Chương 44
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào đi chung với nhau gặp được Thẩm Văn Vũ, Thẩm Văn Vũ nổi giận đùng đùng nhìn thấy Lưu Tịnh Dung là mắng:
- Lưu Tịnh Dung, sao cô còn mặt mũi đi chung với anh trai tôi, không phải cô luôn cảm thấy anh trai tôi đã phản bội cô, mắng chửi anh ấy, tổn thương anh ấy sao? – Thẩm Văn Đào có chút khó hiểu nhìn Thẩm Văn Vũ, cô đưa mắt ra hiệu, hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung lập tức hiểu được có kẻ đứng đằng sau bọn họ.
Lưu Tịnh Dung hiểu ý mở miệng phản bác:
- Chuyện của tôi chưa tới lượt cô đến quản, cũng không có tư cách quản.
- Sao tôi không được quản chứ? Là do cô khiến anh của tôi đau lòng, hơn nữa Tiền trợ giáo biến mất chắc có lẽ cũng liên quan đến cô, tôi nhất định không buông tha cô – Thẩm Văn Vũ càng nói càng lớn tiếng.
Thẩm Văn Đào cụp mắt liếc nhìn phía sau, là tên cáo già Lý Kế Xương. Lúc này, Đỗ Phong đi bên cạnh Thẩm Văn Vũ cũng lên tiếng:
- Được rồi, em nói bớt vài câu đi.
- Chuyện xấu làm cũng đã làm rồi, còn sợ em nói ra sao – Thẩm Văn Vũ không đồng ý.
Lúc này, Lý Kế Xương mới tằng hắng một tiếng, mấy người Thẩm Văn Vũ cũng giả vờ mới phát hiện ông ta đang ở đây, đồng thời hành lễ gọi một tiếng hiệu trưởng, ông ta mở miệng ra lệnh:
- Lưu Tịnh Dung, cô đến phòng hiệu trưởng một lát.
- Được – Lưu Tịnh Dung tất nhiên đồng ý, trước khi đi còn trao đổi ánh mắt với Thẩm Văn Đào.
Đợi bọn họ vừa rời đi, Thẩm Văn Vũ liền vui vẻ nở nụ cười với Thẩm Văn Đào khoe khoang tranh công:
- Anh, vừa rồi em diễn tốt chứ.
- Chỉ là trò trẻ con – Thẩm Văn Đào nói.
Ở trong phòng hiệu trưởng, Lý Kế Xương nở nụ cười âm hiểm nhìn Lưu Tịnh Dung một lát rồi mới lên tiếng:
- Lưu Tịnh Dung, thân phận của cô không hề đơn giản nha, bây giờ còn vô cùng bình tĩnh ở lại trường quân đội.
- Thân phận của tôi là gì, hiệu trưởng ông còn không rõ sao, chúng ta là quan hệ lợi ích, đôi bên cùng có lợi mà thôi – Lưu Tịnh Dung bình tĩnh đáp lại, bây giờ bọn họ đang thử xem ai kiên nhẫn, ai mất bình tĩnh trước thì kẻ đó đã thua.
Lý Kế Xương vẫn mỉm cười nham hiểm nói:
- Tất nhiên rồi, hôm nay tôi tìm cô là chuyện chọn ra đội trưởng cho đội chiến sĩ tinh anh.
- Chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh vô cùng quan trọng, đích thực phải cần một người thích hợp – Lưu Tịnh Dung đoán được xem ra bọn họ sắp bắt đầu hành động rồi.
Lý Kế Xương nhìn Lưu Tịnh Dung trực tiếp nói:
- Tôi và Dương phó quan, người giám sát thương lượng sẽ quyết định đề thi chọn ra đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh sẽ là truy nã Quỷ Vương.
Lưu Tịnh Dung cảm thấy vô cùng nực cười, Quỷ Vương chính là Lý Thiên Hàng, còn truy nã Quỷ Vương cái gì chứ, rõ ràng là diễn một vở kịch ho người khác xem.
- Phủ đại soái gần đây rất xem trọng việc bắt đặc vụ Nhật Bản, trong mấy lần hoạt động truy nã gần đây cũng đã liên tục có được những thu hoạch, theo như khẩu cung của bọn chúng, tên gián điệp đứng đầu ba tỉnh Khôn Hà tên là Quỷ Vương. Tên Quỷ Vương này có kinh nghiệm chống lại đội điều tra, rất nhiều lần đã thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta cho nên người thành công bắt được Quỷ Vương chắc chắn có tư cách trở thành đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh – Lý Kế Xương tủm tỉm cười nói.
Lưu Tịnh Dung mở miệng, tự nhiên cô có chút xúc động muốn nói cho Lý Kế Xương biết Lý Thiên Hàng chính là Quỷ Vương, người ông luôn bảo vệ lại không phải con trai yêu quý của ông ta, xem thử ông ta có phản ứng thế nào. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang, Lý Thiên Hàng bước vào, ánh mắt nhìn cô đang nhắc nhở cô đừng nói bậy, hậu quả cô sẽ gánh không nổi.
- Tiếp theo phải làm thế nào vẫn là Lưu Tịnh Dung cô cần phải giúp đỡ nhiều hơn – Lý Thiên Hàng lại nói.
Lưu Tịnh Dung lạnh mặt hỏi:
- Các người muốn tôi làm gì?
Lý Thiên Hàng nhìn cô ánh mắt ám chỉ nói:
- Trong phòng giam hiện giờ có một hán gian bị chúng ta bắt giữ, tên hắn là Hắc Tử, là thuộc hạ của Quỷ Vương, tôi nghĩ hắn sẽ khai ra một số điều gì đó, cô hãy giúp cho Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo thi hành nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ? Rõ ràng đó là một cái bẫy, một cái bẫy sắp đặt sẵn cho Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, còn cô chính là con mồi dẫn dụ bọn họ mắc bẫy, Lưu Tịnh Dung cười khẩy đáp ứng:
- Được thôi. Nhưng… - Ánh mắt lia qua hai người Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng trầm giọng thẳng thắn đối diện với bọn họ nói – tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì? – Lý Kế Xương hơi nhíu mày hỏi.
- Thả người của tôi ra – Nếu chuyện này cô không thể tránh khỏi thì cô nhất định phải đòi được thứ cô muốn, Lưu Tịnh Dung cô sẽ làm một chuyện không công.
Lý Kế Xương và Lý Thiên Hàng liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt nhưng lại không tìm được lời nào từ chối Lưu Tịnh Dung, vì sợ rằng nếu hành động của bọn họ bị Lưu Tịnh Dung quấy rối sẽ không thành công.
- Được, đợi hành động lần này thành công chúng tôi nhất định thả người của cô ra – Lý Thiên Hàng giọng điệu ba phải ậm ờ đồng ý.
Lưu Tịnh Dung sao không nhìn ra chứ ánh mắt sắc bén trừng bọn họ một cái nói:
- Không thể, trước khi hành động diễn ra, nếu tôi không nhìn thấy người của tôi thì hành động của các người có thành công hay không, rạp hát Phong Cầm, sáu giờ tối nay nhỉ?
Lý Thiên Hàng và Lý Kế Châu khiếp sợ đứng hình, nơi chốn đó, thời gian đó, đúng là cạm bẫy bọn họ sắp đặt sẵn cho mấy người Thẩm Văn Đào, nhưng làm sao Lưu Tịnh Dung lại biết trước chứ, bọn họ không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Tịnh Dung, nhưng vẻ mặt cô bình thản tự tin, bọn họ không nhìn ra được chút gì. Lý Kế Châu thu lại nụ cười giọng điệu cũng khó chịu hỏi:
- Cô muốn thế nào?
- Thả người của tôi ra – Lưu Tịnh Dung lặp lại lần nữa.
Liếc nhìn nhau, Lý Thiên Hàng rốt cuộc mở miệng:
- Chỉ thả một nửa, đợi kế hoạch thành công, tôi nhất định thả những người còn lại.
- Nếu như vậy… - Lưu Tịnh Dung dừng lại một chút, đợi bọn họ không còn kiên nhẫn nữa mới tiếp tục nói – Một nửa người cũng được thôi nhưng tôi sẽ chỉ đưa ra nhiệm vụ mà thôi, còn hành động như thế nào là chuyện của các người, có thành công hay không thì không liên quan đến tôi.
- Cô… - Lý Thiên Hàng tức đến nỗi thay đổi sắc mặt, nhưng lại không thể mắng chửi Lưu Tịnh Dung, trong lòng cân nhắc, người của Lưu Tịnh Dung không thể thả hết được, nếu không bọn họ không thể tiếp tục khống chế Lưu Tịnh Dung, nhưng không có cô giúp đỡ thì khả năng thành công của hành động lần này là bao nhiêu.
Âm thầm suy xét, Lý Thiên Hàng đành đồng ý:
- Được, cô cứ tìm cách đưa nhiệm vụ này cho mấy người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, những chuyện sau đó cô không cần quan tâm. Hai tiếng nữa tôi sẽ đưa cho cô một nửa số người của cô.
Lưu Tịnh Dung tức khắc gật đầu cái rụp:
- Được – Sau đó quay đầu đi ra ngoài, cô không rảnh ở đây vòng vo diễn kịch với bọn họ, đúng hơn là cô không có kiên nhẫn đối diện với hai gương mặt giả tạo đó.
Tiếp theo, mấy người Thẩm Văn Đào đúng là tự miệng Hắc Tử cạy được địa điểm rạp hát Phong Cầm, thời gian sáu giờ tối, bọn họ tụ tập thảo luận xem thử đây rốt cuộc là một cái bẫy hay là sự thật.
- Lưu Tịnh Dung, sao cô còn mặt mũi đi chung với anh trai tôi, không phải cô luôn cảm thấy anh trai tôi đã phản bội cô, mắng chửi anh ấy, tổn thương anh ấy sao? – Thẩm Văn Đào có chút khó hiểu nhìn Thẩm Văn Vũ, cô đưa mắt ra hiệu, hai người Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung lập tức hiểu được có kẻ đứng đằng sau bọn họ.
Lưu Tịnh Dung hiểu ý mở miệng phản bác:
- Chuyện của tôi chưa tới lượt cô đến quản, cũng không có tư cách quản.
- Sao tôi không được quản chứ? Là do cô khiến anh của tôi đau lòng, hơn nữa Tiền trợ giáo biến mất chắc có lẽ cũng liên quan đến cô, tôi nhất định không buông tha cô – Thẩm Văn Vũ càng nói càng lớn tiếng.
Thẩm Văn Đào cụp mắt liếc nhìn phía sau, là tên cáo già Lý Kế Xương. Lúc này, Đỗ Phong đi bên cạnh Thẩm Văn Vũ cũng lên tiếng:
- Được rồi, em nói bớt vài câu đi.
- Chuyện xấu làm cũng đã làm rồi, còn sợ em nói ra sao – Thẩm Văn Vũ không đồng ý.
Lúc này, Lý Kế Xương mới tằng hắng một tiếng, mấy người Thẩm Văn Vũ cũng giả vờ mới phát hiện ông ta đang ở đây, đồng thời hành lễ gọi một tiếng hiệu trưởng, ông ta mở miệng ra lệnh:
- Lưu Tịnh Dung, cô đến phòng hiệu trưởng một lát.
- Được – Lưu Tịnh Dung tất nhiên đồng ý, trước khi đi còn trao đổi ánh mắt với Thẩm Văn Đào.
Đợi bọn họ vừa rời đi, Thẩm Văn Vũ liền vui vẻ nở nụ cười với Thẩm Văn Đào khoe khoang tranh công:
- Anh, vừa rồi em diễn tốt chứ.
- Chỉ là trò trẻ con – Thẩm Văn Đào nói.
Ở trong phòng hiệu trưởng, Lý Kế Xương nở nụ cười âm hiểm nhìn Lưu Tịnh Dung một lát rồi mới lên tiếng:
- Lưu Tịnh Dung, thân phận của cô không hề đơn giản nha, bây giờ còn vô cùng bình tĩnh ở lại trường quân đội.
- Thân phận của tôi là gì, hiệu trưởng ông còn không rõ sao, chúng ta là quan hệ lợi ích, đôi bên cùng có lợi mà thôi – Lưu Tịnh Dung bình tĩnh đáp lại, bây giờ bọn họ đang thử xem ai kiên nhẫn, ai mất bình tĩnh trước thì kẻ đó đã thua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Kế Xương vẫn mỉm cười nham hiểm nói:
- Tất nhiên rồi, hôm nay tôi tìm cô là chuyện chọn ra đội trưởng cho đội chiến sĩ tinh anh.
- Chức vị đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh vô cùng quan trọng, đích thực phải cần một người thích hợp – Lưu Tịnh Dung đoán được xem ra bọn họ sắp bắt đầu hành động rồi.
Lý Kế Xương nhìn Lưu Tịnh Dung trực tiếp nói:
- Tôi và Dương phó quan, người giám sát thương lượng sẽ quyết định đề thi chọn ra đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh sẽ là truy nã Quỷ Vương.
Lưu Tịnh Dung cảm thấy vô cùng nực cười, Quỷ Vương chính là Lý Thiên Hàng, còn truy nã Quỷ Vương cái gì chứ, rõ ràng là diễn một vở kịch ho người khác xem.
- Phủ đại soái gần đây rất xem trọng việc bắt đặc vụ Nhật Bản, trong mấy lần hoạt động truy nã gần đây cũng đã liên tục có được những thu hoạch, theo như khẩu cung của bọn chúng, tên gián điệp đứng đầu ba tỉnh Khôn Hà tên là Quỷ Vương. Tên Quỷ Vương này có kinh nghiệm chống lại đội điều tra, rất nhiều lần đã thoát khỏi thiên la địa võng của chúng ta cho nên người thành công bắt được Quỷ Vương chắc chắn có tư cách trở thành đội trưởng đội chiến sĩ tinh anh – Lý Kế Xương tủm tỉm cười nói.
Lưu Tịnh Dung mở miệng, tự nhiên cô có chút xúc động muốn nói cho Lý Kế Xương biết Lý Thiên Hàng chính là Quỷ Vương, người ông luôn bảo vệ lại không phải con trai yêu quý của ông ta, xem thử ông ta có phản ứng thế nào. Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang, Lý Thiên Hàng bước vào, ánh mắt nhìn cô đang nhắc nhở cô đừng nói bậy, hậu quả cô sẽ gánh không nổi.
- Tiếp theo phải làm thế nào vẫn là Lưu Tịnh Dung cô cần phải giúp đỡ nhiều hơn – Lý Thiên Hàng lại nói.
Lưu Tịnh Dung lạnh mặt hỏi:
- Các người muốn tôi làm gì?
Lý Thiên Hàng nhìn cô ánh mắt ám chỉ nói:
- Trong phòng giam hiện giờ có một hán gian bị chúng ta bắt giữ, tên hắn là Hắc Tử, là thuộc hạ của Quỷ Vương, tôi nghĩ hắn sẽ khai ra một số điều gì đó, cô hãy giúp cho Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo thi hành nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ? Rõ ràng đó là một cái bẫy, một cái bẫy sắp đặt sẵn cho Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, còn cô chính là con mồi dẫn dụ bọn họ mắc bẫy, Lưu Tịnh Dung cười khẩy đáp ứng:
- Được thôi. Nhưng… - Ánh mắt lia qua hai người Lý Kế Châu và Lý Thiên Hàng trầm giọng thẳng thắn đối diện với bọn họ nói – tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì? – Lý Kế Xương hơi nhíu mày hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thả người của tôi ra – Nếu chuyện này cô không thể tránh khỏi thì cô nhất định phải đòi được thứ cô muốn, Lưu Tịnh Dung cô sẽ làm một chuyện không công.
Lý Kế Xương và Lý Thiên Hàng liếc nhìn nhau, sắc mặt đều không tốt nhưng lại không tìm được lời nào từ chối Lưu Tịnh Dung, vì sợ rằng nếu hành động của bọn họ bị Lưu Tịnh Dung quấy rối sẽ không thành công.
- Được, đợi hành động lần này thành công chúng tôi nhất định thả người của cô ra – Lý Thiên Hàng giọng điệu ba phải ậm ờ đồng ý.
Lưu Tịnh Dung sao không nhìn ra chứ ánh mắt sắc bén trừng bọn họ một cái nói:
- Không thể, trước khi hành động diễn ra, nếu tôi không nhìn thấy người của tôi thì hành động của các người có thành công hay không, rạp hát Phong Cầm, sáu giờ tối nay nhỉ?
Lý Thiên Hàng và Lý Kế Châu khiếp sợ đứng hình, nơi chốn đó, thời gian đó, đúng là cạm bẫy bọn họ sắp đặt sẵn cho mấy người Thẩm Văn Đào, nhưng làm sao Lưu Tịnh Dung lại biết trước chứ, bọn họ không thể tin nhìn chằm chằm Lưu Tịnh Dung, nhưng vẻ mặt cô bình thản tự tin, bọn họ không nhìn ra được chút gì. Lý Kế Châu thu lại nụ cười giọng điệu cũng khó chịu hỏi:
- Cô muốn thế nào?
- Thả người của tôi ra – Lưu Tịnh Dung lặp lại lần nữa.
Liếc nhìn nhau, Lý Thiên Hàng rốt cuộc mở miệng:
- Chỉ thả một nửa, đợi kế hoạch thành công, tôi nhất định thả những người còn lại.
- Nếu như vậy… - Lưu Tịnh Dung dừng lại một chút, đợi bọn họ không còn kiên nhẫn nữa mới tiếp tục nói – Một nửa người cũng được thôi nhưng tôi sẽ chỉ đưa ra nhiệm vụ mà thôi, còn hành động như thế nào là chuyện của các người, có thành công hay không thì không liên quan đến tôi.
- Cô… - Lý Thiên Hàng tức đến nỗi thay đổi sắc mặt, nhưng lại không thể mắng chửi Lưu Tịnh Dung, trong lòng cân nhắc, người của Lưu Tịnh Dung không thể thả hết được, nếu không bọn họ không thể tiếp tục khống chế Lưu Tịnh Dung, nhưng không có cô giúp đỡ thì khả năng thành công của hành động lần này là bao nhiêu.
Âm thầm suy xét, Lý Thiên Hàng đành đồng ý:
- Được, cô cứ tìm cách đưa nhiệm vụ này cho mấy người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo, những chuyện sau đó cô không cần quan tâm. Hai tiếng nữa tôi sẽ đưa cho cô một nửa số người của cô.
Lưu Tịnh Dung tức khắc gật đầu cái rụp:
- Được – Sau đó quay đầu đi ra ngoài, cô không rảnh ở đây vòng vo diễn kịch với bọn họ, đúng hơn là cô không có kiên nhẫn đối diện với hai gương mặt giả tạo đó.
Tiếp theo, mấy người Thẩm Văn Đào đúng là tự miệng Hắc Tử cạy được địa điểm rạp hát Phong Cầm, thời gian sáu giờ tối, bọn họ tụ tập thảo luận xem thử đây rốt cuộc là một cái bẫy hay là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro