Chương 1
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Nửa đêm, ánh trăng và sao trời tinh nghịch lẩn trốn trong đám mây trời, chỉ le lói chút ánh sáng làm cho cảnh vật trên đường cũng âm trầm khủng bố, hơn nữa một giọng nói như có như không của cô gái tràn ngập trên khoảng không đường phố, tựa như nức nở, lại giống như cười như kẻ điên, lại càng giống như tiếng giận dữ chửi rủa khiến cho đường phố vắng vẻ càng có vẻ kinh khủng.
Trên đường xuất hiện một cô gái có bộ dạng bủn xỉn. Bủn xỉn? Đúng vậy - Đầu tóc như ổ gà, mặc áo T - Shirt rộng thùng thình, một tay cầm túi ny lon, một tay gãi gãi đầu tóc bù xù, chân mang dép, miệng không ngừng nói nhảm.
- Đáng ghét! Thằng anh chết tiệt. Nửa đêm nửa hôm lại sai em gái thân yêu của mình đi ra ngoài mua bia, chẳng lẽ anh không sợ em gái mình bị người ta cướp sắc hay sao? Thế mà dám phán một câu “Con gái con đứa mà ngực như lưng, lưng như ngực, có cái gì để người ta cướp sắc.” Hừ hừ! Tức chết mình mà, nói mình không giống phụ nữ, mình có chỗ nào không giống phụ nữ chứ, hại mình không coi được “Vẫn cứ thích em”.
Mặc dù đã coi hơn chục lần rồi, nhưng nói tới “Vẫn cứ thích em”, giọng của cô gái liền từ oán hận chuyển sang khóc thét trong chớp mắt:
- Hu hu… Tại sao lại như vậy, tại sao lại bắt Thẩm Văn Đào phải chết chứ? Ôi chàng trai của lòng tôi…
Cô gái mất vài sợi dây thần kinh trước mắt này chính là nữ chính của chúng ta - Lưu Tịnh Dung, vừa mới tốt nghiệp trường y khoa bằng thạc sĩ, trước khi tới bệnh viện trung tâm làm việc cô tự thưởng cho mình một kì nghỉ ngắn hạn, nằm ì ở nhà nửa tháng, mỗi ngày ôm máy tính xem phim, đọc tiểu thuyết, còn thường xuyên phát ra âm thanh quái dị, đem chính mình biến thành bộ dạng không ra người, không ra quỷ. Trong công việc cô rất chuyên nghiệp nhưng lại không biết chăm sóc cuộc sống nên mới có bộ dáng lếch thếch này. Cuối cùng, kì nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, ngày mai chuẩn bị tới bệnh viện trình diện. Anh trai kính yêu của Lưu Tịnh Dung nhận được tin liền rủ một đám bạn tới giúp cô chia tay với cuộc sống trạch nữ, do đó mới có một màn như trên.
Bất ngờ chính là những chuyện chúng ta thường không nghĩ tới, kể cả Lưu Tịnh Dung còn đang chìm trong bi thương không có biện pháp tiếp tục xem “Vẫn cứ thích em” lần thứ n + thì một chiếc xe vận tải từ khúc cua xông ra, Lưu Tịnh Dung muốn tránh cũng đã muộn.
Lúc xe vận tải đụng vào cô thì một dòng suy nghĩ tuôn ra trong đầu “Vẫn cứ thích em” của cô còn chưa có xem xong đâu. Đây chính là suy nghĩ duy nhất trước khi Lưu Tịnh Dung lâm vào hôn mê.
Ừm, đã xảy ra chuyện gì vậy, thật là ta khó chịu, được rồi, cô nhớ ra rồi cô bị xe tải đụng, hèn chi khó chịu muốn chết, bây giờ cô đang ở trong bệnh viện sao?
Oa oa chiếc xe tải chết tiệt hại cô không thể xem “Vẫn cứ thích em” lần thứ n, chờ cô ra viện cô nhất định đem nó phá hủy nhưng mà như vậy cũng tốt, mẹ sẽ không còn lí do đem cô đá ra khỏi nhà, cô có thể tiếp tục ở nhà làm trạch nữ.
Nhưng có ai tới nói cho cô biết, vì sao cô vừa mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải là trần nhà màu trắng của bệnh viện, vì sao cô không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, vì sao cô không phải đang nằm trên giường sắt nhỏ hẹp của bệnh viện chứ? Xúc giác nói cho cô biết cô không hề bị thương, mà những thứ trên người cô đều là thiết bị y tế giá rẻ. Ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô ở chỗ này hay không?
Xoa bóp huyệt thái dương, khốn khổ xoay cổ, dùng tay chống xuống giường, chậm rãi ngồi dậy. Bây giờ cô mới thật sự nhìn rõ nơi mình đang ở: Một bức tường màu hồng mơ mộng, một chiếc giường công chúa hình chữ nhật xung quanh giăng đầy màn lụa màu hồng nhạt, trong phòng có đủ loại búp bê và đồ chơi của bé gái được trang trí khắp phòng, tràn ngập màu sắc lãng mạn của Châu Âu, mùi hương thơm mát của hoa cỏ từ ban công bay vào, mọi thứ nói cho cô biết đây là một căn phòng đầy màu sắc mộng mơ của cô gái mới lớn. Đầu có chút choáng, cô giơ tay lên theo bản năng, Lưu Tịnh Dung kinh ngạc mở to hai mắt nhìn bàn tay này. Đôi tay này không phải, không phải là của cô. Đối với người sắp lên hàng ba mươi như cô, mặc kệ có bảo dưỡng như thế nào thì cũng không có biện pháp nhìn như gái mười sáu, mười bảy được. Đôi tay này chính là đôi tay của cô bé, đưa tay vuốt mặt mũi, mặc kệ cảm xúc da trên mặt hay là mái tóc đen xinh đẹp rũ trên đầu vai, đều nói cho cô biết một sự thật: “Cô đổi xác rồi”. Hơn nữa, còn là thân thể trẻ hơn cô gấp mấy lần, chất lượng cũng gấp đôi. Lưu Tịnh Dung không phải là thiếu nữ dốt nát trong tiểu thuyết, dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm cô làm trạch nữ và mấy năm ẩn nấp ở Tấn Giang, cô nhận ra rằng: Cô đã xuyên qua, hơn nữa còn là linh hồn xuyên qua.
Ở lại trên giường, Lưu Tịnh Dung hoàn toàn mất hết chủ kiến, trong đầu không còn một chút ký ức, không biết mình là ai, lại càng không biết chủ nhân của thể xác này ở đâu.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa vọng đến, âm thanh xoay chốt cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch rất rõ ràng. Lưu Tịnh Dung nhìn cửa phòng từ từ mở ra, trong lòng khẩn trương giống như phạm nhân đang chờ tuyên án.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục, tuổi tác ước chừng trung niên hơn bốn mươi, gương mặt góc cạnh lắng đọng năm tháng từng trải, đầu lông mày vẫn anh khí như cũ, ánh mắt sắc bén. Khi nhìn thấy Lưu Tịnh Dung đang ngồi ở trên giường, trong mắt của ông lóe lên nước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy, lộ ra âm thanh vui vẻ khẩn thiết nói:
- Tiểu Dung!… Tiểu Dung!
Ông bước nhanh tới bên cạnh Lưu Tịnh Dung, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, rất sợ đây chỉ là cảnh trong mộng. Giọng nói của ông tựa như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi nổi, giọng điệu ngạc nhiên lại vui mừng khiến suy ngẫm về mối quan hệ giữa ông và chủ nhân của thân thể này:
- Tiểu Dung, cuối cùng thì con cũng tỉnh lại, thật là tốt quá. Thật tốt quá! Cha còn tưởng rằng cả đời này không có biện pháp thấy con tỉnh dậy nữa chứ, con đã hôn mê mấy tháng rồi, con có biết không? Ông trời phù hộ. Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại. Tiểu Dung, hiện tại con cảm thấy thế nào? Tiểu Dung?
Lúc này, ông mới phát hiện con gái của mình có chút khác thường, ông nhìn vào ánh mắt mê man của Lưu Tịnh Dung, hỏi:
- Tiểu Dung, con cảm thấy chỗ nào không được thoải mái? Mau nói cho cha biết.
- Ông… ông là ai? Tại sao tôi ở chỗ này? - Lưu Tịnh Dung giả vờ hoảng sợ hỏi lại.
Nhiều năm qua cô xem biết bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không cũng không bỏ phí. Hiện tại, cô không có một chút ký ức nào của chủ nhân trước thân thể này, cho nên ngoại trừ cách giả bộ mất trí, cô không còn lựa chọn khác.
- Con… con không nhớ cha sao? Ta là cha của con đó? Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, mau, mau gọi bác sĩ đến đây… - Trên mặt ông xuất hiện một chút hoảng hốt, ngay sau đó liền nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu ra ngoài, lớn tiếng hô.
Một hồi rối loạn trôi qua, một người mặc trang phục quân nhân mang theo bác sĩ và hộ sĩ vội vã chạy vào, kiểm tra và hỏi cô một số vấn đề. Sau khi cô mờ mịt trả lời xong vài vấn đề, cuối cùng cô cũng nhận được đáp án trong dự tính - mất trí nhớ. Người đàn ông để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và ông. Lưu Tịnh Dung khẩn trương nắm quần áo, cô rất sợ, rất sợ bị ông phát hiện ra cô không phải con gái của ông. Mặc kệ là khi bác sĩ kiểm tra cho Lưu Tịnh Dung hay là hỏi cô một vài vấn đề, người đàn ông đó đều không có rời khỏi người Tịnh Dung nửa bước. Ông đưa tay vuốt ve tóc của Lưu Tịnh Dung, nhìn vẻ mặt mê man, ánh mắt khiếp sợ, lo lắng của cô làm ông thở dài một hơi:
- Tiểu Dung, đừng sợ, không sao hết. Quên thì cũng tốt, như vậy con có thể bắt đầu cuộc sống mới. Con còn không biết ta là ai nhỉ? Ta là cha của con, Lưu Quốc Hùng. Con là con gái của ta – Lưu Tịnh Dung. Con yên tâm đi, từ nay về sau, cha không bao giờ để cho con bị tổn thương nữa.
Tên của thân thể này giống hệt tên của cô, xem ra cô xuyên đến đây là duyên phận. Nhìn ánh mắt cưng chiều của ông, giọng nói kiên định, khiến cho tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lưu Tịnh Dung cuối cùng cũng được buông xuống, vào giờ phút này cô thật sự coi ông chính là người cha ruột thịt của mình, Lưu Tịnh Dung ôm lấy Lưu Quốc Hùng, vui vẻ gọi: “Cha”.
Từ nay về sau, người đàn ông này chính là người thân của cô, người thân duy nhất của cô.
Buổi tối, Lưu Tịnh Dung giả bộ ngủ, chờ Lưu Quốc Hùng rời đi, cô lập tức nhảy xuống giường, mang dép, chạy vào toilet soi gương. Cô bé trước gương, mặc áo ngủ màu hồng, dưới lông mi dài nồng đậm là đôi con ngươi tràn ngập sức sống, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cái miệng anh đào chúm chím, bởi vì thời gian dài không có tiếp xúc với ánh mặt trời, da dẻ có chút nhợt nhạt. Lưu Tịnh Dung tự nhủ ở trong lòng: Yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ thay cô chăm sóc cho cha của cô thật tốt, thay thế cô sống thật tốt.
Trên đường xuất hiện một cô gái có bộ dạng bủn xỉn. Bủn xỉn? Đúng vậy - Đầu tóc như ổ gà, mặc áo T - Shirt rộng thùng thình, một tay cầm túi ny lon, một tay gãi gãi đầu tóc bù xù, chân mang dép, miệng không ngừng nói nhảm.
- Đáng ghét! Thằng anh chết tiệt. Nửa đêm nửa hôm lại sai em gái thân yêu của mình đi ra ngoài mua bia, chẳng lẽ anh không sợ em gái mình bị người ta cướp sắc hay sao? Thế mà dám phán một câu “Con gái con đứa mà ngực như lưng, lưng như ngực, có cái gì để người ta cướp sắc.” Hừ hừ! Tức chết mình mà, nói mình không giống phụ nữ, mình có chỗ nào không giống phụ nữ chứ, hại mình không coi được “Vẫn cứ thích em”.
Mặc dù đã coi hơn chục lần rồi, nhưng nói tới “Vẫn cứ thích em”, giọng của cô gái liền từ oán hận chuyển sang khóc thét trong chớp mắt:
- Hu hu… Tại sao lại như vậy, tại sao lại bắt Thẩm Văn Đào phải chết chứ? Ôi chàng trai của lòng tôi…
Cô gái mất vài sợi dây thần kinh trước mắt này chính là nữ chính của chúng ta - Lưu Tịnh Dung, vừa mới tốt nghiệp trường y khoa bằng thạc sĩ, trước khi tới bệnh viện trung tâm làm việc cô tự thưởng cho mình một kì nghỉ ngắn hạn, nằm ì ở nhà nửa tháng, mỗi ngày ôm máy tính xem phim, đọc tiểu thuyết, còn thường xuyên phát ra âm thanh quái dị, đem chính mình biến thành bộ dạng không ra người, không ra quỷ. Trong công việc cô rất chuyên nghiệp nhưng lại không biết chăm sóc cuộc sống nên mới có bộ dáng lếch thếch này. Cuối cùng, kì nghỉ của cô cũng sắp kết thúc, ngày mai chuẩn bị tới bệnh viện trình diện. Anh trai kính yêu của Lưu Tịnh Dung nhận được tin liền rủ một đám bạn tới giúp cô chia tay với cuộc sống trạch nữ, do đó mới có một màn như trên.
Bất ngờ chính là những chuyện chúng ta thường không nghĩ tới, kể cả Lưu Tịnh Dung còn đang chìm trong bi thương không có biện pháp tiếp tục xem “Vẫn cứ thích em” lần thứ n + thì một chiếc xe vận tải từ khúc cua xông ra, Lưu Tịnh Dung muốn tránh cũng đã muộn.
Lúc xe vận tải đụng vào cô thì một dòng suy nghĩ tuôn ra trong đầu “Vẫn cứ thích em” của cô còn chưa có xem xong đâu. Đây chính là suy nghĩ duy nhất trước khi Lưu Tịnh Dung lâm vào hôn mê.
Ừm, đã xảy ra chuyện gì vậy, thật là ta khó chịu, được rồi, cô nhớ ra rồi cô bị xe tải đụng, hèn chi khó chịu muốn chết, bây giờ cô đang ở trong bệnh viện sao?
Oa oa chiếc xe tải chết tiệt hại cô không thể xem “Vẫn cứ thích em” lần thứ n, chờ cô ra viện cô nhất định đem nó phá hủy nhưng mà như vậy cũng tốt, mẹ sẽ không còn lí do đem cô đá ra khỏi nhà, cô có thể tiếp tục ở nhà làm trạch nữ.
Nhưng có ai tới nói cho cô biết, vì sao cô vừa mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy không phải là trần nhà màu trắng của bệnh viện, vì sao cô không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, vì sao cô không phải đang nằm trên giường sắt nhỏ hẹp của bệnh viện chứ? Xúc giác nói cho cô biết cô không hề bị thương, mà những thứ trên người cô đều là thiết bị y tế giá rẻ. Ai có thể nói cho cô biết, vì sao cô ở chỗ này hay không?
Xoa bóp huyệt thái dương, khốn khổ xoay cổ, dùng tay chống xuống giường, chậm rãi ngồi dậy. Bây giờ cô mới thật sự nhìn rõ nơi mình đang ở: Một bức tường màu hồng mơ mộng, một chiếc giường công chúa hình chữ nhật xung quanh giăng đầy màn lụa màu hồng nhạt, trong phòng có đủ loại búp bê và đồ chơi của bé gái được trang trí khắp phòng, tràn ngập màu sắc lãng mạn của Châu Âu, mùi hương thơm mát của hoa cỏ từ ban công bay vào, mọi thứ nói cho cô biết đây là một căn phòng đầy màu sắc mộng mơ của cô gái mới lớn. Đầu có chút choáng, cô giơ tay lên theo bản năng, Lưu Tịnh Dung kinh ngạc mở to hai mắt nhìn bàn tay này. Đôi tay này không phải, không phải là của cô. Đối với người sắp lên hàng ba mươi như cô, mặc kệ có bảo dưỡng như thế nào thì cũng không có biện pháp nhìn như gái mười sáu, mười bảy được. Đôi tay này chính là đôi tay của cô bé, đưa tay vuốt mặt mũi, mặc kệ cảm xúc da trên mặt hay là mái tóc đen xinh đẹp rũ trên đầu vai, đều nói cho cô biết một sự thật: “Cô đổi xác rồi”. Hơn nữa, còn là thân thể trẻ hơn cô gấp mấy lần, chất lượng cũng gấp đôi. Lưu Tịnh Dung không phải là thiếu nữ dốt nát trong tiểu thuyết, dựa vào kinh nghiệm mấy chục năm cô làm trạch nữ và mấy năm ẩn nấp ở Tấn Giang, cô nhận ra rằng: Cô đã xuyên qua, hơn nữa còn là linh hồn xuyên qua.
Ở lại trên giường, Lưu Tịnh Dung hoàn toàn mất hết chủ kiến, trong đầu không còn một chút ký ức, không biết mình là ai, lại càng không biết chủ nhân của thể xác này ở đâu.
Xung quanh hết sức yên tĩnh, tiếng bước chân nhè nhẹ từ xa vọng đến, âm thanh xoay chốt cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch rất rõ ràng. Lưu Tịnh Dung nhìn cửa phòng từ từ mở ra, trong lòng khẩn trương giống như phạm nhân đang chờ tuyên án.
Cửa phòng bị mở ra, một người đàn ông mặc âu phục, tuổi tác ước chừng trung niên hơn bốn mươi, gương mặt góc cạnh lắng đọng năm tháng từng trải, đầu lông mày vẫn anh khí như cũ, ánh mắt sắc bén. Khi nhìn thấy Lưu Tịnh Dung đang ngồi ở trên giường, trong mắt của ông lóe lên nước mắt, đôi môi mỏng nhẹ nhàng run rẩy, lộ ra âm thanh vui vẻ khẩn thiết nói:
- Tiểu Dung!… Tiểu Dung!
Ông bước nhanh tới bên cạnh Lưu Tịnh Dung, đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, rất sợ đây chỉ là cảnh trong mộng. Giọng nói của ông tựa như người chết đuối vớ được khúc gỗ trôi nổi, giọng điệu ngạc nhiên lại vui mừng khiến suy ngẫm về mối quan hệ giữa ông và chủ nhân của thân thể này:
- Tiểu Dung, cuối cùng thì con cũng tỉnh lại, thật là tốt quá. Thật tốt quá! Cha còn tưởng rằng cả đời này không có biện pháp thấy con tỉnh dậy nữa chứ, con đã hôn mê mấy tháng rồi, con có biết không? Ông trời phù hộ. Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại. Tiểu Dung, hiện tại con cảm thấy thế nào? Tiểu Dung?
Lúc này, ông mới phát hiện con gái của mình có chút khác thường, ông nhìn vào ánh mắt mê man của Lưu Tịnh Dung, hỏi:
- Tiểu Dung, con cảm thấy chỗ nào không được thoải mái? Mau nói cho cha biết.
- Ông… ông là ai? Tại sao tôi ở chỗ này? - Lưu Tịnh Dung giả vờ hoảng sợ hỏi lại.
Nhiều năm qua cô xem biết bao nhiêu tiểu thuyết xuyên không cũng không bỏ phí. Hiện tại, cô không có một chút ký ức nào của chủ nhân trước thân thể này, cho nên ngoại trừ cách giả bộ mất trí, cô không còn lựa chọn khác.
- Con… con không nhớ cha sao? Ta là cha của con đó? Tiểu Lưu, Tiểu Lưu, mau, mau gọi bác sĩ đến đây… - Trên mặt ông xuất hiện một chút hoảng hốt, ngay sau đó liền nhanh chóng tỉnh táo lại, quay đầu ra ngoài, lớn tiếng hô.
Một hồi rối loạn trôi qua, một người mặc trang phục quân nhân mang theo bác sĩ và hộ sĩ vội vã chạy vào, kiểm tra và hỏi cô một số vấn đề. Sau khi cô mờ mịt trả lời xong vài vấn đề, cuối cùng cô cũng nhận được đáp án trong dự tính - mất trí nhớ. Người đàn ông để cho tất cả mọi người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người cô và ông. Lưu Tịnh Dung khẩn trương nắm quần áo, cô rất sợ, rất sợ bị ông phát hiện ra cô không phải con gái của ông. Mặc kệ là khi bác sĩ kiểm tra cho Lưu Tịnh Dung hay là hỏi cô một vài vấn đề, người đàn ông đó đều không có rời khỏi người Tịnh Dung nửa bước. Ông đưa tay vuốt ve tóc của Lưu Tịnh Dung, nhìn vẻ mặt mê man, ánh mắt khiếp sợ, lo lắng của cô làm ông thở dài một hơi:
- Tiểu Dung, đừng sợ, không sao hết. Quên thì cũng tốt, như vậy con có thể bắt đầu cuộc sống mới. Con còn không biết ta là ai nhỉ? Ta là cha của con, Lưu Quốc Hùng. Con là con gái của ta – Lưu Tịnh Dung. Con yên tâm đi, từ nay về sau, cha không bao giờ để cho con bị tổn thương nữa.
Tên của thân thể này giống hệt tên của cô, xem ra cô xuyên đến đây là duyên phận. Nhìn ánh mắt cưng chiều của ông, giọng nói kiên định, khiến cho tảng đá treo lơ lửng trong lòng Lưu Tịnh Dung cuối cùng cũng được buông xuống, vào giờ phút này cô thật sự coi ông chính là người cha ruột thịt của mình, Lưu Tịnh Dung ôm lấy Lưu Quốc Hùng, vui vẻ gọi: “Cha”.
Từ nay về sau, người đàn ông này chính là người thân của cô, người thân duy nhất của cô.
Buổi tối, Lưu Tịnh Dung giả bộ ngủ, chờ Lưu Quốc Hùng rời đi, cô lập tức nhảy xuống giường, mang dép, chạy vào toilet soi gương. Cô bé trước gương, mặc áo ngủ màu hồng, dưới lông mi dài nồng đậm là đôi con ngươi tràn ngập sức sống, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, cái miệng anh đào chúm chím, bởi vì thời gian dài không có tiếp xúc với ánh mặt trời, da dẻ có chút nhợt nhạt. Lưu Tịnh Dung tự nhủ ở trong lòng: Yên tâm, từ nay về sau, tôi sẽ thay cô chăm sóc cho cha của cô thật tốt, thay thế cô sống thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro