Chương 29
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Nghe vậy, Lưu Tịnh Dung không trả lời mà lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Văn Đào đang đứng bên ngoài, xem ra là muốn nghe câu trả lời của cô, đáy lòng cô sầu muộn thở dài một tiếng sau đó liền quay lại vừa nói với Tiền Bảo Bảo vừa xách va li đồ:
- Bảo Bảo, cô giúp tôi ra ngoài nói với Văn Đào là tôi đã về nhà dưỡng thương rồi, không có ở trong phòng.
Tiền Bảo Bảo kéo tay của Lưu Tịnh Dung khó hiểu thắc mắc:
- Tịnh Dung, hai người xảy ra chuyện gì? Sao cô lại tránh Thẩm Văn Đào?
- Tôi có nỗi khổ của tôi, nếu cô xem tôi là bạn thì đừng hỏi gì cứ giúp tôi thôi được thôi – Nỗi lòng chẳng thể tâm sự cùng ai, Lưu Tịnh Dung nở nụ cười chua xót, cầu xin Tiền Bảo Bảo giúp cô.
Đối diện với ánh mắt ngân ngấn lệ mang theo nỗi buồn man mác, dù mang nhiều thắc mắc nhưng chẳng thể nào từ chối, Tiền Bảo Bảo đồng ý với cô:
- Được, tôi ra ngoài giúp cô nói Thẩm Văn Đào rời đi.
Đứng ở bên trong, Lưu Tịnh Dung âm thầm nhìn qua cửa sổ, thấy Tiền Bảo Bảo nói gì đó với Thẩm Văn Đào khiến cho hắn thất vọng rời đi, dù lòng của cô đau như cắt mà cô chỉ có thể thở dài thườn thượt chẳng còn cách nào, gương mặt ưu sầu, để lại một tờ giấy nhắn cho Tiền Bảo Bảo rồi tự mình âm thầm trở về nhà không để ai biết.
Từ hôm đó, Thẩm Văn Đào cũng mấy lần tìm đến Lưu gia muốn gặp Lưu Tịnh Dung nhưng cô luôn tránh mặt, người hầu khi thì nói cô đã ngủ rồi khi thì nói cô đã ra ngoài với cha cô. Nép bên màn, nhìn thấy Thẩm Văn Đào thất vọng thất thỉu quay về, lòng của Lưu Tịnh Dung rối như tơ vò, rất nhiều lúc cô muốn bước ra nói cho anh biết nỗi khổ trong lòng cô rồi lại phải kìm nén mà trái tim dằn xé, tự nhắc nhở bản thân: “Lưu Tịnh Dung, mày không thể, mày không thể kéo Thẩm Văn Đào vào mớ rắc rối của cuộc đời mày, không thể”. Mãi đắm chìm trong nỗi buồn lưỡng lự phân vân của bản thân, Lưu Tịnh Dung suýt chút quên mất chuyện quan trọng, cho đến đêm đó theo thường lệ đến căn cứ bí mật của Hội cứu quốc, nghe Trần Nam thông báo:
- Gần đây, chú nhận được tin tức Hội Hắc Long Nhật Bản sẽ phái đến một nữ gián điệp cấp cao rất nhanh sẽ đến Long thành, trên người cô ta có mang một văn kiện bí mật và vô cùng quan trọng, nội dung trong văn kiện đó là danh sách toàn thể nhân viên tình báo của Nhật mai phục ở ba tỉnh Khôn Hà. Địa điểm giao nhận chính là quán cafe Thanh Điểu, chắc hẳn bên Trương đại soái sẽ nhận được tin tức và có hành động, cháu có thể nghĩ ra cách sao chép bản danh sách đó khi họ lấy được không?
- Con đoán đại soái sẽ dùng đội chiến sĩ tinh anh thi hành nhiệm vụ lần này vì bọn họ lạ mặt với lại được đào tạo kĩ càng. Với thực lực của Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo hẳn không có khó gì nhưng điều con lo lắng là Lý Thiên Hàng, nếu hắn thực sự là gián điệp Nhật Bản tất sẽ dùng mọi cách ngăn cản mà người của đội chiến sĩ tinh anh lại không có sự đề phòng đối với hắn. Chúng ta phải nghĩ ra một cách vẹn toàn đối phó với âm mưu của Lý Thiên Hàng và lấy được bản danh sách kia – Lưu Tịnh Dung băn khoăn, phân tích tình hình thực tế.
Nghe vậy, Trần Nam cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, bọn họ luôn nghi ngờ Lý Thiên Hàng có liên quan với người Nhật, nếu là thật thì nhiệm vụ này vốn không thể an toàn thực hiện, bên phía đại soái lấy được bản danh sách không vẫn còn là ẩn số, nhăn mày nói:
- Cháu nói vậy cũng đúng, vậy thì chúng ta phải nghĩ cách lấy được bản danh sách kia.
- Con đã nghĩ ra một cách vừa lấy bản danh sách kia vừa thử Lý Thiên Hàng xem sao – Biết trước nội dung phim, Lưu Tịnh Dung nói ra kế hoạch mà cô đã sớm nghĩ kĩ trong đầu, bàn bạc với Trần Nam để có một kế hoạch vẹn toàn hơn, dù sao cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Bước đầu tiên của kế hoạch là Lưu Tịnh Dung phải quay về trường quân đội, cùng tham gia nhiệm vụ với đội chiến sĩ tinh anh, phối hợp với người của Hội cứu quốc nên dù có muôn vàn khó xử, cô cũng phải quay về. Quả nhiên, sáng ngày hôm đó, Lý Kế Châu liền giao nhiệm vụ lấy bản danh sách gián điệp Nhật Bản cho đội chiến sĩ tinh anh, do Âu Dương Phi dẫn đội, phái hết những người chướng mắt ông ta như Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo đi. Kế hoạch bọn họ đưa ra chẳng khác gì trong phim, nhiệm vụ tiếp cận nữ gián điệp vẫn giao cho Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, tình cảm bây giờ của bọn họ khá tốt, là cặp đôi ăn ý nhất.
Sáng ngày hôm đó, là một hôm trời trong nắng đẹp, mọi thứ đều yên tĩnh, sự yên tĩnh trước bão dông, người của Hội cứu quốc được sắp xếp thay thế các nhân viên trong quán cafe Thanh Điểu. Khi người đàn ông lạ mặt mặc áo vest đen, trên tay cầm hai cây hoa hồng một trắng một đỏ không hợp lắm bước vào quán lập tức rơi vào tầm ngắm của mọi người, Lưu Tịnh Dung nháy mắt ra hiệu cho Hoài Phong để ý đến đặc điểm nhận biết của bọn họ, Hoài Phong gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi. Kế hoạch của Hội cứu quốc bọn họ là sau khi biết được đặc điểm nhận mặt, họ sẽ chặn gián điệp Nhật Bản đến giao nhận bên ngoài, âm thầm ăn cắp văn kiện từ trên người của bà ta, chụp lại sau đó phái một người vào lại quán cafe đưa văn kiện cho Lưu Tịnh Dung để cô vật hoàn cố chủ. Mọi hành động phải thật nhanh, kế hoạch này khá mạo hiểm chỉ cần trễ một giây thì kế hoạch tất sẽ thất bại hoàn toàn.
Khi thấy Hoài Vũ theo sau người phụ nữ gián điệp bước vào, Lưu Tịnh Dung hơi thở phào nhẹ nhõm, cô là người đưa ra kế hoạch này nên quá hiểu hậu quả của việc chậm một giây, nãy giờ thần kinh của cô luôn căng như dây đàn, may mắn là không sao, việc còn lại thì phải xem cô rồi. Lưu Tịnh Dung nhanh chóng giả vờ đến hỏi Hoài Vũ uống gì âm thầm lấy lại tờ danh sách, nhân cơ hội Tiền Bảo Bảo muốn đưa nữ gián điệp kia đi thay áo sau khi bị Hạng Hạo vô ý đổ cafe lên người, cô cố ý đụng vào cô ta, chỉ trong giây phút va chạm đó, Lưu Tịnh Dung đã nhanh tay đổi tờ danh sách lại như cũ, rồi miệng rối rít xin lỗi lui ra. Đến đây xem như kế hoạch của Hội cứu quốc đã thành công mà không ai hay biết, theo dấu ra hiệu của Lưu Tịnh Dung, người của Hội cứu quốc vốn mai phục ở cafe Thanh Điểu để tiếp viện cho Lưu Tịnh Dung đều lần lượt rút lui, không để lại chút sơ hở nào.
Tuy lần này là Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo phối hợp với nhau nhưng kết quả vẫn như trong phim, bị nữ gián điệp kia phát giác, xảy ra đọ súng. Lưu Tịnh Dung vẫn còn nhớ Lý Thiên Hàng sẽ lợi dụng thời cơ này sắp xếp người tiêu diệt Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào nên vừa đánh cô vừa để ý đến sự an toàn của bọn họ. Nhưng Lưu Tịnh Dung đã quên rằng kể từ khi cô xuất hiện ở đây, nội dung phim đã thay đổi, cái gai mà cha con Lý gia muốn trừ khử bây giờ là Lưu Tịnh Dung – người liên tục phá hoại âm mưu của chúng. Vì thế trong lúc Lưu Tịnh Dung lơ là, nguy hiểm đang rình rập cô, một họng súng đang hướng về bản thân mà cô chẳng hề hay biết. Cô đang nhìn về phía của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, đồng thời Thẩm Văn Đào cũng luôn quan tâm cô, sợ cô không cẩn thận bị thương, cũng là người đầu tiên nhìn thấy mối nguy hiểm của Lưu Tịnh Dung nên hắn lập tức hành động chắn trước người của cô khi viên đạn được bắn ra. Một loạt hành động của Thẩm Văn Đào khiến cho Lưu Tịnh Dung sững sờ kinh ngạc, nghe tiếng súng ầm ầm vang lên, nhìn anh từ từ ngã xuống, vị trí ngay tim máu đỏ loang, lúc này cô mới chợt hiểu ra xảy ra chuyện gì, vội vàng đỡ lấy anh, hãi hùng kêu lên đau đớn:
- Văn Đào.
Hạng Hạo phản ứng tức thời lập tức bắn chết kẻ bắn lén, khi bọn họ tiêu diệt hết kẻ địch, tập trung lại thì Lưu Tịnh Dung đã ôm chặt lấy Thẩm Văn Đào, rơi nước mắt như mưa, thanh âm nghẹn ngào gọi:
- Văn Đào, Văn Đào, anh tỉnh lại đi. Văn Đào – Cuối cùng đau khổ thống thiết la lên – A….
Ai cũng cảm thấy xót xa khi nhìn tình cảnh trước mặt, mấy cô gái như Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm còn quay người, lén lau nước mắt, Thẩm Văn Vũ dựa vào người của Đỗ Phong nức nở không thành tiếng.
- Bảo Bảo, cô giúp tôi ra ngoài nói với Văn Đào là tôi đã về nhà dưỡng thương rồi, không có ở trong phòng.
Tiền Bảo Bảo kéo tay của Lưu Tịnh Dung khó hiểu thắc mắc:
- Tịnh Dung, hai người xảy ra chuyện gì? Sao cô lại tránh Thẩm Văn Đào?
- Tôi có nỗi khổ của tôi, nếu cô xem tôi là bạn thì đừng hỏi gì cứ giúp tôi thôi được thôi – Nỗi lòng chẳng thể tâm sự cùng ai, Lưu Tịnh Dung nở nụ cười chua xót, cầu xin Tiền Bảo Bảo giúp cô.
Đối diện với ánh mắt ngân ngấn lệ mang theo nỗi buồn man mác, dù mang nhiều thắc mắc nhưng chẳng thể nào từ chối, Tiền Bảo Bảo đồng ý với cô:
- Được, tôi ra ngoài giúp cô nói Thẩm Văn Đào rời đi.
Đứng ở bên trong, Lưu Tịnh Dung âm thầm nhìn qua cửa sổ, thấy Tiền Bảo Bảo nói gì đó với Thẩm Văn Đào khiến cho hắn thất vọng rời đi, dù lòng của cô đau như cắt mà cô chỉ có thể thở dài thườn thượt chẳng còn cách nào, gương mặt ưu sầu, để lại một tờ giấy nhắn cho Tiền Bảo Bảo rồi tự mình âm thầm trở về nhà không để ai biết.
Từ hôm đó, Thẩm Văn Đào cũng mấy lần tìm đến Lưu gia muốn gặp Lưu Tịnh Dung nhưng cô luôn tránh mặt, người hầu khi thì nói cô đã ngủ rồi khi thì nói cô đã ra ngoài với cha cô. Nép bên màn, nhìn thấy Thẩm Văn Đào thất vọng thất thỉu quay về, lòng của Lưu Tịnh Dung rối như tơ vò, rất nhiều lúc cô muốn bước ra nói cho anh biết nỗi khổ trong lòng cô rồi lại phải kìm nén mà trái tim dằn xé, tự nhắc nhở bản thân: “Lưu Tịnh Dung, mày không thể, mày không thể kéo Thẩm Văn Đào vào mớ rắc rối của cuộc đời mày, không thể”. Mãi đắm chìm trong nỗi buồn lưỡng lự phân vân của bản thân, Lưu Tịnh Dung suýt chút quên mất chuyện quan trọng, cho đến đêm đó theo thường lệ đến căn cứ bí mật của Hội cứu quốc, nghe Trần Nam thông báo:
- Gần đây, chú nhận được tin tức Hội Hắc Long Nhật Bản sẽ phái đến một nữ gián điệp cấp cao rất nhanh sẽ đến Long thành, trên người cô ta có mang một văn kiện bí mật và vô cùng quan trọng, nội dung trong văn kiện đó là danh sách toàn thể nhân viên tình báo của Nhật mai phục ở ba tỉnh Khôn Hà. Địa điểm giao nhận chính là quán cafe Thanh Điểu, chắc hẳn bên Trương đại soái sẽ nhận được tin tức và có hành động, cháu có thể nghĩ ra cách sao chép bản danh sách đó khi họ lấy được không?
- Con đoán đại soái sẽ dùng đội chiến sĩ tinh anh thi hành nhiệm vụ lần này vì bọn họ lạ mặt với lại được đào tạo kĩ càng. Với thực lực của Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo hẳn không có khó gì nhưng điều con lo lắng là Lý Thiên Hàng, nếu hắn thực sự là gián điệp Nhật Bản tất sẽ dùng mọi cách ngăn cản mà người của đội chiến sĩ tinh anh lại không có sự đề phòng đối với hắn. Chúng ta phải nghĩ ra một cách vẹn toàn đối phó với âm mưu của Lý Thiên Hàng và lấy được bản danh sách kia – Lưu Tịnh Dung băn khoăn, phân tích tình hình thực tế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Trần Nam cũng nhận ra vấn đề nghiêm trọng, bọn họ luôn nghi ngờ Lý Thiên Hàng có liên quan với người Nhật, nếu là thật thì nhiệm vụ này vốn không thể an toàn thực hiện, bên phía đại soái lấy được bản danh sách không vẫn còn là ẩn số, nhăn mày nói:
- Cháu nói vậy cũng đúng, vậy thì chúng ta phải nghĩ cách lấy được bản danh sách kia.
- Con đã nghĩ ra một cách vừa lấy bản danh sách kia vừa thử Lý Thiên Hàng xem sao – Biết trước nội dung phim, Lưu Tịnh Dung nói ra kế hoạch mà cô đã sớm nghĩ kĩ trong đầu, bàn bạc với Trần Nam để có một kế hoạch vẹn toàn hơn, dù sao cô vẫn còn thiếu kinh nghiệm.
Bước đầu tiên của kế hoạch là Lưu Tịnh Dung phải quay về trường quân đội, cùng tham gia nhiệm vụ với đội chiến sĩ tinh anh, phối hợp với người của Hội cứu quốc nên dù có muôn vàn khó xử, cô cũng phải quay về. Quả nhiên, sáng ngày hôm đó, Lý Kế Châu liền giao nhiệm vụ lấy bản danh sách gián điệp Nhật Bản cho đội chiến sĩ tinh anh, do Âu Dương Phi dẫn đội, phái hết những người chướng mắt ông ta như Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo đi. Kế hoạch bọn họ đưa ra chẳng khác gì trong phim, nhiệm vụ tiếp cận nữ gián điệp vẫn giao cho Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo, tình cảm bây giờ của bọn họ khá tốt, là cặp đôi ăn ý nhất.
Sáng ngày hôm đó, là một hôm trời trong nắng đẹp, mọi thứ đều yên tĩnh, sự yên tĩnh trước bão dông, người của Hội cứu quốc được sắp xếp thay thế các nhân viên trong quán cafe Thanh Điểu. Khi người đàn ông lạ mặt mặc áo vest đen, trên tay cầm hai cây hoa hồng một trắng một đỏ không hợp lắm bước vào quán lập tức rơi vào tầm ngắm của mọi người, Lưu Tịnh Dung nháy mắt ra hiệu cho Hoài Phong để ý đến đặc điểm nhận biết của bọn họ, Hoài Phong gật đầu một cái rồi nhanh chóng rời khỏi. Kế hoạch của Hội cứu quốc bọn họ là sau khi biết được đặc điểm nhận mặt, họ sẽ chặn gián điệp Nhật Bản đến giao nhận bên ngoài, âm thầm ăn cắp văn kiện từ trên người của bà ta, chụp lại sau đó phái một người vào lại quán cafe đưa văn kiện cho Lưu Tịnh Dung để cô vật hoàn cố chủ. Mọi hành động phải thật nhanh, kế hoạch này khá mạo hiểm chỉ cần trễ một giây thì kế hoạch tất sẽ thất bại hoàn toàn.
Khi thấy Hoài Vũ theo sau người phụ nữ gián điệp bước vào, Lưu Tịnh Dung hơi thở phào nhẹ nhõm, cô là người đưa ra kế hoạch này nên quá hiểu hậu quả của việc chậm một giây, nãy giờ thần kinh của cô luôn căng như dây đàn, may mắn là không sao, việc còn lại thì phải xem cô rồi. Lưu Tịnh Dung nhanh chóng giả vờ đến hỏi Hoài Vũ uống gì âm thầm lấy lại tờ danh sách, nhân cơ hội Tiền Bảo Bảo muốn đưa nữ gián điệp kia đi thay áo sau khi bị Hạng Hạo vô ý đổ cafe lên người, cô cố ý đụng vào cô ta, chỉ trong giây phút va chạm đó, Lưu Tịnh Dung đã nhanh tay đổi tờ danh sách lại như cũ, rồi miệng rối rít xin lỗi lui ra. Đến đây xem như kế hoạch của Hội cứu quốc đã thành công mà không ai hay biết, theo dấu ra hiệu của Lưu Tịnh Dung, người của Hội cứu quốc vốn mai phục ở cafe Thanh Điểu để tiếp viện cho Lưu Tịnh Dung đều lần lượt rút lui, không để lại chút sơ hở nào.
Tuy lần này là Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo phối hợp với nhau nhưng kết quả vẫn như trong phim, bị nữ gián điệp kia phát giác, xảy ra đọ súng. Lưu Tịnh Dung vẫn còn nhớ Lý Thiên Hàng sẽ lợi dụng thời cơ này sắp xếp người tiêu diệt Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào nên vừa đánh cô vừa để ý đến sự an toàn của bọn họ. Nhưng Lưu Tịnh Dung đã quên rằng kể từ khi cô xuất hiện ở đây, nội dung phim đã thay đổi, cái gai mà cha con Lý gia muốn trừ khử bây giờ là Lưu Tịnh Dung – người liên tục phá hoại âm mưu của chúng. Vì thế trong lúc Lưu Tịnh Dung lơ là, nguy hiểm đang rình rập cô, một họng súng đang hướng về bản thân mà cô chẳng hề hay biết. Cô đang nhìn về phía của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, đồng thời Thẩm Văn Đào cũng luôn quan tâm cô, sợ cô không cẩn thận bị thương, cũng là người đầu tiên nhìn thấy mối nguy hiểm của Lưu Tịnh Dung nên hắn lập tức hành động chắn trước người của cô khi viên đạn được bắn ra. Một loạt hành động của Thẩm Văn Đào khiến cho Lưu Tịnh Dung sững sờ kinh ngạc, nghe tiếng súng ầm ầm vang lên, nhìn anh từ từ ngã xuống, vị trí ngay tim máu đỏ loang, lúc này cô mới chợt hiểu ra xảy ra chuyện gì, vội vàng đỡ lấy anh, hãi hùng kêu lên đau đớn:
- Văn Đào.
Hạng Hạo phản ứng tức thời lập tức bắn chết kẻ bắn lén, khi bọn họ tiêu diệt hết kẻ địch, tập trung lại thì Lưu Tịnh Dung đã ôm chặt lấy Thẩm Văn Đào, rơi nước mắt như mưa, thanh âm nghẹn ngào gọi:
- Văn Đào, Văn Đào, anh tỉnh lại đi. Văn Đào – Cuối cùng đau khổ thống thiết la lên – A….
Ai cũng cảm thấy xót xa khi nhìn tình cảnh trước mặt, mấy cô gái như Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm còn quay người, lén lau nước mắt, Thẩm Văn Vũ dựa vào người của Đỗ Phong nức nở không thành tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro