Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 35

2024-11-08 21:45:59

Từ trước đến giờ đám côn đồ đầu đường xó chợ vẫn luôn mềm nắn rắn buông, cảm thấy Dung Đình không đe doạ được đến bọn chúng nữa nên lập tức trở nên khí thể hẳn, nắm tay cũng cứng lại.

Đúng lúc này người của Khương gia chạy đến.

Mấy tên tiểu đệ đi theo sau tên cầm đầu, hóng hớt chờ xem đại ca dạy dỗ người khác lập tức bỏ chạy tán loạn.

Khương Cẩn Hành bị Khương Tần thị vội vàng chạy tới ôm vào trong lòng, cậu bé khóc nấc lên, liên tục gọi “Mẫu thân”.

Khương Nhiêu nhìn thấy đệ đệ của mình chỉ bị dọa sợ, chứ không có bị thương ở đâu thì yên tâm hơn được phần nào.

Nhưng trước khi đến đây nàng nhìn thấy tên ăn xin hung dữ đang vung nắm đấm về phía Dung Đình, bên phía Dung Đình nàng lại không thấy yên tâm chút nào, vội vàng chạy đến trước mặt hắn: “Sao ngươi lại xen vào việc này làm gì?”

Khương Cẩn Hành nức nở, rúc vào cái ôm của Khương Tần thị nói: “Mẫu thân, là ca ca này đã cứu con.”

“Huynh ấy còn suýt chút nữa bị đánh.” Tuy Khương Cẩn Hành không biết vì sao tự dưng Dung Đình thả mũi tên trong tay mình xuống, nhưng cậu bé chỉ nhớ rõ vừa rồi Dung Đình suýt bị đánh nguy hiểm đến mức nào.

Cậu bé sụt sịt, nhìn khóa trường mệnh đang ghim trên tường của mình, cậu bé duỗi ngón tay mũm mĩm của mình ra cho Khương Tần thị và Khương Tứ gia nhìn: “Mấy tên ăn xin kia muốn cướp đồ của con.”

Cậu bé còn nhỏ nên không thể giải thích rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, cậu bé phải nói năng lộn xộn mấy lần thì Khương Tần thị và Khương Tứ gia mới hiểu được đại khái đã có chuyện gì xảy ra.

Cũng biết chuyện Dương Tu Trúc bỏ mặc cậu bé không quan tâm.

Khương Tần thị xót nhi tử đang khóc nức nở.

Dạy cậu bé cách nhìn người, nhưng vẫn không ấn tượng sâu sắc bằng việc để cậu bé tự chịu thiệt một lần.

Bà ấy nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé, động tác dịu dàng, trong ánh mắt lại lộ ra sự kiên quyết của một mẫu thân: “Chúng ta đừng bao giờ qua lại với Dương gia nữa.”

Khương Tứ gia gật đầu: “Mấy ngày trước Dương lão gia muốn hợp tác làm ăn với ta, cái này cũng không cần bàn thêm nữa.”

Nghĩ đến Dung Đình, giọng Khương Tần thị dịu dàng hơn nhiều, nói với Khương Tứ gia: “Lão gia, chàng đi cảm ơn hài tử kia đi.”

Vẻ mặt Khương Tứ gia không muốn lắm.

Làm phụ thân của nữ nhi, ông ấy không hề muốn nhìn thấy tên tiểu tử ở thành Tây này.

Nhưng làm phụ thân của nhi tử, ông ấy thật sự nên đi nói một tiếng cảm ơn đàng hoàng với tên tiểu tử ở thành Tây.

Ông ấy rơi vào thế khó xử.

Ông ấy do dự, lại nhớ đến một chuyện, nói: “Chắc chắn là ta sẽ đi cảm ơn. Nhưng trước khi đi nói cảm ơn, có chuyện này ta muốn nói với nàng trước. Nàng có biết ta sai người đi tìm hiểu gia thế của hắn ta, đã nghe ngóng được gì không?”

“Gì thế?”

“Không điều tra được gì hết.” Khương Tứ gia nhíu chặt mày: “Tất cả mọi người ở đây đều không biết hắn ta là ai, sợ là người nhà của hắn ta không muốn nhận hắn ta. Hoặc có thể hắn ta là hài tử do cha hắn ta âm thầm sinh với ngoại thất sau lưng chính thất. Cũng có thể là nhân phẩm của không đàng hoàng, người nhà không muốn nhận.”

Khương Tứ gia nói: “Vốn dĩ ta định chờ thêm mấy ngày nữa sẽ nói chuyện này với Niên Niên. Bảo con bé bớt qua lại với hắn ta, thậm chí ta còn muốn cho hắn ta một khoản tiền cho hắn ta chữa chân, đỡ để Niên Niên phải suốt ngày lo lắng. Nhưng hôm nay...”

Rõ ràng Khương Tần thị không ngờ được ông ấy sẽ nói chuyện này, trong lòng giật mình: “Mấy cái mà chàng nói, có khi lại không đúng ấy… Nếu thằng bé không phải hài tử tốt thì sao lại cứu Cẩn Hành nhà chúng ta?”

Khương Cẩn Hành cũng ló đầu ra từ trong lòng Khương Tần thị: “Cha nói điêu! Huynh ấy là người tốt.”

Khương Tứ gia lại cười khổ.

Tiểu tử kia cứu con ông ấy, trong lòng ông ấy cũng biết ơn, nhưng vẫn chưa đến mức khiến ông ấy xóa bỏ nỗi nghi ngờ. Vốn dĩ ông ấy định nói với thê tử, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, muốn khuyên nữ nhi tránh xa hắn lại càng khó hơn, ai biết thê tử nhi tử cũng vì chuyện này mà cùng đứng về phía tiểu tử kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông ấy lắc đầu, bất lực thở dài nói: “Ta đi cảm ơn người ta trước đã.”

Một lúc sau, ông ấy quay trở lại, nói: “Hình như hài tử kia bị thương nhẹ, ta sai người đi gọi đại phu rồi, Niên Niên không yên tâm nên muốn ở lại đây xem sao, một lúc nữa con bé mới về.”

Lúc này nhóc béo rúc trong lòng Khương Tần thị khóc thút thít cũng trượt xuống đất: “Con cũng muốn ở lại đây, một lúc nữa con sẽ về.”

Khương Tần thị nhìn thấy bước chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn của Khương Cẩn Hành, cuối cùng bà ấy cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm: “May mà chuyện hôm nay không khiến thằng bé sợ hãi quá. Nhưng cũng may mà có hài tử kia.”

Khương Tứ gia vuốt cằm, rơi vào trầm tư.

“Chàng còn đang lo lắng về xuất thân của hài tử kia à?” Khương Tần thị dịu dàng nói: “Tuy những cái chàng đang lo lắng cũng có lý, nhưng chưa chắc đã là thật, chàng đừng nghĩ nhiều quá, ta cảm thấy hài tử kia là người tốt.”

“Ai đẹp là nàng lại cảm thấy người ấy tốt.” Khương Tứ gia lắc đầu: “Nhưng cái ta lo lắng không phải chuyện ấy.”

Ôn ấy híp mắt.

Hôm nay là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy tiểu tử thối ở thành Tây đã khiến ông ấy tức giận suốt một thời gian dài.

Ông ấy chỉ cảm thấy, khuôn mặt hài tử này trông có gì đó quen quen.

Ông ấy muốn nhớ kỹ lại xem có phải là hài tử của người quen cũ nào ở Kim Lăng lúc trước không, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ ra nổi.

Vì đã rời khỏi Kim Lăng quá lâu nên có một số người ông ấy không còn nhớ mặt nữa.

Đến lúc phải về rồi.

...

Giày đầu hổ bước qua ngưỡng cửa, bước chân nhỏ nhắn của Khương Cẩn Hành liêu xiêu chạy đến trước mặt Dung Đình và Khương Nhiêu.

Khương Nhiêu đang di chuyển chiếc ghế, muốn đỡ Dung Đình ra khỏi xe lăn để hắn có thể nằm nghiêng trên giường, giúp hắn thoải mái hơn phần nào, nhìn thấy Khương Cẩn Hành đi đến, nàng chỉ huy cậu bé chuyện bê ghế.

Hôm nay Khương Cẩn Hành vừa mới bị doạ sợ nên lập tức trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, tỷ tỷ bảo cậu bé làm cái gì thì cậu bé sẽ ngoan ngoãn làm cái đấy.

Nhưng đôi mắt cậu bé lại lén lút liếc nhìn cây cung nỏ và mũi tên bằng trúc của Dung Đình.

Vừa nãy cậu bé sợ, nên khi nhìn thấy có mũi tên bắn đến cậu bé vẫn cứ ngơ ra.

Nhưng bây giờ nhớ lại cảnh tượng khi nãy, Khương Cẩn Hành lại thấy thèm.

Cậu bé đã đến tuổi để học cưỡi ngựa bắn cung cơ bản, nhưng sư phụ trong phủ lại chỉ biết những cách dạy cậu bé theo sách tranh nên rất ít khi thật sự bắn cung cho cậu bé xem.

Lúc sư phụ kia bắn cung, chưa có lần nào được chính xác như thế.

Khương Nhiêu đỡ tay Dung Đình, dìu hắn đến chỗ sập, Khương Cẩn Hành đi bên cạnh, nhìn Dung Đình rồi hỏi luôn mồm: “Huynh đang bị thương à? Nhưng vừa nãy ta có nhìn thấy bọn họ đánh huynh đâu, bọn họ dùng ám khí à?”

Cánh tay trái đang buông thõng xuống nhìn như rất yếu của Dung Đình lập tức cứng đờ.

Hắn liếc nhìn Khương Cẩn Hành, ánh mắt như kim châm.

Khương Cẩn Hành không biết mình đã nói sai chuyện gì mà chỉ biết hình như mình đã khiến hắn không vui, cậu bé vội vàng ngậm miệng.

Dung Đình mới kiên định nghiêng người về phía Khương Nhiêu cả đoạn đường đến cạnh giường, Khương Nhiêu đỡ Dung Đình ngồi xuống rồi mới nói Khương Cẩn Hành: “Là vì cứu đệ đấy chứ gì nữa, hắn bị thương lúc dùng cung tên.”

“Người có cơ thể yếu ớt không thể kéo căng cung tên được, nếu cơ thể không có đủ lực thì có khi lúc dùng cung sẽ bị lực bật lại của cung tên đẩy ngã xuống đất. Vì thế nên hắn mới bị thương. Đệ qua đây, cảm ơn ca ca đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khương Cẩn Hành cúi đầu xuống, ánh mắt hơi chột dạ và áy náy, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Dung Đình nói với hắn: “Cảm ơn ca ca.”

Dáng vẻ hiện giờ của cậu bé là sự ngoan ngoãn rất ít khi được nhìn thấy trên người tiểu bá vương của Khương gia.

Khương Nhiêu xoa đầu Khương Cẩn Hành, nói: “Ta với Minh Thược đi lấy ít nước đến đây, Cẩn Hành, đệ ở lại đây với ca ca đã cứu đệ đi.”

Sau khi nàng rời khỏi đây, Khương Cẩn Hành đứng ngoan ngoãn trước giường, yên lặng được một lúc rồi dần can đảm hơn, cậu bé hỏi Dung Đình: “Xin, xin hỏi huynh luyện tập kỹ thuật bắn cung như thế nào vậy?”

Không biết có phải ảo giác của cậu bé không, nhưng cậu bé cứ cảm thấy sau khi tỷ tỷ ra ngoài, biểu cảm trong mắt Đại ca ca này trở nên hơi lạnh nhạt.

Trước đấy cậu bé cảm thấy hắn đang dữ với cậu bé, bây giờ cậu bé vẫn cảm thấy hắn đang dữ với mình.

Nhưng chính người hung dữ này lại cứu cậu bé với lúc cậu bé gặp nguy hiểm...

Trong lòng cậu bé sợ hãi nên lời nói ra rất lễ phép.

Dung Đình thờ ơ liếc nhìn đầu cậu bé.

Nghĩ đến việc vừa nãy Khương Nhiêu xoa đầu cậu bé, trong lòng không khỏi thấy khó chịu, thật sự không thể nào giả vờ hiền lành nổi, mình đầy gai góc, giọng nói lạnh như băng: “Luyện tập nhiều.”

Hắn thờ ơ bổ sung thêm: “Đừng có suốt ngày bám lấy a tỷ nữa, luyện tập nhiều vào.”

Khương Cẩn Hành gật đầu cái rụp.

Cậu bé học được rồi.

Dung Đình lại liếc mắt nhìn cậu bé: “Câu cảm ơn vừa nãy của đệ ta không nhận đâu.”

Khương Cẩn Hành như bị sét đánh.

“Đi cảm ơn tỷ tỷ đệ đi.” Hắn nói: “Đệ là đệ đệ của nàng ấy nên ta mới cứu đệ.”

...

Một lúc sau Khương Nhiêu trở về, nàng đun một ấm nước nóng cho Dung Đình, nghĩ bụng chờ lát nữa đại phu đến khám, nếu có kê thuốc gì, có nước nóng nấu thuốc cũng tiện hơn.

Ánh mắt Dung Đình nhìn chằm chằm vào nàng.

Chỉ có khi thấy nàng ở đây, những bực bội cáu gắt khó có thể kiềm chế được trong lòng hắn mới chịu dịu đi.

Khương Cẩn Hành lưỡng lự cất bước đi đến bên cạnh Khương Nhiêu: “Cảm ơn a tỷ.”

Khương Nhiêu không hiểu gì: “Cảm ơn ta?”

Khương Cẩn Hành nghiêm túc gật đầu cái rụp.

Trước giờ Khương Nhiêu không có sức chống cự gì với dáng vẻ ngoan ngoãn của tiểu hài tử, nàng ôm cậu bé, véo cái má bánh bao của cậu bé: “A tỷ biết rồi.”

Sắc mặt Dung Đình trầm xuống.

Biết thế đã không dạy vậy rồi.

Khương Cẩn Hành nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy trong phòng này không có người nào khác ở, cậu bé lặng lẽ hỏi Khương Nhiêu: “A tỷ, ở đây chỉ có một mình huynh ấy ở thôi ạ? Không có ai khác ở đây à?”

Khương Nhiêu gật đầu, Khương Cẩn Hành thấy thế, mắt cậu bé sáng rực lên: “Chúng ta có thể đưa huynh ấy về nhà, để huynh ấy làm ca ca của ta được không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0