Chương 8
Như Quỳnh
2024-08-22 22:43:33
Lúc họ đang nói chuyện bỗng có một cô gái mặc một bộ âu phục hiện đại, gương mặt phúng phính như trẻ con, chạy tới trước mặt của Hạng Hạo vui mừng kêu:
- Anh Hạng Hạo.
Hạng Hạo cố rút tay ra, phiền chán bảo:
- Thẩm Văn Đào, quản em gái của anh đi, sao vào được đây?
- Với khả năng của em vào đây có khó gì – Người đó hếch mũi trả lời.
Thẩm Văn Đào không hề khách khí chọc thủng lời nói dối ấy:
- Khả năng của em, một là khóc, hai là phá, ba là treo cổ.
Người đó quay phắt lại trừng mắt nhìn Thẩm Văn Đào phản bác:
- Anh, anh nói gì vậy, là tình yêu đích thực đã đưa em tới đây. Em… - Bất chợt phát hiện cái gì đó, cô kêu lên – A. Là chị. Thật sự là chị. Em tìm chị rất lâu rồi.
Qua cuộc đối thoại của bọn họ, Lưu Tịnh Dung đoán chắc hẳn đây là em gái duy nhất của Thẩm Văn Đào – Thẩm Văn Vũ. Khi xem phim “Vẫn cứ thích em”, cô luôn yêu thích nhân vật Thẩm Văn Vũ này, yêu thích sự trong sáng tinh nghịch của cô – thứ mà cô lẫn Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo đều không có, yêu thích sự thẳng thắn trong tình cảm của cô, yêu là phải biểu đạt, đặc biệt cô càng thích cuộc tình dễ thương của cô và Đỗ Phong. Trong lúc cô còn đang thất thần thì Thẩm Văn Vũ đã nhào tới nắm lấy tay của cô, nhiệt tình của Thẩm Văn Vũ làm cho cô giật mình khó hiểu hỏi:
- Cô Thẩm, tôi không hiểu cô đang nói gì?
- Chị quên rồi sao? Mấy ngày trước, ở bến xe lửa chị đã từng cứu em – Thẩm Văn Vũ nhắc nhở.
Lúc này, Lưu Tịnh Dung mới chợt nhớ tới cái hôm từ Dương thành trở về trong lúc né tránh đám đông muốn về cho nhanh, đúng là cô đã từng tốt bụng đỡ một cô gái nhưng do quá vội nên cô không để ý gương mặt của người đó, hình như đúng là Thẩm Văn Vũ, giờ à lên một tiếng, Lưu Tịnh Dung khoát khoát tay nói:
- Chỉ là tiện tay đỡ một chút sao gọi là cứu chứ, cô Thẩm đừng để trong lòng.
- Chuyện nhỏ gì chứ, nếu chị không kịp đỡ em sẽ bị chen lấn bị ngã bị dẫm đạp hủy dung chứ chẳng chơi. Chị đừng gọi em là cô Thẩm nữa, gọi em là Văn Vũ là được rồi, em gọi chị là gì thì được? – Thẩm Văn Vũ thân thiết nói.
- Cô Thẩm… - Bị Thẩm Văn Vũ phồng má trừng mắt giận dỗi, Lưu Tịnh Dung vội chuyển lời – Văn Vũ, tên của tôi là Lưu Tịnh Dung, cô có thể gọi tôi Tịnh Dung.
Nghe vậy, Thẩm Văn Vũ nở nụ cười sáng lạn nói:
- Được, em sẽ gọi là chị Tịnh Dung nha, em… - Chưa nói hết câu thì đã bị một tiếng gọi cắt ngang:
- Thẩm Văn Vũ.
- Ai vậy chứ? – Thẩm Văn Vũ quay người lại thấy một người lạ mặt, thắc mắc.
- Tạ Thiên Kiều – Hạng Hạo trả lời, trong thanh âm chẳng che giấu được sự vui sướng khi người gặp họa nhưng Thẩm Văn Vũ không nhận ra, ngây thơ hỏi tiếp:
- Tạ Thiên Kiều là ai?
Thẩm Văn Đào không đáp mà đẩy cô về hướng đó nói:
- Em đi là biết thôi.
Tuy khó hiểu nhưng Thẩm Văn Vũ vẫn đi, trước đó còn không quên quay đầu nói với Lưu Tịnh Dung:
- Chị Tịnh Dung, sau này em tìm chị nói chuyện nha – Đợi Lưu Tịnh Dung mỉm cười gật đầu, cô mới chịu đi.
Tối hôm đó, Lưu Tịnh Dung tìm cơ hội lẻn ra ngoài đến căn cư bí mật của Hội cứu quốc, cô muốn xem hành động của tổ chức có thành công không. Lúc đến, Trần Nam dùng nhiều cách mà tên cướp cũng chẳng khai gì. Thấy một vật quen thuộc, Lưu Tịnh Dung lên tiếng:
- Nè, năm nay chắc anh bị sao thái tuế chiếu, mẹ anh sợ anh có chuyện nên mới thắt vòng tay đỏ cho anh. Tôi chắc là tình cảm mẹ con anh rất tốt, nếu lỡ anh xảy ra chuyện gì mẹ anh sẽ rất buồn đó, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Với lại Lý gia sau khi biết anh rơi vào tay chúng tôi sẽ tha cho mẹ con anh sao. Nếu giờ anh nói ra nhà anh ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức hành động, có lẽ sẽ kịp cứu mẹ anh.
Vừa đe dọa, vừa sử dụng đòn tình cảm, tên đó quả nhiên khai ra Lý gia, còn thu hoạch được một số tin tức hữu dụng. Trước khi giải quyết chuyện mẹ con tên đó, Hoài Phong còn dựng thẳng ngón tay khen ngợi Lưu Tịnh Dung.
Hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo chính thức trở thành giáo quan và trợ giáo của trường quân đội, hai người kết hợp rất ăn ý, Tiêu Hàm nói lý thuyết, Tiền Bảo Bảo biểu diễn thực tiễn. Trong thời gian đó, Lưu Tịnh Dung bình thản nhìn mọi chuyện diễn ra như trong phim, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo cãi nhau inh ỏi, một cặp đôi oan gia hoan hỉ bởi mấy chuyện tình cảm này cô không biết làm sao xen vào nên cứ để mọi thứ tự nhiên vậy.
Hôm nay cơn mưa bất chợt đến, Lưu Tịnh Dung đang từ phòng học quay trở về phòng, cô vốn định chạy nhanh về phòng, bỗng cô không cảm thấy đỉnh đầu có nước rơi xuống nữa, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy trên đầu cô được một chiếc áo khoác quân đội che chắn. Cô quay người nhìn sang liền đối diện với ánh mắt quan tâm của Thẩm Văn Đào, hắn đang dùng áo khoác quân đội che mưa cho cô, Lưu Tịnh Dung mở miệng:
- Không cần đâu, chỉ chút mưa ngâu, ta chạy nhanh về kí túc xá là được, không cần phiền phức vậy đâu.
- Đâu có gì phiền phức, đừng để ướt kẻo bị cảm lạnh đó – Thẩm Văn Đào quan tâm nói.
Lưu Tịnh Dung cũng không từ chối nữa, hai bước nhập một nhanh chóng quay về kí túc xá nhưng được nửa đường, bỗng cô nghe được tiếng chó kêu, âm thanh nhỏ xíu như có như không, Lưu Tịnh Dung nhìn quanh một hồi mới xác định vị trí của một con chó nhỏ nằm ở một bên. Cô bước nhanh đến ôm lấy con chó, nhẹ sờ đầu của nó, nó đã bị ướt sủng, cô thật sự lo lắng nếu tiếp tục ở dưới con mưa nó sẽ bị rét lạnh. Cô nhìn quanh vẫn không tìm ra chỗ để con chó trú mưa, lại không thể đưa nó về kí túc xá, mím môi cô quyết định tự bản thân dựng cho nó một ngôi nhà nhỏ bằng những nhánh cây. Đặt nó một bên, Lưu Tịnh Dung từ trên người lấy ra thanh dao găm, cắt vài nhánh cây dựng thành căn nhà. Hành động của Lưu Tịnh Dung khiến cho Thẩm Văn Đào khó hiểu hỏi:
- Tịnh Dung, cô đang làm gì vậy?
- Làm nhà cho chú chó nhỏ - Không nhìn Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung vẫn chăm chú việc làm trên tay trả lời.
Thẩm Văn Đào không tiếp tục nói nữa đứng một bên dùng áo che mưa trên đỉnh đầu của Lưu Tịnh Dung. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Tịnh Dung vô tình cắt phải tay mình, Thẩm Văn Đào nhíu mi cầm lấy tay của cô nói:
- Để tôi làm cho.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn xác định hắn là thật tâm muốn giúp đỡ cho cô, vậy thì cô cũng thoải mái bớt việc đưa thanh dao găm trong tay cho Thẩm Văn Đào. Đứng một bên quan sát hắn làm, dùng chiếc áo che trên đỉnh đầu của cả hai, nhìn hắn dựng căn nhà nhỏ, dùng rơm lợp ngói khá đơn sơ, đặt con chó nhỏ vào bên trong.
- Hôm nay không có đủ nguyên vật liệu, mày ở tạm đây đi, hôm khác bọn tao sẽ dựng cho mày căn nhà đẹp hơn. Chúng ta đã gặp được nhau thì đó chính là duyên phận – Thẩm Văn Đào nói.
Nghe được mấy lời này, Lưu Tịnh Dung không nhịn được bật cười, cảm thán:
- Không ngờ con người của anh bình thường rất nghiêm túc mà cũng có lúc ấm áp như vậy.
Thẩm Văn Đào quay sang nhìn Lưu Tịnh Dung, bởi vì che mưa cùng một chiếc áo lại đang chăm chú quan sát con chó nhỏ nên không biết khi nào hai người cách khá gần, Thẩm Văn Đào vừa quay sang, hai người mắt đôi mắt, hình ảnh của đối phương đong đầy ánh mắt, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển giữa cả hai. Được một lúc mà tưởng chừng rất lâu, Lưu Tịnh Dung ngượng ngùng khẽ nghiêng đầu né tránh, Thẩm Văn Đào cũng nghiêng đầu nhìn lại vào trong căn nhà nhỏ, ngập ngừng nói:
- Vậy sao? Tôi nghiêm túc lắm sao? Sau này tôi sẽ bớt nghiêm túc lại.
Lưu Tịnh Dung tất nhiên gật đầu đồng ý.
- Nè, hay chúng ta đặt tên cho nó đi – Thẩm Văn Đào đề nghị.
- Đặt tên? Chúng ta gặp nó trong ngày mưa, hay chúng ta gọi nó là Tiểu Vũ đi – Lưu Tịnh Dung trầm ngâm suy nghĩ rồi mở miệng.
Thẩm Văn Đào mỉm cười đồng ý:
- Được, gọi Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, mày phải ngoan đó.
- Anh Hạng Hạo.
Hạng Hạo cố rút tay ra, phiền chán bảo:
- Thẩm Văn Đào, quản em gái của anh đi, sao vào được đây?
- Với khả năng của em vào đây có khó gì – Người đó hếch mũi trả lời.
Thẩm Văn Đào không hề khách khí chọc thủng lời nói dối ấy:
- Khả năng của em, một là khóc, hai là phá, ba là treo cổ.
Người đó quay phắt lại trừng mắt nhìn Thẩm Văn Đào phản bác:
- Anh, anh nói gì vậy, là tình yêu đích thực đã đưa em tới đây. Em… - Bất chợt phát hiện cái gì đó, cô kêu lên – A. Là chị. Thật sự là chị. Em tìm chị rất lâu rồi.
Qua cuộc đối thoại của bọn họ, Lưu Tịnh Dung đoán chắc hẳn đây là em gái duy nhất của Thẩm Văn Đào – Thẩm Văn Vũ. Khi xem phim “Vẫn cứ thích em”, cô luôn yêu thích nhân vật Thẩm Văn Vũ này, yêu thích sự trong sáng tinh nghịch của cô – thứ mà cô lẫn Tiêu Hàm, Tiền Bảo Bảo đều không có, yêu thích sự thẳng thắn trong tình cảm của cô, yêu là phải biểu đạt, đặc biệt cô càng thích cuộc tình dễ thương của cô và Đỗ Phong. Trong lúc cô còn đang thất thần thì Thẩm Văn Vũ đã nhào tới nắm lấy tay của cô, nhiệt tình của Thẩm Văn Vũ làm cho cô giật mình khó hiểu hỏi:
- Cô Thẩm, tôi không hiểu cô đang nói gì?
- Chị quên rồi sao? Mấy ngày trước, ở bến xe lửa chị đã từng cứu em – Thẩm Văn Vũ nhắc nhở.
Lúc này, Lưu Tịnh Dung mới chợt nhớ tới cái hôm từ Dương thành trở về trong lúc né tránh đám đông muốn về cho nhanh, đúng là cô đã từng tốt bụng đỡ một cô gái nhưng do quá vội nên cô không để ý gương mặt của người đó, hình như đúng là Thẩm Văn Vũ, giờ à lên một tiếng, Lưu Tịnh Dung khoát khoát tay nói:
- Chỉ là tiện tay đỡ một chút sao gọi là cứu chứ, cô Thẩm đừng để trong lòng.
- Chuyện nhỏ gì chứ, nếu chị không kịp đỡ em sẽ bị chen lấn bị ngã bị dẫm đạp hủy dung chứ chẳng chơi. Chị đừng gọi em là cô Thẩm nữa, gọi em là Văn Vũ là được rồi, em gọi chị là gì thì được? – Thẩm Văn Vũ thân thiết nói.
- Cô Thẩm… - Bị Thẩm Văn Vũ phồng má trừng mắt giận dỗi, Lưu Tịnh Dung vội chuyển lời – Văn Vũ, tên của tôi là Lưu Tịnh Dung, cô có thể gọi tôi Tịnh Dung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Thẩm Văn Vũ nở nụ cười sáng lạn nói:
- Được, em sẽ gọi là chị Tịnh Dung nha, em… - Chưa nói hết câu thì đã bị một tiếng gọi cắt ngang:
- Thẩm Văn Vũ.
- Ai vậy chứ? – Thẩm Văn Vũ quay người lại thấy một người lạ mặt, thắc mắc.
- Tạ Thiên Kiều – Hạng Hạo trả lời, trong thanh âm chẳng che giấu được sự vui sướng khi người gặp họa nhưng Thẩm Văn Vũ không nhận ra, ngây thơ hỏi tiếp:
- Tạ Thiên Kiều là ai?
Thẩm Văn Đào không đáp mà đẩy cô về hướng đó nói:
- Em đi là biết thôi.
Tuy khó hiểu nhưng Thẩm Văn Vũ vẫn đi, trước đó còn không quên quay đầu nói với Lưu Tịnh Dung:
- Chị Tịnh Dung, sau này em tìm chị nói chuyện nha – Đợi Lưu Tịnh Dung mỉm cười gật đầu, cô mới chịu đi.
Tối hôm đó, Lưu Tịnh Dung tìm cơ hội lẻn ra ngoài đến căn cư bí mật của Hội cứu quốc, cô muốn xem hành động của tổ chức có thành công không. Lúc đến, Trần Nam dùng nhiều cách mà tên cướp cũng chẳng khai gì. Thấy một vật quen thuộc, Lưu Tịnh Dung lên tiếng:
- Nè, năm nay chắc anh bị sao thái tuế chiếu, mẹ anh sợ anh có chuyện nên mới thắt vòng tay đỏ cho anh. Tôi chắc là tình cảm mẹ con anh rất tốt, nếu lỡ anh xảy ra chuyện gì mẹ anh sẽ rất buồn đó, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Với lại Lý gia sau khi biết anh rơi vào tay chúng tôi sẽ tha cho mẹ con anh sao. Nếu giờ anh nói ra nhà anh ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức hành động, có lẽ sẽ kịp cứu mẹ anh.
Vừa đe dọa, vừa sử dụng đòn tình cảm, tên đó quả nhiên khai ra Lý gia, còn thu hoạch được một số tin tức hữu dụng. Trước khi giải quyết chuyện mẹ con tên đó, Hoài Phong còn dựng thẳng ngón tay khen ngợi Lưu Tịnh Dung.
Hoàn thành nhiệm vụ, Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo chính thức trở thành giáo quan và trợ giáo của trường quân đội, hai người kết hợp rất ăn ý, Tiêu Hàm nói lý thuyết, Tiền Bảo Bảo biểu diễn thực tiễn. Trong thời gian đó, Lưu Tịnh Dung bình thản nhìn mọi chuyện diễn ra như trong phim, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo cãi nhau inh ỏi, một cặp đôi oan gia hoan hỉ bởi mấy chuyện tình cảm này cô không biết làm sao xen vào nên cứ để mọi thứ tự nhiên vậy.
Hôm nay cơn mưa bất chợt đến, Lưu Tịnh Dung đang từ phòng học quay trở về phòng, cô vốn định chạy nhanh về phòng, bỗng cô không cảm thấy đỉnh đầu có nước rơi xuống nữa, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thấy trên đầu cô được một chiếc áo khoác quân đội che chắn. Cô quay người nhìn sang liền đối diện với ánh mắt quan tâm của Thẩm Văn Đào, hắn đang dùng áo khoác quân đội che mưa cho cô, Lưu Tịnh Dung mở miệng:
- Không cần đâu, chỉ chút mưa ngâu, ta chạy nhanh về kí túc xá là được, không cần phiền phức vậy đâu.
- Đâu có gì phiền phức, đừng để ướt kẻo bị cảm lạnh đó – Thẩm Văn Đào quan tâm nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Tịnh Dung cũng không từ chối nữa, hai bước nhập một nhanh chóng quay về kí túc xá nhưng được nửa đường, bỗng cô nghe được tiếng chó kêu, âm thanh nhỏ xíu như có như không, Lưu Tịnh Dung nhìn quanh một hồi mới xác định vị trí của một con chó nhỏ nằm ở một bên. Cô bước nhanh đến ôm lấy con chó, nhẹ sờ đầu của nó, nó đã bị ướt sủng, cô thật sự lo lắng nếu tiếp tục ở dưới con mưa nó sẽ bị rét lạnh. Cô nhìn quanh vẫn không tìm ra chỗ để con chó trú mưa, lại không thể đưa nó về kí túc xá, mím môi cô quyết định tự bản thân dựng cho nó một ngôi nhà nhỏ bằng những nhánh cây. Đặt nó một bên, Lưu Tịnh Dung từ trên người lấy ra thanh dao găm, cắt vài nhánh cây dựng thành căn nhà. Hành động của Lưu Tịnh Dung khiến cho Thẩm Văn Đào khó hiểu hỏi:
- Tịnh Dung, cô đang làm gì vậy?
- Làm nhà cho chú chó nhỏ - Không nhìn Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung vẫn chăm chú việc làm trên tay trả lời.
Thẩm Văn Đào không tiếp tục nói nữa đứng một bên dùng áo che mưa trên đỉnh đầu của Lưu Tịnh Dung. Nhưng khi nhìn thấy Lưu Tịnh Dung vô tình cắt phải tay mình, Thẩm Văn Đào nhíu mi cầm lấy tay của cô nói:
- Để tôi làm cho.
Lưu Tịnh Dung nhìn hắn xác định hắn là thật tâm muốn giúp đỡ cho cô, vậy thì cô cũng thoải mái bớt việc đưa thanh dao găm trong tay cho Thẩm Văn Đào. Đứng một bên quan sát hắn làm, dùng chiếc áo che trên đỉnh đầu của cả hai, nhìn hắn dựng căn nhà nhỏ, dùng rơm lợp ngói khá đơn sơ, đặt con chó nhỏ vào bên trong.
- Hôm nay không có đủ nguyên vật liệu, mày ở tạm đây đi, hôm khác bọn tao sẽ dựng cho mày căn nhà đẹp hơn. Chúng ta đã gặp được nhau thì đó chính là duyên phận – Thẩm Văn Đào nói.
Nghe được mấy lời này, Lưu Tịnh Dung không nhịn được bật cười, cảm thán:
- Không ngờ con người của anh bình thường rất nghiêm túc mà cũng có lúc ấm áp như vậy.
Thẩm Văn Đào quay sang nhìn Lưu Tịnh Dung, bởi vì che mưa cùng một chiếc áo lại đang chăm chú quan sát con chó nhỏ nên không biết khi nào hai người cách khá gần, Thẩm Văn Đào vừa quay sang, hai người mắt đôi mắt, hình ảnh của đối phương đong đầy ánh mắt, dường như có thứ gì đó đang lưu chuyển giữa cả hai. Được một lúc mà tưởng chừng rất lâu, Lưu Tịnh Dung ngượng ngùng khẽ nghiêng đầu né tránh, Thẩm Văn Đào cũng nghiêng đầu nhìn lại vào trong căn nhà nhỏ, ngập ngừng nói:
- Vậy sao? Tôi nghiêm túc lắm sao? Sau này tôi sẽ bớt nghiêm túc lại.
Lưu Tịnh Dung tất nhiên gật đầu đồng ý.
- Nè, hay chúng ta đặt tên cho nó đi – Thẩm Văn Đào đề nghị.
- Đặt tên? Chúng ta gặp nó trong ngày mưa, hay chúng ta gọi nó là Tiểu Vũ đi – Lưu Tịnh Dung trầm ngâm suy nghĩ rồi mở miệng.
Thẩm Văn Đào mỉm cười đồng ý:
- Được, gọi Tiểu Vũ. Tiểu Vũ, mày phải ngoan đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro