Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Đêm mưa
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
Lương thực cứu trợ thiên tai biến thành vỏ ngũ cốc?
“Sao lại như vậy?”
Vốn dĩ Ngu Linh Tê tưởng huynh trưởng bị thương hoặc gặp phải thổ phỉ gì đó, nhưng không ngờ lại xảy ra vụ án lớn như vậy: “Trước khi xuất phát không kiểm tra sao?”
“Sao không kiểm được chứ?” Ngu Hoán Thần không ngốc, lúc xuất phát đã kiểm tra vài lần, lương thực cứu trợ không có gì bất thường. Vậy mà tới huyện Lạc Châu mới phát hiện lương thực cứu trợ đã âm thầm bị đổi rồi. Nhất định phía sau có người hãm hại vu oan!”
Nói đến đây, Ngu Tân Di nhìn em gái vẫn còn non nớt của mình, nghiêm túc nói: “Tuế Tuế, bệnh cũ của nương vẫn chưa khỏi, không chịu đả kích nổi đâu. Việc này tuyệt đối không được để nương biết, chỉ chúng ta...”
“Muội biết phải làm thế nào, tỷ tỷ. Nếu thực sự có người hãm hại vu oan, nhất định phải là cánh tay quyền lực trong triều mới có thể làm ra thủ đoạn như vậy. Mà tội tham ô lương thực của võ tướng là tội nặng sánh ngang với phản quốc, số lượng lớn như vậy, hẳn sẽ tịch thu nhà cửa.”
Ngu Linh Tê siết lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta không thể để lộ tin tức, cũng không thể báo tình hình thực tế cho Hoàng Thượng. Nếu không sẽ có người rắp tâm châm thêm ngòi, Hoàng Thượng tức giận, huynh trưởng chỉ có thể chịu tội tham ô.”
“Đúng là như thế.”
Thấy tâm tư em mình thông suốt, Ngu Tân Di trấn an một chút: “Tỷ bí mật trở về thông báo với muội, bây giờ phải về cung làm nhiệm vụ. Muội ở nhà chăm sóc mẹ cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Muội biết rồi.”
Tiễn Ngu Tân Di đi, còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Ngu phu nhân đẩy cửa bước vào, lo lắng nói: “Tuế Tuế, lúc nãy tỷ tỷ con vội vã như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngu Linh Tê chỉnh đốn lại thần sắc, vội đứng dậy cười nói: “Không có gì, tỷ ấy quên một vài thứ nên quay về lấy thôi.”
Ánh mắt nàng sáng loáng, giả vờ như bình thường bước tới đã Ngu phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Trời sắp mưa rồi, nương không chịu được gió, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Con xoa vai cho nương nhé?”
Ngu phu nhân nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Được, nếu tỷ tỷ chu đáo bằng một nửa của con, nương cũng thấy đủ rồi.”
Ngu Linh Tê mím môi cười, nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Mây đen kéo tới, cơn mưa đang đến.
Giờ Dậu, tôi tớ dùng cán dài treo đèn lồng lên, Ngu Linh Tê cùng mẹ ăn tối rồi nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân của Ngu Tân Di truyền đến từ ngoài cửa.
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, hỏi: “Thế nào rồi?”
Sắc mặt Ngu Tân Di còn nghiêm trọng hơn so với ban sáng, cởi áo choàng ướt sũng mưa xuống, lắc lắc đầu.
Tâm tư Ngu Linh Tê cũng ướt sũng như bị ngâm trong nước mưa, lành lạnh, chìm sâu xuống.
“Cha đâu?” Nàng hỏi.
Đó là bầu trời của Ngu Linh Tê, chỉ cần cha còn ở đó, nhà họ Ngu sẽ không sụp đổ.
Ngu Tân Di nói: “Cha cáo bệnh, đã vội vã chạy tới Lạc Châu ổn định tình hình.”
Ngu Linh Tê có một tia hy vọng: “Miễn là kịp bổ sung chỗ lương thực cứu trợ thiếu hụt trước khi triều đình phát hiện thì chắc sẽ không có việc nữa.”
“Không kịp rồi, Tuế Tuế.”
Ngu Tân Di hít sâu một hơi, nói ra tình hình đáng lo lắng nhất: “Triều đình lấy lý do thương cho dân chúng, đã cử đôn đốc sứ ngày đêm chạy tới bốn huyện Lạc Châu. Muộn nhất là trưa mai, nếu không có được ba mươi vạn thạch [1] lương thực, cả cha và Ngu Hoán Thần đều sẽ mất mạng.”
[1] Thạch: Một thạch bằng 100 lít.
Hơi thở Ngu Linh Tê cứng đờ.
Hoàng Thương cũng đâu biết lượng thực cứu trợ xảy ra vấn đề, sao phải gấp rút phái đôn đốc sứ đi như thế?
Chẳng lẽ có người cố tình đổ dầu vào lửa, muốn đưa nhà họ Ngu vào chỗ chết?
“Tỷ tỷ, đôn đốc sứ là vị đại nhân nào kiêm nhiệm?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ngu Tân Di vội vã trở về nhà cũng bởi vừa được nghe được tin tức đôn đốc sứ rời kinh, lập tức nói: “Là Hộ Bộ thị lang Vương Lệnh Thanh.”
Vương Lệnh Thanh...
Cái tên này vô cùng quen tai, hình như đã từng nghe qua.
Nhớ tới điều gì đó, Ngu Linh Tê chợt ngước mắt, thấp giọng nói: “Tỷ, hắn là người của Thái Tử.”
Ngu Tân Di kinh ngạc: “Tuế Tuế, sao muội biết?”
Xưa nay Vương Lệnh Thanh là lão cá chạch, khôn khéo đưa đẩy. Ngay cả Ngu Tân Di thường làm nhiệm vụ trong cung cũng không biết hắn thuộc đảng phái nào. Làm thế nào mà em gái chỉ ở trong khuê phòng của mình lại biết chắc chắn hắn là người của Thái Tử?
Ngu Linh Tê ý thức được mình đã lở miệng, nhưng trước mắt không thể quan tâm nhiều đến thế.
Nàng nhớ rõ kiếp trước mới vào Vương phủ không lâu, có người đã dâng cho Ninh Ân trân bảo mỹ nhân.
Ninh Ân chống gậy, lướt qua người mặc áo đỏ đang quỳ rạp dưới đất, lạnh lùng nói: “Vương Lệnh Thanh, bản vương không cần tên đầy tớ thờ hai chủ ở cạnh mình.”
Người mặc áo đỏ lập tức quỳ gối đuổi theo bước chân Ninh Ân, nịnh nọt nói: “Trước kia vi thần có mắt không tròng, mới theo Thái… Ồ không, tiền Thái tử. Bây giờ bỏ tà theo chính nghĩa, nguyện vì Vương gia máu chảy đầu rơi!”
“Ồ?” Ninh Ân liếc nhìn hắn, tiếp đó híp mắt, cười nhẹ.
Ngu Linh Tê nhớ rõ cái tên này như vậy bởi vì ngày đó Ninh Ân đã thật sự thành toàn cho câu nói “Máu chảy đầu rơi.” Của hắn.
Ninh Ân sai người xẻ não và gan Vương Lệnh Thanh ra, băm nhỏ cho chó ăn.
“Nói chung là muội đã từng nghe cha và huynh trưởng nói qua...”
Ngu Linh Tê bịa bừa một lý do, nói tránh đi: “Tỷ, bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này.”
“Cũng đúng, muội đánh thức tỷ rồi.”
Ngu Tân Di phân tích: “Cha không phụ thuộc vào phía đảng Đông cung, sớm đã trở thành cái gai cắm trong mắt Thái Tử, huống chi còn liên tiếp từ chối hôn sự, hắn ta muốn mượn chuyện này chèn ép thâu tóm nhà họ Ngu, cũng không phải không có khả năng.”
Mọi nghi hoặc đã được giải quyết dễ dàng.
Trước trưa mai, hoặc là chết, hoặc là khuất phục.
Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di cắn răng, siết chặt tay nói: “Đê tiện!”
“Tỷ, tỷ đừng vội, giấu mẹ trước đã.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lát, quả quyết nói: “Vẫn còn thời gian, muội đến Tiết phủ một chuyến.”
Đẩy cửa ra, gió mưa ập liền ập vào, trời đất nhuốm màu tối đen.
Sau hẻm, cánh của con chim ưng xám bay lướt qua bầu trời rồi biến mất trong màn mưa dày đặc.
Trong phòng, Ninh Ân cởi nón trúc ngồi xuống, dựa vào ánh sáng mờ ảo, soi mật thư trong tay.
Từng dòng chữ nhỏ xíu viết theo lối Tiểu Khải ghi tình hình gần đây của kinh thành và bốn huyện Lạc Châu.
Hắn nở nụ cười mỉa mai, quả nhiên giống như hắn đoán: Ninh Đàn ngốc nghếch kia vẫn không kìm được mà xuống tay với Ngu Hoán Thần.
Ba mươi vạn thạch lương thực bị cất giấu kia cũng đủ nuôi một đội quân.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Trong triều càng hỗn loạn càng thuận tiện cho hắn hành sự. Còn nhân vật bị cuốn vào sẽ là ai, bao nhiêu người sẽ chết...
Ninh Ân đặt mật thư lên gọi đèn dầu đang cháy, nhìn ánh lửa nhảy nhót, hờ hững nghĩ: Xùy, ai để tâm chứ?
Ngoại trừ đôi mắt sáng như nước mùa thu kia, tất cả sinh linh trong mắt hắn đều mờ mịt, đều là con sâu cái kiến.
Từ cửa hông truyền đến tiếng xe ngựa.
Ninh Ân đứng dậy, theo khe cửa nhìn vào sân đình, đúng lúc nhìn thấy thị tỳ vội vàng cầm ô, che cho Ngu Linh Tê đang vác khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng đi ra khỏi cửa hông.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào truyền đến tiếng ngựa hí vang, sau đó là tiếng bánh xe đi xa, hồi lâu sau Ngu Linh Tê vẫn không trở lại.
Vẻ thoải mái và nhàn nhã trong mắt Ninh Ân mờ đi, bóng người mờ mịt trở nên u ám.
Hắn hờ hững dựa vào cánh cửa, không hiểu sao có chút không vui: "Muộn như vậy rồi, đi tìm ai chứ?"
Ngu Linh Tê đi yết kiến Tiết hữu tướng.
Vị tổ phụ này của Tiết Sầm là hữu tướng đứng đầu quan văn, có địa vị vô cùng quan trọng trong triều. Lúc này ông là người duy nhất Ngu Linh Tê có thể nghĩ đến, là hy vọng cuối cùng.
Ngày mưa nên trời cũng sớm sập tối, màn đêm buông xuống, trên đường rất ít người.
Chỉ trong một khắc, xe ngựa của Ngu Linh Tê đã ngừng trước cửa Tiết phủ.
Bước ra mở cửa chính là quản gia Tiết phủ, nghe được mục đích khi đến của Ngu Linh Tê thì khó xử cười nói: “Nhị cô nương không may rồi, hai vị đại nhân vẫn đang bầu bạn thánh giá trong cung, vẫn chưa về phủ.”
Tiết hữu tướng không có nhà, tia hy vọng vừa nhen nhóm của Ngu Linh Tê đã tắt hơn nửa.
Sau khi suy nghĩ thêm một hồi, nàng lại nói: “Còn Tiết Nhị Lang có ở đây không?”
“Việc này… Nhị Lang cũng không ở đây.”
Quản gia xin lỗi nàng: “Nhị cô nương có việc gì quan trọng, nếu không ngại thì cứ nói với ta, đợi mấy vị chủ nhân trở về, ta sẽ bẩm báo thay.”
Không kịp rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Không cần, cảm ơn.”
Ngu Linh Tê nói câu “làm phiền rồi”, ngay sau đó xoay người lên xe ngựa, chạy về cùng Ngu Tân Di bàn kế sách khác.
Nàng không thể trơ mắt nhìn cha và huynh trường rơi vào bẫy của cuộc tranh chấp đảng phái mà không làm gì được.
Ai ngờ trở về phủ thì lại nghe thị vệ nói Ngu Tân Di vừa mới ra ngoài.
Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy có điềm báo, lau nước mưa trên người một cách qua loa, hỏi: "Tỷ ấy đi đâu vậy?"
“Thuộc hạ cũng không biết.”
Thị vệ nói: “Nhưng, đại tiểu thư mặc quan bào của bách kỵ ty ra khỏi phủ.”
Quan bào?
Đã muộn thế này, tỷ không có phiên trực cũng không có khả năng vào cung gặp vua, thế thì mặc quan phục làm gì?
Nghĩ đến sự tức giận và nôn nóng của chị mình khi nói về Thái Tử hôm nay, Ngu Linh Tê cảm thấy được một đòn cảnh cáo: Tỷ sẽ không trực tiếp đến gặp Thái Tử để cầu xin đấy chứ?
“Tỷ ra ngoài bao lâu rồi?” Hô hấp nàng run rẩy.
Thị vệ đáp: “Mới vừa đi, thời gian chưa đến một chén trà.”
Quá bồng bột rồi!
Thái Tử giăng bẫy chính vì muốn nhà họ Ngu khuất phục, lúc này tỷ đến Đông cung không khác gì dê vào miệng cọp. Với tính tình, thủ đoạn của Thái Tử thì làm sao tỷ có thể toàn vẹn mà lui?
Không ai biết được Thái Tử sẽ làm ra chuyện gì, Ngu Linh Tê càng nghĩ lòng càng lạnh giá.
Sống lại đã lâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy khủng hoảng như vậy. Cha và huynh trưởng đã rơi vào cảnh khốn cùng, nhất định tỷ không thể xảy ra chuyện nữa!
Trước mắt người duy nhất có thể ngăn chặn Thái Tử chỉ có hai vị trong cung. Nhưng người thường vốn dĩ không có cách nào vào cung, phải tìm người trong hoàng tộc hỗ trợ.
Ngu Linh Tê nhướng mắt, sai người mang bội đao của Ngu Tân Di ra.
Nàng cầm lấy vỏ đao đưa cho thị vệ, nghiêm nghị nói: "Hãy cầm thanh đao của tỷ đến phủ quận vương Nam Dương một chuyến. Nói với tiểu quận vương, Ngu Tân Di bị nhốt trong Đông cung, nguy hiểm tính mạng, xin hắn ta hãy vì tỷ ấy từng liều mình cứu hắn ta một lần mà mau mau vào cung cứu giúp! Đi!”
Thị vệ khiếp sợ nhìn ánh mắt trầm tĩnh của nàng, không dám chậm trễ, hai tay vội nhận lấy bội đao, xoay người giục ngựa mà đi.
Nhưng Thái Tử nhất định sẽ không để Ninh Tử Trạc vào Đông Cung gây chuyện, nếu muốn cứu tỷ, Ninh Tử Trạc chỉ cần vào cung mời Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu đến.
Không kịp nữa rồi.
Nghĩ cách níu kéo Thái Tử, câu giờ cho tỷ.
Nghĩ đến đây, lòng Ngu Linh Tê chùng xuống, dặn dò Hồ Đào: “Chuẩn bị ngựa đến Đông cung.”
Đêm mưa tầm tã, xe ngựa chạy nhanh dọc theo phố Vĩnh Hưng.
Vì quá xóc nảy, cốc trà và hoa quả trên bàn đều lăn xuống, Ngu Linh Tê bất động, vén váy ngồi ngay ngắn. Lòng bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt một cây trâm có đầu được mài nhọn hoắc.
Nàng rất tỉnh táo, Thái Tử là người cao quý sẽ kế thừa ngôi vị, nếu nàng đâm Thái Tử bị thương sẽ chỉ làm nhà họ Ngu lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Cho nên cây trâm này không phải chuẩn bị cho Ninh Đàn, mà là cho bản thân nàng.
Ngu Linh Tê biết, Ninh Đàn hứng thú với nàng hơn với tỷ, đây là cơ hội duy nhất cho nàng kéo dài thời gian, đổi lấy Ngu Tân Di.
Nếu Ninh Tử Trạc không mang cứu binh tới, vậy nàng chỉ có thể...
“Ai đó?”
Người lái xe ngựa kinh ngạc, vội vàng kép dây cương “Huu” một tiếng.
Xe ngựa dừng lại đột ngột, Ngu Linh Tê bị lực quán tính cực lớn đẩy về phía trước, nàng vội bám lấy thành xe, đồ vật bên trong lăn lông lốc đầy đất.
Chân nến trên bàn rơi xuống, xung quanh tối om. Một lúc lâu sau, Ngu Linh Tê mới tìm lại được hơi thở của mình, từ từ thở ra luồng khí đang đóng chặt trong lồng ngực.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi.
Trừ tiếng mưa ào ào, ngoài xe không có chút động tĩnh nào khác.
Ngu Linh Tê sờ được trâm cài tóc rơi trên mặt đất, nắm chặt trước ngực phòng thân, hít một hơi sâu, lấy đủ dũng khí xốc rèm xe lên.
Lập tức ngạc nhiên.
Chỉ thấy ánh đèn lồng trước xe mờ ảo, tỏa ánh sáng lập lòe trong đêm mưa.
Sắc mưa trở nên vàng rực dưới ánh đèn, người đánh xe ngựa lăn xuống bên đường bất tỉnh. Mà bên cạnh người đánh xe ngựa là một thiếu niên mặc áo đen quen thuộc đang đứng.
Ninh Ân túm chặt dây cương bằng một tay, quấn quanh cánh tay kéo mạnh, thực sự chỉ dùng sức lực bản thân dừng con ngựa đang phi nhanh lại!
“Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc trong đêm mưa của Ninh Ân, bỗng nhiên tức giận: “Ngươi điên rồi!”
Ngựa chạy nhanh như vậy, chỉ cần sơ ý là sẽ bị đạp đến thịt nát xương tan.
Sao hắn dám!
“Tiểu thư mới là kẻ điên rồi!” Ninh Ân ném cương ngựa xuống, quay mặt lại.
Lúc này Ngu Linh Tê mới phát hiện sắc mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, nước mưa chảy qua khuôn mặt trắng lạnh của hắn, lại theo chóp mũi chảy xuống cằm.
“Tiểu thư định đi đâu? Đông cung?”
Đôi mắt đen của hắn dường như đã dập tắt cái lạnh, lại như cuồn cuộn dung nham, nở nụ cười gằn không trọn vẹn: “Nàng biết đến đó đồng nghĩa với gì không?”
Ngu Linh Tê nhìn thẳng hắn hồi lâu, trong mắt cũng bắt đầu gợn sóng: “Biết.”
Nhưng nàng không thể nghĩ được cách tốt hơn.
Ngu Linh Tê nắm chặt trâm vàng, nhẹ giọng nói: “Vệ Thất, ta không sợ.”
Nhưng hắn sợ.
Môi Ninh Ân giật giật, tiếng mưa rơi ồn ào, Ngu Linh Tê không nghe rõ hắn nói gì.
“Cái gì?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Ta nói,”
Thân thể Ninh Ân bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo của màn đêm, nghiêng người sát lại nhìn, nói từng chữ từng chữ: “Bây giờ tiểu thư, lập tức, trở về cho ta!”
“Sao lại như vậy?”
Vốn dĩ Ngu Linh Tê tưởng huynh trưởng bị thương hoặc gặp phải thổ phỉ gì đó, nhưng không ngờ lại xảy ra vụ án lớn như vậy: “Trước khi xuất phát không kiểm tra sao?”
“Sao không kiểm được chứ?” Ngu Hoán Thần không ngốc, lúc xuất phát đã kiểm tra vài lần, lương thực cứu trợ không có gì bất thường. Vậy mà tới huyện Lạc Châu mới phát hiện lương thực cứu trợ đã âm thầm bị đổi rồi. Nhất định phía sau có người hãm hại vu oan!”
Nói đến đây, Ngu Tân Di nhìn em gái vẫn còn non nớt của mình, nghiêm túc nói: “Tuế Tuế, bệnh cũ của nương vẫn chưa khỏi, không chịu đả kích nổi đâu. Việc này tuyệt đối không được để nương biết, chỉ chúng ta...”
“Muội biết phải làm thế nào, tỷ tỷ. Nếu thực sự có người hãm hại vu oan, nhất định phải là cánh tay quyền lực trong triều mới có thể làm ra thủ đoạn như vậy. Mà tội tham ô lương thực của võ tướng là tội nặng sánh ngang với phản quốc, số lượng lớn như vậy, hẳn sẽ tịch thu nhà cửa.”
Ngu Linh Tê siết lòng bàn tay, cố gắng hết sức để giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta không thể để lộ tin tức, cũng không thể báo tình hình thực tế cho Hoàng Thượng. Nếu không sẽ có người rắp tâm châm thêm ngòi, Hoàng Thượng tức giận, huynh trưởng chỉ có thể chịu tội tham ô.”
“Đúng là như thế.”
Thấy tâm tư em mình thông suốt, Ngu Tân Di trấn an một chút: “Tỷ bí mật trở về thông báo với muội, bây giờ phải về cung làm nhiệm vụ. Muội ở nhà chăm sóc mẹ cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ngu Linh Tê gật đầu: “Muội biết rồi.”
Tiễn Ngu Tân Di đi, còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã thấy Ngu phu nhân đẩy cửa bước vào, lo lắng nói: “Tuế Tuế, lúc nãy tỷ tỷ con vội vã như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Ngu Linh Tê chỉnh đốn lại thần sắc, vội đứng dậy cười nói: “Không có gì, tỷ ấy quên một vài thứ nên quay về lấy thôi.”
Ánh mắt nàng sáng loáng, giả vờ như bình thường bước tới đã Ngu phu nhân, nhẹ nhàng nói: “Trời sắp mưa rồi, nương không chịu được gió, mau về phòng nghỉ ngơi đi. Con xoa vai cho nương nhé?”
Ngu phu nhân nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Được, nếu tỷ tỷ chu đáo bằng một nửa của con, nương cũng thấy đủ rồi.”
Ngu Linh Tê mím môi cười, nhìn bầu trời u ám bên ngoài.
Mây đen kéo tới, cơn mưa đang đến.
Giờ Dậu, tôi tớ dùng cán dài treo đèn lồng lên, Ngu Linh Tê cùng mẹ ăn tối rồi nghỉ ngơi. Cuối cùng cũng nghe tiếng bước chân của Ngu Tân Di truyền đến từ ngoài cửa.
Ngu Linh Tê lập tức đứng dậy, hỏi: “Thế nào rồi?”
Sắc mặt Ngu Tân Di còn nghiêm trọng hơn so với ban sáng, cởi áo choàng ướt sũng mưa xuống, lắc lắc đầu.
Tâm tư Ngu Linh Tê cũng ướt sũng như bị ngâm trong nước mưa, lành lạnh, chìm sâu xuống.
“Cha đâu?” Nàng hỏi.
Đó là bầu trời của Ngu Linh Tê, chỉ cần cha còn ở đó, nhà họ Ngu sẽ không sụp đổ.
Ngu Tân Di nói: “Cha cáo bệnh, đã vội vã chạy tới Lạc Châu ổn định tình hình.”
Ngu Linh Tê có một tia hy vọng: “Miễn là kịp bổ sung chỗ lương thực cứu trợ thiếu hụt trước khi triều đình phát hiện thì chắc sẽ không có việc nữa.”
“Không kịp rồi, Tuế Tuế.”
Ngu Tân Di hít sâu một hơi, nói ra tình hình đáng lo lắng nhất: “Triều đình lấy lý do thương cho dân chúng, đã cử đôn đốc sứ ngày đêm chạy tới bốn huyện Lạc Châu. Muộn nhất là trưa mai, nếu không có được ba mươi vạn thạch [1] lương thực, cả cha và Ngu Hoán Thần đều sẽ mất mạng.”
[1] Thạch: Một thạch bằng 100 lít.
Hơi thở Ngu Linh Tê cứng đờ.
Hoàng Thương cũng đâu biết lượng thực cứu trợ xảy ra vấn đề, sao phải gấp rút phái đôn đốc sứ đi như thế?
Chẳng lẽ có người cố tình đổ dầu vào lửa, muốn đưa nhà họ Ngu vào chỗ chết?
“Tỷ tỷ, đôn đốc sứ là vị đại nhân nào kiêm nhiệm?” Ngu Linh Tê hỏi.
Ngu Tân Di vội vã trở về nhà cũng bởi vừa được nghe được tin tức đôn đốc sứ rời kinh, lập tức nói: “Là Hộ Bộ thị lang Vương Lệnh Thanh.”
Vương Lệnh Thanh...
Cái tên này vô cùng quen tai, hình như đã từng nghe qua.
Nhớ tới điều gì đó, Ngu Linh Tê chợt ngước mắt, thấp giọng nói: “Tỷ, hắn là người của Thái Tử.”
Ngu Tân Di kinh ngạc: “Tuế Tuế, sao muội biết?”
Xưa nay Vương Lệnh Thanh là lão cá chạch, khôn khéo đưa đẩy. Ngay cả Ngu Tân Di thường làm nhiệm vụ trong cung cũng không biết hắn thuộc đảng phái nào. Làm thế nào mà em gái chỉ ở trong khuê phòng của mình lại biết chắc chắn hắn là người của Thái Tử?
Ngu Linh Tê ý thức được mình đã lở miệng, nhưng trước mắt không thể quan tâm nhiều đến thế.
Nàng nhớ rõ kiếp trước mới vào Vương phủ không lâu, có người đã dâng cho Ninh Ân trân bảo mỹ nhân.
Ninh Ân chống gậy, lướt qua người mặc áo đỏ đang quỳ rạp dưới đất, lạnh lùng nói: “Vương Lệnh Thanh, bản vương không cần tên đầy tớ thờ hai chủ ở cạnh mình.”
Người mặc áo đỏ lập tức quỳ gối đuổi theo bước chân Ninh Ân, nịnh nọt nói: “Trước kia vi thần có mắt không tròng, mới theo Thái… Ồ không, tiền Thái tử. Bây giờ bỏ tà theo chính nghĩa, nguyện vì Vương gia máu chảy đầu rơi!”
“Ồ?” Ninh Ân liếc nhìn hắn, tiếp đó híp mắt, cười nhẹ.
Ngu Linh Tê nhớ rõ cái tên này như vậy bởi vì ngày đó Ninh Ân đã thật sự thành toàn cho câu nói “Máu chảy đầu rơi.” Của hắn.
Ninh Ân sai người xẻ não và gan Vương Lệnh Thanh ra, băm nhỏ cho chó ăn.
“Nói chung là muội đã từng nghe cha và huynh trưởng nói qua...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngu Linh Tê bịa bừa một lý do, nói tránh đi: “Tỷ, bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này.”
“Cũng đúng, muội đánh thức tỷ rồi.”
Ngu Tân Di phân tích: “Cha không phụ thuộc vào phía đảng Đông cung, sớm đã trở thành cái gai cắm trong mắt Thái Tử, huống chi còn liên tiếp từ chối hôn sự, hắn ta muốn mượn chuyện này chèn ép thâu tóm nhà họ Ngu, cũng không phải không có khả năng.”
Mọi nghi hoặc đã được giải quyết dễ dàng.
Trước trưa mai, hoặc là chết, hoặc là khuất phục.
Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di cắn răng, siết chặt tay nói: “Đê tiện!”
“Tỷ, tỷ đừng vội, giấu mẹ trước đã.”
Ngu Linh Tê suy nghĩ một lát, quả quyết nói: “Vẫn còn thời gian, muội đến Tiết phủ một chuyến.”
Đẩy cửa ra, gió mưa ập liền ập vào, trời đất nhuốm màu tối đen.
Sau hẻm, cánh của con chim ưng xám bay lướt qua bầu trời rồi biến mất trong màn mưa dày đặc.
Trong phòng, Ninh Ân cởi nón trúc ngồi xuống, dựa vào ánh sáng mờ ảo, soi mật thư trong tay.
Từng dòng chữ nhỏ xíu viết theo lối Tiểu Khải ghi tình hình gần đây của kinh thành và bốn huyện Lạc Châu.
Hắn nở nụ cười mỉa mai, quả nhiên giống như hắn đoán: Ninh Đàn ngốc nghếch kia vẫn không kìm được mà xuống tay với Ngu Hoán Thần.
Ba mươi vạn thạch lương thực bị cất giấu kia cũng đủ nuôi một đội quân.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Trong triều càng hỗn loạn càng thuận tiện cho hắn hành sự. Còn nhân vật bị cuốn vào sẽ là ai, bao nhiêu người sẽ chết...
Ninh Ân đặt mật thư lên gọi đèn dầu đang cháy, nhìn ánh lửa nhảy nhót, hờ hững nghĩ: Xùy, ai để tâm chứ?
Ngoại trừ đôi mắt sáng như nước mùa thu kia, tất cả sinh linh trong mắt hắn đều mờ mịt, đều là con sâu cái kiến.
Từ cửa hông truyền đến tiếng xe ngựa.
Ninh Ân đứng dậy, theo khe cửa nhìn vào sân đình, đúng lúc nhìn thấy thị tỳ vội vàng cầm ô, che cho Ngu Linh Tê đang vác khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng đi ra khỏi cửa hông.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào truyền đến tiếng ngựa hí vang, sau đó là tiếng bánh xe đi xa, hồi lâu sau Ngu Linh Tê vẫn không trở lại.
Vẻ thoải mái và nhàn nhã trong mắt Ninh Ân mờ đi, bóng người mờ mịt trở nên u ám.
Hắn hờ hững dựa vào cánh cửa, không hiểu sao có chút không vui: "Muộn như vậy rồi, đi tìm ai chứ?"
Ngu Linh Tê đi yết kiến Tiết hữu tướng.
Vị tổ phụ này của Tiết Sầm là hữu tướng đứng đầu quan văn, có địa vị vô cùng quan trọng trong triều. Lúc này ông là người duy nhất Ngu Linh Tê có thể nghĩ đến, là hy vọng cuối cùng.
Ngày mưa nên trời cũng sớm sập tối, màn đêm buông xuống, trên đường rất ít người.
Chỉ trong một khắc, xe ngựa của Ngu Linh Tê đã ngừng trước cửa Tiết phủ.
Bước ra mở cửa chính là quản gia Tiết phủ, nghe được mục đích khi đến của Ngu Linh Tê thì khó xử cười nói: “Nhị cô nương không may rồi, hai vị đại nhân vẫn đang bầu bạn thánh giá trong cung, vẫn chưa về phủ.”
Tiết hữu tướng không có nhà, tia hy vọng vừa nhen nhóm của Ngu Linh Tê đã tắt hơn nửa.
Sau khi suy nghĩ thêm một hồi, nàng lại nói: “Còn Tiết Nhị Lang có ở đây không?”
“Việc này… Nhị Lang cũng không ở đây.”
Quản gia xin lỗi nàng: “Nhị cô nương có việc gì quan trọng, nếu không ngại thì cứ nói với ta, đợi mấy vị chủ nhân trở về, ta sẽ bẩm báo thay.”
Không kịp rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác.
“Không cần, cảm ơn.”
Ngu Linh Tê nói câu “làm phiền rồi”, ngay sau đó xoay người lên xe ngựa, chạy về cùng Ngu Tân Di bàn kế sách khác.
Nàng không thể trơ mắt nhìn cha và huynh trường rơi vào bẫy của cuộc tranh chấp đảng phái mà không làm gì được.
Ai ngờ trở về phủ thì lại nghe thị vệ nói Ngu Tân Di vừa mới ra ngoài.
Ngu Linh Tê đột nhiên cảm thấy có điềm báo, lau nước mưa trên người một cách qua loa, hỏi: "Tỷ ấy đi đâu vậy?"
“Thuộc hạ cũng không biết.”
Thị vệ nói: “Nhưng, đại tiểu thư mặc quan bào của bách kỵ ty ra khỏi phủ.”
Quan bào?
Đã muộn thế này, tỷ không có phiên trực cũng không có khả năng vào cung gặp vua, thế thì mặc quan phục làm gì?
Nghĩ đến sự tức giận và nôn nóng của chị mình khi nói về Thái Tử hôm nay, Ngu Linh Tê cảm thấy được một đòn cảnh cáo: Tỷ sẽ không trực tiếp đến gặp Thái Tử để cầu xin đấy chứ?
“Tỷ ra ngoài bao lâu rồi?” Hô hấp nàng run rẩy.
Thị vệ đáp: “Mới vừa đi, thời gian chưa đến một chén trà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá bồng bột rồi!
Thái Tử giăng bẫy chính vì muốn nhà họ Ngu khuất phục, lúc này tỷ đến Đông cung không khác gì dê vào miệng cọp. Với tính tình, thủ đoạn của Thái Tử thì làm sao tỷ có thể toàn vẹn mà lui?
Không ai biết được Thái Tử sẽ làm ra chuyện gì, Ngu Linh Tê càng nghĩ lòng càng lạnh giá.
Sống lại đã lâu, lần đầu tiên nàng cảm thấy khủng hoảng như vậy. Cha và huynh trưởng đã rơi vào cảnh khốn cùng, nhất định tỷ không thể xảy ra chuyện nữa!
Trước mắt người duy nhất có thể ngăn chặn Thái Tử chỉ có hai vị trong cung. Nhưng người thường vốn dĩ không có cách nào vào cung, phải tìm người trong hoàng tộc hỗ trợ.
Ngu Linh Tê nhướng mắt, sai người mang bội đao của Ngu Tân Di ra.
Nàng cầm lấy vỏ đao đưa cho thị vệ, nghiêm nghị nói: "Hãy cầm thanh đao của tỷ đến phủ quận vương Nam Dương một chuyến. Nói với tiểu quận vương, Ngu Tân Di bị nhốt trong Đông cung, nguy hiểm tính mạng, xin hắn ta hãy vì tỷ ấy từng liều mình cứu hắn ta một lần mà mau mau vào cung cứu giúp! Đi!”
Thị vệ khiếp sợ nhìn ánh mắt trầm tĩnh của nàng, không dám chậm trễ, hai tay vội nhận lấy bội đao, xoay người giục ngựa mà đi.
Nhưng Thái Tử nhất định sẽ không để Ninh Tử Trạc vào Đông Cung gây chuyện, nếu muốn cứu tỷ, Ninh Tử Trạc chỉ cần vào cung mời Hoàng Thượng hoặc Hoàng Hậu đến.
Không kịp nữa rồi.
Nghĩ cách níu kéo Thái Tử, câu giờ cho tỷ.
Nghĩ đến đây, lòng Ngu Linh Tê chùng xuống, dặn dò Hồ Đào: “Chuẩn bị ngựa đến Đông cung.”
Đêm mưa tầm tã, xe ngựa chạy nhanh dọc theo phố Vĩnh Hưng.
Vì quá xóc nảy, cốc trà và hoa quả trên bàn đều lăn xuống, Ngu Linh Tê bất động, vén váy ngồi ngay ngắn. Lòng bàn tay đặt trên đầu gối nắm chặt một cây trâm có đầu được mài nhọn hoắc.
Nàng rất tỉnh táo, Thái Tử là người cao quý sẽ kế thừa ngôi vị, nếu nàng đâm Thái Tử bị thương sẽ chỉ làm nhà họ Ngu lâm vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
Cho nên cây trâm này không phải chuẩn bị cho Ninh Đàn, mà là cho bản thân nàng.
Ngu Linh Tê biết, Ninh Đàn hứng thú với nàng hơn với tỷ, đây là cơ hội duy nhất cho nàng kéo dài thời gian, đổi lấy Ngu Tân Di.
Nếu Ninh Tử Trạc không mang cứu binh tới, vậy nàng chỉ có thể...
“Ai đó?”
Người lái xe ngựa kinh ngạc, vội vàng kép dây cương “Huu” một tiếng.
Xe ngựa dừng lại đột ngột, Ngu Linh Tê bị lực quán tính cực lớn đẩy về phía trước, nàng vội bám lấy thành xe, đồ vật bên trong lăn lông lốc đầy đất.
Chân nến trên bàn rơi xuống, xung quanh tối om. Một lúc lâu sau, Ngu Linh Tê mới tìm lại được hơi thở của mình, từ từ thở ra luồng khí đang đóng chặt trong lồng ngực.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hỏi.
Trừ tiếng mưa ào ào, ngoài xe không có chút động tĩnh nào khác.
Ngu Linh Tê sờ được trâm cài tóc rơi trên mặt đất, nắm chặt trước ngực phòng thân, hít một hơi sâu, lấy đủ dũng khí xốc rèm xe lên.
Lập tức ngạc nhiên.
Chỉ thấy ánh đèn lồng trước xe mờ ảo, tỏa ánh sáng lập lòe trong đêm mưa.
Sắc mưa trở nên vàng rực dưới ánh đèn, người đánh xe ngựa lăn xuống bên đường bất tỉnh. Mà bên cạnh người đánh xe ngựa là một thiếu niên mặc áo đen quen thuộc đang đứng.
Ninh Ân túm chặt dây cương bằng một tay, quấn quanh cánh tay kéo mạnh, thực sự chỉ dùng sức lực bản thân dừng con ngựa đang phi nhanh lại!
“Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cao lớn đĩnh đạc trong đêm mưa của Ninh Ân, bỗng nhiên tức giận: “Ngươi điên rồi!”
Ngựa chạy nhanh như vậy, chỉ cần sơ ý là sẽ bị đạp đến thịt nát xương tan.
Sao hắn dám!
“Tiểu thư mới là kẻ điên rồi!” Ninh Ân ném cương ngựa xuống, quay mặt lại.
Lúc này Ngu Linh Tê mới phát hiện sắc mặt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, nước mưa chảy qua khuôn mặt trắng lạnh của hắn, lại theo chóp mũi chảy xuống cằm.
“Tiểu thư định đi đâu? Đông cung?”
Đôi mắt đen của hắn dường như đã dập tắt cái lạnh, lại như cuồn cuộn dung nham, nở nụ cười gằn không trọn vẹn: “Nàng biết đến đó đồng nghĩa với gì không?”
Ngu Linh Tê nhìn thẳng hắn hồi lâu, trong mắt cũng bắt đầu gợn sóng: “Biết.”
Nhưng nàng không thể nghĩ được cách tốt hơn.
Ngu Linh Tê nắm chặt trâm vàng, nhẹ giọng nói: “Vệ Thất, ta không sợ.”
Nhưng hắn sợ.
Môi Ninh Ân giật giật, tiếng mưa rơi ồn ào, Ngu Linh Tê không nghe rõ hắn nói gì.
“Cái gì?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Ta nói,”
Thân thể Ninh Ân bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo của màn đêm, nghiêng người sát lại nhìn, nói từng chữ từng chữ: “Bây giờ tiểu thư, lập tức, trở về cho ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro