Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 10

Như Quỳnh

2024-08-22 22:43:33

Nghe những lời này, Thẩm Văn Đào mới ngộ ra, đúng vậy, là do lúc đó anh bị ân hận che mờ mắt, quên đi mọi chuyện không nhận ra điều sơ hơ đơn giản như vậy, nhỏ giọng lầm bầm:

- Đúng, đúng, sao tôi lại quên mất chứ - Bất giác nâng cao thanh âm, chẳng biết Thẩm Văn Đào muốn nói với chính mình hay giải thích với Lưu Tịnh Dung – Là bởi vì danh dự sau khi chết của Tiết Thiếu Hoa, vì mưu sinh sau này của gia đình họ Tiết nên Hạng Hạo và tôi đành phải giữ im lặng.

- Tôi không hề nói anh làm vậy là sai, tôi chỉ hỏi sau đó các người không âm thầm điều tra, anh chưa từng nghĩ tại sao lại có bom thật, anh chưa từng nghĩ đó vốn là một âm mưu muốn giết các anh sao. Các anh còn sống là do may mắn, là do Tiết Thiếu Hoa dùng mạng đổi lấy – Lưu Tịnh Dung không phải có ý trách cứ mà chỉ gợi ý chút manh mối thuận lợi cho việc vạch mặt cha con nhà họ Lý sau này.

Thẩm Văn Đào là ai chứ, không để cho mình luống cuống lâu, bình ổn cảm xúc lại nói:

- Đúng vậy, quá kì lạ, tôi phải điều tra lại chuyện năm xưa – Thanh âm sắc bén, để anh điều tra ra ai là kẻ đứng sau mọi chuyện, anh nhất định không tha cho hắn.

- Tất nhiên phải điều tra, đặc biệt là phải âm thầm điều tra, nếu không tự dẫn lửa thiêu mình sẽ không tốt – Tuy Thẩm Văn Đào hẳn biết nhưng Lưu Tịnh Dung vẫn phải nhắc nhở một phen, rồi chuyển chủ đề chính hiện nay – Chuyện này tạm thời để qua một bên, điều quan trọng là giải quyết vấn đề tâm lý của Cố Tiểu Bạch. Chúng ta phải nói chuyện với Hạng Hạo và Cố Tiểu Bạch, và nhờ Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm giúp đỡ, vấn đề tâm lý này bọn họ rành hơn chúng ta – Cô có thể dùng cách của Tiền Bảo Bảo nhưng cô không thể biểu hiện mình biết quá nhiều, dù sao thân phận bây giờ của cô chỉ là thiên kim vô ưu vô lo.

Thẩm Văn Đào đồng ý với ý kiến của Lưu Tịnh Dung:

- Tôi đi tìm Hạng Hạo, còn cô tìm Tiêu giáo quan và Tiền trợ giáo giúp đỡ - Anh đoán được Hạng Hạo đầu tiên sẽ có phản ứng như thế nào, anh không muốn Lưu Tịnh Dung phải chịu áp lực này nữa, vì chuyện này Lưu Tịnh Dung đã tốn nhiều công sức rồi.

Lưu Tịnh Dung đoán hẳn Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào cần phải nói chuyện, giải quyết khúc mắc của bọn họ trước nên cô đồng ý sẽ nói chuyện với Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo. Chẳng biết Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đã nói gì, hôm sau Hạng Hạo rốt cuộc đồng ý với kế hoạch của Tiền Bảo Bảo, kế hoạch giống như trong phim, ngã ở đâu đứng dậy ở đó, nếu Cố Tiểu Bạch sợ tiếng súng là do vụ nổ bom năm đó thì cần dựng lại vụ nổ bom đó, nói cho anh ta biết mọi chuyện đã thay đổi, bọn họ cũng đã thay đổi, không còn là bọn học viên sợ bom khi đó nữa. Nhìn bọn họ cãi nhau inh ỏi đánh nhau một hồi, Lưu Tịnh Dung và hai người Tiền Bảo Bảo liếc nhìn nhau cũng kìm nén không bước ra ngăn cản rồi họ rốt cuộc giải quyết khúc mắc, ôm lấy nhau, Lưu Tịnh Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc cô cũng cảm thấy cô xuyên đến đây là có ích.

Trên đường từ bãi bom mìn quay về, Thẩm Văn Đào còn tìm cơ hội nói chuyện với Lưu Tịnh Dung:

- Tịnh Dung, chuyện lần này thật sự cảm ơn cô.

- Nói gì vậy chứ, chúng ta đều là bạn bè, là chiến hữu chẳng phải sao, huống chi tôi cũng không làm được gì nhiều – Lưu Tịnh Dung mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại.

Nhìn nửa mặt của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào chợt cảm thấy Lưu Tịnh Dung thật sự rất đẹp, sao trước đây hắn chưa từng để ý điều này, đọng lại chút gì đó trong lòng anh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hành động của Lưu Tịnh Dung đã đi trước một bước phá hoại âm mưu đuổi Cố Tiểu Bạch ra khỏi đội chiến sĩ tinh anh của bọn họ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn khó xem của Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng khi thấy Cố Tiểu Bạch bắn súng bình thường, Lưu Tịnh Dung cảm thấy thật hả dạ, thầm cười trong lòng.

Hành động của Hội cứu quốc chưa từng gián đoạn, Lưu Tịnh Dung chưa từng quên nội dung phim đại gia Vương Phú Quý sẽ đến trường quân đội quyên một nghìn đồng đại dương, tiền ông ta kiếm được đều từ việc buôn bán nha phiến, là đồng tiền dơ bẩn thất đức. Lưu Tịnh Dung đã dẫn người chặn xe của Vương Phú Quý cướp lấy số tiền kia, vừa lấy số tiền kia đi cứu trợ dân nghèo, vừa tránh việc Đỗ Phong ăn cắp tiền dẫn đến sai lầm khó cứu chữa. Lấy được tiền mua lương thực và vật dụng thiết yếu đưa đến các nơi nghèo khó trong thành, Hoài Phong và Hoài Vũ cũng muốn đem vài thứ về nhà, còn mời Lưu Tịnh Dung cùng đi. Bước vào nhà, Lưu Tịnh Dung kinh ngạc phát hiện một người quen đang đứng trong sân, Hoài Vũ và Hoài Phong lên tiếng chào hỏi:

- Anh Đỗ Phong…

- Hoài Phong, Hoài Vũ, bọn em quay về rồi sao? – Đỗ Phong hỏi.

- Bọn em đem một ít đồ về đây – Hoài Phong đáp lại.

Một bà già nhìn đống đồ trên xe đôi mắt rưng rưng rơi lệ nói:

- Nếu đống đồ này có thể đổi thành tiền thì tốt biết mấy, có thể cứu Tiểu Bảo rồi.

- Thím Lý, thím nói thế là sao? Tiểu Bảo làm sao vậy? – Hoài Vũ nghe vậy lo lắng hỏi.

Thím Lý vừa rơi lệ vừa nói:

- Thằng bé bị viêm phổi nhập viện mấy ngày nay rồi, tiền viện phí thật sự không ít, chúng ta làm sao lo nổi chứ.

- Cần bao nhiêu tiền? – Lưu Tịnh Dung đứng một bên nghe được mọi chuyện lên tiếng hỏi, nếu không có sự tình cờ hôm nay thì cô cũng định tìm cách giúp cho Đỗ Phong và người nhà của anh ấy, giờ thì bớt việc rồi.

Ánh mắt của Hoài Phong sáng lên nhìn Lưu Tịnh Dung, chuyện này rõ ràng cô có thể giúp, giúp được rất nhiều là đằng khác, không chỉ tiền bạc mà với thân phận của cô có thể tìm được bác sĩ tốt nhất cho Tiểu Bảo. Lúc này, Đỗ Phong mới để ý đến sự hiện diện của Lưu Tịnh Dung, kinh ngạc hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tịnh Dung, sao cô lại ở đây?

- Hai người quen biết nhau sao? – Đỗ Phong và Hoài Phong kinh ngạc nhìn lẫn nhau đồng thanh hỏi.

Hoài Vũ tinh tế hơn, hắn không quên nhiệm vụ gần đây của Lưu Tịnh Dung là gì, lập tức đoán được:

- Hai người là bạn học ở trường quân đội.

- Sao bọn em lại quen biết với Tịnh Dung thế? – Đỗ Phong lại hỏi.

Lưu Tịnh Dung không trả lời Đỗ Phong mà lại nói:

- Hiện giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, chúng ta đưa đứa bé đến bệnh viện trước đi.

Thời gian gấp rút, Lưu Tịnh Dung lập tức xoay người đến bệnh viện quân đội sắp xếp, còn mấy người Đỗ Phong thì nhanh chóng đưa đứa bé đến bệnh viện. Đang ngồi ngoài chờ kết quả lại tình cờ gặp được Tiền Bảo Bảo. Nhìn thấy Lưu Tịnh Dung, cô lên tiếng gọi:

- Tịnh Dung, sao em lại ở đây?

- Em trai của Đỗ Phong bị bệnh, em giúp đỡ sắp xếp bệnh viện mà thôi – Lưu Tịnh Dung trả lời, Đỗ Phong đứng bên cạnh cũng nhẹ gật đầu một cái xem như chào hỏi, lại nghe Lưu Tịnh Dung hỏi – Tình trạng của bác gái thế nào rồi? Dạo này em có chút việc bận cũng chưa đến thăm bác gái.

- Giáo quan Tô nói đợi tình hình mẹ ổn định sẽ sắp xếp cho mẹ phẫu thuật, chuyện này còn phải cảm ơn em – Tiền Bảo Bảo chân thành nói.

Tiền Tiểu Bảo cùng họ đợi bên ngoài phòng cấp cứu đến khi bác sĩ nói đứa bé không sao, Lưu Tịnh Dung giúp đỡ sắp xếp phòng bệnh và viện phí rồi mới cùng cô rời đi. Sau đó Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung cũng thường xuyên lui tới bệnh viện chăm sóc cho đứa bé, chứ một đám đàn ông làm gì biết chăm sóc ai chứ, nhưng đa phần là Tiền Bảo Bảo đến, Lưu Tịnh Dung phải đến trường không rảnh rỗi như giáo viên. Qua gần một tháng, đứa bé đã khỏe hẳn xuất viện, Đỗ Phong lập tức nghĩ đến đền ơn đáp nghĩa người ơn, chặn đường của Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo trước khi họ rời khỏi phòng học sau khi giờ học kết thúc nói:

- Trợ giáo Tiền, Lưu Tịnh Dung, Tiểu Bảo đã xuất viện, hôm nay lại là cuối tuần, tôi thay mặt lũ trẻ và bác Lý mời hai người cùng ăn buổi tối, cảm ơn hai người đã giúp đỡ chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Số ký tự: 0