Chương 32
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Lúc này, cơn giận của tiểu Thất đã lên đến đỉnh điểm, tát mạnh vào mặt của Lưu Tịnh Dung, vừa lay cô vừa mắng:
- Chị tỉnh táo đi, chị chưa mất hết, chị còn nhiệm vụ, chị còn đội hành động đặc biệt, còn Hoài Phong, Hoài Vũ, còn có em. Chị còn không tỉnh táo lại thì sẽ mất hết thật đó. Chị còn một nhiệm vụ quan trọng, nếu chị không tỉnh táo lại thì những người hôm nay sẽ chết vô ích.
Có lẽ cái tát đó đã đánh tỉnh Lưu Tịnh Dung, có lẽ lời mắng của tiểu Thất đã nhắc nhở Lưu Tịnh Dung về trách nhiệm của bản thân, trong đầu hiện lên hình ảnh của những người thân quen. Đúng vậy, người đã chết cô không thể giúp gì nhưng những người còn sống cô phải cứu bọn họ dù bất cứ giá nào, hơn nữa mối thù khắc sâu trong tim. “Lý Thiên Hàng, Lý Kế Châu, những kẻ xâm lược hãy đợi Lưu Tịnh Dung ta trả hận” – đây là lời thề bằng máu của Lưu Tịnh Dung.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lưu Tịnh Dung sắp xếp tiểu Thất tạm thời ở cứ điểm bí mật của đội hành động đặc biệt, còn cô phải gấp rút đi một chuyến tới Dương thành, bảo vệ Hoài Phong, Hoài Vũ tránh thoát khỏi mai phục ở ga tàu.
Trước hết, Lưu Tịnh Dung viện cớ muốn đến Hàng Châu thăm bà ngoại, xin phép Lưu Quốc Hùng rời nhà. Lưu Quốc Hùng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khiến đáy lòng cô bất chợt chột dạ, ngập ngừng hỏi:
- Sao vậy? Cha, không cho con đi sao?
Lưu Quốc Hùng thở dài một tiếng rồi mới nói:
- Con đi cũng được, nhưng con phải hứa với cha, bảo vệ bản thân cho thật tốt.
Trong câu nói của Lưu Quốc Hùng biểu thị dường như ông luôn biết cô đang làm gì, luôn bao dung cho việc cô làm, nhưng Lưu Tịnh Dung chẳng dám truy hỏi, chỉ nhìn thẳng vào mặt ông, trịnh trọng hứa với ông:
- Được, con hứa với cha, con nhất định được bảo vệ bản thân an toàn.
Khi Lưu Tịnh Dung xuất hiện ở ga tàu, liền lọt vào tầm ngắm của nhiều thế lực đang mai phục, cô hiển nhiên biết chuyến đi này mạo hiểm thế nào, thân phận của cô cũng có thể vì vậy mà bị phát hiện. Nhưng dù thế nào cô cũng phải đi, Hoài Phong và Hoài Vũ là những người cô quen biết đầu tiên khi bước chân vào Hội cứu quốc, bọn họ đã cùng nhau thi hành rất nhiều nhiệm vụ, vào sinh ra tử cùng nhau. Từ rất lâu họ đã là bạn bè, là anh em, là người thân hơn cả tình máu mủ. Vì thế cô không thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào nguy hiểm mà chẳng làm gì. Để bảo vệ bọn họ dù có hi sinh tánh mạng cô cũng cam lòng.
Đầu tiên, Lưu Tịnh Dung lên chuyến tàu đi đến Hàng Châu, sau đó cắt đuôi những kẻ theo dõi cải trang lên một chuyến tàu khác đến Dương thành. Ở nhà ga Dương thành, Lưu Tịnh Dung đã cải trang thành một bà già khuôn mặt nhăn nheo, dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của những kẻ mai phục, ở gần đó đợi chờ sự xuất hiện của Hoài Phong và Hoài Vũ, cô căng mắt quan sát thật kĩ, nhất định phải chặn được họ trước khi họ bước chân vào mai phục của địch ở bến xe Dương thành. Lưu Tịnh Dung không thể liên lạc với tổ chức Hội cứu quốc ở Dương thành nên chỉ có thể chờ đợi mỏi mòn ở đây.
Rốt cuộc Hoài Phong và Hoài Vũ cũng xuất hiện, Lưu Tịnh Dung từ từ bước đến trước mặt họ, thanh âm khan khàn như bà già xin ăn:
- Hai đại gia xin thương xót, cho tôi chút tiền – Nhỏ giọng nói với bọn họ - Có mai phục, tìm chỗ kín đáo nói chuyện, đi mau.
Nhận ra giọng nói quen thuộc và ánh mắt quen thuộc, Hoài Phong và Hoài Vũ kinh ngạc liếc nhìn nhau, trong chớp mắt thu lại mọi biểu tình, giả vờ lấy tiền bỏ vào chén của Lưu Tịnh Dung rồi hờ hững đi qua như kẻ xa lạ, nhưng lại không đi đến nhà ga nữa mà rẽ sang hướng khác.
Lưu Tịnh Dung lại đợi trong chốc lát rồi cũng rẽ sang đường đó, theo ký hiệu Hoài Phong để lại, tìm được bọn họ ở căn phòng trọ cũ kĩ trên một con đường sầm uất ít bị chú ý, là nơi ẩn mình tốt nhất. Lưu Tịnh Dung vừa bước vào phòng, Hoài Phong đã không nhịn được hỏi:
- Chị Tịnh Dung, sao chị lại tới đây?
- Chị Tịnh Dung, sao ở nhà ga lại có mai phục, lẽ nào ở Long thành đã xảy ra chuyện gì sao? – Hoài Vũ tinh tế hơn, nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không tốt đang xảy ra.
Lưu Tịnh Dung cũng không giấu giếm, nói rõ tình hình với họ:
- Lão Quý đã phản bội, Hội cứu quốc toàn quân bị diệt, hiện giờ chỉ còn lại đội hành động đặc biệt thôi, lão Trần đã bị bắt.
Nghe vậy, Hoài Phong tức giận đập bàn, mắng to:
- Quý Nhân, tôi lập tức phải giết ông ta – Hắn muốn xông ra ngoài nhưng lại bị Lưu Tịnh Dung ngăn lại:
- Hoài Phong, bình tĩnh đi. Hiện giờ ở ga tàu ở Long thành và Dương thành đều có người mai phục đợi hai người, bây giờ hai em hãy tạm thời ẩn thân ở Dương thành, báo với tổ chức ở đây một tiếng. Còn chuyện ở Long thành cứ giao cho chị.
- Không được, em nhất định phải tự tay giết ông ta – Hoài Phong căm giận quyết lấy mạng kẻ phản bội.
Sự phẫn nộ của Hoài Vũ cũng lên đến đỉnh điểm, đôi mắt sáng lên chết chóc nhưng hắn tỉnh táo hơn, hỏi đến một vấn đề khác:
- Chị Tịnh Dung, chị nói việc ở Long thành giao cho chị, có nghĩa là chị quyết quay về. Thế sao lại bảo bọn em trốn đi chứ?
- Thân phận của chị tạm thời chưa bị lộ, còn hai đứa đã bị lộ mặt rồi. Những việc còn lại chị sẽ xử lý – Lưu Tịnh Dung đáp.
- Vậy thì em cũng quay về giúp chị - Hoài Phong nhanh nhẹn đề nghị.
Lưu Tịnh Dung gắt lên phản đối:
- Không được, hai đứa không thể trở về, trở về là nộp mạng, chị chỉ muốn hai đứa bình an.
Đối diện với ánh mắt chân thành tràn đầy lo âu của Lưu Tịnh Dung, Hoài Vũ cảm thấy đáy lòng mềm đi, chua xót nói:
- Em rất rõ ràng khi chị xuất hiện ở đây thì thân phận của chị đã trên bờ vực bại lộ bất cứ lúc nào. Chị trở về nguy hiểm trùng trùng, chị lo lắng cho an toàn của bọn em, lẽ nào bọn em có thể trơ mắt nhìn chị chết mà không làm gì sao?
Lưu Tịnh Dung đã mạo hiểm như vậy, chỉ muốn họ còn sống và phải sống cho thật tốt thì sao cô có thể đồng ý được chứ:
- Không được, chị nói rồi, hai đứa không được quay về.
- Chị không cho em cũng tự mình lén trở về cho coi – Hoài Phong bướng bỉnh nói, bị Lưu Tịnh Dung trừng mắt tức giận.
- Chị Tịnh Dung, bây giờ tình hình Long thành phức tạp, địch ta khó phân biệt, chị rất cần những người có thể tin tưởng được như bọn em. Chúng em cùng chị quay về, cơ hội nhiệm vụ thành công sẽ nhiều hơn. Nếu không bọn em ở đây, tấm thân an lành nhưng sẽ áy náy suốt đời – Hoài Vũ không như Hoài Phong nóng nảy mà bình tĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng, lý lẽ mạnh mẽ, thanh âm hùng hồn khiến cho Lưu Tịnh Dung không thể nào phản bác, thở dài một tiếng, rốt cuộc đành gật đầu đồng ý.
Lưu Tịnh Dung và hai người Hoài Phong, Hoài Vũ chia nhau trở về Long thành. Lưu Tịnh Dung bắt một chuyến tàu gần nhất đến Hàng Châu rồi từ đó trở về Long thành. Còn Hoài Phong và Hoài Vũ quyết định mạo hiểm cải trang từ Dương thành trực tiếp trở về Long thành, có an toàn né tránh tai mắt thoát khỏi mai phục không phải xem vận may của bọn họ. Có lẽ ông trời phù hộ cho chính nghĩa nên Hoài Phong và Hoài Vũ đã âm thầm đặt chân trở về Long thành một cách bình an. Vì thế, khi vừa trở về, Lưu Tịnh Dung liền đến trường quân đội, cô muốn thám thính chút tình hình hiện nay để biết bước kế tiếp nên đi thế nào.
Vừa nhìn thấy Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào đã lo lắng hỏi han:
- Tịnh Dung, em về rồi sao? Nghe nói em đã đi Hàng Châu, có chuyện gì sao?
- Bà ngoại của em đột ngột lâm bệnh, nhắn điện báo về muốn gặp em nên em đến đó xem sao – Lưu Tịnh Dung giải thích.
- Bà ngoại của em lâm bệnh? Sao em không nói cùng anh một tiếng, anh sẽ cùng em đi thăm bà ngoại – Thẩm Văn Đào hỏi.
- Hôm đó em vội quá nên quên báo với anh một tiếng – Lưu Tịnh Dung bâng quơ trả lời, đầu óc lại đang suy nghĩ, tiếp theo nên làm thế nào, lão Trần có thể bị giam ở đâu, lần này Hội cứu quốc bị tổn thất nghiêm trọng, còn kế hoạch phá hủy công sự ở Thiên Long quan phải làm sao.
Nhắc tới người nhà, Thẩm Văn Đào nhân tiện hỏi Lưu Tịnh Dung:
- Tịnh Dung, em định chừng nào nói chuyện của chúng ta với người nhà? – Nhưng đợi mãi vẫn không nghe Lưu Tịnh Dung đáp lại mà cô lại nhíu chặt mày, dường như đang lo âu điều gì khiến cho hắn khó hiểu, lay cô lo lắng hỏi – Tịnh Dung, em sao vậy? Em có nghe anh nói gì không?
Lúc này, Lưu Tịnh Dung mới sực tỉnh, quay sang Thẩm Văn Đào gượng cười nói:
- Em không sao. Anh hỏi em chuyện gì?
- Anh đang hỏi em chừng nào em đưa anh về gặp cha em, chừng nào mới đến nhà anh một chuyến – Thẩm Văn Đào lặp lại lần nữa.
Nụ cười chợt tắt trên môi của Lưu Tịnh Dung, nếu mấy ngày hôm trước nghe Thẩm Văn Đào hỏi chuyện này cô sẽ rất vui vẻ đồng ý nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo lộn hết lên, cô đối với tương lai mờ mịt thì sao có thể cùng Thẩm Văn Đào tiến thêm bước nữa, gặp người nhà xác định chuyện đôi bên quá viển vông, nghĩ đến chuyện này lòng cô thắt lại đau đớn. Lưu Tịnh Dung lần nữa không đáp mà chỉ nhìn anh, đôi mắt còn ngân ngấn lệ, Thẩm Văn Đào lay cô:
- Tịnh Dung, sao vậy? Hôm nay em lạ lắm đó.
Lưu Tịnh Dung vội cúi đầu che giấu nỗi buồn, viện cớ trả lời:
- Văn Đào, chuyện này để từ từ đi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Nhìn biểu hiện của Lưu Tịnh Dung lại nhớ đến thái độ của cha ở bệnh viện, Thẩm Văn Đào suy đoán:
- Tịnh Dung, hôm trước ở bệnh viện anh thấy thái độ của cha đối với em rất lạ, em có biết vì sao không?
Nghe vậy, Lưu Tịnh Dung liền biết chắc là Thẩm Văn Đào nghĩ rằng do cha anh nên cô không muốn gặp người nhà, nhưng cô lại không muốn giải thích hiểu lầm này, thuận theo nói:
- Em chỉ cảm thấy cha anh có vẻ không thích em cho lắm, còn lý do thì em không biết. Hay là anh về dò hỏi bác thử xem, bác không hài lòng em chỗ nào rồi mình nghĩ cách được không? – Lưu Tịnh Dung tin chắc Thẩm quân trưởng sẽ không nói với Thẩm Văn Đào lý do nhưng cô chỉ nghĩ ra cách này để tạm hoãn chuyện đến nhà gặp phụ huynh.
Thẩm Văn Đào thấy cô giải thích hợp lý nên chẳng thắc mắc về thái độ kì lạ của Lưu Tịnh Dung nữa, lập tức muốn quay về để hỏi cha cho rõ ràng.
- Chị tỉnh táo đi, chị chưa mất hết, chị còn nhiệm vụ, chị còn đội hành động đặc biệt, còn Hoài Phong, Hoài Vũ, còn có em. Chị còn không tỉnh táo lại thì sẽ mất hết thật đó. Chị còn một nhiệm vụ quan trọng, nếu chị không tỉnh táo lại thì những người hôm nay sẽ chết vô ích.
Có lẽ cái tát đó đã đánh tỉnh Lưu Tịnh Dung, có lẽ lời mắng của tiểu Thất đã nhắc nhở Lưu Tịnh Dung về trách nhiệm của bản thân, trong đầu hiện lên hình ảnh của những người thân quen. Đúng vậy, người đã chết cô không thể giúp gì nhưng những người còn sống cô phải cứu bọn họ dù bất cứ giá nào, hơn nữa mối thù khắc sâu trong tim. “Lý Thiên Hàng, Lý Kế Châu, những kẻ xâm lược hãy đợi Lưu Tịnh Dung ta trả hận” – đây là lời thề bằng máu của Lưu Tịnh Dung.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lưu Tịnh Dung sắp xếp tiểu Thất tạm thời ở cứ điểm bí mật của đội hành động đặc biệt, còn cô phải gấp rút đi một chuyến tới Dương thành, bảo vệ Hoài Phong, Hoài Vũ tránh thoát khỏi mai phục ở ga tàu.
Trước hết, Lưu Tịnh Dung viện cớ muốn đến Hàng Châu thăm bà ngoại, xin phép Lưu Quốc Hùng rời nhà. Lưu Quốc Hùng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cô, khiến đáy lòng cô bất chợt chột dạ, ngập ngừng hỏi:
- Sao vậy? Cha, không cho con đi sao?
Lưu Quốc Hùng thở dài một tiếng rồi mới nói:
- Con đi cũng được, nhưng con phải hứa với cha, bảo vệ bản thân cho thật tốt.
Trong câu nói của Lưu Quốc Hùng biểu thị dường như ông luôn biết cô đang làm gì, luôn bao dung cho việc cô làm, nhưng Lưu Tịnh Dung chẳng dám truy hỏi, chỉ nhìn thẳng vào mặt ông, trịnh trọng hứa với ông:
- Được, con hứa với cha, con nhất định được bảo vệ bản thân an toàn.
Khi Lưu Tịnh Dung xuất hiện ở ga tàu, liền lọt vào tầm ngắm của nhiều thế lực đang mai phục, cô hiển nhiên biết chuyến đi này mạo hiểm thế nào, thân phận của cô cũng có thể vì vậy mà bị phát hiện. Nhưng dù thế nào cô cũng phải đi, Hoài Phong và Hoài Vũ là những người cô quen biết đầu tiên khi bước chân vào Hội cứu quốc, bọn họ đã cùng nhau thi hành rất nhiều nhiệm vụ, vào sinh ra tử cùng nhau. Từ rất lâu họ đã là bạn bè, là anh em, là người thân hơn cả tình máu mủ. Vì thế cô không thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào nguy hiểm mà chẳng làm gì. Để bảo vệ bọn họ dù có hi sinh tánh mạng cô cũng cam lòng.
Đầu tiên, Lưu Tịnh Dung lên chuyến tàu đi đến Hàng Châu, sau đó cắt đuôi những kẻ theo dõi cải trang lên một chuyến tàu khác đến Dương thành. Ở nhà ga Dương thành, Lưu Tịnh Dung đã cải trang thành một bà già khuôn mặt nhăn nheo, dễ dàng thoát khỏi tầm mắt của những kẻ mai phục, ở gần đó đợi chờ sự xuất hiện của Hoài Phong và Hoài Vũ, cô căng mắt quan sát thật kĩ, nhất định phải chặn được họ trước khi họ bước chân vào mai phục của địch ở bến xe Dương thành. Lưu Tịnh Dung không thể liên lạc với tổ chức Hội cứu quốc ở Dương thành nên chỉ có thể chờ đợi mỏi mòn ở đây.
Rốt cuộc Hoài Phong và Hoài Vũ cũng xuất hiện, Lưu Tịnh Dung từ từ bước đến trước mặt họ, thanh âm khan khàn như bà già xin ăn:
- Hai đại gia xin thương xót, cho tôi chút tiền – Nhỏ giọng nói với bọn họ - Có mai phục, tìm chỗ kín đáo nói chuyện, đi mau.
Nhận ra giọng nói quen thuộc và ánh mắt quen thuộc, Hoài Phong và Hoài Vũ kinh ngạc liếc nhìn nhau, trong chớp mắt thu lại mọi biểu tình, giả vờ lấy tiền bỏ vào chén của Lưu Tịnh Dung rồi hờ hững đi qua như kẻ xa lạ, nhưng lại không đi đến nhà ga nữa mà rẽ sang hướng khác.
Lưu Tịnh Dung lại đợi trong chốc lát rồi cũng rẽ sang đường đó, theo ký hiệu Hoài Phong để lại, tìm được bọn họ ở căn phòng trọ cũ kĩ trên một con đường sầm uất ít bị chú ý, là nơi ẩn mình tốt nhất. Lưu Tịnh Dung vừa bước vào phòng, Hoài Phong đã không nhịn được hỏi:
- Chị Tịnh Dung, sao chị lại tới đây?
- Chị Tịnh Dung, sao ở nhà ga lại có mai phục, lẽ nào ở Long thành đã xảy ra chuyện gì sao? – Hoài Vũ tinh tế hơn, nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không tốt đang xảy ra.
Lưu Tịnh Dung cũng không giấu giếm, nói rõ tình hình với họ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lão Quý đã phản bội, Hội cứu quốc toàn quân bị diệt, hiện giờ chỉ còn lại đội hành động đặc biệt thôi, lão Trần đã bị bắt.
Nghe vậy, Hoài Phong tức giận đập bàn, mắng to:
- Quý Nhân, tôi lập tức phải giết ông ta – Hắn muốn xông ra ngoài nhưng lại bị Lưu Tịnh Dung ngăn lại:
- Hoài Phong, bình tĩnh đi. Hiện giờ ở ga tàu ở Long thành và Dương thành đều có người mai phục đợi hai người, bây giờ hai em hãy tạm thời ẩn thân ở Dương thành, báo với tổ chức ở đây một tiếng. Còn chuyện ở Long thành cứ giao cho chị.
- Không được, em nhất định phải tự tay giết ông ta – Hoài Phong căm giận quyết lấy mạng kẻ phản bội.
Sự phẫn nộ của Hoài Vũ cũng lên đến đỉnh điểm, đôi mắt sáng lên chết chóc nhưng hắn tỉnh táo hơn, hỏi đến một vấn đề khác:
- Chị Tịnh Dung, chị nói việc ở Long thành giao cho chị, có nghĩa là chị quyết quay về. Thế sao lại bảo bọn em trốn đi chứ?
- Thân phận của chị tạm thời chưa bị lộ, còn hai đứa đã bị lộ mặt rồi. Những việc còn lại chị sẽ xử lý – Lưu Tịnh Dung đáp.
- Vậy thì em cũng quay về giúp chị - Hoài Phong nhanh nhẹn đề nghị.
Lưu Tịnh Dung gắt lên phản đối:
- Không được, hai đứa không thể trở về, trở về là nộp mạng, chị chỉ muốn hai đứa bình an.
Đối diện với ánh mắt chân thành tràn đầy lo âu của Lưu Tịnh Dung, Hoài Vũ cảm thấy đáy lòng mềm đi, chua xót nói:
- Em rất rõ ràng khi chị xuất hiện ở đây thì thân phận của chị đã trên bờ vực bại lộ bất cứ lúc nào. Chị trở về nguy hiểm trùng trùng, chị lo lắng cho an toàn của bọn em, lẽ nào bọn em có thể trơ mắt nhìn chị chết mà không làm gì sao?
Lưu Tịnh Dung đã mạo hiểm như vậy, chỉ muốn họ còn sống và phải sống cho thật tốt thì sao cô có thể đồng ý được chứ:
- Không được, chị nói rồi, hai đứa không được quay về.
- Chị không cho em cũng tự mình lén trở về cho coi – Hoài Phong bướng bỉnh nói, bị Lưu Tịnh Dung trừng mắt tức giận.
- Chị Tịnh Dung, bây giờ tình hình Long thành phức tạp, địch ta khó phân biệt, chị rất cần những người có thể tin tưởng được như bọn em. Chúng em cùng chị quay về, cơ hội nhiệm vụ thành công sẽ nhiều hơn. Nếu không bọn em ở đây, tấm thân an lành nhưng sẽ áy náy suốt đời – Hoài Vũ không như Hoài Phong nóng nảy mà bình tĩnh nói ra suy nghĩ trong lòng, lý lẽ mạnh mẽ, thanh âm hùng hồn khiến cho Lưu Tịnh Dung không thể nào phản bác, thở dài một tiếng, rốt cuộc đành gật đầu đồng ý.
Lưu Tịnh Dung và hai người Hoài Phong, Hoài Vũ chia nhau trở về Long thành. Lưu Tịnh Dung bắt một chuyến tàu gần nhất đến Hàng Châu rồi từ đó trở về Long thành. Còn Hoài Phong và Hoài Vũ quyết định mạo hiểm cải trang từ Dương thành trực tiếp trở về Long thành, có an toàn né tránh tai mắt thoát khỏi mai phục không phải xem vận may của bọn họ. Có lẽ ông trời phù hộ cho chính nghĩa nên Hoài Phong và Hoài Vũ đã âm thầm đặt chân trở về Long thành một cách bình an. Vì thế, khi vừa trở về, Lưu Tịnh Dung liền đến trường quân đội, cô muốn thám thính chút tình hình hiện nay để biết bước kế tiếp nên đi thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào đã lo lắng hỏi han:
- Tịnh Dung, em về rồi sao? Nghe nói em đã đi Hàng Châu, có chuyện gì sao?
- Bà ngoại của em đột ngột lâm bệnh, nhắn điện báo về muốn gặp em nên em đến đó xem sao – Lưu Tịnh Dung giải thích.
- Bà ngoại của em lâm bệnh? Sao em không nói cùng anh một tiếng, anh sẽ cùng em đi thăm bà ngoại – Thẩm Văn Đào hỏi.
- Hôm đó em vội quá nên quên báo với anh một tiếng – Lưu Tịnh Dung bâng quơ trả lời, đầu óc lại đang suy nghĩ, tiếp theo nên làm thế nào, lão Trần có thể bị giam ở đâu, lần này Hội cứu quốc bị tổn thất nghiêm trọng, còn kế hoạch phá hủy công sự ở Thiên Long quan phải làm sao.
Nhắc tới người nhà, Thẩm Văn Đào nhân tiện hỏi Lưu Tịnh Dung:
- Tịnh Dung, em định chừng nào nói chuyện của chúng ta với người nhà? – Nhưng đợi mãi vẫn không nghe Lưu Tịnh Dung đáp lại mà cô lại nhíu chặt mày, dường như đang lo âu điều gì khiến cho hắn khó hiểu, lay cô lo lắng hỏi – Tịnh Dung, em sao vậy? Em có nghe anh nói gì không?
Lúc này, Lưu Tịnh Dung mới sực tỉnh, quay sang Thẩm Văn Đào gượng cười nói:
- Em không sao. Anh hỏi em chuyện gì?
- Anh đang hỏi em chừng nào em đưa anh về gặp cha em, chừng nào mới đến nhà anh một chuyến – Thẩm Văn Đào lặp lại lần nữa.
Nụ cười chợt tắt trên môi của Lưu Tịnh Dung, nếu mấy ngày hôm trước nghe Thẩm Văn Đào hỏi chuyện này cô sẽ rất vui vẻ đồng ý nhưng giờ đây mọi thứ đã đảo lộn hết lên, cô đối với tương lai mờ mịt thì sao có thể cùng Thẩm Văn Đào tiến thêm bước nữa, gặp người nhà xác định chuyện đôi bên quá viển vông, nghĩ đến chuyện này lòng cô thắt lại đau đớn. Lưu Tịnh Dung lần nữa không đáp mà chỉ nhìn anh, đôi mắt còn ngân ngấn lệ, Thẩm Văn Đào lay cô:
- Tịnh Dung, sao vậy? Hôm nay em lạ lắm đó.
Lưu Tịnh Dung vội cúi đầu che giấu nỗi buồn, viện cớ trả lời:
- Văn Đào, chuyện này để từ từ đi, em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.
Nhìn biểu hiện của Lưu Tịnh Dung lại nhớ đến thái độ của cha ở bệnh viện, Thẩm Văn Đào suy đoán:
- Tịnh Dung, hôm trước ở bệnh viện anh thấy thái độ của cha đối với em rất lạ, em có biết vì sao không?
Nghe vậy, Lưu Tịnh Dung liền biết chắc là Thẩm Văn Đào nghĩ rằng do cha anh nên cô không muốn gặp người nhà, nhưng cô lại không muốn giải thích hiểu lầm này, thuận theo nói:
- Em chỉ cảm thấy cha anh có vẻ không thích em cho lắm, còn lý do thì em không biết. Hay là anh về dò hỏi bác thử xem, bác không hài lòng em chỗ nào rồi mình nghĩ cách được không? – Lưu Tịnh Dung tin chắc Thẩm quân trưởng sẽ không nói với Thẩm Văn Đào lý do nhưng cô chỉ nghĩ ra cách này để tạm hoãn chuyện đến nhà gặp phụ huynh.
Thẩm Văn Đào thấy cô giải thích hợp lý nên chẳng thắc mắc về thái độ kì lạ của Lưu Tịnh Dung nữa, lập tức muốn quay về để hỏi cha cho rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro