bé không chỉ gọi nàng ra giúp Dương Tu Trúc mà còn đuổi theo khi hắn ta rời đi nữa. Bây giờ cậu bé đi tìm hắn ta rồi.

Chuyện gì xảy ra vậy trời?

Sao đệ đệ nàng cứ giúp người ngoài hoài vậy?

Có đệ đệ nào như vậy không hả?

Trừ việc ngày nào cũng ôm bát cơm ăn của nhà nàng một đống gạo ra thì còn trông chờ gì được ở đệ ấy nữa không?

Mà thôi bỏ đi.

Nghĩ đến đây, nàng quay lại trả lời Dung Đình: "Đệ ấy ra ngoài chơi với bạn rồi."

Dung Đình hơi nheo mắt: "Đệ đệ ngươi đi tìm cái người vừa rồi đứng nói chuyện với ngươi kia hả?"

Khương Nhiêu gật đầu.

Bây giờ nàng chẳng làm gì được, chỉ đành chờ Khương Cẩn Hành về nhà rồi lại nói chuyện nghiêm túc với cậu bé sau.

Đệ đệ nàng còn nhỏ, quả thật rất ngây thơ dễ lừa.

Phải dạy dỗ cẩn thận mới được.

Nếu không có khi sau này lớn lên cậu bé sẽ dễ bị người ta lợi dụng làm chuyện xấu cũng nên.

Nhờ giấc mơ biết trước được chuyện sau này Khương gia sẽ bị tịch thu tài sản và dần xuống dốc nên Khương Nhiêu không khỏi lo lắng.

Mặt mày Dung Đình hơi u ám.

Qua sự thay đổi biểu cảm nhanh chóng trên mặt Khương Nhiêu, hắn đoán được một sự thật.

Đó là đệ đệ này là một người rất quan trọng đối với nàng.

Là một người có thể khiến nàng sốt ruột lo lắng.

Nhưng mà tiểu tử mập kia không thích hắn.

Hắn cũng không thích cậu bé chút nào.

Dung Đình vô thức siết chặt hai tay.

Nếu những người khiến nàng lo lắng biến mất hoàn toàn...

Sau đó hắn lập tức nghiến chặt răng vì biết suy nghĩ thầm kín này của mình quá tàn bạo.

Nhưng cùng lúc đó, đầu hắn bắt đầu đau nhói, đến mức hắn không thể nào nghĩ tiếp được nữa. Suy nghĩ muốn diệt trừ kẻ này kẻ kia cũng theo đó mà rút đi như nước thuỷ triều xuống.

Chờ đến khi vẻ mặt mình trở lại bình thường, hắn mới chầm chậm nói: "Hình như lần trước ta chọc cậu bé tức giận."

Khương Nhiêu biết hắn đang nói đến chuyện lần trước mình không cho đệ đệ nàng ô mai nên bật cười: "Ngươi làm vậy là đúng đấy."

"Gần đây đệ đệ ta đang thay răng, đã gần nửa tháng đệ ấy không được ăn kẹo rồi. Đối với một hài tử coi kẹo như mạng như đệ ấy thì cho dù bị hỏng rụng mất răng cửa cũng không thể cản được đệ ấy ăn kẹo."

"Hôm nay ta tới đây là vì cái này." Lúc này Dung Đình mới lấy một túi giấy vuông vuông ra đẩy về phía nàng: "Ta đã hỏi đại phu rồi. Loại bánh hạnh nhân này không có nhiều đường lắm, không ảnh hưởng gì đến răng hài tử cả."

Cái này, cái này, cái...

Khương Nhiêu nhận lấy túi giấy mà vừa mừng vừa lo.

Nếu hắn chỉ tặng quà cho nàng thì có thể hiểu là báo ân.

Nhưng bây giờ hắn còn tặng cho cả Khương Cẩn Hành nữa, cứ như là vì cảm thấy lần trước mình không cho đệ đệ nàng kẹo chọc cậu bé không vui nên lần này sửa sai vậy...

Đáng ra sau khi trưởng thành hắn phải là một nam nhân đứng trên tất cả mọi người mới đúng.

Trên thế giới chỉ có một mình hắn, độc đoán chuyên quyền cũng chẳng sợ bị ai xoi mói nói ra nói vào.

Nàng đang dẫn dắt một hài tử lệch lạc đi lên con đường đúng đắn.

Tự nhiên cảm thấy mình cũng hơi bị giỏi.

Khương Nhiêu bảo nha hoàn nhận lấy túi giấy vuông vuông kia rồi nói với Dung Đình: "Đa tạ ngươi."

Dung Đình quan sát kỹ càng biểu cảm trên mặt nàng, trong mắt là vẻ bình tĩnh lạnh nhạt.

Nhưng khi liếc thấy một thứ gì đó trên chiếc bàn gần cửa sổ, hắn lại chợt nheo mắt.

Đó là một hình thêu còn chưa hoàn thành.

Dung Đình nheo mắt nhìn tấm vải kia một hồi rồi hỏi: "Ngươi thêu à?"

"Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0