Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 34

2024-11-08 21:45:59

Hắn ta không sợ mấy tên côn đồ ăn xin đầu đường kia.

Nhưng năm lần bảy lượt chịu thiệt ở chỗ Khương Nhiêu với Khương gia, tuy Dương Tu Trúc đã cam chịu số phận, nhưng trong lòng vẫn nghẹn cơn tức.

Đám côn đồ ăn xin đầu đường kia giống như mấy con chuột hôi hám khó bắt, nếu phá hỏng chuyện tốt của bọn họ sẽ không tránh khỏi việc bị làm phiền, cũng chẳng được có một ngày yên tĩnh.

Một việc không có chút giá trị nào, lại còn tự mình hại mình, không cần thiết phải làm.

Huống hồ... Đám ăn xin kia lại ở đây...

Hắn ta bảo thư đồng của mình đi tìm người ám chỉ với đám ăn xin kia, chờ một lúc nữa Khương gia sẽ đến đây, cướp của tiểu công tử của nhà bọn họ xong thì ra ngoài trốn một thời gian, chờ bao giờ Khương gia rời đi thì quay trở về sẽ không bị truy cứu gì hết.

Nhưng thứ nhất là hắn ta chỉ ám chỉ, chứ không hề mua chuộc, hai là không ép buộc, mấy tên ăn xin kia xuất hiện ở chỗ này là do chính bọn họ tham lam!

Nếu sau này người của Khương gia dám đến chất vấn, hắn ta không dám đắc tội, nhưng đến lúc đó hắn ta chỉ cần nói là do chính Khương Cẩn Hành nhìn nhầm người, tìm thêm mấy hạ nhân nói lúc đấy hắn không ở thành Tây mà là đang ở nhà, lừa dối xong thì bọn họ cũng không thể truy cứu được hắn ta.

Nghe từng tiếng “Dương ca ca” hơi hoảng loạn và buồn bã vang lên sau lưng, Dương Tu Trúc không nhịn được mỉm cười, không hiểu sao trong lòng lại thấy cực kỳ đắc chí.

Cuối cùng cơn tức tích tụ sau nhiều lần bị Khương gia ăn vạ cũng được giải toả phần nào.

Hắn ta không chút thương tiếc rời khỏi chỗ này.

Niềm hy vọng trên khuôn mặt tròn xoe của Khương Cẩn Hành tan biến.

Trong tâm trí nhỏ bé bảy tuổi của cậu bé vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao Đại ca ca mấy ngày trước còn đối xử với cậu bé như đệ đệ ruột thịt, mua cho cậu bé kẹo mà cha mẹ không cho phép cậu bé, dẫn cậu bé đi chơi khắp nơi, tự dưng lại trở thành một người lạnh lùng nhẫn tâm như vậy.

Rõ ràng chuyện hắn ta nhờ cậu bé, cậu bé đều làm, cậu bé còn chia một nửa số kẹo cậu bé thích ăn nhất cho hắn ta.

Mấy tên ăn xin kia thấy Dương Tu Trúc rời đi mà không quay đầu lại, bọn họ cũng thấy hơi sửng sốt, bỗng nhiên đám người cười phá lên.

“Ta cứ tưởng thằng nhãi này quen biết Dương công tử kia cơ, hoá ra là không quen biết gì hết à.”

“Có!”

Khương Cẩn Hành tức giận hét lên.

Cậu bé không chịu được việc người khác nghi ngờ năng lực của cậu bé, lại càng không chịu nổi việc người khác nghi ngờ cậu bé.

Nhưng Dương Tu Trúc rời đi mà không thèm quay đầu lại, đây là điều do chính mắt cậu bé nhìn thấy.

Nhưng cậu bé hơi không muốn thừa nhận, nghẹn ngào khóc thút thít: “Huynh ấy không nhìn thấy ta.”

Tên cầm đầu đám ăn xin chẳng buồn quan tâm cậu bé đang nói gì, gã gọi hai người túm lấy cánh tay Khương Cẩn Hành khống chế cậu bé, còn gã thì giật cái vòng tay trên cổ tay cậu bé.

Tay của nhóc mập mạp quá béo, vòng tay vừa khít cánh tay nhỏ bụ bẫm tròn vo như ngó sen của cậu bé, dù gã có dùng bao nhiêu sức cũng không thể nào cởi ra được.

Tên ăn xin chửi bậy: “Chết tiệt!”

Vốn dĩ nói cậu bé là chim béo, nghĩa là trên người cậu bé có rất nhiều món mồi béo bở để xơ múi.

Nhưng con chim béo này thật sự quá béo.

Vừa bụ bẫm vừa tròn trịa, dùng mặt cậu bé làm mẫu vẽ tranh tranh tết cũng không có chỗ nào không ổn.

Gã cực kỳ sốt ruột, gã ngước mắt lên tức giận nói: “Ngươi mù à, họ Dương đã đứng ở đấy bao lâu rồi, hắn ta nhìn thấy từ lâu rồi, dù cho có không nhìn thấy thì ngươi cũng gào y như con quạ đen ấy, hắn ta có điếc cũng vẫn sẽ nghe thấy ngươi gào.”

Cổ tay Khương Cẩn Hành vừa đỏ vừa đau, sự xấu hổ và giận dữ khiến cậu bé rơi nước mắt, tiếng khóc hu hu hu càng lớn hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất cả mọi người đều thấy Dương Tu Trúc nhìn cậu bé.

Vậy vì sao hắn ta lại không đến cứu cậu bé!

Sự tức giận khi bị phản bội và nỗi sợ hãi khi phải đối diện với đám ăn xin dơ bẩn hung ác trước mặt hiện tại khiến cậu bé vừa khóc vừa không nhịn được run lẩy bẩy.

Khi cằm cậu bé run rẩy, giữa cổ áo bộ tiểu phúc quái cậu bé mặc lấp ló ánh vàng, hơi toả sáng.

Mắt tên cầm đầu sáng rực, gã kéo cổ áo cậu bé ra giật khoá trường mệnh mang hoa văn hổ của cậu bé xuống.

Ánh sáng kia trong trẻo đến nỗi khiến gã mờ cả mắt.

Khoá trường mệnh này vừa nhìn đã biết là dùng loại vàng chất lượng cao để chế tạo, chắc chắn rất đáng tiền.

Mang đi đổi thành tiền cũng đủ cho gã không phải lo cơm ăn áo mặc suốt một năm liền.

Tên cầm đầu đám ăn xin mừng thầm: “Các ngươi tìm lại cho kỹ vào, nhân lúc người nhà nó chưa đến đây, mau tìm thêm ít đồ có giá trị trên người nó đi.”

Bỗng có một tên tiểu đệ nói: “Đại ca, đằng kia có người.”

Gã cầm đầu lập tức trở nên cảnh giác, sau khi nhìn thấy rõ bóng người ở phía đối diện thì gã lập tức thả lỏng cảnh giác, cười mỉa mai nói: “Một tên tàn phế thôi mà, ngươi để ý đến hắn ta làm gì? Hắn ta có làm gì được chúng ta đâu.”

Khương Cẩn Hành nhìn về phía đông với đôi mắt đẫm lệ.

Chờ đến khi nhìn thấy Dung Đình ngồi trên xe lăn ôm một bó củi, tâm như tro tàn. Cậu bé không ôm chút hy vọng nào.

Tạm chưa nói đến chuyện cậu bé từng đánh và cãi nhau với cả hắn.

Một người ngồi trên xe lăn thì sao có thể đánh thắng được đám ăn xin đang bao vây xung quanh cậu bé chứ.

Quả nhiên, Dung Đình chỉ lạnh lùng nhìn sang bên này, sau đó rời đi.

Cơ thể Khương Cẩn Hành run rẩy, chỉ có một thân một mình, tuyệt vọng rơi nước mắt lã chã.

Lúc này, gã cầm đầu giơ khóa trường mệnh trong tay lên cao, cẩn thận quan sát bằng ánh mắt tham lam.

Quả nhiên là gia đình giàu có. Màu vàng này đúng là đẹp thật!

“Vèo…”

Mũi tên dài xuyên qua không trung, bay thẳng về phía tên cầm đầu, sượt qua tai gã.

Vốn dĩ giữa cái khoá trường mệnh kia được buộc chặt bằng một sợi dây tơ hồng khá mảnh, sợi dây quấn theo khoá trường mệnh bay ra xa hàng mấy chục trượng rồi ghim chặt vào tường.

Bàn tay đang cầm khoá trường mệnh của gã cầm đầu bỗng trở nên trống trơn, bàn tay bắt lấy không khí, cứng đơ như đá.

Đáng sợ là vừa nãy mũi tên kia đã sượt qua mặt gã, thậm chí còn bắn đứt mấy sợi tóc của gã, mấy sợi tóc đen ngắn từ từ rơi xuống dưới chân gã.

Gã thấy mà rùng mình.

Nhìn về phía khóa trường mệnh bị ghim trên tường.

Kỹ thuật bắn cung chính xác đến mức gần như đáng sợ.

Có lẽ trình độ thiện xạ trong truyền thuyết chính là đây.

Trong lòng gã không khỏi thấy sợ hãi, mặt tái mét quay đầu lại, nhìn thấy kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn khi nãy đã rời đi nay lại quay lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chỉ là trong tay hắn có thêm một cây cung nỏ và mũi tên.

Vậy mà lại là hắn.

Tên cầm đầu bị biểu cảm bình tĩnh thản nhiên của hắn chọc tức.

Thứ không có mắt, dám phá hoại chuyện tốt của gã, không dạy cho hắn một bài học, để người khác biết được chuyện này thì mặt mũi của kẻ đại ca như gã biết để ở đâu?

Gã nhíu mày, siết chặt nắm đấm, cơ bắp trên cánh tay nhô lên, siết chặt nắm đấm đã dồn hết sức lực…

Động tác của Dung Đình nhìn như khá chậm rãi, nhưng trên cung lại nhanh chóng có thêm một mũi tên.

Lần này không giống như lần trước hắn nâng cánh tay lên cao.

Thay vào đó hắn hạ tay xuống thấp.

Trên nét mặt thoáng lộ ra ý cười.

Bất cần đời, kiêu căng và ngạo nghễ.

Ánh mắt tên cầm đầu cúi xuống theo hướng mà mũi tên của hắn nhắm đến.

Nắm đấm vốn đang dồn sức để đấm về phía trước đột nhiên buông lỏng, gã lập tức vội vàng che đũng quần của mình.

Hắn hắn hắn đang nhắm vào chỗ nào thế!

Gã lảo đà lảo đảo trốn sang bên cạnh, cơ thể không nhịn được run lên bần bật.

Trong lòng lại hùng hổ mắng chửi: Tiểu tử này tàn nhẫn quá!

Ác không để đâu cho hết.

Cắt đứt mệnh căn tử của một nam nhân thật sự còn tàn nhẫn hơn cả lấy mạng hắn ta.

Nhưng đúng lúc này Dung Đình lại thả mũi tên trong tay xuống.

Hắn thờ ơ nói: “Có chuyện gì thì đến đây bàn bạc với ta, đừng có mà bắt nạt tiểu hài tử. Nếu không…”

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía mu bàn tay đang che kín đũng quần của tên cầm đầu.

Hắn hơi nhướng mày, tràn ngập sự khiêu khích.

Cái liếc mắt đầy mỉa mai này khiến gã kia tức đến mức nghiến răng ken két, nhưng lại không dám bước đến.

Nhưng lại có một tên tiểu đệ tức giận không bình tĩnh nổi: “Đại ca, tên tàn phế kia quá kiêu ngạo. ngươi đừng có tha cho hắn! Dạy cho hắn một bài học, ai bảo hắn phá hoại chuyện tốt của chúng ta! Nếu không làm được, đại ca còn có mặt mũi để ở đây nữa à!”

Cơ thể tên cầm đầu run rẩy, thể diện làm gì đáng giá bằng mệnh căn tử.

“Nhanh lên.”

Dung Đình ước lượng thấy sắp đến giờ người của Khương gia đến, giọng điệu có hơi mất kiên nhẫn.

“Thêm mấy người xông lên với ta đi.” Nhiều người cũng khiến gã to gan hơn, tên cầm đầu gọi thêm mấy người rồi mới đi đến trước mặt Dung Đình, thấy lần này Dung Đình không hề nâng cung tên với mũi tên trong tay lên, trong lòng gã lại càng yên tâm to gan hơn.

Mấy món đồ như cung tên này phải cách ít nhất mấy chục bước mới có tác dụng, đứng đối diện như này, hắn có kéo cung hết cỡ cũng không làm được gì.

Gã cảm thấy yên tâm thay mệnh căn tử của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0