Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 36
2024-11-08 21:45:59
Cậu bé nói rõ ràng mạch lạc: “Huynh ấy đổi họ thành họ của chúng ta thì chính là ca ca nhà chúng ta.”
Tay đang đút thêm củi để đun nước của Khương Nhiêu dừng lại, bịt kín miệng Khương Cẩn Hành: “Không được đâu, đệ đừng có nói lung tung.”
Làm gì có ai lại đi chiếm hời của người khác như thế, bảo người ta đổi sang họ của bọn họ.
Huống chi là bảo một kẻ nắm quyền lực tương lai, tính tình có thù tất báo như hắn đổi sang họ của bọn họ được...
Không được, không được.
Đề nghị của Khương Cẩn Hành bị từ chối, ánh mắt cậu bé tối lại, nhíu mày suy tư.
Cậu bé tự hỏi một lúc rồi hai mắt lại sáng ngời: “Vậy ta có thể kết bái huynh đệ với huynh ấy không?”
Nhưng lại bị từ chối một cách vô tình: “Không được.”
Khương Cẩn Hành hoàn toàn hết cách, không còn ôm hy vọng gì nhỏ giọng lẩm bẩm: “A tỷ có muốn cưới huynh ấy không?”
“Không phải cưới, mà là gả.” Khương Nhiêu sửa lại cho đúng ý cậu bé muốn nói trước, bỗng nàng đổi lời: “Không... Cũng không phải gả.”
Mặt nàng đỏ bừng, ngoái đầu nhìn lại nhìn Dung Đình, trong lòng nghi ngờ hắn cũng đã nghe thấy: “Ngươi đừng có nghe đệ ấy nói linh tinh.”
Lại nhìn thấy hắn đang dựa người vào giường, hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lấp lánh ý cười.
Cười như không cười, nhìn nàng và đệ đệ của nàng.
Trong đôi mắt có ánh sáng, sạch sẽ tốt đẹp.
Có cưới về nhà để một góc thôi cũng rất đẹp.
Khương Nhiêu sợ hãi trước suy nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu mình: “Ta... Ta không có.”
“Hả?” Lúc này Dung Đình chỉ cảm thấy nhóc béo kia trông vừa mắt hơn nhiều: “Không có gì cơ?”
Không có ý đồ gì với ngươi... Khương Nhiêu yếu ớt bất lực nghĩ.
Nàng đúng là khuê nữ do chính mẹ nàng sinh ra.
Năm đó người theo đuổi mẹ nàng xếp hàng dài từ thành Đông đến thành Tây, cuối cùng lại chọn cha nàng khi đó có danh tiếng không tốt cũng chỉ vì cha nàng trông đẹp, như thế đã đủ để thấy bà ấy trông mặt mà bắt hình dong đến mức nào.
Nhưng Khương Nhiêu không thể ngờ được nàng lại di truyền cái tính này của mẹ nàng, chỉ vì thiếu niên đối diện quá đẹp mà xuất hiện ý đồ xấu muốn… Gả cho hắn.
Nàng không thể làm chuyện đòi báo ơn được.
Trái tim nàng run rẩy không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, nàng nuốt nước bọt mấy lần mới khiến cổ họng không bớt khô lại: “Đệ đệ của ta nói năng ngây thơ không kiêng kị, ngươi đừng có trách đệ ấy.”
Đệ đệ của nàng là đệ đệ tốt, chỉ tiếc là chân không chịu ngồi yên với nói hơi nhiều thôi.
Khương Nhiêu bế tiểu tử này lên thả ra ngoài sân, đóng cửa rồi cài cửa lại, hít một hơi thật sâu, tuyệt đối không cho phép tiểu tử ăn nói linh tinh này vào nữa.
Sắc mặt nàng vừa tức vừa xấu hổ, đỏ bừng giống như hoa quả đã chín muồi, khi ngồi xuống bên cạnh Dung Đình, mặt nàng vẫn còn nóng bừng.
Trong lòng Dung Đình biết nàng coi những lời đệ đệ nàng nói như lời nói đùa nên không hùa theo đùa giỡn, mà lại yên lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, có chút gì đấy như đang quyến luyến.
Một lúc sau đại phu đến nơi, bắt mạch cho Dung Đình.
Một năm nay vết thương trên chân khiến cánh tay Dung Đình cũng ít có cơ hội được nâng vật nặng, lúc yếu ớt nhất còn gần như không có chút sức lực nào, bây giờ đang chậm rãi hồi phục nhưng vẫn không bằng được một nửa khi trước.
Khi trước hắn từng kéo được một cây cung lớn nặng 150 cân một cách dễ dàng, bắn mười mũi tên, hai mươi mũi tên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng giờ chỉ mới bắn một mũi tên thôi mà xương bả vai đã đau nhức.
Khương Nhiêu nhìn thấy hắn vốn bị thương ở chân, nay lại bị thương cánh tay, càng cảm thấy hắn đáng thương hơn.
Đại phu bảo hắn cởi y phục để lộ ngực ra xem trên vai hắn có vết bầm tím nào không, Khương Nhiêu không ở lại đây nhìn tiếp, mà ra ngoài tránh mặt.
Nhân lúc này Khương Cẩn Hành đi vào.
Cậu bé nghiêm túc hỏi Dung Đình: “Huynh đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Cậu bé nói không rõ ràng lắm, nhưng Dung Đình lại hiểu được ý trong lời cậu bé nói, hắn nhíu mày, nhưng vì cậu bé là đệ đệ của nàng nên cũng miễn cưỡng nói đôi câu với cậu bé: “Tỷ tỷ của đệ đồng ý thì ta cũng đồng ý.”
Khương Cẩn Hành “ồ” lên một tiếng, thế thì cậu bé lại phải đi hỏi a tỷ của mình.
Không biết tiểu hài nhi nghĩ đến chuyện gì, bỗng dưng cậu bé hỏi Dung Đình: “Huynh vẫn chưa đính hôn đúng không.”
Suýt chút nữa cậu bé quên mất chuyện quan trọng như này, nếu người trước mặt đã đính hôn, vậy chẳng phải a tỷ của cậu bé sẽ phải đi làm thiếp cho người ta à.
Dung Đình chẳng buồn nhìn cậu bé, lười biếng lắc đầu.
Khương Cẩn Hành thở phào nhẹ nhõm, nói: “A tỷ của ta cũng chưa đính hôn.”
“Nhưng suýt chút nữa thì tỷ ấy đính hôn từ nhỏ với người ta, nhưng đấy chỉ là suýt chút nữa, chứ chưa thành.”
Lúc nào cậu bé cũng nói chuyện kiểu nghĩ đến đâu nói đến đấy: “Ta nghe thấy cha mẹ ta nói thế sau khi ăn sáng xong.”
“Với ai?” Dung Đình bỗng ngước mắt lên.
Khương Cẩn Hành nhíu mày, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là một vị Hoàng tử.”
Dung Đình cụp mắt xuống, hàng lông mày nhíu chặt.
Nếu vừa nãy hắn chỉ hơi cảnh giác, nhưng hôm nay nghĩ đến việc có khả năng người đính hôn với nàng có thể là những huynh đệ đã từng sỉ nhục hắn…
Ánh mắt hắn trở nên âm u, ẩn chứa cơn cáu gắt, trong giọng điệu cũng mang theo lệ khí: “Là ai?”
Nhưng Khương Cẩn Hành đã quên.
Cậu bé chỉ nhớ rõ lúc đấy cậu bé nghe thấy đã tò mò không biết Hoàng đế có bao nhiêu hài tử, hỏi nha hoàn rồi đếm trên đầu ngón tay, cậu bé thầm nghĩ Hoàng đế có nhiều con thật, chứ không để ý là ai suýt chút nữa đính hôn với tỷ tỷ của mình.
Cậu bé cẩn thận nhớ lại, xoè hai bàn tay mũm mĩm ra, duỗi ngón tay ra gập lại, nhưng một lúc lâu sau cậu bé nhíu mày, hơi tự trách nói: “Ta quên mất số rồi.”
Dung Đình bỗng yên lặng không nói câu nào.
Nhưng nghĩ đến việc hắn suýt chút nữa phải gọi nàng một tiếng tẩu tẩu.
Hoặc là đệ muội.
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang điên cuồng bùng lên thiêu đốt, thiêu đốt đến mức khiến hắn thấy đau nhức, cảm giác khó chịu như máu dồn lên cổ họng.
Nắm tay siết chặt đến nỗi khiến gân xanh và xương nổi lên trên mu bàn tay gầy gò: “Nghĩ cho kỹ lại đi.”
Giọng hắn khàn khàn như thể nuốt phải băng.
“Ta không nhớ rõ.” Khương Cẩn Hành bực bội túm tóc mình, tất cả là tại cậu bé chỉ nghĩ đến việc Hoàng đế có bao nhiêu phi tần với bao nhiêu hài tử, không chịu để ý xem rốt cuộc là ai.
“Nhưng huynh yên tâm đi.” Khương Cẩn Hành nói rất chắc chắn: “Cha ta không đồng ý hôn sự kia.”
Dung Đình mới cảm thấy yên tâm hơn được phần nào.
Nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.
“Cha nói cha sẽ không bao giờ đồng ý cho a tỷ gả vào hoàng gia. A tỷ của ta nghe lời cha ta nên sẽ không qua lại với Hoàng tử đâu.”
...
Sau khi ra ngoài, Khương Nhiêu muốn tìm Khương Cẩn Hành nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy, lại nghe thấy nha hoàn nói tiểu tử kia lại vào phòng.
Nhưng Khương Nhiêu không thể nào vào trong được, chỉ có thể ở ngoài chờ đợi lo lắng suông.
Chờ đến khi lão đại phu ra ngoài nói vai của Dung Đình bị thương nhẹ vì kéo cung, nên ông ấy kê thuốc bôi ngoài da, Khương Nhiêu cảm ơn lão đại phu, sau đó vào phòng tìm Khương Cẩn Hành.
Trong lòng nàng liên tục cầu nguyện, đừng để nàng nghe thấy cậu bé đang nói khùng nói điên cái gì mà gả hay không gả.
Cậu bé còn nhỏ nên có khả năng không hiểu được cưới gả có nghĩa là gì, nàng cũng không hiểu lắm, chỉ muốn chờ lớn thêm hai tuổi nữa rồi mới nói.
Khương Cẩn Hành nhìn thấy Khương Nhiêu đi đến, cậu bé lập tức chột dạ rụt cổ lại.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đấy kỳ lạ, nàng nhìn về phía Dung Đình.
Sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, khi ánh mắt hắn nhìn về phía nàng lại có sự nặng nề mà nàng không thể hiểu nổi.
Nàng tạm thời bỏ qua chuyện trách mắng Khương Cẩn Hành, đứng dậy đi về phía Dung Đình, lo lắng vừa nãy đại phu quên nói gì đấy với nàng: “Vết thương trên vai ngươi đau lắm à? Lão đại phu nói có bị bầm tím.”
Nàng vừa nói vừa đưa tay về phía trước, muốn kéo vạt áo hắn ra để xem vết bầm tím.
Nhưng dù sao nam nữ khác biệt, nàng vẫn rụt tay lại.
Nàng chỉ ngước đôi mắt long lanh như nước lên, bất an hỏi hắn: “Ngươi có đau không?”
Nàng ước gì vết thương đấy nằm trên người nàng.
Ánh mắt Dung Đình lại liếc nhìn cổ tay nàng.
Tầm mắt vững vàng như đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Cổ tay mảnh khảnh như thế chỉ cần dùng lực là có thể bẻ gãy.
Một tay hắn có thể nắm chặt hai cổ tay của nàng.
Nếu có thể nhốt lại...
Người khác sẽ không nhìn thấy nữa.
Dung Đình cụp mắt xuống, thậm chí cũng không dám hỏi nàng xem rốt cuộc là huynh đệ nào của hắn suýt chút nữa đính hôn với nàng.
Hắn sợ suy nghĩ âm u nhất trong lòng hắn sẽ thoát khỏi lồng giam, không thể nhốt lại nữa.
“Vết thương nhẹ thôi, không đau đâu, không sao.”
Hắn nói một cách thờ ơ rồi nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn cổ tay nàng nữa.
Giống như hắn làm như vậy thì trong lòng hắn sẽ bình tĩnh lại.
Khương Nhiêu nghe thấy giọng điệu hắn cứng ngắc, giọng nói trầm thấp khàn hơn nhiều so với mọi ngày, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này Khương Cẩn Hành lại lặng lẽ kéo ống tay áo của Khương Nhiêu: “A tỷ, huynh ấy tên là gì thế?”
Khương Nhiêu nghe thấy câu hỏi này lại cắn môi dưới, nhỏ giọng nói với Khương Cẩn Hành: “Để sau này rồi hỏi.”
Từ đầu nàng đã muốn biết rốt cuộc hắn là tiểu hài tử nhà ai, nhưng hắn lại quá đa nghi, lúc nào cũng nhìn nàng bằng đôi mắt hung dữ như một con sói con, tràn ngập lệ khí, khiến nàng không dám hỏi nhiều.
Sau này nàng càng lúc càng mơ nhiều hơn, nàng cứ nghĩ sau này ít nhiều gì nàng cũng có thể đoán được gia thế với tên tuổi của hắn từ trạng thái sinh hoạt của hắn.
Nhưng sự thật là một tiểu tỳ nữ nghèo túng hèn mọn không đủ tư cách được biết bất cứ chuyện gì của hắn.
Nàng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, trong những giấc mơ đó, phần lớn thời gian nàng phục vụ hắn là vào buổi tối.
Nhưng có vẻ như toà nhà kia chỉ là một trong những nơi ở của hắn, ban ngày hắn sẽ rời đi, đến buổi tối hắn mới về ở, muốn nàng trông hắn cả đêm, đến khi tỉnh dậy lại rời đi.
Khi đó nàng cứ liên tục gọi Cửu gia, Cửu gia.
Nàng có tức giận vì bị hắn nô dịch thì cũng chỉ dám chửi sau lưng hắn, Cửu khốn nạn...
Trong giấc mơ nàng chưa từng được biết tên thật của hắn là gì.
Nếu không, lúc chửi thầm sau lưng có gì mà không dám làm, chắc chắn phải chửi cả họ lẫn tên mới hả giận.
Bây giờ Khương Nhiêu cũng không tò mò tên hắn là gì, vốn dĩ nàng cũng chỉ nghĩ chờ đến khi chữa khỏi vết thương trên chân hắn là có thể rút lui thành công. Nếu nàng hỏi rõ tên hắn, biết hắn là ai, biết càng nhiều thì đến lúc phải chia tay lại càng không nỡ. Nàng lớn lên ở nhiều nơi nên biết rất rõ điểm này.
Chỉ có một chuyện khiến nàng muốn biết hắn là ai.
Nàng muốn biết rốt cuộc chủ mẫu kia của hắn là nữ chủ nhân nhà nào, vậy mà lại độc ác đáng sợ như vậy.
Khương Cẩn Hành lại chẳng để ý đến lời khuyên nhủ của Khương Nhiêu, cậu bé nghiêng đầu nhìn Dung Đình: “Cho hỏi tên của huynh là gì thế?”
Dung Đình nhíu mày.
Nói ra bọn họ sẽ biết hắn là ai.
Sẽ không qua lại nữa...
Nhớ đến lời khi nãy Khương Cẩn Hành nói.
Tay hắn run lên.
Khương Nhiêu nhìn thấy hắn do dự thì cảm thấy hắn có điều gì khó nói, nàng kéo Khương Cẩn Hành lại: “Đệ gọi hắn là ca ca là được.”
Khương Cẩn Hành quay đầu sang nhìn Khương Nhiêu: “Vậy a tỷ cũng phải gọi huynh ấy là ca ca à?”
Khương Nhiêu tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nàng đã quen với việc đặt hắn vào thế yếu, trong lòng cứ cảm thấy nàng mới là người lớn hơn.
Cho dù hắn thật sự lớn hơn thì gọi ca ca cũng không sao.
Khương Nhiêu hơi do dự, giọng lí nhí giống như đang trả lời Khương Cẩn Hành cho có lẽ, nói một chữ “ừ” rất nhỏ.
Khương Nhiêu lại nghe thấy Dung Đình nói: “Tên của ta chỉ có duy nhất một chữ Đình.”
Hắn không nói họ nhưng đã do dự đến nỗi đổ mồ hôi tay.
Chỉ cần người từng chịu khổ được nếm thử ngon ngọt một lần là sẽ nhớ mãi vị ngọt ngào kia, không muốn quay lại chịu đắng cay lần nữa.
Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy ánh sáng.
Hắn không muốn ánh sáng biến mất.
Hắn chỉ nói tên chứ không nói họ, như thế đã đủ để khiến Khương Nhiêu thấy vui mừng.
Dù sao nàng cứ lo hắn sẽ không chịu nói.
Trong giấc mơ có cảnh nàng đi tìm nha hoàn với gã sai vặt khác để hỏi thăm, nhưng những người khác lại giữ im lặng không chịu nói cho nàng biết.
Giống như có người không cho phép bọn họ nói.
Nhưng mà: “Chữ Đình nào thế?”
Nàng hỏi.
Lúc hỏi, nàng vô thức duỗi tay ra.
Lúc Khương Nhiêu sáu tuổi đã bắt đầu đi trên con đường gập ghềnh, trong xe ngựa không có nghiên mực với giấy bút để dùng, Khương Tứ gia muốn dạy chữ cho nàng nên đã viết vào lòng bàn tay nàng.
Sau này Khương Nhiêu lại dạy Khương Cẩn Hành như thế.
Lâu dần chuyện này cũng thành thói quen của nàng.
Chỉ là...
Bây giờ người đối diện với nàng không phải cha nàng, cũng không phải đệ đệ của nàng.
Khương Nhiêu đột nhiên nhận ra điểm này, nàng xấu hổ rụt tay lại. Trên gương mặt nàng hơi xấu hổ, nói: “Ngươi nói với ta chữ kia viết như thế nào là được...”
Dứt lời, một lực nắm lấy cổ tay và kéo tay nàng về phía trước.
Tay đang đút thêm củi để đun nước của Khương Nhiêu dừng lại, bịt kín miệng Khương Cẩn Hành: “Không được đâu, đệ đừng có nói lung tung.”
Làm gì có ai lại đi chiếm hời của người khác như thế, bảo người ta đổi sang họ của bọn họ.
Huống chi là bảo một kẻ nắm quyền lực tương lai, tính tình có thù tất báo như hắn đổi sang họ của bọn họ được...
Không được, không được.
Đề nghị của Khương Cẩn Hành bị từ chối, ánh mắt cậu bé tối lại, nhíu mày suy tư.
Cậu bé tự hỏi một lúc rồi hai mắt lại sáng ngời: “Vậy ta có thể kết bái huynh đệ với huynh ấy không?”
Nhưng lại bị từ chối một cách vô tình: “Không được.”
Khương Cẩn Hành hoàn toàn hết cách, không còn ôm hy vọng gì nhỏ giọng lẩm bẩm: “A tỷ có muốn cưới huynh ấy không?”
“Không phải cưới, mà là gả.” Khương Nhiêu sửa lại cho đúng ý cậu bé muốn nói trước, bỗng nàng đổi lời: “Không... Cũng không phải gả.”
Mặt nàng đỏ bừng, ngoái đầu nhìn lại nhìn Dung Đình, trong lòng nghi ngờ hắn cũng đã nghe thấy: “Ngươi đừng có nghe đệ ấy nói linh tinh.”
Lại nhìn thấy hắn đang dựa người vào giường, hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt lấp lánh ý cười.
Cười như không cười, nhìn nàng và đệ đệ của nàng.
Trong đôi mắt có ánh sáng, sạch sẽ tốt đẹp.
Có cưới về nhà để một góc thôi cũng rất đẹp.
Khương Nhiêu sợ hãi trước suy nghĩ đột nhiên loé lên trong đầu mình: “Ta... Ta không có.”
“Hả?” Lúc này Dung Đình chỉ cảm thấy nhóc béo kia trông vừa mắt hơn nhiều: “Không có gì cơ?”
Không có ý đồ gì với ngươi... Khương Nhiêu yếu ớt bất lực nghĩ.
Nàng đúng là khuê nữ do chính mẹ nàng sinh ra.
Năm đó người theo đuổi mẹ nàng xếp hàng dài từ thành Đông đến thành Tây, cuối cùng lại chọn cha nàng khi đó có danh tiếng không tốt cũng chỉ vì cha nàng trông đẹp, như thế đã đủ để thấy bà ấy trông mặt mà bắt hình dong đến mức nào.
Nhưng Khương Nhiêu không thể ngờ được nàng lại di truyền cái tính này của mẹ nàng, chỉ vì thiếu niên đối diện quá đẹp mà xuất hiện ý đồ xấu muốn… Gả cho hắn.
Nàng không thể làm chuyện đòi báo ơn được.
Trái tim nàng run rẩy không dám nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng mình, nàng nuốt nước bọt mấy lần mới khiến cổ họng không bớt khô lại: “Đệ đệ của ta nói năng ngây thơ không kiêng kị, ngươi đừng có trách đệ ấy.”
Đệ đệ của nàng là đệ đệ tốt, chỉ tiếc là chân không chịu ngồi yên với nói hơi nhiều thôi.
Khương Nhiêu bế tiểu tử này lên thả ra ngoài sân, đóng cửa rồi cài cửa lại, hít một hơi thật sâu, tuyệt đối không cho phép tiểu tử ăn nói linh tinh này vào nữa.
Sắc mặt nàng vừa tức vừa xấu hổ, đỏ bừng giống như hoa quả đã chín muồi, khi ngồi xuống bên cạnh Dung Đình, mặt nàng vẫn còn nóng bừng.
Trong lòng Dung Đình biết nàng coi những lời đệ đệ nàng nói như lời nói đùa nên không hùa theo đùa giỡn, mà lại yên lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, có chút gì đấy như đang quyến luyến.
Một lúc sau đại phu đến nơi, bắt mạch cho Dung Đình.
Một năm nay vết thương trên chân khiến cánh tay Dung Đình cũng ít có cơ hội được nâng vật nặng, lúc yếu ớt nhất còn gần như không có chút sức lực nào, bây giờ đang chậm rãi hồi phục nhưng vẫn không bằng được một nửa khi trước.
Khi trước hắn từng kéo được một cây cung lớn nặng 150 cân một cách dễ dàng, bắn mười mũi tên, hai mươi mũi tên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng giờ chỉ mới bắn một mũi tên thôi mà xương bả vai đã đau nhức.
Khương Nhiêu nhìn thấy hắn vốn bị thương ở chân, nay lại bị thương cánh tay, càng cảm thấy hắn đáng thương hơn.
Đại phu bảo hắn cởi y phục để lộ ngực ra xem trên vai hắn có vết bầm tím nào không, Khương Nhiêu không ở lại đây nhìn tiếp, mà ra ngoài tránh mặt.
Nhân lúc này Khương Cẩn Hành đi vào.
Cậu bé nghiêm túc hỏi Dung Đình: “Huynh đã suy nghĩ đến đâu rồi?”
Cậu bé nói không rõ ràng lắm, nhưng Dung Đình lại hiểu được ý trong lời cậu bé nói, hắn nhíu mày, nhưng vì cậu bé là đệ đệ của nàng nên cũng miễn cưỡng nói đôi câu với cậu bé: “Tỷ tỷ của đệ đồng ý thì ta cũng đồng ý.”
Khương Cẩn Hành “ồ” lên một tiếng, thế thì cậu bé lại phải đi hỏi a tỷ của mình.
Không biết tiểu hài nhi nghĩ đến chuyện gì, bỗng dưng cậu bé hỏi Dung Đình: “Huynh vẫn chưa đính hôn đúng không.”
Suýt chút nữa cậu bé quên mất chuyện quan trọng như này, nếu người trước mặt đã đính hôn, vậy chẳng phải a tỷ của cậu bé sẽ phải đi làm thiếp cho người ta à.
Dung Đình chẳng buồn nhìn cậu bé, lười biếng lắc đầu.
Khương Cẩn Hành thở phào nhẹ nhõm, nói: “A tỷ của ta cũng chưa đính hôn.”
“Nhưng suýt chút nữa thì tỷ ấy đính hôn từ nhỏ với người ta, nhưng đấy chỉ là suýt chút nữa, chứ chưa thành.”
Lúc nào cậu bé cũng nói chuyện kiểu nghĩ đến đâu nói đến đấy: “Ta nghe thấy cha mẹ ta nói thế sau khi ăn sáng xong.”
“Với ai?” Dung Đình bỗng ngước mắt lên.
Khương Cẩn Hành nhíu mày, cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: “Là một vị Hoàng tử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dung Đình cụp mắt xuống, hàng lông mày nhíu chặt.
Nếu vừa nãy hắn chỉ hơi cảnh giác, nhưng hôm nay nghĩ đến việc có khả năng người đính hôn với nàng có thể là những huynh đệ đã từng sỉ nhục hắn…
Ánh mắt hắn trở nên âm u, ẩn chứa cơn cáu gắt, trong giọng điệu cũng mang theo lệ khí: “Là ai?”
Nhưng Khương Cẩn Hành đã quên.
Cậu bé chỉ nhớ rõ lúc đấy cậu bé nghe thấy đã tò mò không biết Hoàng đế có bao nhiêu hài tử, hỏi nha hoàn rồi đếm trên đầu ngón tay, cậu bé thầm nghĩ Hoàng đế có nhiều con thật, chứ không để ý là ai suýt chút nữa đính hôn với tỷ tỷ của mình.
Cậu bé cẩn thận nhớ lại, xoè hai bàn tay mũm mĩm ra, duỗi ngón tay ra gập lại, nhưng một lúc lâu sau cậu bé nhíu mày, hơi tự trách nói: “Ta quên mất số rồi.”
Dung Đình bỗng yên lặng không nói câu nào.
Nhưng nghĩ đến việc hắn suýt chút nữa phải gọi nàng một tiếng tẩu tẩu.
Hoặc là đệ muội.
Hắn nghiến răng nghiến lợi.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên đang điên cuồng bùng lên thiêu đốt, thiêu đốt đến mức khiến hắn thấy đau nhức, cảm giác khó chịu như máu dồn lên cổ họng.
Nắm tay siết chặt đến nỗi khiến gân xanh và xương nổi lên trên mu bàn tay gầy gò: “Nghĩ cho kỹ lại đi.”
Giọng hắn khàn khàn như thể nuốt phải băng.
“Ta không nhớ rõ.” Khương Cẩn Hành bực bội túm tóc mình, tất cả là tại cậu bé chỉ nghĩ đến việc Hoàng đế có bao nhiêu phi tần với bao nhiêu hài tử, không chịu để ý xem rốt cuộc là ai.
“Nhưng huynh yên tâm đi.” Khương Cẩn Hành nói rất chắc chắn: “Cha ta không đồng ý hôn sự kia.”
Dung Đình mới cảm thấy yên tâm hơn được phần nào.
Nhưng cũng không kéo dài được bao lâu.
“Cha nói cha sẽ không bao giờ đồng ý cho a tỷ gả vào hoàng gia. A tỷ của ta nghe lời cha ta nên sẽ không qua lại với Hoàng tử đâu.”
...
Sau khi ra ngoài, Khương Nhiêu muốn tìm Khương Cẩn Hành nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy, lại nghe thấy nha hoàn nói tiểu tử kia lại vào phòng.
Nhưng Khương Nhiêu không thể nào vào trong được, chỉ có thể ở ngoài chờ đợi lo lắng suông.
Chờ đến khi lão đại phu ra ngoài nói vai của Dung Đình bị thương nhẹ vì kéo cung, nên ông ấy kê thuốc bôi ngoài da, Khương Nhiêu cảm ơn lão đại phu, sau đó vào phòng tìm Khương Cẩn Hành.
Trong lòng nàng liên tục cầu nguyện, đừng để nàng nghe thấy cậu bé đang nói khùng nói điên cái gì mà gả hay không gả.
Cậu bé còn nhỏ nên có khả năng không hiểu được cưới gả có nghĩa là gì, nàng cũng không hiểu lắm, chỉ muốn chờ lớn thêm hai tuổi nữa rồi mới nói.
Khương Cẩn Hành nhìn thấy Khương Nhiêu đi đến, cậu bé lập tức chột dạ rụt cổ lại.
Khương Nhiêu chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng có gì đấy kỳ lạ, nàng nhìn về phía Dung Đình.
Sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, khi ánh mắt hắn nhìn về phía nàng lại có sự nặng nề mà nàng không thể hiểu nổi.
Nàng tạm thời bỏ qua chuyện trách mắng Khương Cẩn Hành, đứng dậy đi về phía Dung Đình, lo lắng vừa nãy đại phu quên nói gì đấy với nàng: “Vết thương trên vai ngươi đau lắm à? Lão đại phu nói có bị bầm tím.”
Nàng vừa nói vừa đưa tay về phía trước, muốn kéo vạt áo hắn ra để xem vết bầm tím.
Nhưng dù sao nam nữ khác biệt, nàng vẫn rụt tay lại.
Nàng chỉ ngước đôi mắt long lanh như nước lên, bất an hỏi hắn: “Ngươi có đau không?”
Nàng ước gì vết thương đấy nằm trên người nàng.
Ánh mắt Dung Đình lại liếc nhìn cổ tay nàng.
Tầm mắt vững vàng như đang nắm chặt lấy cổ tay nàng.
Cổ tay mảnh khảnh như thế chỉ cần dùng lực là có thể bẻ gãy.
Một tay hắn có thể nắm chặt hai cổ tay của nàng.
Nếu có thể nhốt lại...
Người khác sẽ không nhìn thấy nữa.
Dung Đình cụp mắt xuống, thậm chí cũng không dám hỏi nàng xem rốt cuộc là huynh đệ nào của hắn suýt chút nữa đính hôn với nàng.
Hắn sợ suy nghĩ âm u nhất trong lòng hắn sẽ thoát khỏi lồng giam, không thể nhốt lại nữa.
“Vết thương nhẹ thôi, không đau đâu, không sao.”
Hắn nói một cách thờ ơ rồi nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn cổ tay nàng nữa.
Giống như hắn làm như vậy thì trong lòng hắn sẽ bình tĩnh lại.
Khương Nhiêu nghe thấy giọng điệu hắn cứng ngắc, giọng nói trầm thấp khàn hơn nhiều so với mọi ngày, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lúc này Khương Cẩn Hành lại lặng lẽ kéo ống tay áo của Khương Nhiêu: “A tỷ, huynh ấy tên là gì thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nhiêu nghe thấy câu hỏi này lại cắn môi dưới, nhỏ giọng nói với Khương Cẩn Hành: “Để sau này rồi hỏi.”
Từ đầu nàng đã muốn biết rốt cuộc hắn là tiểu hài tử nhà ai, nhưng hắn lại quá đa nghi, lúc nào cũng nhìn nàng bằng đôi mắt hung dữ như một con sói con, tràn ngập lệ khí, khiến nàng không dám hỏi nhiều.
Sau này nàng càng lúc càng mơ nhiều hơn, nàng cứ nghĩ sau này ít nhiều gì nàng cũng có thể đoán được gia thế với tên tuổi của hắn từ trạng thái sinh hoạt của hắn.
Nhưng sự thật là một tiểu tỳ nữ nghèo túng hèn mọn không đủ tư cách được biết bất cứ chuyện gì của hắn.
Nàng nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, trong những giấc mơ đó, phần lớn thời gian nàng phục vụ hắn là vào buổi tối.
Nhưng có vẻ như toà nhà kia chỉ là một trong những nơi ở của hắn, ban ngày hắn sẽ rời đi, đến buổi tối hắn mới về ở, muốn nàng trông hắn cả đêm, đến khi tỉnh dậy lại rời đi.
Khi đó nàng cứ liên tục gọi Cửu gia, Cửu gia.
Nàng có tức giận vì bị hắn nô dịch thì cũng chỉ dám chửi sau lưng hắn, Cửu khốn nạn...
Trong giấc mơ nàng chưa từng được biết tên thật của hắn là gì.
Nếu không, lúc chửi thầm sau lưng có gì mà không dám làm, chắc chắn phải chửi cả họ lẫn tên mới hả giận.
Bây giờ Khương Nhiêu cũng không tò mò tên hắn là gì, vốn dĩ nàng cũng chỉ nghĩ chờ đến khi chữa khỏi vết thương trên chân hắn là có thể rút lui thành công. Nếu nàng hỏi rõ tên hắn, biết hắn là ai, biết càng nhiều thì đến lúc phải chia tay lại càng không nỡ. Nàng lớn lên ở nhiều nơi nên biết rất rõ điểm này.
Chỉ có một chuyện khiến nàng muốn biết hắn là ai.
Nàng muốn biết rốt cuộc chủ mẫu kia của hắn là nữ chủ nhân nhà nào, vậy mà lại độc ác đáng sợ như vậy.
Khương Cẩn Hành lại chẳng để ý đến lời khuyên nhủ của Khương Nhiêu, cậu bé nghiêng đầu nhìn Dung Đình: “Cho hỏi tên của huynh là gì thế?”
Dung Đình nhíu mày.
Nói ra bọn họ sẽ biết hắn là ai.
Sẽ không qua lại nữa...
Nhớ đến lời khi nãy Khương Cẩn Hành nói.
Tay hắn run lên.
Khương Nhiêu nhìn thấy hắn do dự thì cảm thấy hắn có điều gì khó nói, nàng kéo Khương Cẩn Hành lại: “Đệ gọi hắn là ca ca là được.”
Khương Cẩn Hành quay đầu sang nhìn Khương Nhiêu: “Vậy a tỷ cũng phải gọi huynh ấy là ca ca à?”
Khương Nhiêu tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nàng đã quen với việc đặt hắn vào thế yếu, trong lòng cứ cảm thấy nàng mới là người lớn hơn.
Cho dù hắn thật sự lớn hơn thì gọi ca ca cũng không sao.
Khương Nhiêu hơi do dự, giọng lí nhí giống như đang trả lời Khương Cẩn Hành cho có lẽ, nói một chữ “ừ” rất nhỏ.
Khương Nhiêu lại nghe thấy Dung Đình nói: “Tên của ta chỉ có duy nhất một chữ Đình.”
Hắn không nói họ nhưng đã do dự đến nỗi đổ mồ hôi tay.
Chỉ cần người từng chịu khổ được nếm thử ngon ngọt một lần là sẽ nhớ mãi vị ngọt ngào kia, không muốn quay lại chịu đắng cay lần nữa.
Khó khăn lắm hắn mới tìm thấy ánh sáng.
Hắn không muốn ánh sáng biến mất.
Hắn chỉ nói tên chứ không nói họ, như thế đã đủ để khiến Khương Nhiêu thấy vui mừng.
Dù sao nàng cứ lo hắn sẽ không chịu nói.
Trong giấc mơ có cảnh nàng đi tìm nha hoàn với gã sai vặt khác để hỏi thăm, nhưng những người khác lại giữ im lặng không chịu nói cho nàng biết.
Giống như có người không cho phép bọn họ nói.
Nhưng mà: “Chữ Đình nào thế?”
Nàng hỏi.
Lúc hỏi, nàng vô thức duỗi tay ra.
Lúc Khương Nhiêu sáu tuổi đã bắt đầu đi trên con đường gập ghềnh, trong xe ngựa không có nghiên mực với giấy bút để dùng, Khương Tứ gia muốn dạy chữ cho nàng nên đã viết vào lòng bàn tay nàng.
Sau này Khương Nhiêu lại dạy Khương Cẩn Hành như thế.
Lâu dần chuyện này cũng thành thói quen của nàng.
Chỉ là...
Bây giờ người đối diện với nàng không phải cha nàng, cũng không phải đệ đệ của nàng.
Khương Nhiêu đột nhiên nhận ra điểm này, nàng xấu hổ rụt tay lại. Trên gương mặt nàng hơi xấu hổ, nói: “Ngươi nói với ta chữ kia viết như thế nào là được...”
Dứt lời, một lực nắm lấy cổ tay và kéo tay nàng về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro