Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật (Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật)
Chương 8
2024-11-08 21:45:59
Sau khi hắn nhắm mắt lại, đã không còn ánh mắt tối tăm đầy lệ khí, chỉ còn lại dáng vẻ ốm yếu đáng thương, cho nên nàng không sợ hắn, thậm chí còn đau lòng hắn. Lúc hắn ngủ thiếp đi, nàng không nhịn được dùng tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của hắn.
Dung Đình cụp mi mắt.
Xiêm y vải bố của hắn sẫm màu nên cho dù nước thuốc màu nâu đổ lên người cũng không thấy rõ cho lắm. Ngược lại là nàng, cổ tay áo màu xanh nhạt bị dính màu nâu thẫm, trông rất nổi bật.
Thấy hắn đưa mắt nhìn mình, Khương Nhiêu vội túm chặt ống tay áo theo phản xạ.
Cô nương xuất thân từ danh gia vọng tộc đa phần đều coi trọng nghi thái chỉnh chu, cực kỳ chú ý đến dung nhan và xiêm y của mình. Khương Nhiêu biết làm cách nào để trông mình xinh đẹp thỏa đáng nhất, xinh đẹp chỉ dựa vào gương mặt mà còn phải xem dung nhan và tư thái.
Xiêm y của nàng hiếm y dính bụi bặm, huống chi là ống tay áo dính nước thuốc ẩm ướt như bây giờ.
Lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác nên động tác vụng về, không thành thạo.
Khương Nhiêu cúi đầu, định giấu ống tay áo của mình theo phản xạ, lại không biết rằng hành động của nàng đều lọt vào mắt Dung Đình.
Rõ ràng nàng có thể kể chuyện này để tranh công, nhấn mạnh mình vất vả cỡ nào. Nhưng nàng không làm như vậy.
Ánh mắt của hắn nhìn nàng rất lâu, đôi mắt âm u như đầm nước yên tĩnh sâu trong rừng.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Khương Nhiêu không khỏi ngượng nghịu, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Bây giờ ngươi tỉnh dậy rồi, cảm thấy thân thể đã đỡ hơn chưa?”
Dung Đình dời mắt, xoay người ngồi dậy, vừa định nói chuyện thì lại ho khan một trận, cứ như thể muốn ho cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
Khương Nhiêu nhất thời lo lắng, đưa một ly nước ấm cho hắn uống: “Sao vẫn ho dữ dội thế này?”
Tuy rằng nhận lấy ly nước mà nàng đưa cho mình nhưng khi đặt bên môi, Dung Đình vẫn chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn uống nước.
Thấy hắn chịu uống nước mà mình đưa, Khương Nhiêu cười trộm, bị hắn liếc nhìn, nàng lập tức che giấu nụ cười, đứng dậy đi xách mấy gói thuốc nhỏ đặt trước mặt hắn.
Nàng ngồi bên giường, chỉ vào từng gói thuốc: “Đây là thuốc chữa phong hàn, đây là thuốc chữa vết thương trên chân ngươi, phải nấu bằng nước nóng để uống, còn gói này là thuốc bôi ngoài da, phải nghiền nát rồi bôi lên vết thương.”
Nàng dặn dò cẩn thận từng li từng tí, cái gì cũng nhắc nhở một câu, lại không nhẫn tâm nói thật cho hắn biết, sau khi lão đại phu được mời đến đây từng lắc đầu nguầy nguậy khi thấy vết thương trên chân hắn, nói rằng vô phương cứu chữa, gần như không còn hy vọng chữa khỏi…
Lão đại phu còn nói với nàng, hắn từng là người tập võ, nhìn cốt cách thân thể của hắn thì quả thực là hạng người không tầm thường, tiếc rằng hắn đã bị gãy chân, muốn lấy lại nền tảng võ công trước kia… Gần như không có khả năng. Điều duy nhất có thể trông cậy vào là kỳ tích, chân của hắn suốt nửa năm trời không chữa trị mà vẫn chưa hoàn toàn tàn phế, đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, biết đâu cuối cùng có thể chữa khỏi thì sao.
Chẳng qua hy vọng xa vời, xa đến nỗi gần như không thể xảy ra.
Dung Đình khàn giọng hỏi: “Những gói thuốc này, tính cả tấm chăn trên người ta, tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?”
Khương Nhiêu sững sờ.
Nàng có đòi tiền của hắn đâu. Nếu hắn cảm thấy thua thiệt nàng thì càng có lợi cho nàng. Khương Nhiêu nghiêng đầu, định qua loa cho xong chuyện này nên chỉ nói: “Mấy thứ này không đắt tiền.”
“Mùng ba tháng sau sẽ có người đưa tiền tiêu dùng hằng tháng cho ta, đến lúc đó ta sẽ trả hết tiền cho ngươi.” Dung Đình cứ như không nghe thấy câu trả lời của nàng, chỉ muốn biết đáp án chính xác, tiếp tục hỏi lại lần nữa: “Số thuốc này, tổng cộng hết bao nhiêu ngân lượng?”
Giọng điệu của hắn vừa ngang bướng vừa cố chấp, hiển nhiên là không nghe được đáp án sẽ không chịu để yên.
Cảm nhận được khí thế của hắn, Khương Nhiêu gần như nghĩ đến cảnh tượng hắn là chủ nhân nàng là nô tỳ trong giấc mơ, suýt nữa thì run giọng nói thật: “Mười… Là một lượng bạc.”
…
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ở thành Tây, trên đường hồi phủ, Minh Thược giơ ngón tay ra đếm: “Cô nương buổi chiều mua thuốc, mời đại phu, sửa lại cửa sổ cho hắn, tổng cộng hết sáu lượng bạc, bộ chăn gấm được lấy từ nhà kho dùng vải Hồ Nam thượng hạng, mười lượng bạc cũng không đủ mà mua, chừng đó tiền cộng lại sao có thể là một lượng bạc được? Có phải cô nương tính nhầm rồi không?”
Tuy rằng Khương Nhiêu còn nhỏ nhưng dù sao cũng là đích nữ duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã phải học tính toán sổ sách, không thể nào tính nhầm số tiền này.
Nàng lắc đầu, thở dài một hơi, nói với Minh Thược: “Trông hắn đáng thương quá, ta không muốn lấy tiền khám bệnh uống thuốc của hắn.”
Nàng xoay người nhìn căn nhà hoang vu xập xệ kia, đôi mắt bỗng lạnh lùng: “Sau khi trở về, bảo Khương Bình tìm mấy hộ vệ đến đây trông chừng.”
Chủ tử sắp ốm chết mà gã người hầu tên là Uông Chu kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
…
Tuyết lớn rơi suốt hai ngày, cuối cùng cũng dừng lại vào chiều tối ngày thứ hai, có vẻ như sau tuyết rơi trời lại sáng.
Ánh chiều tà chiếu rọi nơi chân trời như phủ một lớp bụi vàng lên bầu trời, cả thế giới đều đắm chìm trong sự yên bình, cho người ta ảo giác ấm áp.
Sau khi Khương Nhiêu rời đi, Dung Đình mới nhận thấy trong phòng thay đổi.
Cánh cửa đêm qua còn lung lay sắp đổ, một giấc tỉnh dậy đã hoàn toàn vững chắc, gió mạnh và tuyết rơi đều bị chắn bên ngoài.
Lò than bị bỏ hoang lâu ngày trong phòng được thêm củi gỗ. Ánh lửa bập bùng chiếu vào con ngươi, Dung Đình thở hắt ra một hơi, không biết có phải thuốc phát huy tác dụng hay không, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nóng lên.
…
Mùng ba tháng hai, Uông Chu đến Dịch quán nhận tiền chi tiêu hằng tháng mà chủ gia phái người đưa đến, trả lời có lệ mấy câu khi người đưa tiền hỏi thăm, nói dối hiện tại vết thương trên chân Dung Đình khôi phục khá tốt, sau đó nhanh chóng trở về thành Tây.
Tuy rằng Dung Đình là Cửu Hoàng tử nhưng vẫn chưa đến tuổi cập quan, cũng không có quan chức trên người, tiền chi tiêu hằng tháng ít hơn rất nhiều so với các ca ca lớn hơn hắn mấy tuổi, mỗi tháng chỉ được 16 lượng bạc. Mặc dù không bằng người khác nhưng chừng ấy tiền cũng đủ để gia đình bình dân bình thường chi tiêu suốt hai ba năm.
Chẳng qua số tiền này lọt vào tay Uông Chu, đến khi đưa tận tay Dung Đình thì chẳng còn lại mấy đồng.
Uông Chu chỉ đưa cho Dung Đình 800 văn tiền.
Hắn ta còn ném một bao tải lên bàn. Thấy Dung Đình nhận tiền rồi liếc mình một cái, sợ Dung Đình đã nhận thấy điều gì, hắn ta hung ác lớn tiếng đe dọa: “Ta mua thuốc cho ngươi, lại trừ tiền công của ta, không còn dư lại bao nhiêu đâu.”
“Thuốc đâu?”
Uông Chu không kiên nhẫn mở bao tải ra, để lộ dược liệu trong túi.
Hắn ta lưng hùm vai gấu, thân thể cao to lực lưỡng, ném bao tải xuống trước mặt Uông Chu thật mạnh: “Thuốc đều ở đây.”
Dung Đình nhìn bao thuốc.
Nói là thuốc, chi bằng nói là củi, trong bao chỉ toàn cành khô vụn gỗ, chỉ có loe que mấy cọng thảo dược.
Dung Đình lạnh lùng liếc Uông Chu.
Uông Chu hoàn toàn không để bụng đến người chủ nhân này. Một thứ tử bị gia tộc ruồng bỏ, chết hay sống cũng đâu quan trọng. Nhưng hắn ta thường xuyên cảm thấy e ngại vì đôi mắt của Dung Đình, đôi mắt hẹp dài âm u, ẩn chứa sự tàn nhẫn hung ác như một con sói con, tựa như lúc nãy hắn híp mắt lại nhìn hắn ta, con ngươi âm u tối tăm khiến người ta sợ hãi, cứ như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Hắn ta sợ hành vi của mình bị Dung Đình phát hiện, trong lòng kinh hoàng, liên tục lải nhải: “Một kẻ tàn phế như ngươi thì hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đứng dậy tự sắc thuốc chắc?”
Những lời này ngược lại an ủi chính hắn ta.
Chẳng qua là một kẻ tàn phế yếu đuối, cách xa gia tộc ngàn dặm, không nơi nương tựa, cho dù phát hiện hắn ta lén lút cắt xén tiền chi tiêu hằng tháng thì đã sao? Nơi này là địa bàn của hắn ta, chủ mẫu của Dung Đình chỉ thuê mỗi một người hầu là hắn ta để chăm sóc Dung Đình, cái này này đều do hắn ta định đoạt, kẻ tàn phế này có thể làm gì được hắn ta?
Hắn ta nhất thời bình tĩnh lại, trào phúng nhìn chân của Dung Đình: “Chân ngươi có bệnh, coi chừng đầu óc cũng có bệnh! Chữa hai cái chân của ngươi tốn cả đống tiền, ta phải tính toán kỹ lắm mới chừa lại được 800 văn cho ngươi đấy!”
Nói xong, hắn ta đóng sầm cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Uông Chu lập tức lấy túi tiền tiêu vặt còn chưa ủ ấm từ trong ngực áo, tung hứng lên không trung, kích động tiến về phía sòng bạc.
Lại không biết rằng hành vi cử chỉ của hắn ta đều bị người mà Khương Nhiêu dặn dò trông chừng bên ngoài chứng kiến tận mắt.
Khi Minh Thược truyền lời của họ cho Khương Nhiêu, Khương Nhiêu đang ở trong thư phòng, đọc thư mà tổ phụ gửi cho mình.
Lão Bá gia yêu thương tôn nữ này, viết thư dài khoảng bốn trang giấy, ngay cả con dế mà ông ấy nuôi nấng bỏ trốn khỏi hộp mã não, ông ấy cũng phải nói với tôn nữ một câu trong thư.
Khương Nhiêu đọc thư, nghĩ đến cảnh tượng phủ Ninh An Bá sụp đổ trong giấc mơ, gia nghiệp mà tổ phụ của nàng giữ gìn cả đời cuối cùng sẽ bị hủy hoại trong tích tắc, trong lòng không khỏi khó chịu.
Minh Thược tiến vào: “Cô nương, mấy người trông chừng ngoài thành Tây kia truyền lời về, gã người hầu tên kia Uông Chu kia đang vui vẻ cầm một túi bạc đi về phía sòng bạc.”
Khương Nhiêu đặt lá thư xuống, cau mày: “Ngay cả thuốc cho chủ tử, hắn ta cũng không mua nổi, lấy đâu ra nhiều bạc như thế?”
Dung Đình cụp mi mắt.
Xiêm y vải bố của hắn sẫm màu nên cho dù nước thuốc màu nâu đổ lên người cũng không thấy rõ cho lắm. Ngược lại là nàng, cổ tay áo màu xanh nhạt bị dính màu nâu thẫm, trông rất nổi bật.
Thấy hắn đưa mắt nhìn mình, Khương Nhiêu vội túm chặt ống tay áo theo phản xạ.
Cô nương xuất thân từ danh gia vọng tộc đa phần đều coi trọng nghi thái chỉnh chu, cực kỳ chú ý đến dung nhan và xiêm y của mình. Khương Nhiêu biết làm cách nào để trông mình xinh đẹp thỏa đáng nhất, xinh đẹp chỉ dựa vào gương mặt mà còn phải xem dung nhan và tư thái.
Xiêm y của nàng hiếm y dính bụi bặm, huống chi là ống tay áo dính nước thuốc ẩm ướt như bây giờ.
Lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác nên động tác vụng về, không thành thạo.
Khương Nhiêu cúi đầu, định giấu ống tay áo của mình theo phản xạ, lại không biết rằng hành động của nàng đều lọt vào mắt Dung Đình.
Rõ ràng nàng có thể kể chuyện này để tranh công, nhấn mạnh mình vất vả cỡ nào. Nhưng nàng không làm như vậy.
Ánh mắt của hắn nhìn nàng rất lâu, đôi mắt âm u như đầm nước yên tĩnh sâu trong rừng.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Khương Nhiêu không khỏi ngượng nghịu, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Bây giờ ngươi tỉnh dậy rồi, cảm thấy thân thể đã đỡ hơn chưa?”
Dung Đình dời mắt, xoay người ngồi dậy, vừa định nói chuyện thì lại ho khan một trận, cứ như thể muốn ho cả ngũ tạng lục phủ ra ngoài.
Khương Nhiêu nhất thời lo lắng, đưa một ly nước ấm cho hắn uống: “Sao vẫn ho dữ dội thế này?”
Tuy rằng nhận lấy ly nước mà nàng đưa cho mình nhưng khi đặt bên môi, Dung Đình vẫn chần chờ trong chốc lát, cuối cùng vẫn uống nước.
Thấy hắn chịu uống nước mà mình đưa, Khương Nhiêu cười trộm, bị hắn liếc nhìn, nàng lập tức che giấu nụ cười, đứng dậy đi xách mấy gói thuốc nhỏ đặt trước mặt hắn.
Nàng ngồi bên giường, chỉ vào từng gói thuốc: “Đây là thuốc chữa phong hàn, đây là thuốc chữa vết thương trên chân ngươi, phải nấu bằng nước nóng để uống, còn gói này là thuốc bôi ngoài da, phải nghiền nát rồi bôi lên vết thương.”
Nàng dặn dò cẩn thận từng li từng tí, cái gì cũng nhắc nhở một câu, lại không nhẫn tâm nói thật cho hắn biết, sau khi lão đại phu được mời đến đây từng lắc đầu nguầy nguậy khi thấy vết thương trên chân hắn, nói rằng vô phương cứu chữa, gần như không còn hy vọng chữa khỏi…
Lão đại phu còn nói với nàng, hắn từng là người tập võ, nhìn cốt cách thân thể của hắn thì quả thực là hạng người không tầm thường, tiếc rằng hắn đã bị gãy chân, muốn lấy lại nền tảng võ công trước kia… Gần như không có khả năng. Điều duy nhất có thể trông cậy vào là kỳ tích, chân của hắn suốt nửa năm trời không chữa trị mà vẫn chưa hoàn toàn tàn phế, đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, biết đâu cuối cùng có thể chữa khỏi thì sao.
Chẳng qua hy vọng xa vời, xa đến nỗi gần như không thể xảy ra.
Dung Đình khàn giọng hỏi: “Những gói thuốc này, tính cả tấm chăn trên người ta, tổng cộng bao nhiêu ngân lượng?”
Khương Nhiêu sững sờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng có đòi tiền của hắn đâu. Nếu hắn cảm thấy thua thiệt nàng thì càng có lợi cho nàng. Khương Nhiêu nghiêng đầu, định qua loa cho xong chuyện này nên chỉ nói: “Mấy thứ này không đắt tiền.”
“Mùng ba tháng sau sẽ có người đưa tiền tiêu dùng hằng tháng cho ta, đến lúc đó ta sẽ trả hết tiền cho ngươi.” Dung Đình cứ như không nghe thấy câu trả lời của nàng, chỉ muốn biết đáp án chính xác, tiếp tục hỏi lại lần nữa: “Số thuốc này, tổng cộng hết bao nhiêu ngân lượng?”
Giọng điệu của hắn vừa ngang bướng vừa cố chấp, hiển nhiên là không nghe được đáp án sẽ không chịu để yên.
Cảm nhận được khí thế của hắn, Khương Nhiêu gần như nghĩ đến cảnh tượng hắn là chủ nhân nàng là nô tỳ trong giấc mơ, suýt nữa thì run giọng nói thật: “Mười… Là một lượng bạc.”
…
Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ ở thành Tây, trên đường hồi phủ, Minh Thược giơ ngón tay ra đếm: “Cô nương buổi chiều mua thuốc, mời đại phu, sửa lại cửa sổ cho hắn, tổng cộng hết sáu lượng bạc, bộ chăn gấm được lấy từ nhà kho dùng vải Hồ Nam thượng hạng, mười lượng bạc cũng không đủ mà mua, chừng đó tiền cộng lại sao có thể là một lượng bạc được? Có phải cô nương tính nhầm rồi không?”
Tuy rằng Khương Nhiêu còn nhỏ nhưng dù sao cũng là đích nữ duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã phải học tính toán sổ sách, không thể nào tính nhầm số tiền này.
Nàng lắc đầu, thở dài một hơi, nói với Minh Thược: “Trông hắn đáng thương quá, ta không muốn lấy tiền khám bệnh uống thuốc của hắn.”
Nàng xoay người nhìn căn nhà hoang vu xập xệ kia, đôi mắt bỗng lạnh lùng: “Sau khi trở về, bảo Khương Bình tìm mấy hộ vệ đến đây trông chừng.”
Chủ tử sắp ốm chết mà gã người hầu tên là Uông Chu kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.
…
Tuyết lớn rơi suốt hai ngày, cuối cùng cũng dừng lại vào chiều tối ngày thứ hai, có vẻ như sau tuyết rơi trời lại sáng.
Ánh chiều tà chiếu rọi nơi chân trời như phủ một lớp bụi vàng lên bầu trời, cả thế giới đều đắm chìm trong sự yên bình, cho người ta ảo giác ấm áp.
Sau khi Khương Nhiêu rời đi, Dung Đình mới nhận thấy trong phòng thay đổi.
Cánh cửa đêm qua còn lung lay sắp đổ, một giấc tỉnh dậy đã hoàn toàn vững chắc, gió mạnh và tuyết rơi đều bị chắn bên ngoài.
Lò than bị bỏ hoang lâu ngày trong phòng được thêm củi gỗ. Ánh lửa bập bùng chiếu vào con ngươi, Dung Đình thở hắt ra một hơi, không biết có phải thuốc phát huy tác dụng hay không, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực hơi nóng lên.
…
Mùng ba tháng hai, Uông Chu đến Dịch quán nhận tiền chi tiêu hằng tháng mà chủ gia phái người đưa đến, trả lời có lệ mấy câu khi người đưa tiền hỏi thăm, nói dối hiện tại vết thương trên chân Dung Đình khôi phục khá tốt, sau đó nhanh chóng trở về thành Tây.
Tuy rằng Dung Đình là Cửu Hoàng tử nhưng vẫn chưa đến tuổi cập quan, cũng không có quan chức trên người, tiền chi tiêu hằng tháng ít hơn rất nhiều so với các ca ca lớn hơn hắn mấy tuổi, mỗi tháng chỉ được 16 lượng bạc. Mặc dù không bằng người khác nhưng chừng ấy tiền cũng đủ để gia đình bình dân bình thường chi tiêu suốt hai ba năm.
Chẳng qua số tiền này lọt vào tay Uông Chu, đến khi đưa tận tay Dung Đình thì chẳng còn lại mấy đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uông Chu chỉ đưa cho Dung Đình 800 văn tiền.
Hắn ta còn ném một bao tải lên bàn. Thấy Dung Đình nhận tiền rồi liếc mình một cái, sợ Dung Đình đã nhận thấy điều gì, hắn ta hung ác lớn tiếng đe dọa: “Ta mua thuốc cho ngươi, lại trừ tiền công của ta, không còn dư lại bao nhiêu đâu.”
“Thuốc đâu?”
Uông Chu không kiên nhẫn mở bao tải ra, để lộ dược liệu trong túi.
Hắn ta lưng hùm vai gấu, thân thể cao to lực lưỡng, ném bao tải xuống trước mặt Uông Chu thật mạnh: “Thuốc đều ở đây.”
Dung Đình nhìn bao thuốc.
Nói là thuốc, chi bằng nói là củi, trong bao chỉ toàn cành khô vụn gỗ, chỉ có loe que mấy cọng thảo dược.
Dung Đình lạnh lùng liếc Uông Chu.
Uông Chu hoàn toàn không để bụng đến người chủ nhân này. Một thứ tử bị gia tộc ruồng bỏ, chết hay sống cũng đâu quan trọng. Nhưng hắn ta thường xuyên cảm thấy e ngại vì đôi mắt của Dung Đình, đôi mắt hẹp dài âm u, ẩn chứa sự tàn nhẫn hung ác như một con sói con, tựa như lúc nãy hắn híp mắt lại nhìn hắn ta, con ngươi âm u tối tăm khiến người ta sợ hãi, cứ như thể đã nhìn thấu mọi thứ.
Hắn ta sợ hành vi của mình bị Dung Đình phát hiện, trong lòng kinh hoàng, liên tục lải nhải: “Một kẻ tàn phế như ngươi thì hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể đứng dậy tự sắc thuốc chắc?”
Những lời này ngược lại an ủi chính hắn ta.
Chẳng qua là một kẻ tàn phế yếu đuối, cách xa gia tộc ngàn dặm, không nơi nương tựa, cho dù phát hiện hắn ta lén lút cắt xén tiền chi tiêu hằng tháng thì đã sao? Nơi này là địa bàn của hắn ta, chủ mẫu của Dung Đình chỉ thuê mỗi một người hầu là hắn ta để chăm sóc Dung Đình, cái này này đều do hắn ta định đoạt, kẻ tàn phế này có thể làm gì được hắn ta?
Hắn ta nhất thời bình tĩnh lại, trào phúng nhìn chân của Dung Đình: “Chân ngươi có bệnh, coi chừng đầu óc cũng có bệnh! Chữa hai cái chân của ngươi tốn cả đống tiền, ta phải tính toán kỹ lắm mới chừa lại được 800 văn cho ngươi đấy!”
Nói xong, hắn ta đóng sầm cửa ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Uông Chu lập tức lấy túi tiền tiêu vặt còn chưa ủ ấm từ trong ngực áo, tung hứng lên không trung, kích động tiến về phía sòng bạc.
Lại không biết rằng hành vi cử chỉ của hắn ta đều bị người mà Khương Nhiêu dặn dò trông chừng bên ngoài chứng kiến tận mắt.
Khi Minh Thược truyền lời của họ cho Khương Nhiêu, Khương Nhiêu đang ở trong thư phòng, đọc thư mà tổ phụ gửi cho mình.
Lão Bá gia yêu thương tôn nữ này, viết thư dài khoảng bốn trang giấy, ngay cả con dế mà ông ấy nuôi nấng bỏ trốn khỏi hộp mã não, ông ấy cũng phải nói với tôn nữ một câu trong thư.
Khương Nhiêu đọc thư, nghĩ đến cảnh tượng phủ Ninh An Bá sụp đổ trong giấc mơ, gia nghiệp mà tổ phụ của nàng giữ gìn cả đời cuối cùng sẽ bị hủy hoại trong tích tắc, trong lòng không khỏi khó chịu.
Minh Thược tiến vào: “Cô nương, mấy người trông chừng ngoài thành Tây kia truyền lời về, gã người hầu tên kia Uông Chu kia đang vui vẻ cầm một túi bạc đi về phía sòng bạc.”
Khương Nhiêu đặt lá thư xuống, cau mày: “Ngay cả thuốc cho chủ tử, hắn ta cũng không mua nổi, lấy đâu ra nhiều bạc như thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro