Chương 25
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Lưu Quốc Hùng bước vào đã trừng Lưu Tịnh Dung đứng một bên một cái, rồi mới nhìn hai người Hạng Thiệu Đạt và Thẩm Quốc Thuấn nói:
- Tham mưu trưởng Hạng, Thẩm quân trưởng, kế hoạch của Lưu Tịnh Dung đã sớm nói cùng với tôi, nếu không chỉ với một học viên trường quân đội như nó làm sao có thể điều động Lưu gia quân. Nhưng do hành động gấp gáp, lại tránh tiết lộ thông tin ra bên ngoài, tôi không kịp báo với hai người, thiết nghĩ hai người cũng không trách tôi đâu, dù sao trận chiến này thắng đẹp hơn cả mong đợi.
Dù biết trong chuyện này Lưu Quốc Hùng đã vượt quyền nhưng hai người Thẩm Quốc Thuấn và Hạng Thiệu Đạt cũng không thể mở miệng phản bác, huống chi trong chuyện này rõ ràng con trai của bọn họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng, nếu tiếp tục truy cứu tất cả đều phải chịu trách nhiệm, cách giải thích này hiện thời là thích hợp nhất.
Cuối cùng, ba người bọn họ đã quyết định phạt mấy người Lưu Tịnh Dung vác nặng chạy mười kilômet, lại bị quản chế trong trường quân đội một tháng. Khi sắp xếp mọi thứ trở về trường quân đội, Lưu Tịnh Dung tìm cơ hội đi gặp Lưu gia quân.
- Xin lỗi mọi người, lần này quay về chắc chắn cha sẽ phạt mọi người.
- Tiểu thư nhỏ, cô đừng lo lắng quá, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi – Một người nói.
- Tiểu thư nhỏ, đã lâu không đánh một trận sảng khoái như vậy, lần này đều nhờ cô hết – Một người khác lại nói.
- Đúng thế, tiểu thư nhỏ, sau này có những chuyện như vậy nữa nhớ phải tìm chúng tôi đó - Những người khác cũng nói.
Lưu Tịnh Dung phì cười đáp lại:
- Được, tôi biết rồi, sau này có chuyện gì lập tức tìm mọi người có được không?
Mấy người bọn họ cười đùa nói giỡn, mấy người của Lưu gia quân đối diện với Lưu Tịnh Dung vô cùng thân thiết, khiến cho mấy người khác đều có chút kinh ngạc. Hàng Húc vỗ vai của Thẩm Văn Đào nói:
- Mấy người bọn họ thật sự rất thân thiết đó.
Thẩm Văn Đào gật đầu một cái xem như đồng ý, Cao Mỹ Nhân cũng lên tiếng:
- Nghe bọn họ luôn miệng gọi tiểu thư nhỏ, lại thân thiết đùa giỡn như vậy, Lưu Tịnh Dung quả nhiên không đơn giản – Đủ thấy cô bình thường giản dị gần gũi, không vì thân phận mà làm cao, nếu không những binh lính dưới tay Lưu gia sao lại thân thiết với cô được chứ.
Quay trở về trường quân đội, bốn người Lưu Tịnh Dung lập tức bị phạt vác nặng chạy mười kilômet, đối với Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào thì vô cùng dễ dàng nhưng Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung thể lực lại có chút chịu không nổi, mồ hôi thấm đẫm vầng trán, có chút cảm giác hụt hơi không thở nổi. Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đưa tay đỡ lấy Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung, kéo hai người họ cùng chạy. Mấy người Cao Mỹ Nhân đứng bên ngoài nhìn thấy cảm thán:
- Thật không thể hiểu nổi, rõ ràng là không phải lão đại làm, sao anh ấy lại phải chủ động thừa nhận rồi chịu phạt cùng Hạng Hạo chứ.
- Anh ta phục Hạng Hạo mà – Cố Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Hàng Húc mở miệng tinh tế giải thích:
- Không phải phục mà là đồng tình, cho nên dù phải chịu phạt một mình lão đại cũng phải bảo vệ ba người bọn họ.
- Hai người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, một người hào sảng cảm tính, một người thì thận trọng bình tĩnh, đều có một điểm chung, họ đều dùng cách của riêng mình để bảo vệ bá tánh, thực hiện lí tưởng bảo vệ đất nước – Đỗ Phong cũng lên tiếng.
- Họ còn có một điểm chung nữa, là đều chống đối cha của mình – Cố Tiểu Bạch không quên khi rời đi Tham mưu trưởng Hạng và Quân trưởng Thẩm tức giận như thế nào rõ ràng là hai con trai vô cùng chống đối bọn họ.
Lưu Tịnh Dung tạo cơ hội để cho Tiêu Hàm và Âu Dương Phi nói chuyện với nhau, nói rõ những chuyện của năm xưa, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt, tất nhiên cũng thành toàn cho Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo, Lưu Tịnh Dung nhìn thấy thỏa lòng. Cuộc phẫu thuật của mẹ Tiền Bảo Bảo cũng kết thúc thành công, đang dần dần khỏe lại, Tiền Bảo Bảo đưa mẹ về quê nhà tịnh dưỡng.
Cuộc chiến tranh đoạt chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh ngày càng kịch liệt, Lý Thiên Hàng liên tục bày ra âm mưu quỷ kế hướng đến Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào. Khi có một tốp người bịt mặt xông vào trường quân đội bắt giữ tất cả học sinh của trường quân đội thì cô đã biết cuộc khảo hạch thứ hai đã bắt đầu rồi, thực tế bọn họ tuy giỏi nhưng không thể lấy ít địch nhiều.
Lý Kế Châu là một tên cáo già lại thêm Lý Thiên Hàng tất nhiên sớm đã nhìn ra tình cảm của Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung, còn có Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo. Vì thế, bọn chúng đã dùng cô và Tiền Bảo Bảo uy hiếp Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo khuất phục.
- Không nghe lời tất cả sẽ bị bắn chết, tuy nhiên hoàng quân bọn ta trước giờ khoan dung nhân từ, vì thế ta cho các ngươi cơ hội quyết định vận mệnh kẻ khác, chỉ cần một kẻ trong số các ngươi đầu hàng, bọn ta sẽ thả một con tin tương ứng, nếu không ta sẽ tiễn từng đứa con gái này lên đường – Tên bịt mặt nhắm thẳng súng vào người của Lưu Tịnh Dung, muốn dùng cô đe dọa Thẩm Văn Đào.
Thẩm Văn Đào lo lắng liếc nhìn Lưu Tịnh Dung, cô khẽ lắc đầu với Thẩm Văn Đào, muốn nói với hắn cô không sao, hắn đừng lo lắng. Thẩm Văn Đào cắn răng mạnh miệng:
- Có giỏi thì thả ta ra, chúng ta sẽ đấu tay đôi với nhau, một nhóm đàn ông lại đối xử với phụ nữ như vậy, chỉ chứng tỏ các ngươi là lũ súc sinh.
- Giết người không có tất sắt trong tay, thật là hèn hạ - Hàng Húc khinh miệt nói.
Cao Mỹ Nhân cũng kêu lên:
- Các ngươi không có tính người.
Tên bịt mặt bước tới đá ngã ghế của Thẩm Văn Đào, lớn tiếng ra lệnh:
- Người đâu, tiêm thêm thuốc cho thằng này, ta phải xem hắn cứng miệng đến mức nào.
Lưu Tịnh Dung biết đây chỉ là một loại thuốc thông thường chỉ làm cho cơ thể có cảm giác đau đớn chứ không thực sự là loại thuốc ăn mòn xương gì đó bọn chúng nói nhưng tiêm quá nhiều mũi thuốc cũng có hại cho cơ thể. Cô đang nghĩ cách tự cứu bản thân mình và cứu những người khác, hai tay bị trói đằng sau cố gắng mở ra dây thừng, nhất là khi Thẩm Văn Đào cả người đang run lên, sắc mặt càng thêm trắng nhợt, đáy lòng của cô nóng như lửa đốt.
- Văn Đào – Lưu Tịnh Dung lo lắng mở miệng kêu lên, hai đôi mắt của Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đối diện cùng nhau, trong giây lát dường như đang trao đổi điều gì đó.
Thẩm Văn Đào gật đầu một cái rồi bỗng kêu lên:
- Tôi đầu hàng, nhưng phải hứa với tôi thả bọn họ ra.
Hiểu tính tình của Thẩm Văn Đào, Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân nhận được tín hiệu của Thẩm Văn Đào lập tức cũng đồng thời hô lên:
- Tôi cũng đầu hàng.
Mấy tên đó dẫn bốn người Thẩm Văn Đào, Hàng Húc, Cao Mỹ Nhân và Lưu Tịnh Dung đi ra. Bọn họ liếc nhìn nhau chỉ có bốn tên, Cao Mỹ Nhân giả vờ đau bụng đau đớn cúi gập người ngã trên đất, mấy tên đó tập trung trên người của Cao Mỹ Nhân. Bọn chúng vừa mất cảnh giác, mấy người Thẩm Văn Đào hành động ngay lập tức, mỗi người hạ một tên, Lưu Tịnh Dung từng bị tiêm một mũi nên hành động có chút không được mau lẹ, Thẩm Văn Đào giúp đỡ cô mới hạ được tên đó. Bọn họ quay sang đánh ngã tên đang kèm Hàng Húc, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Hai người bị thương đợi ở đây đi, tôi đi xem mấy người Hạng Hạo – Thẩm Văn Đào nói.
- Văn Đào, tôi đi cùng anh – Lưu Tịnh Dung mở miệng đề nghị.
Thẩm Văn Đào định mở miệng phản đối, nhưng Lưu Tịnh Dung đã cắt ngang:
- Mau đi thôi – Rồi kéo Thẩm Văn Đào cùng đi.
- Tham mưu trưởng Hạng, Thẩm quân trưởng, kế hoạch của Lưu Tịnh Dung đã sớm nói cùng với tôi, nếu không chỉ với một học viên trường quân đội như nó làm sao có thể điều động Lưu gia quân. Nhưng do hành động gấp gáp, lại tránh tiết lộ thông tin ra bên ngoài, tôi không kịp báo với hai người, thiết nghĩ hai người cũng không trách tôi đâu, dù sao trận chiến này thắng đẹp hơn cả mong đợi.
Dù biết trong chuyện này Lưu Quốc Hùng đã vượt quyền nhưng hai người Thẩm Quốc Thuấn và Hạng Thiệu Đạt cũng không thể mở miệng phản bác, huống chi trong chuyện này rõ ràng con trai của bọn họ đã phạm sai lầm nghiêm trọng, nếu tiếp tục truy cứu tất cả đều phải chịu trách nhiệm, cách giải thích này hiện thời là thích hợp nhất.
Cuối cùng, ba người bọn họ đã quyết định phạt mấy người Lưu Tịnh Dung vác nặng chạy mười kilômet, lại bị quản chế trong trường quân đội một tháng. Khi sắp xếp mọi thứ trở về trường quân đội, Lưu Tịnh Dung tìm cơ hội đi gặp Lưu gia quân.
- Xin lỗi mọi người, lần này quay về chắc chắn cha sẽ phạt mọi người.
- Tiểu thư nhỏ, cô đừng lo lắng quá, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi – Một người nói.
- Tiểu thư nhỏ, đã lâu không đánh một trận sảng khoái như vậy, lần này đều nhờ cô hết – Một người khác lại nói.
- Đúng thế, tiểu thư nhỏ, sau này có những chuyện như vậy nữa nhớ phải tìm chúng tôi đó - Những người khác cũng nói.
Lưu Tịnh Dung phì cười đáp lại:
- Được, tôi biết rồi, sau này có chuyện gì lập tức tìm mọi người có được không?
Mấy người bọn họ cười đùa nói giỡn, mấy người của Lưu gia quân đối diện với Lưu Tịnh Dung vô cùng thân thiết, khiến cho mấy người khác đều có chút kinh ngạc. Hàng Húc vỗ vai của Thẩm Văn Đào nói:
- Mấy người bọn họ thật sự rất thân thiết đó.
Thẩm Văn Đào gật đầu một cái xem như đồng ý, Cao Mỹ Nhân cũng lên tiếng:
- Nghe bọn họ luôn miệng gọi tiểu thư nhỏ, lại thân thiết đùa giỡn như vậy, Lưu Tịnh Dung quả nhiên không đơn giản – Đủ thấy cô bình thường giản dị gần gũi, không vì thân phận mà làm cao, nếu không những binh lính dưới tay Lưu gia sao lại thân thiết với cô được chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay trở về trường quân đội, bốn người Lưu Tịnh Dung lập tức bị phạt vác nặng chạy mười kilômet, đối với Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào thì vô cùng dễ dàng nhưng Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung thể lực lại có chút chịu không nổi, mồ hôi thấm đẫm vầng trán, có chút cảm giác hụt hơi không thở nổi. Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đưa tay đỡ lấy Tiền Bảo Bảo và Lưu Tịnh Dung, kéo hai người họ cùng chạy. Mấy người Cao Mỹ Nhân đứng bên ngoài nhìn thấy cảm thán:
- Thật không thể hiểu nổi, rõ ràng là không phải lão đại làm, sao anh ấy lại phải chủ động thừa nhận rồi chịu phạt cùng Hạng Hạo chứ.
- Anh ta phục Hạng Hạo mà – Cố Tiểu Bạch vui vẻ nói.
Hàng Húc mở miệng tinh tế giải thích:
- Không phải phục mà là đồng tình, cho nên dù phải chịu phạt một mình lão đại cũng phải bảo vệ ba người bọn họ.
- Hai người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, một người hào sảng cảm tính, một người thì thận trọng bình tĩnh, đều có một điểm chung, họ đều dùng cách của riêng mình để bảo vệ bá tánh, thực hiện lí tưởng bảo vệ đất nước – Đỗ Phong cũng lên tiếng.
- Họ còn có một điểm chung nữa, là đều chống đối cha của mình – Cố Tiểu Bạch không quên khi rời đi Tham mưu trưởng Hạng và Quân trưởng Thẩm tức giận như thế nào rõ ràng là hai con trai vô cùng chống đối bọn họ.
Lưu Tịnh Dung tạo cơ hội để cho Tiêu Hàm và Âu Dương Phi nói chuyện với nhau, nói rõ những chuyện của năm xưa, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt, tất nhiên cũng thành toàn cho Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo, Lưu Tịnh Dung nhìn thấy thỏa lòng. Cuộc phẫu thuật của mẹ Tiền Bảo Bảo cũng kết thúc thành công, đang dần dần khỏe lại, Tiền Bảo Bảo đưa mẹ về quê nhà tịnh dưỡng.
Cuộc chiến tranh đoạt chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh ngày càng kịch liệt, Lý Thiên Hàng liên tục bày ra âm mưu quỷ kế hướng đến Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào. Khi có một tốp người bịt mặt xông vào trường quân đội bắt giữ tất cả học sinh của trường quân đội thì cô đã biết cuộc khảo hạch thứ hai đã bắt đầu rồi, thực tế bọn họ tuy giỏi nhưng không thể lấy ít địch nhiều.
Lý Kế Châu là một tên cáo già lại thêm Lý Thiên Hàng tất nhiên sớm đã nhìn ra tình cảm của Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung, còn có Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo. Vì thế, bọn chúng đã dùng cô và Tiền Bảo Bảo uy hiếp Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo khuất phục.
- Không nghe lời tất cả sẽ bị bắn chết, tuy nhiên hoàng quân bọn ta trước giờ khoan dung nhân từ, vì thế ta cho các ngươi cơ hội quyết định vận mệnh kẻ khác, chỉ cần một kẻ trong số các ngươi đầu hàng, bọn ta sẽ thả một con tin tương ứng, nếu không ta sẽ tiễn từng đứa con gái này lên đường – Tên bịt mặt nhắm thẳng súng vào người của Lưu Tịnh Dung, muốn dùng cô đe dọa Thẩm Văn Đào.
Thẩm Văn Đào lo lắng liếc nhìn Lưu Tịnh Dung, cô khẽ lắc đầu với Thẩm Văn Đào, muốn nói với hắn cô không sao, hắn đừng lo lắng. Thẩm Văn Đào cắn răng mạnh miệng:
- Có giỏi thì thả ta ra, chúng ta sẽ đấu tay đôi với nhau, một nhóm đàn ông lại đối xử với phụ nữ như vậy, chỉ chứng tỏ các ngươi là lũ súc sinh.
- Giết người không có tất sắt trong tay, thật là hèn hạ - Hàng Húc khinh miệt nói.
Cao Mỹ Nhân cũng kêu lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Các ngươi không có tính người.
Tên bịt mặt bước tới đá ngã ghế của Thẩm Văn Đào, lớn tiếng ra lệnh:
- Người đâu, tiêm thêm thuốc cho thằng này, ta phải xem hắn cứng miệng đến mức nào.
Lưu Tịnh Dung biết đây chỉ là một loại thuốc thông thường chỉ làm cho cơ thể có cảm giác đau đớn chứ không thực sự là loại thuốc ăn mòn xương gì đó bọn chúng nói nhưng tiêm quá nhiều mũi thuốc cũng có hại cho cơ thể. Cô đang nghĩ cách tự cứu bản thân mình và cứu những người khác, hai tay bị trói đằng sau cố gắng mở ra dây thừng, nhất là khi Thẩm Văn Đào cả người đang run lên, sắc mặt càng thêm trắng nhợt, đáy lòng của cô nóng như lửa đốt.
- Văn Đào – Lưu Tịnh Dung lo lắng mở miệng kêu lên, hai đôi mắt của Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung đối diện cùng nhau, trong giây lát dường như đang trao đổi điều gì đó.
Thẩm Văn Đào gật đầu một cái rồi bỗng kêu lên:
- Tôi đầu hàng, nhưng phải hứa với tôi thả bọn họ ra.
Hiểu tính tình của Thẩm Văn Đào, Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân nhận được tín hiệu của Thẩm Văn Đào lập tức cũng đồng thời hô lên:
- Tôi cũng đầu hàng.
Mấy tên đó dẫn bốn người Thẩm Văn Đào, Hàng Húc, Cao Mỹ Nhân và Lưu Tịnh Dung đi ra. Bọn họ liếc nhìn nhau chỉ có bốn tên, Cao Mỹ Nhân giả vờ đau bụng đau đớn cúi gập người ngã trên đất, mấy tên đó tập trung trên người của Cao Mỹ Nhân. Bọn chúng vừa mất cảnh giác, mấy người Thẩm Văn Đào hành động ngay lập tức, mỗi người hạ một tên, Lưu Tịnh Dung từng bị tiêm một mũi nên hành động có chút không được mau lẹ, Thẩm Văn Đào giúp đỡ cô mới hạ được tên đó. Bọn họ quay sang đánh ngã tên đang kèm Hàng Húc, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Hai người bị thương đợi ở đây đi, tôi đi xem mấy người Hạng Hạo – Thẩm Văn Đào nói.
- Văn Đào, tôi đi cùng anh – Lưu Tịnh Dung mở miệng đề nghị.
Thẩm Văn Đào định mở miệng phản đối, nhưng Lưu Tịnh Dung đã cắt ngang:
- Mau đi thôi – Rồi kéo Thẩm Văn Đào cùng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro