Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Chương 20

Như Quỳnh

2024-08-22 22:43:33

Kể từ sau lần huấn luyện dã chiến, Thẩm Văn Đào luôn kè kè đi bên cạnh Lưu Tịnh Dung, nào là đi xem buổi chiếu phim, nào là cùng Lưu Tịnh Dung đến bệnh viện thăm má của Tiền Bảo Bảo, mọi người đều thấy bọn họ cười cười nói nói cùng vào cùng ra.

- Chuyện của anh và Tịnh Dung thế nào rồi? – Hàng Húc hỏi Thẩm Văn Đào.

- Chuyện này không thể nào nóng vội được – Thẩm Văn Đào nói.

Hàng Húc lại sốt ruột thay cho Thẩm Văn Đào:

- Không phải, anh phải giống như lúc tham gia huấn luyện đó, chủ động xuất kích, chuyện tình cảm nếu anh không chủ động một chút thì không được đâu.

- Đúng vậy, tình yêu là phải lớn tiếng nói ra – Cao Mĩ Nhân cũng nghĩ như vậy.

Thẩm Văn Đào lại hơi ngượng ngùng nói:

- Đâu có một ngày đàn ông nào mà suốt ngày luôn miệng nói chuyện tình yêu kia chứ, hơn nữa nếu cậu thật sự yêu một người, cậu đối xử tốt với cô ấy, tôi tin một ngày nào đó cô ấy sẽ nhận ra.

- Không phải, em không phải nói anh suốt ngày nói chuyện tình yêu, nhưng anh cũng phải thổ lộ một lần – Hàng Húc lại lần nữa phản bác.

Cao Mĩ Nhân cũng lên tiếng thúc giục:

- Lão đại, bây giờ anh nên đi tìm cô ấy và tỏ tình đi, ngay lập tức.

- Như vậy có đường đột quá hay không, sẽ làm cho người ta sợ đó – Thẩm Văn Đào do dự.

- Nè, Mĩ Nhân nói đúng đó, đừng đi tay không mua chút quà theo, em nhìn thấy trên báo người ta có nói mua…mua gì đó, quên rồi – Hàng Húc cũng đề nghị.

- Mua bông tai – Cao Mĩ Nhân nhắc nhở.

Thẩm Văn Đào vẫn còn do dự muốn suy nghĩ nhưng lại bị Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân kéo đi. Bọn họ tìm được Lưu Tịnh Dung trong phòng đọc sách, Hàng Húc khẽ đẩy một cái Thẩm Văn Đào đến trước mặt Lưu Tịnh Dung, hai người đứng cách xa một khoảng.

Ngước mặt lên nhìn thấy Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung mỉm cười hỏi:

- Văn Đào, anh có chuyện gì sao?

- Dung nhi, anh… thì là chuyện đó… anh… - Thẩm Văn Đào cứ ngập ngừng không nói nên lời.

Lưu Tịnh Dung lại hỏi:

- Văn Đào, sao thế? Có chuyện gì thế?

Thẩm Văn Đào hít sâu một hơi bình ổn hơi thở mở miệng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Dung nhi, anh… - Nhưng chưa hết câu đã bị cắt ngang bởi tiếng gọi:

- Tiểu thư.

Lưu Tịnh Dung quay sang nhìn lên tiếng gọi:

- Chú Lưu, sao chú lại đến đây? – Bước nhanh đến gần lão Lưu.

Lão Lưu nhìn Lưu Tịnh Dung mỉm cười trả lời:

- Tiểu thư, lão gia sai tôi tới đây cô về nhà một chuyến.

- Đón con? Tại sao chứ? – Lưu Tịnh Dung khó hiểu hỏi.

Lão Lưu tiếp tục đáp lại:

- Tiểu thư còn nói nữa sao, đã lâu người không về nhà rồi, lão gia rất nhớ người nên mới bảo tôi đến đây một chuyến.

Lưu Tịnh Dung suy nghĩ một lát, hình như từ hôm cùng mừng sinh nhật với cha, cô chưa về nhà lần nữa khó trách Lưu Quốc Hùng sốt ruột phái người đến đón cô, cô nhanh chóng đồng ý:

- Được, hôm nay lại không có tiết con quay về một chút. Chú Lưu, chú đợi con một lát – Quay sang Thẩm Văn Đào hỏi – Văn Đào, anh có chuyện gì muốn nói với em thế?

Nhìn Lưu Tịnh Dung lại nhìn lão Lưu đứng bên cạnh cô, Thẩm Văn Đào không cách nào mở miệng nói chuyện đó được, đành nói:

- Không có chuyện gì quan trọng, để hôm khác nói cũng không sao.

- Được, em về nhà một chuyến trước đã, đợi em quay lại sẽ tìm anh – Lưu Tịnh Dung không chút nghi ngờ đáp lại.

Thẩm Văn Đào bất đắc dĩ gật đầu đồng ý, nhìn Lưu Tịnh Dung đi xa thở dài một tiếng, Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân còn sốt ruột thay cho Thẩm Văn Đào.

- Anh để cô ấy đi như vậy sao, lúc nãy cơ hội tốt như vậy? – Hàng Húc hỏi, sau đó nói – Nếu không thì tôi và Cao Mĩ Nhân mời cô ấy quay lại nha.

- Đúng vậy, chúng ta đi – Cao Mĩ Nhân cũng đồng ý.

- Huấn luyện thể năng – Thẩm Văn Đào lại nói sau đó quay người bước đi, không nghe thấy sao, Dung nhi phải về nhà ăn cơm cùng với cha, chuyện đó có thể nói lúc này sao.

Hàng Húc và Cao Mĩ Nhân chỉ có thể thở dài bất lực cúi đầu.

Lưu Tịnh Dung giữ lời hứa vừa từ nhà quay về trường quân đội đã đi tìm Thẩm Văn Đào, muốn hỏi hắn có chuyện gì muốn nói với cô. Hai người gặp nhau, chưa mở miệng thì trên bầu trời đã sáng rực pháo hoa, chói lòa đẹp mắt, Lưu Tịnh Dung chăm chú ngắm nhìn, miệng than nhẹ:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đẹp thật đó. Rất đẹp.

Thẩm Văn Đào lại ngẩn ngơ nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của Lưu Tịnh Dung, hắn cũng nói:

- Thật sự rất đẹp.

Lưu Tịnh Dung quay qua nhìn hắn phát hiện Thẩm Văn Đào đang nhìn cô, gương mặt đỏ lên vì ngượng ngùng, hơi né tránh ánh mắt của Thẩm Văn Đào hỏi:

- Văn Đào, hôm qua anh định nói gì với em thế?

Thẩm Văn Đào từ trong túi lấy ra một chiếc hộp đưa cho Lưu Tịnh Dung nói:

- Đây… đây là tặng cho em. Đây là lần đầu tiên anh tặng quà cho con gái không biết em có thích không?

Lưu Tịnh Dung hơi kinh ngạc nhận lấy chiếc hộp mở ra, bên trong chính là đôi bông tai màu xanh nước biếc xinh đẹp lóng lánh, mới nhìn Lưu Tịnh Dung đã rất thích, môi nở nụ cười. Chỉ nhìn vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung liền biết cô rất thích món quà này, Thẩm Văn Đào cũng vui vẻ nhưng vẫn hỏi:

- Dung nhi, em có thích không?

Lưu Tịnh Dung gật đầu một cái đáp lại:

- Em rất thích – Yêu thích đến nỗi không nhịn được lấy ra bông tai muốn ngay lập tức đeo cho mình, loay hoay một lúc mà không đeo được.

Thẩm Văn Đào nhìn thấy bất giác đề nghị:

- Để anh đeo cho em nha – Nói ra mới phát hiện có chút không ổn, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Lưu Tịnh Dung, ngập ngừng nói – Anh…anh…

Lưu Tịnh Dung nở nụ cười đưa lại chiếc hộp trong tay cho Thẩm Văn Đào đồng ý:

- Được. Anh giúp em đeo đi.

Thẩm Văn Đào vui mừng nhận lấy chiếc hộp, lấy ra hai chiếc bông tai cẩn thận đeo cho Lưu Tịnh Dung. Sau khi đeo xong, Lưu Tịnh Dung khẽ sờ chiếc bông tai mỉm cười hỏi:

- Có đẹp không?

Thẩm Văn Đào cũng mỉm cười vui vẻ khen ngợi:

- Rất xinh đẹp.

Hai đôi mắt chứa đựng hình ảnh của đối phương, hai đôi môi đang mỉm cười, cảm giác vô cùng yên bình hạnh phúc.

Sau buổi chiến tập quân sự, Lý Thiên Hàng cũng nhận ra Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào chính là kẻ địch lớn nhất trong kế hoạch của hắn, hắn nhất định phải mượn tay của Lý Kế Châu diệt trừ bọn họ. Lý Kế Châu không làm cho hắn thất vọng, sắp xếp mấy người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào tham gia diệt trừ thổ phỉ ở Đông Nam Long thành, ngay cả Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo cũng không buông tha đều phái bọn họ ra ngoài. Chỉ nhìn Lý Thiên Hàng và Lý Kế Châu ẩn ý liếc nhìn nhau, Lưu Tịnh Dung không cần biết nội dung phim cũng biết bọn họ có âm mưu xấu xa gì đó. Khi bọn họ xuất phát đến điểm tập kết, người của tham mưu trưởng Hạng và quân trưởng Thẩm đã đến, khi bọn họ đang báo cáo thì từ phía xa nghe thấy nhiều tiếng xe hướng bên này chạy tới, xem ra không ít người.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Vớt Nam Phụ Si Tình

Số ký tự: 0