Chương 5
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Khi xe tàu chạy vào sân ga Long thành, Lưu Tịnh Dung liền nói lời tạm biệt với Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo, cô cần phải về nhà với nhà gặp cha trước khi tới trường quân đội hơn nữa cô không thể chạm mặt với đám học viên đến đón Tiêu Hàm trước kì khảo hạch, nên cô bảo Tiêu Hàm cứ tạm thời sắp xếp cho Tiền mẫu trước, họ sẽ gặp lại ở trường quân đội sau, chuyện công việc của Tiền Bảo Bảo cô sẽ sắp xếp rồi rời đi trước.
Lưu Tịnh Dung nấp ở một chỗ đợi bên ngoài cửa nhà ga hỗn loạn liền nhanh chóng lẻn đi mà không ai phát hiện. Cô về nhà trình diện rồi mới theo cha tới trường quân đội, khi họ tới không sớm cũng chẳng muộn lắm, những học viên khác đã chuẩn bị xuất phát, đám người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo cũng chưa tới, xem ra vẫn bị giữ ở cục cảnh sát. Vâỵ thì cô cũng chẳng vội thảnh thơi đứng một bên đợi, một lát sau đám người Thẩm Văn Đào rốt cuộc đã tới, chỉ thiếu mỗi Hạng Hạo. Lưu Tịnh Dung âm thầm liếc Thẩm quân trưởng một cái, xem ra ông ta vẫn ra tay nhưng cô tin bản lĩnh của Hạng Hạo mà hôm qua cô trông thấy tận mắt ạnh ta nhất định sẽ tới hơn nữa cô còn biết nội dung phim nên có gì để vội. Thế nên khi Thẩm Văn Đào quyết định chờ Hạng Hạo, cô cũng chẳng vội hành động. Thấy vậy Lưu Quốc Hùng rất sốt ruột dùng ánh mắt ra hiệu bị cô làm lơ càng thêm vội, muốn lên tiếng nhưng Tiểu Lưu ghé vào tai ông nói gì đó nên ông đành im lặng. Hành động kì lạ của cô đã thu hút sự chú ý của đám người Thẩm Văn Đào, một người tính tình trầm ổn là Hàng Húc nhỏ giọng bên tai của Thẩm Văn Đào hỏi:
- Hình như cậu ta đang đợi chúng ta, rốt cuộc là ai? Cậu biết không?
Bởi muốn che giấu thân phận nên hôm nay Lưu Tịnh Dung chọn một bộ quần áo hơi rộng, tóc thì búi cao giấu dưới nón, đám người Thẩm Văn Đào lầm tưởng cô là con trai chẳng có gì lạ. Nghe Hàng Húc hỏi, Thẩm Văn Đào liếc mắc nhìn cô một cái rồi hơi lắc đầu.
Trong lúc đó, Hạng Hạo rốt cuộc cũng tới, họ đành tạm dừng câu chuyện bắt đầu khảo hạch. Lưu Tịnh Dung chọn một cây súng ngắn rồi cũng bắt đầu. Gần một năm rèn luyện không chỉ trong quân doanh mà còn trong những nhiệm vụ của Hội cứu quốc, không chỉ võ thuật, bắn súng của cô không tệ mà sức phán đoán cũng tiến bộ không ít, khảo hạch của cô hoàn thành thuận lợi gần như cùng lúc với đám người Hạng Hạo.
Lúc này Lưu Tịnh Dung không tiện che giấu thân phận nữa, bỏ mũ xuống để lộ mái tóc dài óng ả xõa ngang vai, mọi người nhận ra cô là con gái, phát ra tiếng ồ ngạc nhiên. Hiệu trưởng trường quân đội Long thành Lý Kế Châu lên tiếng giới thiệu:
- Chắc mọi người đã thấy có một học viên nữ lạ mặt, tôi xin giới thiệu đó là Lưu Tịnh Dung, con gái của Lưu tư lệnh, được đại soái đặc cách tham gia vào đội chiến sĩ tinh anh – Lời giới thiệu hoàn mỹ lại kéo không ít thù hận cho Lưu Tịnh Dung.
Nhìn ánh mắt mọi người biến chuyển từ kinh ngạc sang khinh thường, chắc đang nghĩ cô lợi dụng quan hệ để bước vào trường quân đội, Lưu Tịnh Dung hận tới nghiến răng nghiến lợi, tên cáo già Lý Kế Châu tốt nhất là giấu đuôi cho tốt đừng để cô bắt được nếu không đừng trách cô độc ác. Dù trong lòng nghĩ thế nào, Lưu Tịnh Dung đã học được cách che giấu cảm xúc, trấn định khóe môi khẽ nhếch.
Sáng hôm sau, Lưu Tịnh Dung đúng hẹn đến cổng trường đón Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo, vừa tới cổng đã thấy họ đang đứng với Thẩm Văn Đào, dường như đang nói gì đó nên lên tiếng gọi họ. Thẩm Văn Đào vốn là muốn dẫn Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo đến phòng hiệu trưởng trình diện nhưng họ lại nói đang đợi người, định hỏi thì lại nghe thanh âm có người gọi:
- Tiêu Hàm, Bảo Bảo.
Quay người lại phát hiện người tới là học viên mới tới Lưu Tịnh Dung, anh và cô đều có cha có chức quyền nên anh không như mọi người, anh không hề nghĩ cô dựa vào quan hệ để có thể gia nhập đội chiến sĩ tinh anh. Tuy nhiên anh lại kinh ngạc bọn họ hình như quen biết, ánh mắt nghi hoặc dừng trên người của Lưu Tịnh Dung.
Bây giờ không có thời gian cũng không cần thiết giải thích, Lưu Tịnh Dung làm lơ ánh mắt đó, hướng về phía Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo mỉm cười hỏi:
- Hai người tới lâu chưa? Còn bá mẫu sắp xếp thế nào?
Tiêu Hàm mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, còn Tiền Bảo Bảo hưng phấn đáp:
- Tiêu Hàm đã sắp xếp cho mẹ nằm ở bệnh viện, yên tâm đi – Thấy cả Tiêu Hàm và Lưu Tịnh Dung đều quan tâm mẹ cô như vậy, lòng của Tiền Bảo Bảo có dòng nước ấm chảy qua, chuyến đi này gặp được hai người bạn này là phúc phận của cô.
Đứng trước cổng trường nói chuyện không tiện, Tiêu Hàm bảo:
- Chúng ta đi trình diện trước đi, còn nhiều thời gian nói chuyện mà – Rồi quay sang Thẩm Văn Đào khách sáo nói – Anh Thẩm, chúng tôi đi chung với Tịnh Dung là được, cảm ơn anh có lòng.
Thẩm Văn Đào cũng thức thời rời đi trước, dù không đi cùng Thẩm Văn Đào nhưng họ vẫn gặp phải Hạng Hạo, nhìn Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo châm chọc khắc khẩu với nhau, lại thấy gương mặt chẳng kìm nén thất vọng của Tiêu Hàm, Lưu Tịnh Dung thật muốn thở dài vỗ trán cảm thán ánh sáng của nội dung phim quá lớn. Dựa vào Lưu Quốc Hùng đã lên tiếng chào hỏi trước nên Lý Kế Châu đành nhận Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo dù không muốn. Nói thế nào đi nữa, Tiêu Hàm đứng về phía Hạng gia, Tiền Bảo Bảo xem như là người của Lưu gia vào trường quân đội chắc có mục đích nên chỉ tạm thời nhận bọn họ chờ đợi thử thách. Vừa bước ra khỏi khu văn phòng, Tiền Bảo Bảo đã không nhịn được thắc mắc:
- Tịnh Dung, xem ra cha cô rất có mặt mũi, thế sao cô không làm trợ giáo mà lại làm học viên?
- Đừng nói nữa, cô không biết đó thôi tôi đã từng bị bắt cóc nên cha tôi lúc nào cũng muốn tôi rèn luyện thêm, ông ấy nói làm giáo viên quá nhàn nhã. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy đội chiến sĩ tinh anh có sự khiêu chiến – Lời giải thích mà Lưu Tịnh Dung đã chuẩn bị từ lâu, không muốn bọn họ nghiên cứu quá sâu, cô vội chuyển chủ đề - Không nói mấy chuyện này, Tiêu giáo quan, Tiền trợ giáo, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.
Tiền Bảo Bảo giả vờ tức giận kêu lên:
- Lưu Tịnh Dung, cô dám đùa giỡn chúng tôi. Tiêu Hàm chúng ta cùng lên cho cô ấy biết tay.
Dứt lời, Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm cùng nhào tới chọc lét Lưu Tịnh Dung, cô vừa né tránh vừa luôn miệng xin tha. Họ đùa giỡn, tiếng cười vang vọng khắp sân trường, bất ngờ Lưu Tịnh Dung vô ý đụng phải một người đứng phía sau. Giật mình quay phắt người lại phát hiện là Chủ nhiệm giáo vụ Tạ Thiên Kiều, cô nhanh chóng thu lại nụ cười nghiêm chỉnh trở lại, mở miệng xin lỗi. Tuy cô đã biết trong phim Tạ Thiên Kiều là một người ngoài lạnh trong nóng còn rất đáng yêu trong tình cảm với Tô Duệ nhưng nhìn gương mặt lạnh như tiền của Tạ Thiên Kiều, cô vẫn hơi ớn lạnh.
- Đây là chủ nhiệm giáo vụ Tạ Thiên Kiều, còn đây là giáo quan tâm lý học Tiêu Hàm và trợ giáo Tiền Bảo Bảo mới đến – Lưu Tịnh Dung mở miệng giới thiệu bọn họ để che giấu lúng túng.
- Tạ chủ nhiệm, xin chào cô – Tiêu Hàm chào hỏi.
- Tạ chủ nhiệm, sau này xin cô giúp đỡ - Tiền Bảo Bảo tiếp lời.
Tạ Thiên Kiều lạnh lùng gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi lại quay sang Lưu Tịnh Dung nghiêm khắc hỏi:
- Tiết học thể năng sắp bắt đầu rồi sao cô còn ở đây?
Lưu Tịnh Dung giật mình, xem đồng hồ phát hiện thời gian đúng là sắp trễ, vội đáp:
- Dạ, tôi lập tức đi ngay. Tạ chủ nhiệm, bọn họ nhờ cậy cô – Nháy nháy mắt bảo gặp lại sau với hai người kia rồi quay người chạy đi.
Câu chuyện đã bắt đầu, cô đã thay đổi được một việc Tiêu Hàm đã an toàn bước chân vào trường quân đội, liệu những sự việc khác có đổi thay?
Lưu Tịnh Dung nấp ở một chỗ đợi bên ngoài cửa nhà ga hỗn loạn liền nhanh chóng lẻn đi mà không ai phát hiện. Cô về nhà trình diện rồi mới theo cha tới trường quân đội, khi họ tới không sớm cũng chẳng muộn lắm, những học viên khác đã chuẩn bị xuất phát, đám người Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo cũng chưa tới, xem ra vẫn bị giữ ở cục cảnh sát. Vâỵ thì cô cũng chẳng vội thảnh thơi đứng một bên đợi, một lát sau đám người Thẩm Văn Đào rốt cuộc đã tới, chỉ thiếu mỗi Hạng Hạo. Lưu Tịnh Dung âm thầm liếc Thẩm quân trưởng một cái, xem ra ông ta vẫn ra tay nhưng cô tin bản lĩnh của Hạng Hạo mà hôm qua cô trông thấy tận mắt ạnh ta nhất định sẽ tới hơn nữa cô còn biết nội dung phim nên có gì để vội. Thế nên khi Thẩm Văn Đào quyết định chờ Hạng Hạo, cô cũng chẳng vội hành động. Thấy vậy Lưu Quốc Hùng rất sốt ruột dùng ánh mắt ra hiệu bị cô làm lơ càng thêm vội, muốn lên tiếng nhưng Tiểu Lưu ghé vào tai ông nói gì đó nên ông đành im lặng. Hành động kì lạ của cô đã thu hút sự chú ý của đám người Thẩm Văn Đào, một người tính tình trầm ổn là Hàng Húc nhỏ giọng bên tai của Thẩm Văn Đào hỏi:
- Hình như cậu ta đang đợi chúng ta, rốt cuộc là ai? Cậu biết không?
Bởi muốn che giấu thân phận nên hôm nay Lưu Tịnh Dung chọn một bộ quần áo hơi rộng, tóc thì búi cao giấu dưới nón, đám người Thẩm Văn Đào lầm tưởng cô là con trai chẳng có gì lạ. Nghe Hàng Húc hỏi, Thẩm Văn Đào liếc mắc nhìn cô một cái rồi hơi lắc đầu.
Trong lúc đó, Hạng Hạo rốt cuộc cũng tới, họ đành tạm dừng câu chuyện bắt đầu khảo hạch. Lưu Tịnh Dung chọn một cây súng ngắn rồi cũng bắt đầu. Gần một năm rèn luyện không chỉ trong quân doanh mà còn trong những nhiệm vụ của Hội cứu quốc, không chỉ võ thuật, bắn súng của cô không tệ mà sức phán đoán cũng tiến bộ không ít, khảo hạch của cô hoàn thành thuận lợi gần như cùng lúc với đám người Hạng Hạo.
Lúc này Lưu Tịnh Dung không tiện che giấu thân phận nữa, bỏ mũ xuống để lộ mái tóc dài óng ả xõa ngang vai, mọi người nhận ra cô là con gái, phát ra tiếng ồ ngạc nhiên. Hiệu trưởng trường quân đội Long thành Lý Kế Châu lên tiếng giới thiệu:
- Chắc mọi người đã thấy có một học viên nữ lạ mặt, tôi xin giới thiệu đó là Lưu Tịnh Dung, con gái của Lưu tư lệnh, được đại soái đặc cách tham gia vào đội chiến sĩ tinh anh – Lời giới thiệu hoàn mỹ lại kéo không ít thù hận cho Lưu Tịnh Dung.
Nhìn ánh mắt mọi người biến chuyển từ kinh ngạc sang khinh thường, chắc đang nghĩ cô lợi dụng quan hệ để bước vào trường quân đội, Lưu Tịnh Dung hận tới nghiến răng nghiến lợi, tên cáo già Lý Kế Châu tốt nhất là giấu đuôi cho tốt đừng để cô bắt được nếu không đừng trách cô độc ác. Dù trong lòng nghĩ thế nào, Lưu Tịnh Dung đã học được cách che giấu cảm xúc, trấn định khóe môi khẽ nhếch.
Sáng hôm sau, Lưu Tịnh Dung đúng hẹn đến cổng trường đón Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo, vừa tới cổng đã thấy họ đang đứng với Thẩm Văn Đào, dường như đang nói gì đó nên lên tiếng gọi họ. Thẩm Văn Đào vốn là muốn dẫn Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo đến phòng hiệu trưởng trình diện nhưng họ lại nói đang đợi người, định hỏi thì lại nghe thanh âm có người gọi:
- Tiêu Hàm, Bảo Bảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay người lại phát hiện người tới là học viên mới tới Lưu Tịnh Dung, anh và cô đều có cha có chức quyền nên anh không như mọi người, anh không hề nghĩ cô dựa vào quan hệ để có thể gia nhập đội chiến sĩ tinh anh. Tuy nhiên anh lại kinh ngạc bọn họ hình như quen biết, ánh mắt nghi hoặc dừng trên người của Lưu Tịnh Dung.
Bây giờ không có thời gian cũng không cần thiết giải thích, Lưu Tịnh Dung làm lơ ánh mắt đó, hướng về phía Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo mỉm cười hỏi:
- Hai người tới lâu chưa? Còn bá mẫu sắp xếp thế nào?
Tiêu Hàm mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi, còn Tiền Bảo Bảo hưng phấn đáp:
- Tiêu Hàm đã sắp xếp cho mẹ nằm ở bệnh viện, yên tâm đi – Thấy cả Tiêu Hàm và Lưu Tịnh Dung đều quan tâm mẹ cô như vậy, lòng của Tiền Bảo Bảo có dòng nước ấm chảy qua, chuyến đi này gặp được hai người bạn này là phúc phận của cô.
Đứng trước cổng trường nói chuyện không tiện, Tiêu Hàm bảo:
- Chúng ta đi trình diện trước đi, còn nhiều thời gian nói chuyện mà – Rồi quay sang Thẩm Văn Đào khách sáo nói – Anh Thẩm, chúng tôi đi chung với Tịnh Dung là được, cảm ơn anh có lòng.
Thẩm Văn Đào cũng thức thời rời đi trước, dù không đi cùng Thẩm Văn Đào nhưng họ vẫn gặp phải Hạng Hạo, nhìn Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo châm chọc khắc khẩu với nhau, lại thấy gương mặt chẳng kìm nén thất vọng của Tiêu Hàm, Lưu Tịnh Dung thật muốn thở dài vỗ trán cảm thán ánh sáng của nội dung phim quá lớn. Dựa vào Lưu Quốc Hùng đã lên tiếng chào hỏi trước nên Lý Kế Châu đành nhận Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo dù không muốn. Nói thế nào đi nữa, Tiêu Hàm đứng về phía Hạng gia, Tiền Bảo Bảo xem như là người của Lưu gia vào trường quân đội chắc có mục đích nên chỉ tạm thời nhận bọn họ chờ đợi thử thách. Vừa bước ra khỏi khu văn phòng, Tiền Bảo Bảo đã không nhịn được thắc mắc:
- Tịnh Dung, xem ra cha cô rất có mặt mũi, thế sao cô không làm trợ giáo mà lại làm học viên?
- Đừng nói nữa, cô không biết đó thôi tôi đã từng bị bắt cóc nên cha tôi lúc nào cũng muốn tôi rèn luyện thêm, ông ấy nói làm giáo viên quá nhàn nhã. Hơn nữa tôi cũng cảm thấy đội chiến sĩ tinh anh có sự khiêu chiến – Lời giải thích mà Lưu Tịnh Dung đã chuẩn bị từ lâu, không muốn bọn họ nghiên cứu quá sâu, cô vội chuyển chủ đề - Không nói mấy chuyện này, Tiêu giáo quan, Tiền trợ giáo, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn.
Tiền Bảo Bảo giả vờ tức giận kêu lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lưu Tịnh Dung, cô dám đùa giỡn chúng tôi. Tiêu Hàm chúng ta cùng lên cho cô ấy biết tay.
Dứt lời, Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm cùng nhào tới chọc lét Lưu Tịnh Dung, cô vừa né tránh vừa luôn miệng xin tha. Họ đùa giỡn, tiếng cười vang vọng khắp sân trường, bất ngờ Lưu Tịnh Dung vô ý đụng phải một người đứng phía sau. Giật mình quay phắt người lại phát hiện là Chủ nhiệm giáo vụ Tạ Thiên Kiều, cô nhanh chóng thu lại nụ cười nghiêm chỉnh trở lại, mở miệng xin lỗi. Tuy cô đã biết trong phim Tạ Thiên Kiều là một người ngoài lạnh trong nóng còn rất đáng yêu trong tình cảm với Tô Duệ nhưng nhìn gương mặt lạnh như tiền của Tạ Thiên Kiều, cô vẫn hơi ớn lạnh.
- Đây là chủ nhiệm giáo vụ Tạ Thiên Kiều, còn đây là giáo quan tâm lý học Tiêu Hàm và trợ giáo Tiền Bảo Bảo mới đến – Lưu Tịnh Dung mở miệng giới thiệu bọn họ để che giấu lúng túng.
- Tạ chủ nhiệm, xin chào cô – Tiêu Hàm chào hỏi.
- Tạ chủ nhiệm, sau này xin cô giúp đỡ - Tiền Bảo Bảo tiếp lời.
Tạ Thiên Kiều lạnh lùng gật đầu một cái xem như chào hỏi rồi lại quay sang Lưu Tịnh Dung nghiêm khắc hỏi:
- Tiết học thể năng sắp bắt đầu rồi sao cô còn ở đây?
Lưu Tịnh Dung giật mình, xem đồng hồ phát hiện thời gian đúng là sắp trễ, vội đáp:
- Dạ, tôi lập tức đi ngay. Tạ chủ nhiệm, bọn họ nhờ cậy cô – Nháy nháy mắt bảo gặp lại sau với hai người kia rồi quay người chạy đi.
Câu chuyện đã bắt đầu, cô đã thay đổi được một việc Tiêu Hàm đã an toàn bước chân vào trường quân đội, liệu những sự việc khác có đổi thay?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro