Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 37
2024-11-08 21:45:59
Đầu ngón tay và lòng bàn tay của Dung Đình có một lớp vết chai, từ khi còn nhỏ đã phải gánh nước, làm việc nhà. Lớn hơn một chút thì âm thầm tập võ, những vết chai trên tay hắn cũng càng ngày càng dày hơn.
Khi nó lướt qua lòng bàn tay mịn màng mềm mại của Khương Nhiêu, cảm giác tê tê khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy khẽ run rẩy.
Nàng không nhịn được muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
Năm ngón tay đang túm lấy cổ tay nàng siết chặt hơn, nhấn xuống giống như có thể chạm vào xương nàng.
Tuy Khương Nhiêu nhìn có vẻ khá gầy, nhưng thật ra thân hình nàng lại cân đối có da có thịt, khung xương nhỏ, gầy nhưng không có cảm giác trơ xương.
Dung Đình vừa nắm lấy cổ tay nàng đã cảm thấy mềm mịn.
Hắn cụp mắt xuống giống như đang nhìn lòng bàn tay nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cổ tay đang bị hắn nắm chặt.
Rất dễ nắm.
Hắn viết xong nét cuối cùng của chữ “đình”, viết xong thì cũng đến lúc phải buông tay, nhưng hắn lại chỉ ngước mắt lên nhìn nàng: “Bộ thủy đứng bên trái, chữ đình nằm bên phải, ấy là chữ “Đình (渟)”.”
Hắn không muốn thả tay nàng ra.
Khương Nhiêu gật đầu.
Chữ này lạ, nhưng khi nghe thấy nàng lại cảm thấy có chút gì đấy quen thuộc, nàng hơi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt Dung Đình đang nhìn nàng, lại sững sờ, trong lòng nàng sinh ra cảm xúc nặng nề kỳ lạ, vô thức gọi: “Đình ca ca.”
Gọi xong trong lòng nàng lại giật mình.
Xưng hô nàng buột miệng thốt ra này giống như... Giống như trước đấy nàng đã từng gọi rất nhiều lần.
Dường như vành tai Dung Đình hơi run rẩy rồi nhanh chóng đỏ bừng, hắn thả lỏng tay, gằn giọng nói: “Ừ.”
Khương Cẩn Hành cũng học theo: “Đình ca…”
Cùng một câu nói nhưng hiệu lực khác nhau ở chỗ người nói là ai, vành tai đang ửng đỏ của Dung Đình lập tức mờ đi rồi biến mất hẳn.
Hắn nhíu mày, trước khi Khương Cẩn Hành kịp gọi câu ‘ca ca’ tiếp theo, hắn lạnh lùng ngước mắt lên nhìn cậu bé: “Đệ gọi ta một tiếng ca là được rồi.”
Khương Cẩn Hành cảm thấy cậu bé bị phân biệt đối xử.
Nhưng không làm gì được ‘chỗ dựa’ này nên cậu bé ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, bảo gọi như nào thì gọi như thế: “Ca.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, tiểu bá vương chưa từng nghe lời như này.
Cậu bé chỉ vào Khương Nhiêu rồi lại chỉ bản thân, giới thiệu với Dung Đình: “A tỷ của ta tên là Khương Niên Niên, ta tên là Khương Cẩn Hành.”
Khương Nhiêu: “Ta tên Khương Nhiêu, chứ không phải Niên Niên.”
Dung Đình nói: “Ta nghe thấy mẫu thân gọi tỷ là Niên Niên mà.”
“Đấy là nhũ danh, chỉ có người nhà mới gọi thế.”
“Ồ.”
“Chữ nhiêu nào thế?” Dung Đình lại hỏi.
Trong lòng hắn biết thừa là chữ nào.
Nói xong hắn lại bắt chước Khương Nhiêu khi nãy, đưa tay ra.
Hắn chớp mắt, chờ nàng viết.
Khương Nhiêu chỉ do dự một lúc rồi vươn tay.
Hắn đã viết rồi mà nàng không viết thì có vẻ không được ổn lắm.
Đầu ngón tay của nàng hạ xuống viết chữ, viết từng nét chữ trong lòng bàn tay hắn.
Đây là lần đầu tiên Khương Nhiêu nhìn thấy lòng bàn tay hắn mở ra, hoá ra những vết chai trong lòng bàn tay hắn lại dày như thế. Ngoài ra còn có một số vết dao dài và mỏng. Vừa nhìn đã biết là tay của người tập võ.
Sự tương phản này khiến bàn tay nàng trông giống như chiếc bánh màn thầu mới hấp chín, vừa trắng vừa mềm.
Dung Đình cụp mắt nhìn xuống.
Nàng cúi đầu, nghiêm túc viết những nét chữ ngang dọc trong lòng bàn tay hắn. Mái tóc của nàng dày mà mềm mại, có mấy sợi tóc mái lộn xộn mượt như lông tơ, làn da trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, biểu cảm ngoan ngoãn yên lặng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gò má nàng.
Có lẽ chỗ đó còn mềm hơn cả cổ tay nàng.
Dung Đình nhắm đôi mắt đen thẫm lại.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn chạm vào lòng bàn tay hắn từng chút từng một, lúc theo chiều dọc lúc lại theo chiều ngang, giống như bị đuôi lông vũ quẹt qua, hơi nóng lên.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau hơi ngứa, nhưng lại có chút gì đấy ấm áp kiên định.
Nữ, Nghiêu.
Nhiêu.
Nhiêu, nhẩm trong lòng thôi đã thấy hay.
Cuối cùng Khương Nhiêu cũng viết xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy phấn khích.
Chờ hắn gọi tên nàng.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Dung Đình nhanh chóng hạ xuống, nhưng đôi mắt hắn lại hơi cong cong, để lộ ra một nụ cười khổ đầy bất lực và áy náy: “Ta... Không hiểu lắm.”
“Không sao hết, để ta viết lại lần nữa.”
Nàng không hề cảm thấy tên của nàng quá khó nên còn tưởng viết thêm lần nữa hắn sẽ hiểu.
Chẳng qua chỉ là viết lại một lần, cũng không mất nhiều công sức.
Khương Nhiêu cúi đầu viết thêm lần nữa.
“Ta... Vẫn không hiểu.”
Ánh mắt hắn càng áy náy hơn, hắn cụp mắt xuống với biểu cảm uể oải và tự trách.
Trong lòng Khương Nhiêu mềm nhũn khi nhìn thấy dáng vẻ như sợ bị trách phạt với hơi bối rối của hắn, dù có mất kiên nhẫn thì nàng cũng có thể trở nên cực kỳ kiên nhẫn, nàng duỗi ngón tay ra viết lại lần nữa.
Nhưng…
Viết đến lần thứ ba.
Lần thứ ba vẫn không hiểu.
Nàng cắn môi dưới, lần này nàng cũng cảm thấy hơi chán nản.
Không phải nàng đang giận hắn, mà nàng đang tự giận bản thân.
Mặc dù lần nào hắn cũng lộ ra biểu cảm áy náy tự trách, giống như tất cả đều là lỗi của hắn, nhưng tên của nàng không hề khó chút nào mà hắn vẫn không hiểu, chắc chắn là do nàng viết xấu quá, nàng sốt ruột hoa tay múa chân trong không trung: “Chữ nhiêu đấy, có nghĩa là xinh đẹp.”
Nàng số ruột gần chết, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Ta nhận ra rồi, là nhiêu.”
Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nở nụ cười, không nhịn được muốn xoa đầu hắn khen giống như mỗi khi đệ đệ nàng học thêm được một chữ nữa, bỗng nàng hạ tay xuống.
Tuy lần này hắn không kháng cự hay tránh né gì, cuối cùng nàng vẫn không xoa đầu hắn, dù sao hắn cũng không phải đệ đệ của nàng.
Khương Cẩn Hành thấy hai người cứ mải chơi, không có ai chú ý đến cậu bé, cậu bé ngó đầu vào muốn ca ca, tỷ tỷ chú ý đến mình.
Nhưng vẫn không có ai chú ý đến cậu bé, cậu bé đành phải vén tay áo của mình lên, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, nói với Dung Đình: “Ca, chữ cẩn của ta còn khó viết hơn đấy, để ta viết cho huynh xem.”
Dung Đình xụ mặt.
Cũng rụt tay lại.
Ngón tay thon dài nắm lại thành nắm đấm, chắp tay sau lưng.
“Không cần đâu.” Giọng điệu của hắn thờ ơ, khác hẳn với nụ cười ấm áp khi nãy: “Ta biết rồi.”
...
“Tức chết mất!”
Hai ngày sau, trong một quán trà trên phố, Dương Kỳ An ngồi trước bàn tròn, nổi giận đùng đùng nói.
Xung quanh nàng ta là mấy quý nữ thế gia thân thiết với nàng ta ở Nghiệp thành.
Dương Kỳ An có gia thế tốt nhất nên đương nhiên nàng ta là người được các cô nương vây quanh nịnh nọt tâng bốc, lập tức có người hỏi ẩn ý trong câu kia của nàng ta: “Có ai khiến người tức giận à?”
Dương Kỳ An tức đến nỗi muốn ném vỡ tách trà: “Cái nhà họ Khương đến từ xứ khác kia, làm việc không nể mặt ai!”
“Ca ca ta không cứu tên nhóc béo của nhà đấy, chẳng phải tại bọn họ nói chuyện khó nghe trước à! Làm gì có ai bị bọn họ chọc tức rồi còn đi giúp đỡ bọn họ nữa chứ! Kết quả là chỉ vì một chút chuyện cỏn con ấy mà nhà đấy không chỉ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà ta, mà còn ra tay chặn đứng mấy mối làm ăn của cha ta.”
Dương Kỳ An càng nói lại càng thấy tức: “Nhưng cha ta lại không giận bọn họ, mà chỉ trách móc mỗi ca ca ta!”
Có quý nữ ở bên cạnh nghe đến đây đã tự hiểu…
Rõ ràng là quyền thế của nhà đến từ xứ khác kia lớn hơn Dương gia, nếu không thì với tác phong ỷ thế hiếp người của Dương lão gia mọi khi, sao có thể chịu ngậm bồ hòn làm ngọt được.
Dương gia có máu mặt ở Nghiệp thành, lẽ nào Dương Kỳ An nghĩ ra khỏi Nghiệp thành, nhà nàng ta vẫn có máu mặt lắm à?
Rõ buồn cười.
Chỉ là không có ai nói sự thật cho Dương Kỳ An biết thôi, gia thế của bọn họ không bằng được nàng ta nên ngoài mặt cũng hùa theo nàng ta, nói: “Người nhà kia đúng là đáng ghét thật.”
Dương Kỳ An được bọn họ hùa theo, cơn tức có chỗ để giải toả, nàng ta đập bàn, nói với giận điệu giận dữ: “Đâu chỉ có mỗi đáng ghét!”
Sắc mặt nàng ta dữ tợn, cực kỳ tức giận: “Chỉ vì tên nhóc béo của nhà bọn họ bị cướp mà Huyện lệnh lại vội vàng đi bắt tên cầm đầu đám ăn xin để lấy lòng bọn họ. Bây giờ ngoài kia ai ai cũng khen nhà bọn họ, nói được hướng ké phúc của nhà bọn họ, nếu không phải ca ca ta lười không buồn để ý đến chuyện này thì đáng nhẽ tiếng tốt này phải là của ca ca ta!”
Lúc này lại có người nói: “Đám ăn xin ở đây tụ tập thành bang thành phái, thủ lĩnh của bọn chúng bị bắt mà mấy tên tiểu đệ không đến gây chuyện với Khương gia à?”
“Không hề.” Sự chán nản trong lòng Dương Kỳ An không thể giải toả, nàng ta chửi: “Một đám nhát cáy như chuột.”
Mấy tên ăn xin kia lại tham sống sợ chết như thế, nhìn thấy Huyện lệnh cũng phải nể Khương Tứ gia ba phần nên bọn họ không dám đến trả thù.
Có quý nữ nhìn Dương Kỳ An, trong lòng cười thầm.
Đấy làm gì phải nhát cáy như chuột.
Rõ ràng là biết điều.
Khi nó lướt qua lòng bàn tay mịn màng mềm mại của Khương Nhiêu, cảm giác tê tê khiến lòng bàn tay nàng ngứa ngáy khẽ run rẩy.
Nàng không nhịn được muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm chặt.
Năm ngón tay đang túm lấy cổ tay nàng siết chặt hơn, nhấn xuống giống như có thể chạm vào xương nàng.
Tuy Khương Nhiêu nhìn có vẻ khá gầy, nhưng thật ra thân hình nàng lại cân đối có da có thịt, khung xương nhỏ, gầy nhưng không có cảm giác trơ xương.
Dung Đình vừa nắm lấy cổ tay nàng đã cảm thấy mềm mịn.
Hắn cụp mắt xuống giống như đang nhìn lòng bàn tay nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cổ tay đang bị hắn nắm chặt.
Rất dễ nắm.
Hắn viết xong nét cuối cùng của chữ “đình”, viết xong thì cũng đến lúc phải buông tay, nhưng hắn lại chỉ ngước mắt lên nhìn nàng: “Bộ thủy đứng bên trái, chữ đình nằm bên phải, ấy là chữ “Đình (渟)”.”
Hắn không muốn thả tay nàng ra.
Khương Nhiêu gật đầu.
Chữ này lạ, nhưng khi nghe thấy nàng lại cảm thấy có chút gì đấy quen thuộc, nàng hơi ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt Dung Đình đang nhìn nàng, lại sững sờ, trong lòng nàng sinh ra cảm xúc nặng nề kỳ lạ, vô thức gọi: “Đình ca ca.”
Gọi xong trong lòng nàng lại giật mình.
Xưng hô nàng buột miệng thốt ra này giống như... Giống như trước đấy nàng đã từng gọi rất nhiều lần.
Dường như vành tai Dung Đình hơi run rẩy rồi nhanh chóng đỏ bừng, hắn thả lỏng tay, gằn giọng nói: “Ừ.”
Khương Cẩn Hành cũng học theo: “Đình ca…”
Cùng một câu nói nhưng hiệu lực khác nhau ở chỗ người nói là ai, vành tai đang ửng đỏ của Dung Đình lập tức mờ đi rồi biến mất hẳn.
Hắn nhíu mày, trước khi Khương Cẩn Hành kịp gọi câu ‘ca ca’ tiếp theo, hắn lạnh lùng ngước mắt lên nhìn cậu bé: “Đệ gọi ta một tiếng ca là được rồi.”
Khương Cẩn Hành cảm thấy cậu bé bị phân biệt đối xử.
Nhưng không làm gì được ‘chỗ dựa’ này nên cậu bé ngồi nghiêm chỉnh ngoan ngoãn, bảo gọi như nào thì gọi như thế: “Ca.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, tiểu bá vương chưa từng nghe lời như này.
Cậu bé chỉ vào Khương Nhiêu rồi lại chỉ bản thân, giới thiệu với Dung Đình: “A tỷ của ta tên là Khương Niên Niên, ta tên là Khương Cẩn Hành.”
Khương Nhiêu: “Ta tên Khương Nhiêu, chứ không phải Niên Niên.”
Dung Đình nói: “Ta nghe thấy mẫu thân gọi tỷ là Niên Niên mà.”
“Đấy là nhũ danh, chỉ có người nhà mới gọi thế.”
“Ồ.”
“Chữ nhiêu nào thế?” Dung Đình lại hỏi.
Trong lòng hắn biết thừa là chữ nào.
Nói xong hắn lại bắt chước Khương Nhiêu khi nãy, đưa tay ra.
Hắn chớp mắt, chờ nàng viết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Nhiêu chỉ do dự một lúc rồi vươn tay.
Hắn đã viết rồi mà nàng không viết thì có vẻ không được ổn lắm.
Đầu ngón tay của nàng hạ xuống viết chữ, viết từng nét chữ trong lòng bàn tay hắn.
Đây là lần đầu tiên Khương Nhiêu nhìn thấy lòng bàn tay hắn mở ra, hoá ra những vết chai trong lòng bàn tay hắn lại dày như thế. Ngoài ra còn có một số vết dao dài và mỏng. Vừa nhìn đã biết là tay của người tập võ.
Sự tương phản này khiến bàn tay nàng trông giống như chiếc bánh màn thầu mới hấp chín, vừa trắng vừa mềm.
Dung Đình cụp mắt nhìn xuống.
Nàng cúi đầu, nghiêm túc viết những nét chữ ngang dọc trong lòng bàn tay hắn. Mái tóc của nàng dày mà mềm mại, có mấy sợi tóc mái lộn xộn mượt như lông tơ, làn da trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng, biểu cảm ngoan ngoãn yên lặng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên gò má nàng.
Có lẽ chỗ đó còn mềm hơn cả cổ tay nàng.
Dung Đình nhắm đôi mắt đen thẫm lại.
Đầu ngón tay nhỏ nhắn chạm vào lòng bàn tay hắn từng chút từng một, lúc theo chiều dọc lúc lại theo chiều ngang, giống như bị đuôi lông vũ quẹt qua, hơi nóng lên.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau hơi ngứa, nhưng lại có chút gì đấy ấm áp kiên định.
Nữ, Nghiêu.
Nhiêu.
Nhiêu, nhẩm trong lòng thôi đã thấy hay.
Cuối cùng Khương Nhiêu cũng viết xong, nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn đầy phấn khích.
Chờ hắn gọi tên nàng.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Dung Đình nhanh chóng hạ xuống, nhưng đôi mắt hắn lại hơi cong cong, để lộ ra một nụ cười khổ đầy bất lực và áy náy: “Ta... Không hiểu lắm.”
“Không sao hết, để ta viết lại lần nữa.”
Nàng không hề cảm thấy tên của nàng quá khó nên còn tưởng viết thêm lần nữa hắn sẽ hiểu.
Chẳng qua chỉ là viết lại một lần, cũng không mất nhiều công sức.
Khương Nhiêu cúi đầu viết thêm lần nữa.
“Ta... Vẫn không hiểu.”
Ánh mắt hắn càng áy náy hơn, hắn cụp mắt xuống với biểu cảm uể oải và tự trách.
Trong lòng Khương Nhiêu mềm nhũn khi nhìn thấy dáng vẻ như sợ bị trách phạt với hơi bối rối của hắn, dù có mất kiên nhẫn thì nàng cũng có thể trở nên cực kỳ kiên nhẫn, nàng duỗi ngón tay ra viết lại lần nữa.
Nhưng…
Viết đến lần thứ ba.
Lần thứ ba vẫn không hiểu.
Nàng cắn môi dưới, lần này nàng cũng cảm thấy hơi chán nản.
Không phải nàng đang giận hắn, mà nàng đang tự giận bản thân.
Mặc dù lần nào hắn cũng lộ ra biểu cảm áy náy tự trách, giống như tất cả đều là lỗi của hắn, nhưng tên của nàng không hề khó chút nào mà hắn vẫn không hiểu, chắc chắn là do nàng viết xấu quá, nàng sốt ruột hoa tay múa chân trong không trung: “Chữ nhiêu đấy, có nghĩa là xinh đẹp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng số ruột gần chết, cuối cùng hắn cũng lên tiếng: “Ta nhận ra rồi, là nhiêu.”
Khương Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nàng cũng nở nụ cười, không nhịn được muốn xoa đầu hắn khen giống như mỗi khi đệ đệ nàng học thêm được một chữ nữa, bỗng nàng hạ tay xuống.
Tuy lần này hắn không kháng cự hay tránh né gì, cuối cùng nàng vẫn không xoa đầu hắn, dù sao hắn cũng không phải đệ đệ của nàng.
Khương Cẩn Hành thấy hai người cứ mải chơi, không có ai chú ý đến cậu bé, cậu bé ngó đầu vào muốn ca ca, tỷ tỷ chú ý đến mình.
Nhưng vẫn không có ai chú ý đến cậu bé, cậu bé đành phải vén tay áo của mình lên, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, nói với Dung Đình: “Ca, chữ cẩn của ta còn khó viết hơn đấy, để ta viết cho huynh xem.”
Dung Đình xụ mặt.
Cũng rụt tay lại.
Ngón tay thon dài nắm lại thành nắm đấm, chắp tay sau lưng.
“Không cần đâu.” Giọng điệu của hắn thờ ơ, khác hẳn với nụ cười ấm áp khi nãy: “Ta biết rồi.”
...
“Tức chết mất!”
Hai ngày sau, trong một quán trà trên phố, Dương Kỳ An ngồi trước bàn tròn, nổi giận đùng đùng nói.
Xung quanh nàng ta là mấy quý nữ thế gia thân thiết với nàng ta ở Nghiệp thành.
Dương Kỳ An có gia thế tốt nhất nên đương nhiên nàng ta là người được các cô nương vây quanh nịnh nọt tâng bốc, lập tức có người hỏi ẩn ý trong câu kia của nàng ta: “Có ai khiến người tức giận à?”
Dương Kỳ An tức đến nỗi muốn ném vỡ tách trà: “Cái nhà họ Khương đến từ xứ khác kia, làm việc không nể mặt ai!”
“Ca ca ta không cứu tên nhóc béo của nhà đấy, chẳng phải tại bọn họ nói chuyện khó nghe trước à! Làm gì có ai bị bọn họ chọc tức rồi còn đi giúp đỡ bọn họ nữa chứ! Kết quả là chỉ vì một chút chuyện cỏn con ấy mà nhà đấy không chỉ cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà ta, mà còn ra tay chặn đứng mấy mối làm ăn của cha ta.”
Dương Kỳ An càng nói lại càng thấy tức: “Nhưng cha ta lại không giận bọn họ, mà chỉ trách móc mỗi ca ca ta!”
Có quý nữ ở bên cạnh nghe đến đây đã tự hiểu…
Rõ ràng là quyền thế của nhà đến từ xứ khác kia lớn hơn Dương gia, nếu không thì với tác phong ỷ thế hiếp người của Dương lão gia mọi khi, sao có thể chịu ngậm bồ hòn làm ngọt được.
Dương gia có máu mặt ở Nghiệp thành, lẽ nào Dương Kỳ An nghĩ ra khỏi Nghiệp thành, nhà nàng ta vẫn có máu mặt lắm à?
Rõ buồn cười.
Chỉ là không có ai nói sự thật cho Dương Kỳ An biết thôi, gia thế của bọn họ không bằng được nàng ta nên ngoài mặt cũng hùa theo nàng ta, nói: “Người nhà kia đúng là đáng ghét thật.”
Dương Kỳ An được bọn họ hùa theo, cơn tức có chỗ để giải toả, nàng ta đập bàn, nói với giận điệu giận dữ: “Đâu chỉ có mỗi đáng ghét!”
Sắc mặt nàng ta dữ tợn, cực kỳ tức giận: “Chỉ vì tên nhóc béo của nhà bọn họ bị cướp mà Huyện lệnh lại vội vàng đi bắt tên cầm đầu đám ăn xin để lấy lòng bọn họ. Bây giờ ngoài kia ai ai cũng khen nhà bọn họ, nói được hướng ké phúc của nhà bọn họ, nếu không phải ca ca ta lười không buồn để ý đến chuyện này thì đáng nhẽ tiếng tốt này phải là của ca ca ta!”
Lúc này lại có người nói: “Đám ăn xin ở đây tụ tập thành bang thành phái, thủ lĩnh của bọn chúng bị bắt mà mấy tên tiểu đệ không đến gây chuyện với Khương gia à?”
“Không hề.” Sự chán nản trong lòng Dương Kỳ An không thể giải toả, nàng ta chửi: “Một đám nhát cáy như chuột.”
Mấy tên ăn xin kia lại tham sống sợ chết như thế, nhìn thấy Huyện lệnh cũng phải nể Khương Tứ gia ba phần nên bọn họ không dám đến trả thù.
Có quý nữ nhìn Dương Kỳ An, trong lòng cười thầm.
Đấy làm gì phải nhát cáy như chuột.
Rõ ràng là biết điều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro