Sửa Nhà
Thôn Ngư
2024-10-07 19:58:03
Nhờ công cống hiến ván giường của Lưu Kỳ, Kiến Chương Cung cuối cùng cũng không còn hiện tượng mưa trong nhà, nhưng những ô cửa sổ lớn bị gió lạnh thổi hiu hắt vẫn còn đang chứng minh mình còn ở đây, Khương Tiểu Viên đang tính toán tiếp tục đi dạo bên ngoài .
Kiến Chương Cung nằm trong phụ cận của Tây Lục cung.
Tây Lục cung là cung của một Thái phi già, còn có một ít phi tử khác cũng ở đây mà tục xưng gọi là - lãnh cung.
Mà cách Kiến Chương Cung gần nhất có hai cung điện, đó cũng là khoảng cách xa nhất mà Khương Tiểu Viên khám phá được từ khi đến đây.
Tây Lục cung và Kiến Chương Cung được ngăn cách bởi một bức tường cao của cung điện để tránh bị nghi ngờ, nhưng bức tường cao đó không phải là vấn đề đối với Khương Tiểu Viên, nàng có thể bay mà.
Tòa nhà gần nhất đó được gọi là Thái Bình cung, có một vị Thái phi già nghiêm khắc sống ở đó, căn cứ theo quan sát của Khương Tiểu Viên, dì nghiêm túc này là một tín đồ của Phật giáo, bình thường không hề có một hoạt động giải trí nào, cả ngày đều ở Phật đường tụm kinh niệm Phật.
Nhưng dường như địa vị của bà ấy rất cao, nên đãi ngộ không tồi, mỗi ngày đều được thái giám đưa cơm đúng giờ; cung điện được trang trí khá khang trang, xem ra trước kia vị Thái phi này cũng là một nhân vật lớn.
Còn tòa nhà khác thì gọi là An Tâm đường, bên trong cũng là một Thái phi nhưng ít tuổi hơn, là một đại mỹ nhân tóc đen. Càng khiến Khương Tiểu Viên vui vẻ nhất chính là, mỹ nhân ở An Tâm đường có rất nhiều thư tịch, tràn đầy một tủ.
Đại mỹ nhân tóc đen có một thân khí chất thư hương, mỗi khi Khương Tiểu Viên nhìn thấy nếu không phải là đang đọc sách viết chữ, thì chính là ở vẽ tranh đánh đàn, mang đến cảm giác của một tiểu thư khuê các.
Quan trọng nhất chính là, những thư tịch đó, Khương Tiểu Viên có lẽ có thể thương lượng cùng với đại mỹ nhân để cho thiếu niên đọc.
Thiếu niên đã từng được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh khi còn là Thái Tử, trước năm hắn tám tuổi đã từng được đọc rất nhiều sách , lại mang trên mình khả năng đọc đâu nhớ đó, dù khi bị phế cũng vẫn tìm cơ hội được học tập, nên dù đã nhiều năm không đi học, thì giá trị học thức vẫn duy trì ở 70.
Nhưng, đọc nhiều sách lại không thể giảm giá trị hắc hóa! Dù đối mặt với tư tưởng Nho giáo thì thiếu niên……
Khương Tiểu Viên chạy một vòng, cuối cùng cũng tìm được một miếng vải dầu được ném ở một góc của Tụm kinh các, đại khái là dùng để che tượng Phật, nên mảng vải này rất lớn, bởi vì bên trên bị rách vài chỗ nhỏ, mới bị ném vào phòng tạp vật, nhìn dáng vẻ đã sớm bị chủ nhân quên đi.
Khương Tiểu Viên vội vàng trở lại, dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể nhét vải vào những chỗ lọt gió. Hiển nhiên, loại vải dầu này có khả năng ngăn gió cực cao, dường như ngay khoảng khắc nhét vào, toàn bộ thiên điện đều ấm áp lên.
Một tiếng leng keng vang lên, nhiệm vụ tu sửa nhà đã hoàn thành, khen thưởng cho Khương Tiểu Viên 10 tích phân. Thang miêu tả tình tạng, từ 【 cầu vượt vòm cầu 】 biến thành 【 nhà tranh 】.
Nhưng mà, bận việc lâu như vậy, thiếu niên vẫn không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh, Khương Tiểu Viên ghé vào mép giường thiếu niên, cả người đã héo như cà tím phơi xương.
Khi nào thì hắn mới tỉnh lại chứ?
Nếu không phải giá trị khỏe mạnh còn đang dao động trong khoảng 1,8, Khương Tiểu Viên thật sự cho rằng người sắp không được nữa rồi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Người tới là thị vệ, dường như đang nói chuyện với nhau, có cả thanh âm vật rơi xuống đất, sau đó cửa lớn lại bị đóng lại lần nữa.
Khương Tiểu Viên nghĩ tới trước kia Lưu Kỳ đã từng nói, cung ứng cho thiếu niên từ nay trở đi sẽ ấn theo nguyệt mà phát, là Nội Vụ Phủ sẽ tự mình đưa đến đây. Nghĩ đến toàn bộ Kiến Chương Cung nghèo rớt mồng tơi, Khương Tiểu Viên lại khơi lên một tia hy vọng, chờ cho đến khi thanh âm bên ngoài đã đi xa không còn nghe được nữa, lúc này mới bay đi ra ngoài.
Trên mặt đất bị ném lại hai bao tải, Khương Tiểu Viên mở hai bao này ra, kiểm tra.
Một bao tải là nửa túi gạo, Khương Tiểu Viên có chút vui vẻ, nhưng nếu xem kỹ lại, liền biết đây chỉ là một túi gạo phế. Trong túi gạo này đâu chỉ là gạo cũ, còn có một nửa là chấu, rõ ràng là đồ dùng để cho gia súc ăn.
Còn bên dưới lại là bột mì, nhưng chất lượng cũng rất kém cỏi, còn bị mốc và vón cục không ít.
Kiến Chương Cung nằm trong phụ cận của Tây Lục cung.
Tây Lục cung là cung của một Thái phi già, còn có một ít phi tử khác cũng ở đây mà tục xưng gọi là - lãnh cung.
Mà cách Kiến Chương Cung gần nhất có hai cung điện, đó cũng là khoảng cách xa nhất mà Khương Tiểu Viên khám phá được từ khi đến đây.
Tây Lục cung và Kiến Chương Cung được ngăn cách bởi một bức tường cao của cung điện để tránh bị nghi ngờ, nhưng bức tường cao đó không phải là vấn đề đối với Khương Tiểu Viên, nàng có thể bay mà.
Tòa nhà gần nhất đó được gọi là Thái Bình cung, có một vị Thái phi già nghiêm khắc sống ở đó, căn cứ theo quan sát của Khương Tiểu Viên, dì nghiêm túc này là một tín đồ của Phật giáo, bình thường không hề có một hoạt động giải trí nào, cả ngày đều ở Phật đường tụm kinh niệm Phật.
Nhưng dường như địa vị của bà ấy rất cao, nên đãi ngộ không tồi, mỗi ngày đều được thái giám đưa cơm đúng giờ; cung điện được trang trí khá khang trang, xem ra trước kia vị Thái phi này cũng là một nhân vật lớn.
Còn tòa nhà khác thì gọi là An Tâm đường, bên trong cũng là một Thái phi nhưng ít tuổi hơn, là một đại mỹ nhân tóc đen. Càng khiến Khương Tiểu Viên vui vẻ nhất chính là, mỹ nhân ở An Tâm đường có rất nhiều thư tịch, tràn đầy một tủ.
Đại mỹ nhân tóc đen có một thân khí chất thư hương, mỗi khi Khương Tiểu Viên nhìn thấy nếu không phải là đang đọc sách viết chữ, thì chính là ở vẽ tranh đánh đàn, mang đến cảm giác của một tiểu thư khuê các.
Quan trọng nhất chính là, những thư tịch đó, Khương Tiểu Viên có lẽ có thể thương lượng cùng với đại mỹ nhân để cho thiếu niên đọc.
Thiếu niên đã từng được tiếp nhận nền giáo dục tinh anh khi còn là Thái Tử, trước năm hắn tám tuổi đã từng được đọc rất nhiều sách , lại mang trên mình khả năng đọc đâu nhớ đó, dù khi bị phế cũng vẫn tìm cơ hội được học tập, nên dù đã nhiều năm không đi học, thì giá trị học thức vẫn duy trì ở 70.
Nhưng, đọc nhiều sách lại không thể giảm giá trị hắc hóa! Dù đối mặt với tư tưởng Nho giáo thì thiếu niên……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tiểu Viên chạy một vòng, cuối cùng cũng tìm được một miếng vải dầu được ném ở một góc của Tụm kinh các, đại khái là dùng để che tượng Phật, nên mảng vải này rất lớn, bởi vì bên trên bị rách vài chỗ nhỏ, mới bị ném vào phòng tạp vật, nhìn dáng vẻ đã sớm bị chủ nhân quên đi.
Khương Tiểu Viên vội vàng trở lại, dùng sức chín trâu hai hổ mới có thể nhét vải vào những chỗ lọt gió. Hiển nhiên, loại vải dầu này có khả năng ngăn gió cực cao, dường như ngay khoảng khắc nhét vào, toàn bộ thiên điện đều ấm áp lên.
Một tiếng leng keng vang lên, nhiệm vụ tu sửa nhà đã hoàn thành, khen thưởng cho Khương Tiểu Viên 10 tích phân. Thang miêu tả tình tạng, từ 【 cầu vượt vòm cầu 】 biến thành 【 nhà tranh 】.
Nhưng mà, bận việc lâu như vậy, thiếu niên vẫn không có một chút dấu hiệu muốn tỉnh, Khương Tiểu Viên ghé vào mép giường thiếu niên, cả người đã héo như cà tím phơi xương.
Khi nào thì hắn mới tỉnh lại chứ?
Nếu không phải giá trị khỏe mạnh còn đang dao động trong khoảng 1,8, Khương Tiểu Viên thật sự cho rằng người sắp không được nữa rồi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến động tĩnh.
Người tới là thị vệ, dường như đang nói chuyện với nhau, có cả thanh âm vật rơi xuống đất, sau đó cửa lớn lại bị đóng lại lần nữa.
Khương Tiểu Viên nghĩ tới trước kia Lưu Kỳ đã từng nói, cung ứng cho thiếu niên từ nay trở đi sẽ ấn theo nguyệt mà phát, là Nội Vụ Phủ sẽ tự mình đưa đến đây. Nghĩ đến toàn bộ Kiến Chương Cung nghèo rớt mồng tơi, Khương Tiểu Viên lại khơi lên một tia hy vọng, chờ cho đến khi thanh âm bên ngoài đã đi xa không còn nghe được nữa, lúc này mới bay đi ra ngoài.
Trên mặt đất bị ném lại hai bao tải, Khương Tiểu Viên mở hai bao này ra, kiểm tra.
Một bao tải là nửa túi gạo, Khương Tiểu Viên có chút vui vẻ, nhưng nếu xem kỹ lại, liền biết đây chỉ là một túi gạo phế. Trong túi gạo này đâu chỉ là gạo cũ, còn có một nửa là chấu, rõ ràng là đồ dùng để cho gia súc ăn.
Còn bên dưới lại là bột mì, nhưng chất lượng cũng rất kém cỏi, còn bị mốc và vón cục không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro