Tiểu Yêu Tinh
Thôn Ngư
2024-10-07 19:58:03
Thiếu niên nhắm hai mắt, lại có thể chuẩn xác cảm giác được vị trí của nàng.
Thần đều là thần tốt sao? Hắn không tin.
Tuy là nhận được ân huệ từ chỗ đó, bị sự ấm áp trong ngày đó làm mê hồn, hắn lúc đó còn cho rằng trên thế gian thật sự có thần minh phù hộ, nhưng thiếu niên vẫn giống như một con nhím mọc gai toàn thân cự tuyệt hết những thứ bên ngoài.
Khi dòng cảm xúc đó rút lui, hắn càng căn chặt cơ bắp tay hơn, đây chính là lúc hắn chuẩn bị hành động.
—— nhưng mà, bên tai hắn lại vang lên tiếng khóc.
Thật ra hắn đã nghe qua vô số tiếng khóc, cuồng loạn, thống khổ, bi thương…… Nhưng không ai khóc như vậy.
Giọng sữa trẻ con kia không phải kiểu khóc của tiểu thư khuê các, mà là gào khóc, rồi lại làm người cảm thấy phảng phất như người khóc chịu phải ủy khuất lớn, cố tình giọng lại không lớn, tiếng khóc thút tha thút thít còn mang theo tiểu nãi âm, dường như đã gặp phải chuyện thương tâm nào đó, khóc một lát liền khàn khàn giọng nói, còn bị phá âm, thút tha thút thít nức nở mà nhắc mãi một điều .
Thiếu niên không biết vì cái gì, đột nhiên nghĩ tới giấc mộng nửa tỉnh kia, xúc cảm ấm áp mềm mại đó.
Chủy thủ bị hắn nắm chặt trong tay sau vài lần buông ra lại nắm lại, cuối cùng vẫn buông lỏng tay.
Động vật nhỏ bị hắn ngộ nhầm là thần, giờ này khắc này đang ở bên người hắn khóc —— thần sẽ khóc sao?
So với thần minh không làm gì được, tiểu bên người hắn này, càng giống một tiểu yêu tinh pháp lực yếu kém, ngốc chút.
Nghĩ đến dấu răng nho nhỏ nhưng chỉnh tề kia…… Có lẽ là thỏ yêu hay là miêu yêu gì đó. Chỉ là thiếu niên có chút ý nghĩ kỳ quái, sao tự nhiên nàng lại khóc?
Cũng đúng thôi, vết thương trên người hắn đáng sợ như vậy, còn là một phế nhân…… Mà tiểu yêu tinh này đã quen nhìn thế giới với ánh nhìn đẹp đẽ, bị dọa khóc cũng là chuyện bình thường, đại khái chưa bao giờ nhìn thấy vết thương đáng sợ như vậy, không có kiến thức liền dọa khóc đi?
Hắn có chút trào phúng mà nghĩ, lại yên lặng chỉnh người mình nghiêng đi, mang ý đồ yên lặng giấu đi vết thương nghiêm trọng có phần đáng sợ đó đi.
Chỉ là thiếu niên lúc này mới đột nhiên phát hiện, miệng vết thương giống như đã được băng bó qua, tuy rằng tay nghề băng bó không được tốt lắm, nhưng lại thập phần cẩn thận, mùi của thảo dược quanh quẩn ở chóp mũi, có thể thấy được vết thương được bôi thuốc qua.
Trong giây tiếp theo khi hắn phát hiện được chuyện này, liền nhịn không được cả người cứng đờ.
Khương Tiểu Viên nào biết thiếu niên đã tỉnh lại, nàng chỉ cho là người đã chết, trong đầu nhất thời nghĩ nên nhặt xác cho hắn như thế nào, nhất thời còn nghĩ thêm nên khắc bia loại nào cho hắn……
Sau một lúc lâu vất vả nhịn khóc lại, không biết sao lại thế này, nghĩ đến ngày hôm qua thiếu niên trong lúc nửa mộng nửa tỉnh đã giúp nàng chắn gió , nàng liền nhịn không được lại cảm thấy bi thương, bắt đầu tiếp túc mếu máo, muốn khóc ——
Trong bóng đêm, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm vang lên, mang theo chút khàn khàn do bị sốt cao, “Đừng khóc.”
Thanh âm này vang lên khá rõ ràng, Khương Tiểu Viên không thể nào nghe nhầm được, tiếng khóc của nàng đột nhiên im bặt, một cái gì đó trên giường đột nhiên rơi xuống tạo nên âm thanh vang vọng trong căn phòng trống.
Khương Tiểu Viên ngơ ngác, phản ứng đầu tiên chính là xác chết vùng dậy, nhưng sau một lúc lí trí được gọi về, mới phát hiện bản thân ngu ngốc đã nghĩ sai, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, không phải đã chết.
Thiếu niên có chút gian nan ngồi dậy.
Chỉ tiếc hắn bị sốt hai ngày, cả người mệt mỏi, chỉ mới ngồi dậy, đã ngã xuống một cách nặng nề. Sau khi cố găng lặp lại nhiều lần, tóc dài rũ xuống , đến khi sắc mặt thiếu niên tái nhợt rốt cuộc mới chậm rãi ngồi thẳng thân mình, dựa đến bên vách tường.
Lúc này chân trời đã mơ hồ ló đỉnh đầu lên, ánh sáng le lói qua những khe cửa giấy rách tả tơi chiều lên gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên khiến gương mặt ấy sáng chói lên, cũng khiến người đối diện khó có thể thấy được cảm xúc trên gương mặt ấy.
Thần đều là thần tốt sao? Hắn không tin.
Tuy là nhận được ân huệ từ chỗ đó, bị sự ấm áp trong ngày đó làm mê hồn, hắn lúc đó còn cho rằng trên thế gian thật sự có thần minh phù hộ, nhưng thiếu niên vẫn giống như một con nhím mọc gai toàn thân cự tuyệt hết những thứ bên ngoài.
Khi dòng cảm xúc đó rút lui, hắn càng căn chặt cơ bắp tay hơn, đây chính là lúc hắn chuẩn bị hành động.
—— nhưng mà, bên tai hắn lại vang lên tiếng khóc.
Thật ra hắn đã nghe qua vô số tiếng khóc, cuồng loạn, thống khổ, bi thương…… Nhưng không ai khóc như vậy.
Giọng sữa trẻ con kia không phải kiểu khóc của tiểu thư khuê các, mà là gào khóc, rồi lại làm người cảm thấy phảng phất như người khóc chịu phải ủy khuất lớn, cố tình giọng lại không lớn, tiếng khóc thút tha thút thít còn mang theo tiểu nãi âm, dường như đã gặp phải chuyện thương tâm nào đó, khóc một lát liền khàn khàn giọng nói, còn bị phá âm, thút tha thút thít nức nở mà nhắc mãi một điều .
Thiếu niên không biết vì cái gì, đột nhiên nghĩ tới giấc mộng nửa tỉnh kia, xúc cảm ấm áp mềm mại đó.
Chủy thủ bị hắn nắm chặt trong tay sau vài lần buông ra lại nắm lại, cuối cùng vẫn buông lỏng tay.
Động vật nhỏ bị hắn ngộ nhầm là thần, giờ này khắc này đang ở bên người hắn khóc —— thần sẽ khóc sao?
So với thần minh không làm gì được, tiểu bên người hắn này, càng giống một tiểu yêu tinh pháp lực yếu kém, ngốc chút.
Nghĩ đến dấu răng nho nhỏ nhưng chỉnh tề kia…… Có lẽ là thỏ yêu hay là miêu yêu gì đó. Chỉ là thiếu niên có chút ý nghĩ kỳ quái, sao tự nhiên nàng lại khóc?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng đúng thôi, vết thương trên người hắn đáng sợ như vậy, còn là một phế nhân…… Mà tiểu yêu tinh này đã quen nhìn thế giới với ánh nhìn đẹp đẽ, bị dọa khóc cũng là chuyện bình thường, đại khái chưa bao giờ nhìn thấy vết thương đáng sợ như vậy, không có kiến thức liền dọa khóc đi?
Hắn có chút trào phúng mà nghĩ, lại yên lặng chỉnh người mình nghiêng đi, mang ý đồ yên lặng giấu đi vết thương nghiêm trọng có phần đáng sợ đó đi.
Chỉ là thiếu niên lúc này mới đột nhiên phát hiện, miệng vết thương giống như đã được băng bó qua, tuy rằng tay nghề băng bó không được tốt lắm, nhưng lại thập phần cẩn thận, mùi của thảo dược quanh quẩn ở chóp mũi, có thể thấy được vết thương được bôi thuốc qua.
Trong giây tiếp theo khi hắn phát hiện được chuyện này, liền nhịn không được cả người cứng đờ.
Khương Tiểu Viên nào biết thiếu niên đã tỉnh lại, nàng chỉ cho là người đã chết, trong đầu nhất thời nghĩ nên nhặt xác cho hắn như thế nào, nhất thời còn nghĩ thêm nên khắc bia loại nào cho hắn……
Sau một lúc lâu vất vả nhịn khóc lại, không biết sao lại thế này, nghĩ đến ngày hôm qua thiếu niên trong lúc nửa mộng nửa tỉnh đã giúp nàng chắn gió , nàng liền nhịn không được lại cảm thấy bi thương, bắt đầu tiếp túc mếu máo, muốn khóc ——
Trong bóng đêm, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm vang lên, mang theo chút khàn khàn do bị sốt cao, “Đừng khóc.”
Thanh âm này vang lên khá rõ ràng, Khương Tiểu Viên không thể nào nghe nhầm được, tiếng khóc của nàng đột nhiên im bặt, một cái gì đó trên giường đột nhiên rơi xuống tạo nên âm thanh vang vọng trong căn phòng trống.
Khương Tiểu Viên ngơ ngác, phản ứng đầu tiên chính là xác chết vùng dậy, nhưng sau một lúc lí trí được gọi về, mới phát hiện bản thân ngu ngốc đã nghĩ sai, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, không phải đã chết.
Thiếu niên có chút gian nan ngồi dậy.
Chỉ tiếc hắn bị sốt hai ngày, cả người mệt mỏi, chỉ mới ngồi dậy, đã ngã xuống một cách nặng nề. Sau khi cố găng lặp lại nhiều lần, tóc dài rũ xuống , đến khi sắc mặt thiếu niên tái nhợt rốt cuộc mới chậm rãi ngồi thẳng thân mình, dựa đến bên vách tường.
Lúc này chân trời đã mơ hồ ló đỉnh đầu lên, ánh sáng le lói qua những khe cửa giấy rách tả tơi chiều lên gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên khiến gương mặt ấy sáng chói lên, cũng khiến người đối diện khó có thể thấy được cảm xúc trên gương mặt ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro