30 Trượng
Thôn Ngư
2024-10-07 19:58:03
Khương Tiểu Viên nhìn chằm chằm vào giá trị khỏe mạnh, mãi cho đến giá trị khỏe mạnh giảm xuống 3 rốt cuộc không hề tiếp tục giảm xuống, nàng mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hai cái canh giờ cũng rất nhanh qua đi, kiệu của Vĩnh Gia Đế cũng đã tới Dung An Cung.
Long Kiệu cao cao tại thượng cũng không dừng lại ở bên người thiếu niên , Vĩnh Gia Đế cũng lạnh lùng không quan tâm nhi tử quỳ ở ngoài trời gió lạnh suốt hai canh giờ, mà đi thẳng vào.
Xung quanh là mấy thư đồng sớm đã ngất xỉu hơn phân nửa. Sau khi bọn họ nhất xỉu, bọn thái giám dùng cáng nâng đến Thái Y Viện. Những thư đồng này xuất thân danh gia vọng tộc, trừng đại nhỏ thì có thể, nếu là thật sự gây ra án mạng lại có chút phiền phức.
Chỉ là, từ đầu đến cuối cũng chưa người có hứng thú liếc mắt nhiều thiếu niên lấy một cái.
Trước khi Vĩnh Gia Đế tới, Dung An Cung có tiếng đồ vật bị đập thành nhiều mảnh, hẳn là Ngũ hoàng tử sau khi tỉnh dậy đang phát giận, mấy tên thái gian trong Dung An Điện đều bị chỉnh im lặng như ve sầu mùa đông. Khi hoàng đế đi vào liền thập phần không vui, quát lớn Ngũ hoàng tử vài câu, nếu không phải nhìn qua Ngũ hoàng tử xác thật phải chịu khổ, hiện tại khẳng định muốn giáo huấn cái tên nhi tử hồ nháo này.
Ngũ hoàng tử uể oải không vui.
Kể từ khi đi về hôm đó, hằng đêm hắn đều gặp phải ác mộng, trong mộng toàn là cảnh cái tên phế vật như ma quỷ kia dìm hắn xuống nước, cảm giác ngột ngạt kinh hoàng khiến hắn sau khi tỉnh dậy vẫn tái nhợt.
Giờ nghĩ lại, Ngũ hoàng tử càng nghĩ càng tức giận, hắn ở trong cung hoành hành ngang ngược đã quen, từ nhỏ đến lớn chỉ có bây giờ mới phải chịu hiệt như vậy, nhưng cố tình người hắn cảm thấy khinh bỉ, đáng ghét nhất lại là người hại hắn……
Hai ngày này Ngũ hoàng tử đã đạp không ít bảo bối, Dung phi từ trước đến nay đều dung túng hắn, chỉ nói hai câu, hôm nay để Phụ hoàng gặp phải cảnh này, khiến hắn lại phải ăn mắng.
Ngũ hoàng tử buồn bực đến cực điểm, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp. Chỉ là khi đó ký ức hắn ở trong nước quá mức hỗn loạn, làm sao có thể nhớ rõ bản thân bị nhét thuốc? Hắn chỉ cho là bản thân bị dọa nên mới cáu kỉnh tức giận như vậy, nhưng lại trùng với mấy lời của Thái y, nên không để trong lòng.
Dung An Cung rốt cuộc cũng được an tĩnh, bên trong xuất hiện một bóng người - lần này không phải cung nhân của Dung phi, mà là đại thái giám Tô công công bên người Vĩnh Gia Đế.
Tô công công liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, ý bảo thị vệ đem kéo thiếu niên lên, “Truyền khẩu dụ của bệ hạ, Tam hoàng tử không yêu quý ấu đệ, tùy ý làm bậy, phạt 30 trượng.”
Hắn dừng một chút, sau đó lại nói tiếp “Bệ hạ còn nói, để ngài đến Kiến Chương Cung một thời gian cho tỉnh táo lại, về sau không có lệnh không được đi đâu, điện hạ, tiếp chỉ ?”
Nhìn thị vệ mang thiếu niên đi xa, Tô công công lắc đầu, chỉ cảm thấy phế Thái Tử này, càng ngày càng giống Tiên Hoàng hậu.
……
Tuy rằng từ trong nguyên tác biết được Vĩnh Gia Đế không thích nhi tử này, Khương Tiểu Viên lại trăm triệu không ngờ, hắn thế nhưng không thèm nghe thiếu niên giải thích lấy một câu, trực tiếp hạ lệnh giam cầm thiếu niên.
Với những nỗ lực không ngừng của nàng, giá trị khỏe mạnh của thiếu niên luôn được duy trì ở mức 3 điểm, nhưng nếu bây giờ tiếp tục bị đánh mà nói…… trong tiểu thuyết bạo quân sẽ sống tiếp để trả thù, hẳn là sẽ không đến mức chết, nhưng đến lúc đó hơi thở cũng chỉ thoi thóp, mạng sống trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Nàng phát ngốc một lúc, liền nghe được thanh âm nặng nề của gập gỗ đập lên người, nàng một lăn long lóc liền bò lên ——
Không được! Khương Tiểu Viên càng nghĩ càng giận, trong tiểu thuyết nam chủ Trần Đoan cùng mẹ hắn quá ghê tởm! Rõ ràng là vai chính, lại làm mấy chuyện đáng hận, mẹ nam chủ phản bội gia tộc bán đứng tỷ tỷ ruột ngược đãi cháu trai, nam chủ thì lừa đời lấy tiếng tăm, trên thực tế lại là một tên tồi!
Bạo quân quả thực là cô bé lọ lem mà.
Gánh vác nhiệm vụ biến bạo quân thành người chân thiện mỹ đầy đủ, Khương Tiểu Viên hồn nhiên không biết, hiện tại ý tưởng của nàng đã phi thường nguy hiểm, trong não nàng đã tua nhanh đến cảnh cô bé lọ lem thu quyền đánh Long Ngạo Thiên, sau đó đá trả mẹ kế.
Ngọc bội tiểu đoàn tử nhịn không được nắm chặt tay:
Không được! Không có việc gì khó, chỉ có những chú cún dũng cảm!
Nhưng khi khi chú cún dũng cảm này nhìn thoáng qua tình huống của thiếu niên, phát hiện chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vào thời điểm thái giám ra tay bí mật làm vài động tác nhỏ……
Chú cún dũng cảm lại nằm bẹp dí ra.
Thái giám phụ trách hành hình đã được chỉ thị, không cần xuống tay nhẹ nhàng. Bọn họ là thái giám chuyên môn hành hình nên sức lực phi thường lớn, nếu thật sự bị hạ lệnh nghiêm túc đánh, 30 trượng có thể đánh người đến nửa chết nửa sống.
Chỉ là…… Hôm nay cũng không biết vì cái gì, mỗi lần thái giám hạ gập xuống đánh, lại có một sức mạnh vô hình cản lạ, rõ ràng khi đánh vào người, lại nhẹ đi rất nhiều.
Thái giám còn tưởng rằng là phế Thái Tử cố ý lót cái gì đó, cố ý đi kiểm tra nhưng lại không tìm thấy chứng cứ.
Thái giám buồn bực, cho rằng hôm nay bản thân đã đánh tay của mấy cung nữ nên mất sức, liền không dám hé răng.
Thời điểm đánh người hắn tránh đi hai chân kia, dựa theo chỉ thị của Tô công công chỉ đánh vào phía sau lưng của phế Thái Tử.
Đánh xuống 30 trượng, toàn bộ phía sau lưng của thiếu niên đều chảy máy, ướt đẫm cả bộ quần áo mùa đông vừa giặt.
Khương Tiểu Viên vẫn luôn theo dõi tình trạng của thiếu niên, nếu tên thái giám kia thật sự dùng lực lượng lớn, phỏng chừng thiếu niên chỉ còn lại có một hơi, nhưng hiện tại nàng cũng không dám xem thường tình trạng bây giờ.
Vạn phần mạo hiểm, giá trị khỏe mạnh của thiếu niên tiếp tục giảm xuống chỉ còn…… nhưng may thay đến bây giờ không tiếp tục giảm xuống.
Khương Tiểu Viên như một con nghiện cờ bạc khi nhìn thấy tiền tài, thì thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con số này.
Trong lúc vô ý, nàng lại thấy được thiếu niên đang hôn mê thế nhưng đang cười ——
Là ý cười của sự giảo hoạt, hắn là một người thâm trầm , loại tươi cười này mới khí chất trẻ trung phù hợp với tuổi của thiếu niên, nhưng đối với đôi má tái nhợt và vẻ ngoài đầy sẹo của hắn lại có một sự kỳ lạ khó tả.
Ngọc bội Tiểu Viên tử ngây ngẩn cả người, miệng nhỏ há ra, nhìn có chút ngốc.
Ý thức của thiếu niên vẫn còn đó, lông mi của hắn đang động đậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không mở mắt ra.
Mồ hôi lạnh làm hắn nhìn qua càng thêm trắng bệch, tóc dài như là ẩm ướt rong biển dán ở hắn tái nhợt khuôn mặt thượng, thật dài lông mi thượng phảng phất kết sương, xinh đẹp đến kinh người.
Hai cái canh giờ cũng rất nhanh qua đi, kiệu của Vĩnh Gia Đế cũng đã tới Dung An Cung.
Long Kiệu cao cao tại thượng cũng không dừng lại ở bên người thiếu niên , Vĩnh Gia Đế cũng lạnh lùng không quan tâm nhi tử quỳ ở ngoài trời gió lạnh suốt hai canh giờ, mà đi thẳng vào.
Xung quanh là mấy thư đồng sớm đã ngất xỉu hơn phân nửa. Sau khi bọn họ nhất xỉu, bọn thái giám dùng cáng nâng đến Thái Y Viện. Những thư đồng này xuất thân danh gia vọng tộc, trừng đại nhỏ thì có thể, nếu là thật sự gây ra án mạng lại có chút phiền phức.
Chỉ là, từ đầu đến cuối cũng chưa người có hứng thú liếc mắt nhiều thiếu niên lấy một cái.
Trước khi Vĩnh Gia Đế tới, Dung An Cung có tiếng đồ vật bị đập thành nhiều mảnh, hẳn là Ngũ hoàng tử sau khi tỉnh dậy đang phát giận, mấy tên thái gian trong Dung An Điện đều bị chỉnh im lặng như ve sầu mùa đông. Khi hoàng đế đi vào liền thập phần không vui, quát lớn Ngũ hoàng tử vài câu, nếu không phải nhìn qua Ngũ hoàng tử xác thật phải chịu khổ, hiện tại khẳng định muốn giáo huấn cái tên nhi tử hồ nháo này.
Ngũ hoàng tử uể oải không vui.
Kể từ khi đi về hôm đó, hằng đêm hắn đều gặp phải ác mộng, trong mộng toàn là cảnh cái tên phế vật như ma quỷ kia dìm hắn xuống nước, cảm giác ngột ngạt kinh hoàng khiến hắn sau khi tỉnh dậy vẫn tái nhợt.
Giờ nghĩ lại, Ngũ hoàng tử càng nghĩ càng tức giận, hắn ở trong cung hoành hành ngang ngược đã quen, từ nhỏ đến lớn chỉ có bây giờ mới phải chịu hiệt như vậy, nhưng cố tình người hắn cảm thấy khinh bỉ, đáng ghét nhất lại là người hại hắn……
Hai ngày này Ngũ hoàng tử đã đạp không ít bảo bối, Dung phi từ trước đến nay đều dung túng hắn, chỉ nói hai câu, hôm nay để Phụ hoàng gặp phải cảnh này, khiến hắn lại phải ăn mắng.
Ngũ hoàng tử buồn bực đến cực điểm, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy không quá thích hợp. Chỉ là khi đó ký ức hắn ở trong nước quá mức hỗn loạn, làm sao có thể nhớ rõ bản thân bị nhét thuốc? Hắn chỉ cho là bản thân bị dọa nên mới cáu kỉnh tức giận như vậy, nhưng lại trùng với mấy lời của Thái y, nên không để trong lòng.
Dung An Cung rốt cuộc cũng được an tĩnh, bên trong xuất hiện một bóng người - lần này không phải cung nhân của Dung phi, mà là đại thái giám Tô công công bên người Vĩnh Gia Đế.
Tô công công liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, ý bảo thị vệ đem kéo thiếu niên lên, “Truyền khẩu dụ của bệ hạ, Tam hoàng tử không yêu quý ấu đệ, tùy ý làm bậy, phạt 30 trượng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn dừng một chút, sau đó lại nói tiếp “Bệ hạ còn nói, để ngài đến Kiến Chương Cung một thời gian cho tỉnh táo lại, về sau không có lệnh không được đi đâu, điện hạ, tiếp chỉ ?”
Nhìn thị vệ mang thiếu niên đi xa, Tô công công lắc đầu, chỉ cảm thấy phế Thái Tử này, càng ngày càng giống Tiên Hoàng hậu.
……
Tuy rằng từ trong nguyên tác biết được Vĩnh Gia Đế không thích nhi tử này, Khương Tiểu Viên lại trăm triệu không ngờ, hắn thế nhưng không thèm nghe thiếu niên giải thích lấy một câu, trực tiếp hạ lệnh giam cầm thiếu niên.
Với những nỗ lực không ngừng của nàng, giá trị khỏe mạnh của thiếu niên luôn được duy trì ở mức 3 điểm, nhưng nếu bây giờ tiếp tục bị đánh mà nói…… trong tiểu thuyết bạo quân sẽ sống tiếp để trả thù, hẳn là sẽ không đến mức chết, nhưng đến lúc đó hơi thở cũng chỉ thoi thóp, mạng sống trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Nàng phát ngốc một lúc, liền nghe được thanh âm nặng nề của gập gỗ đập lên người, nàng một lăn long lóc liền bò lên ——
Không được! Khương Tiểu Viên càng nghĩ càng giận, trong tiểu thuyết nam chủ Trần Đoan cùng mẹ hắn quá ghê tởm! Rõ ràng là vai chính, lại làm mấy chuyện đáng hận, mẹ nam chủ phản bội gia tộc bán đứng tỷ tỷ ruột ngược đãi cháu trai, nam chủ thì lừa đời lấy tiếng tăm, trên thực tế lại là một tên tồi!
Bạo quân quả thực là cô bé lọ lem mà.
Gánh vác nhiệm vụ biến bạo quân thành người chân thiện mỹ đầy đủ, Khương Tiểu Viên hồn nhiên không biết, hiện tại ý tưởng của nàng đã phi thường nguy hiểm, trong não nàng đã tua nhanh đến cảnh cô bé lọ lem thu quyền đánh Long Ngạo Thiên, sau đó đá trả mẹ kế.
Ngọc bội tiểu đoàn tử nhịn không được nắm chặt tay:
Không được! Không có việc gì khó, chỉ có những chú cún dũng cảm!
Nhưng khi khi chú cún dũng cảm này nhìn thoáng qua tình huống của thiếu niên, phát hiện chỉ có thể nghĩ ra biện pháp vào thời điểm thái giám ra tay bí mật làm vài động tác nhỏ……
Chú cún dũng cảm lại nằm bẹp dí ra.
Thái giám phụ trách hành hình đã được chỉ thị, không cần xuống tay nhẹ nhàng. Bọn họ là thái giám chuyên môn hành hình nên sức lực phi thường lớn, nếu thật sự bị hạ lệnh nghiêm túc đánh, 30 trượng có thể đánh người đến nửa chết nửa sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là…… Hôm nay cũng không biết vì cái gì, mỗi lần thái giám hạ gập xuống đánh, lại có một sức mạnh vô hình cản lạ, rõ ràng khi đánh vào người, lại nhẹ đi rất nhiều.
Thái giám còn tưởng rằng là phế Thái Tử cố ý lót cái gì đó, cố ý đi kiểm tra nhưng lại không tìm thấy chứng cứ.
Thái giám buồn bực, cho rằng hôm nay bản thân đã đánh tay của mấy cung nữ nên mất sức, liền không dám hé răng.
Thời điểm đánh người hắn tránh đi hai chân kia, dựa theo chỉ thị của Tô công công chỉ đánh vào phía sau lưng của phế Thái Tử.
Đánh xuống 30 trượng, toàn bộ phía sau lưng của thiếu niên đều chảy máy, ướt đẫm cả bộ quần áo mùa đông vừa giặt.
Khương Tiểu Viên vẫn luôn theo dõi tình trạng của thiếu niên, nếu tên thái giám kia thật sự dùng lực lượng lớn, phỏng chừng thiếu niên chỉ còn lại có một hơi, nhưng hiện tại nàng cũng không dám xem thường tình trạng bây giờ.
Vạn phần mạo hiểm, giá trị khỏe mạnh của thiếu niên tiếp tục giảm xuống chỉ còn…… nhưng may thay đến bây giờ không tiếp tục giảm xuống.
Khương Tiểu Viên như một con nghiện cờ bạc khi nhìn thấy tiền tài, thì thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy con số này.
Trong lúc vô ý, nàng lại thấy được thiếu niên đang hôn mê thế nhưng đang cười ——
Là ý cười của sự giảo hoạt, hắn là một người thâm trầm , loại tươi cười này mới khí chất trẻ trung phù hợp với tuổi của thiếu niên, nhưng đối với đôi má tái nhợt và vẻ ngoài đầy sẹo của hắn lại có một sự kỳ lạ khó tả.
Ngọc bội Tiểu Viên tử ngây ngẩn cả người, miệng nhỏ há ra, nhìn có chút ngốc.
Ý thức của thiếu niên vẫn còn đó, lông mi của hắn đang động đậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn không mở mắt ra.
Mồ hôi lạnh làm hắn nhìn qua càng thêm trắng bệch, tóc dài như là ẩm ướt rong biển dán ở hắn tái nhợt khuôn mặt thượng, thật dài lông mi thượng phảng phất kết sương, xinh đẹp đến kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro