Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Chương 7

2024-11-08 21:45:59

Tuy rằng Khương Nhiêu đã nghĩ rằng mình phải thường xuyên đến thành Tây để mau chóng khiến thiếu niên thay đổi ấn tượng về mình, nhưng giấc mơ cứ liên tiếp xuất hiện khiến nàng càng ngày càng sợ hắn.

Bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn thôi nàng sẽ nghĩ đến dáng vẻ tàn nhẫn độc ác sau này của hắn, cùng với đủ mọi hành vi trả thù mà hắn làm với mình.

Trong mơ nàng quỳ rất lâu, tỉnh dậy đầu gối vẫn bủn rủn. Vừa thấy hắn, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn, đừng nói là làm gì đó khiến hắn thay đổi ấn tượng về nàng.

Bản năng rời xa nguy hiểm khiến Khương Nhiêu quyết định tạm thời làm rùa rụt cổ mấy ngày, chỉ dặn dò người hầu thay nàng canh chừng căn nhà nhỏ ở thành Tây để tránh thiếu niên lại bị đám tiểu hài tử đanh đá kia bắt nạt.

Đêm nay, Khương Nhiêu lại mơ thấy thiếu niên sau khi lớn lên, cảnh tượng rõ ràng hơn những giấc mộng lần trước.

Bởi vì là đồng đảng của Tứ Hoàng tử nên sau khi tân đế đăng cơ, nàng và người nhà trở thành tù nhân.

Nàng vốn nên bị nhập vào nô tịch nhưng hắn mua nàng về, vốn định giết nàng, chẳng qua sau một đoạn thời gian, hắn lại không muốn lấy mạng nàng mà cho nàng trở thành nô tỳ hầu hạ bên cạnh hắn.

Từ nay, hắn suốt ngày tra tấn nàng để mua vui.

Tiểu cô nương yêu kiều vẫn được người nhà nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nay lại bất chợt trở thành nô tỳ của người khác, hầu hạ một chủ nhân hỉ nộ vô thường, quả thực là từ đám mây ngã xuống vũng bùn, khổ không nói nổi. Nhưng vì nàng nợ hắn nên dù tức giận cũng không dám hó hé nửa lời, chỉ có thể chịu đựng khổ cực hết ngày này qua ngày khác…

Suốt cả đêm sống không bằng chết trong mơ, đến khi tỉnh giấc, sắc mặt Khương Nhiêu tràn đầy cay đắng.

Số nàng thật khổ.

Sau khi dùng bữa sáng xong, nàng nhăn mặt ra ngoài gửi thư cho tổ phụ.

Lão Bá gia sắp đại thọ sáu mươi tuổi, tuy rằng Khương Nhiêu không kịp trở về nhưng vẫn cẩn thận lựa chọn lễ vật gửi cho tổ phụ ở đế đô Kim Lăng xa xôi, coi như bày tỏ tấm lòng của tiểu bối.

Tuyết rơi mấy ngày liên tục, bầu trời vẫn mù mịt như cũ, thi thoảng lại có bông tuyết rơi xuống.

Trên đường rời thành, tuyết đọng rất dày, Huyện thừa phái người dán bố cáo: Người trân trọng tính mạng, không được ra khỏi thành.

Chỉ mười chữ ngắn ngủi nhưng lại rất có trọng lượng. Người dân cả thành đều trân trọng mạng sống của mình như vàng, ngoan ngoãn ở yên trong thành, không ai dám ra ngoài.

Gửi thư xong, Khương Nhiêu rời khỏi Dịch quán, cứ cúi gằm mặt xuống, tràn đầy đau khổ không thể nói nên lời.

Giấc mơ đêm qua khiến nàng cảm thấy thiếu niên kia vẫn là tai họa ngầm. Cho nên dù sợ hãi cách mấy, nàng vẫn phải nhịn xuống, dù sao cứ phải dỗ dành hắn cho hết giận rồi tính sau.

Không thì chờ đến khi rời khỏi Nghiệp thành, nàng sẽ không còn cơ hội nữa.

Bên trong quán trà gần Dịch quán, đám dân chúng trong thành tụ tập ở đây vì không thể rời khỏi thành.

Khương Nhiêu thấy đám người tụ tập trong quán trà, chợt nghĩ ra một kế, bèn tiến lại gần quán trà, tìm một người dân trong thành hỏi thăm chuyện liên quan đến thiếu niên.

Người nọ nói với nàng rằng, thiếu niên đến Nghiệp thành từ một năm trước. Hắn là thứ tử của gia tộc giàu có nào đó ở Kim Lăng, đến tiểu trấn này để dưỡng thương. Người nhà của hắn tìm một người dân bản địa tên là Uông Chu kia làm người hầu hạ cho hắn, mỗi tháng đều sẽ đưa tiền đến đây.

Khương Nhiêu cẩn thận hỏi tên hắn, nếu đến từ Kim Lăng thì nói không chừng hắn đã từng giao thiệp với gia tộc của nàng. Nhưng người dân nơi này đều lắc đầu, không một ai biết tên hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nửa canh giờ sau, Khương Nhiêu đến y quán. Nàng nghe người dân nói một năm trước mới đến Nghiệp thành, có người từng thấy hắn đến y quán lấy thuốc. Nhưng đã một năm trôi qua mà chân hắn vẫn chưa khỏi hẳn.

Khương Nhiêu không nén nổi lòng tò mò, muốn hỏi thăm lão đại phu kia xem rốt cuộc vết thương trên chân hắn là thế nào.



Lòng tò mò cuối cùng biến thành đau lòng và thương tiếc.

Ban đầu nàng chỉ biết chân hắn bị thương, sau khi hàn huyên với lão đại phu, nàng mới biết vết thương trên chân hắn nghiêm trọng cỡ nào.

Hồi mới đến y quán, vết thương trên chân hắn đã thối rữa, sâu đến nỗi có thể thấy xương, thậm chí còn bị gãy xương, nhưng hắn vẫn nhịn đau. Lão đại phu nói để tiết kiệm bạc, hắn không dùng thuốc gây tê lúc nối xương, từ đầu đến cuối không phát ra một âm thanh nào.

Nghe lão đại phu kể chuyện, Khương Nhiêu lập tức tưởng tượng cảnh hắn nhịn đau đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu. Suy cho cùng thì hồi ấy, hắn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi mà thôi. Bình thường đệ đệ của nàng bị đụng chạm trầy tí da, nàng cũng đau lòng cả ngày, vậy mà hắn lại phải chịu đựng tổn thương từ da thịt cho đến xương cốt.

Nói hắn đáng sợ thì thật sự đáng sợ; nhưng nếu nói hắn đáng thương thì cũng thật lòng đáng thương.

Khi rảo bước đến căn nhà nhỏ ở thành Tây kia, nàng cầm trong tay thang thuốc nặng trịch được gói thành hình vuông. Dây thừng thít chặt gói thuốc để lại vết hằn trên giấy, trong gói chứa đầy thuốc bắc mà lão đại phu kê đơn.

Lão đại phu nói rằng gần một năm qua, thiếu niên chỉ từng đến chỗ ông ấy một lần, sau đó không còn thấy hắn đến y quán lấy thuốc.

Rõ ràng ông ấy đã dặn người hầu bên cạnh hắn là phải đến đây lấy thuốc cho thiếu gia của hắn mỗi tháng, vậy mà từ ngày trời đông giá rét đến ngày hè nóng nực, lại đến mùa đông tuyết phủ, thoáng chốc đã hơn mười một tháng trôi qua, lão đại phu chưa từng thấy người hầu kia ghé qua dù chỉ một lần.

Chân bị thương đến nông nỗi này, lại không có thuốc, sao hắn có thể chịu đựng được? Khương Nhiêu không tài nào tưởng tượng nổi.

Tiểu viện vẫn vắng vẻ tiêu điều, tĩnh lặng như phần mộ như khung cảnh hôm qua. Tuyết chồng chất khắp sân, một khi đặt chân xuống sẽ để lại dấu chân thật sâu trên nền tuyết.

Trải qua một đêm gió lùa, cánh cửa gỗ vốn không đủ chắc chắn kia càng lung lay sắp ngã, chỉ cần nâng tay gõ hai tiếng, cánh cửa sẽ chầm chậm run lên, tự động mở toang.

Trong phòng đầy ngổn ngang.

Khương Nhiêu không ngờ mình lại chứng kiến cảnh tượng này: thiếu niên ngã rạp dưới mặt đất, hai chân của hắn quỳ mềm nhũn trên sàn nhà, tấm chăn đè dưới đầu gối mỏng đến nỗi gần như chỉ có một mảnh vải. Tóc dài xõa sau lưng, sống lưng hơi uốn lên, nhìn bóng lưng của hắn cứ như một con thú bị nhổ răng nanh, rút xương cốt, bị nhốt trong lồng giam.

Thoạt nhìn, hắn định dùng khuỷu tay chống lên mặt đất để tiện mượn sức đứng dậy. Nhưng cho dù hắn căng thẳng cơ bắp hết sức, nhìn như đã dùng hết sức mạnh nhưng hai chân của hắn vẫn nặng trĩu như ngàn cân, không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn tràn đầy tàn bại và suy sụp.

Nàng yên lặng đến gần, muốn đỡ hắn dậy, lại hoảng sợ cứng đờ trước đôi mắt lạnh như băng khi hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Dung Đình nghe thấy tiếng động bước vào nhà của nàng. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, không khống chế được ho mấy tiếng: “Ngươi đến đây làm gì?”

Khương Nhiêu giơ gói thuốc lên cho hắn thấy: “Ta đến y quán lấy ít thuốc cho ngươi.”

Dung Đình im lặng không lên tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tính nết của hắn đã bị chốn thâm cung ăn thịt người mài mòn đến nỗi trở nên vặn vẹo đa nghi. Từ khi chào đời đến nay, những kẻ mà hắn từng gặp được, cho dù mỉm cười với hắn hay mắng chửi hắn, đều chưa từng có ai thật lòng đối xử tốt với hắn.

Hắn đã từng chứng kiến quá nhiều nụ cười dối trá ẩn giấu lưỡi dao. Đối với hắn mà nói, bày tỏ thiện ý với hắn hay sỉ nhục ghẻ lạnh hắn đều giống hệt nhau mà thôi.

Cho dù nàng áy náy với hắn nên muốn bù đắp cho hắn, làm đến mức này cũng đã đủ rồi.

Sẽ không có ai thật lòng tốt với hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn vẻ mặt quan tâm của nàng, cứ như đang nhìn một viên kẹo mật ong bọc quanh thuốc độc.

Nhưng hắn còn chưa kịp đuổi nàng đi thì đã hôn mê bất tỉnh vì cơn đau trên người.



Đến khi tỉnh dậy, hắn cảm nhận được một đôi tay ấm áp đang đắp một tấm khăn ướt lên trán hắn, động tác rất dịu dàng.

Tấm chăn phong phanh lạnh buốt trên người dường như đã được đổi thành một tấm chăn khác dày hơn, ấm áp hơn.

Hắn chớp mắt, một giọng nói vừa vui sướng vừa êm dịu vang lên bên tai: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Khương Nhiêu cầm một tấm khăn ướt ngồi bên giường hắn, vui sướng nhìn hắn.

Sau khi bị ngất xỉu, trán của hắn vẫn bị đổ mồ hôi, lông mày nhíu lại, không biết là vì đau hay là mơ thấy thứ gì đó không tốt.

Sợ sẽ hù dọa hắn, giọng nói của nàng rất mềm nhẹ: “Lúc nãy ngươi đột nhiên ngất xỉu, làm ta giật cả mình. Ta gọi lão đại phu y quán đến khám, ông ấy nói vết thương trên chân ngươi lại trở nặng, dạo này còn bị nhiễm phong hàn nên kê thêm mấy đơn thuốc cho ngươi. Lúc ngươi ngủ, lão đại phu đích thân sắc thuốc cho ngươi, bảo ta đút cho ngươi uống.”

Dung Đình mím môi, trong miệng vẫn còn đọng lại vị đắng ngọt của thảo dược, thậm chí trên người hắn cũng có mùi đắng ngọt thoang thoảng.

Lúc này hắn mới thấy trước vạt áo của mình dính ít nước thuốc.

Khương Nhiêu cũng nhìn thấy. Nàng nhìn lướt qua vạt áo trước ngực hắn rồi vội quay mặt đi, hàng mi dài buông xuống: “Nhưng ta chỉ cho ngươi uống được nửa bát thôi.”

Gò má nàng dâng lên màu đỏ vì xấu hổ, yếu ớt giải thích: “Chỉ có thể cho ngươi uống nửa bát, tại vì nửa bát còn lại đều bị đổ… Đổ lên người của ngươi.”

Dung Đình ngước mắt nhìn thẳng vào nàng, khàn giọng hỏi: “Ngươi đút cho ta uống thuốc à?”

“Ừ.”

Khương Nhiêu định bảo nha hoàn cho hắn uống nhưng không biết vì sao, nha hoàn vừa đến gần hắn, cho dù đã ngất xỉu, hắn vẫn có thể bóp cổ nha hoàn…

Ngay cả lão đại phu cũng không thể đến gần hắn.

Ngất xỉu rồi mà vẫn đề phòng người khác đến gần, Khương Nhiêu lập tức thay đổi nhận xét về tính cách của hắn trong lòng mình, không phải đa nghi mà là cực kỳ đa nghi, thậm chí ăn sâu vào xương tủy, cũng thật sự thô bạo.

Nhưng khi nàng đến gần, hắn lại không có động tĩnh gì, vậy nên Khương Nhiêu đành phải cho hắn uống thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)

Số ký tự: 0