Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Tóc ướt (Kỹ thuật hầu hạ người khác của tiểu thư sao lại thành thạo...
Bố Đinh Lưu Li
2024-07-23 09:03:22
Hầu hết quả vải ăn nhiều sẽ rất nóng, sau khi ăn bảy tám quả, ánh mắt lạnh lùng có chút châm biếm của Ninh Ân cuối cùng cũng xem như dễ chịu hơn một chút.
Hắn vuốt nhẹ chiếc cốc trong tay, liếc nhìn bóng lưng trống rỗng của nàng: “Hôm nay tiểu thư đến đây, sao lại không mang theo thị tòng?”
Lẽ nào nàng không sợ hắn còn đang tức giận, sẽ bóp nát cần cổ xinh đẹp mong manh kia của nàng sao?
Ngu Linh Tê nghiêm túc bóc quả vải, suy nghĩ một chút rồi nói một cách thẳng thắn: “Nếu như ngươi tức giận, dáng vẻ ta dỗ dành ngươi bị người khác nhìn thấy, vậy chẳng phải ta sẽ mất hết thể diện sao?”
Vừa nói, nàng vừa đưa phần thịt vải đã bóc lên môi Ninh Ân.
Ninh Ân nheo mắt nhìn, Ngu Linh Tê niết đầu ngón tay một cái, phần nước đọng trên thịt vải sóng sánh và ngọt lịm.
Nàng không mang theo khăn tay, độ dính trên thịt vải khiến nàng cảm thấy khó chịu, hơi nhíu mày lại.
Ninh Ân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó liền đứng dậy trở về phòng lấy chiếc khăn bông sạch giúp nàng lau chùi mấy đầu ngón tay.
Động tác lau chùi của hắn vô cùng chậm rãi và từ tốn, các đốt ngón tay thon dài trắng trẻo lạnh lẽo, hắn dùng lực không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến đối phương cảm thấy tê dại.
Ngu Linh Tê không được tự nhiên co ngón tay lại, tất cả đều bị Ninh Ân thu vào tầm mắt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
Lúc nàng tán tỉnh người khác trông rất hào phóng và thẳng nhiên. Bây giờ hắn chỉ mới chạm vào vài ngón tay của nàng thôi, vậy mà lại không thể chịu nổi rồi sao?
Hắn kiềm chế bản thân, không há miệng cắn.
Ánh mắt sâu thẳm nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng: “Tiểu thư muốn ta tìm người, điều tra nguyên nhân cái chết của nữ nhân đó sao?”
“Đúng vậy.”
Ngu Linh Tê nhìn mái tóc đen xõa dài trên vai khi cúi xuống lau của hắn: “Độc dược trong người nàng ta, ngay cả thái y trong cung cũng không thể tra được.”
“Chuyện mà ngay cả thái y triều đình cũng không tra ra được, tiểu thư vậy mà lại tin tưởng ta.”
Ninh Ân cười như không cười, nắm chặt lấy khăn bông lau tay của nàng trong lòng bàn tay: “Tiểu thư, mời về cho.”
Ngu Linh Tê ngước đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu lên nhìn hắn, chần chừ hỏi: “Vậy, ngươi đồng ý rồi sao?”
Ninh Ân chắp tay sau lưng nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Ngu Linh Tê cho rằng hắn đã ngầm đồng ý, vội vàng đứng dậy nói: “Ngày mai ta đợi tin tức của ngươi.”
Nàng đi được hai bước, như lại nhớ ra điều gì đó nên quay lại, cầm lấy chiếc khăn bông trên tay Ninh Ân rồi nói: “Cái này, ta sẽ bảo hạ nhân giặt sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
Nói xong, nàng cười tươi rói, vội vàng bỏ đi với hộp thức ăn.
Ninh Ân nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng dần biến mất dưới cành hoa dương liễu, cong lưỡi liếm trọn hương vị ngọt ngào của quả vải còn sót lại trên môi, cười nhẹ một tiếng.
Lúc này thật ngọt ngào.
Ngu Linh Tê trở về phòng, tự hỏi liệu Ninh Ân có thể thuận lợi tìm ra người bán thuốc ở chợ đen và điều tra được nguồn gốc của loại thuốc độc đó hay không.
Để đề phòng, vẫn nên nắm bắt những manh mối khác nữa.
Suy nghĩ một lúc, Ngu Linh Tê cho gọi Hồ Đào vào và dặn dò: “Bảo Trần đại phu đến phủ đệ Triệu gia xem Hồng Châu đã dậy chưa. Nếu dậy rồi thì đưa nàng ta đến gặp ta... Nhớ cẩn thận chút, đừng để người khác nghi ngờ.”
Hồ Đào biết chủ tử rất quan tâm đến cái chết đột ngột của Triệu Ngọc Minh nên không dám nhiều chuyện, khéo léo đáp lại rồi lui xuống thu xếp.
Đầu mùa hè thời tiết mưa nhiều nhưng nóng ẩm, Ngu Linh Tê bận rộn cả ngày trời, giờ đây đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong giấc mơ của nàng chỉ toàn là căn phòng tối ngột ngạt, cùng với một khuôn mặt trắng dã nằm đông cứng trên chiếc giường băng ở kiếp trước.
Ninh Ân đang đứng bên cạnh giường băng, trên chiếc áo khoác màu tuyết của hắn bị dính loang lổ vết máu đen, dùng ánh mắt lạnh lùng gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.”
Cô đột ngột tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Đã lâu rồi Ngu Linh Tê chưa từng có một giấc mơ sinh động chân thực đến như vậy, nàng sững sờ một lúc, nàng uống hai loại trà thảo mộc để xoa dịu cơn sốc của mình, Hồ Đào đúng lúc từ bên ngoài trở về.
Ngu Linh Tê thấy nàng ấy cau mày, nàng liền biết rằng mọi việc dường như không được suôn sẻ.
Quả nhiên, Hồ Đào nói với vẻ mặt đau khổ: “Tiểu thư, không thấy Hồng Châu đâu nữa rồi.”
Hồ Đào nói, lúc nàng vội chạy đến phòng chứa củi của Triệu gia, phòng chứa củi đã mở hé rồi, trong đó không có lấy một bóng người, ngoại trừ vài vết máu trên tấm thảm rơm còn chưa khô thì không còn gì nữa.
“Nô tỳ đã âm thầm tìm kiếm rất lâu, nhưng hoàn toàn không tìm thấy chút tung tích nào của Hồng Châu, không biết là nàng ta đã bỏ chạy hay bị ai đó lôi đi chôn sống nữa.”
Hồ Đào có chút tự trách bản thân: “Nếu như nô tỳ đến sớm hơn một chút, có lẽ…”
“Thôi bỏ đi, ta không trách ngươi. Cho thị vệ bí mật điều tra tung tích của Hồng Châu, người mang thân phận nô tỳ không thể chạy xa được, chỉ cần nàng ta còn sống, nàng ta nhất định sẽ để lại dấu vết.”
Ngu Linh Tê an ủi Hồ Đào vài câu, trong thâm tâm càng chắc chắn rằng cái chết của Triệu Ngọc Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Con đường mang tên Hồng Châu tạm thời bị chặn, tiếp theo, việc có thể làm là chờ đợi tin tức từ phía Ninh Ân.
…
Trời về đêm nổi gió, từ từ hình thành trận mưa nhỏ.
Mưa tạnh vào ngày hôm sau, Ngu Linh Tê cùng Ngu phu nhân đi ăn sáng sau đó cùng nhau tản bộ dưới mái hiên ở hành lang.
Nói về chuyện của Triệu gia, Ngu phu nhân xúc động: “Chiều hôm qua, linh cữu của biểu tỷ con đã được kéo ra khỏi thành chôn cất qua loa, thậm chí còn không có được một tang lễ tử tế. Ngày thường, đứa trẻ ấy vô cùng nhát gan, lại ít nói, ai mà ngờ lòng người hiểm ác, mọi chuyện lại thành ra thế này.”. Truyện Mỹ Thực
Ngu Linh Tê bình tĩnh nói: “Có thể thấy đó là một âm mưu đen tối, buộc phải tự chui đầu vào rọ.”
“Ai bảo không phải chứ? Đều trách phụ mẫu của nàng ta quá thực dụng, xem nhẹ tình cảm, nên mới dạy con mình thành ra vậy.”
Ngu phu nhân thở dài nói: “Ngọc Mính tự tử vào ngày nhập cung hầu hạ thái tử, là chuyện đại bất kính, dù thế nào đi nữa, di phụ của con cũng không thoát được tội “không biết dạy con”, ngày mai lão ta sẽ bị bị cách chức đến Lĩnh Nam.”
Ở bên cạnh Ninh Ân trong hai năm, Ngu Linh Tê đã từng thấy nhiều thủ đoạn như vậy, nàng đương nhiên biết bị cách chức đến Lĩnh Nam là có ý gì.
Trên danh nghĩa thì bị giáng chức nhưng trên thực tế là bị lưu đày, để tồn tại được ở vùng đất hoang vu rắn rết côn trùng độc hoành hành là cả một vấn đề.
Kiếp trước, người của Triệu gia không ngần ngại giữ Ngu Linh Tê lại làm bình hoa di động trưng bày ở sân sau để bán, sau đó dắt nàng lên kiệu hoa và đưa đến phủ Nhiếp chính vương, nơi mà mọi người coi như địa ngục, chỉ để đổi lấy quyền lực và lợi ích.
Ở kiếp này, người của Triệu gia đã tính đi tính lại rất nhiều lần, nhưng cuối cùng chẳng được gì cả. Bọn họ phải chết trong cảnh nghèo đói và tuyệt vọng mà họ sợ hãi nhất, đây cũng có thể xem là báo ứng.
Đang chìm trong suy nghĩ, nàng bỗng nhìn thấy Ninh Ân đứng ở ngoài góc cửa phía xa xa đang từ từ đi đến.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, bước chân Ninh Ân hơi sững lại, hắn hơi nắm chặt tay nhìn về phía nàng.
Trong lòng của Ngu Linh Tê như hiểu ra, tìm bừa một lý do để nói lời cáo từ với Ngu phu nhân rồi đi về phía nhà thủy tạ trong hoa viên.
Ở nhà thủy tạ đợi chưa đến nửa tách trà, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và vững chãi truyền đến từ phía sau.
Ngu Linh Tê xoay người lại, thấy tóc và giày của Ninh Ân đều ướt sũng, nàng không khỏi kinh ngạc, đứng dậy hỏi: “Ngươi cả đêm không về sao?”
Vào giờ Mão hôm nay trời đã tạnh mưa rồi, cả người hắn ướt đến như vậy chỉ có thể là do đêm qua mắc phải.
Ninh Ân không phủ nhận, Ngu Linh Tê liền gấp chiếc khăn bông hôm qua đã giặt đưa cho hắn, khẽ cau mày: “Ngươi đã đi đâu?”
“Mở quan tài.” Ninh Ân đưa tay nhận lấy khăn chiếc khăn tay, mặt không chút thay đổi nói.
Ngu Linh Tê dừng lại, ngước mắt lên thì va phải đôi mắt không đáy của Ninh Ân.
Nàng sững sờ một lúc, mới nhận ra hắn nói “mở quan tài” là có ý gì.
“Tiểu thư không cần phải lo lắng, những việc bẩn thỉu như đào mộ, mổ xẻ quan tài tất nhiên là do người khác làm, không cần ta phải tự mình đích thân ra tay.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng mở chiếc khăn bông trắng trơn và thơm tho ấy ra, lau sạch từng ngón tay thon dài của mình.
Ngu Linh Tê đang nghĩ tới một chuyện khác: nếu đêm qua Ninh Ân đã đến đó mở quan tài khám nghiệm thi thể, cũng tức là đã tìm được một vị lang y có thể tra ra độc dược?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ánh lên chút tia hy vọng, hỏi: “Vậy, ngươi đã tra ra gì rồi?”
Ninh Ân nhìn nàng một cái rồi nói: “Tiến hành mổ xẻ và khám nghiệm thi thể, ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là năm ngày.”
Ngu Linh Tê “Ồ” một cái.
Cũng không có vấn đề gì, đã chờ đợi lâu đến như vậy rồi, đợi thêm ba hay năm ngày nữa cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt nàng dừng lại ở mái tóc ướt đẫm của Ninh Ân, nàng vừa chỉ vừa nói: “Tóc còn ướt.”
Ninh Ân thuận theo ánh mắt của nàng, nhìn những sợi tóc đen xõa trên ngực, dùng khăn tay xoa nó một cách qua loa.
Kiếp trước cũng vậy, lúc tắm xong hắn đều lau tóc một cách rất qua loa, lại không cho người khác chạm vào, cứ để tóc ướt nhẹp như thế. Đầu tóc rũ xuống ngực, dọc theo eo và bụng thấm ướt xuống đến dưới quần, cả người giống như một con thủy quái khôi ngô tuấn tú chạy lên từ đáy hồ, toát ra khí chất ẩm ướt và lạnh lẽo.
Khi ở trên giường, Ngu Linh Tê luôn bị những giọt nước lạnh lẽo chảy xuống từ đuôi tóc của hắn làm cho rùng mình. ·
Sau khi nhớ lại những kỷ niệm ấy, chàng trai trước mặt có lẽ dần mất kiên nhẫn khi thấy sợi tóc của hắn không tài nào lau khô được, lực tay cũng ngày càng thô bạo hơn.
Đối xử với mái tóc đẹp bằng cách thức thô lỗ như vậy thì đúng thật là phung phí của trời.
Ngu Linh Tê thầm thở dài, cầm lấy chiếc khăn bông trong tay nói: “Thôi để ta lau cho.”
Kiếp trước nàng không dám động vào tóc của hắn, kiếp này phải chạm cho đủ cả vốn lẫn lời.
Nàng dùng khăn tay quấn phần đuôi tóc của hắn lại, đặt vào lòng bàn tay rồi ấn nhẹ để hút ẩm.
Ninh Ân “hừ” một tiếng, hơi nheo mắt nói: “Tiểu thư, kỹ thuật hầu hạ người khác của nàng sao lại thành thạo đến vậy?”
Hàng mi của Ngu Linh Tê run lên, nàng nghĩ: Huynh ấy lại phát hiện nữa rồi ư?
“Trên đời này, cũng chỉ mình ngươi mới có phúc phần này.”
Ngu Linh Tê kìm nén cơn nóng ran đang cuộn trào trong người, ậm ừ nói: “Nhận sự chăm sóc của ta, thì phải làm việc cho ta, mau chóng tìm ra kết quả mà ta muốn.”
Rèm cửa quanh nhà thủy tạ khẽ động, Ninh Ân cụp mắt cười, ánh sáng lung linh huyền ảo phản chiếu vào đáy mắt.
“Được rồi.” Ngu Linh Tê trả lại khăn tay cho Ninh Ân.
Ninh Ân đứng dậy nhưng không nhận lấy khăn tay, liếc nhìn bờ vai của nàng, nói một cách hiển nhiên: “Quần áo cũng ướt hết rồi.”
“Ngươi vừa phải thôi đấy, Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê đặt chiếc khăn bông vào tay hắn, rồi nhìn chằm chằm nói: “Ngươi trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng của Hồ Đào ở đằng xa.
Ngu Linh Tây thu lại suy nghĩ của mình, không để ý đến Ninh Ân nữa, nàng thò đầu ra khỏi nhà thủy tạ nói: “Hồ Đào, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, sao người vẫn còn ở đây?”
Mặt mũi của Hồ Đào tràn đầy lo lắng, vội vàng nói: “Đại tiểu thư đến tìm người, nói là đã xảy ra chuyện rồi!”
Bình thường tỷ tỷ rất ít khi đến tìm nàng, trừ khi... đó là chuyện đại sự liên quan đến gia tộc.
Ngu Linh Tê bỗng sững người, sự lo lắng bất an của hai ngày trước cuối cùng cũng đã ứng nghiệm.
Ánh mắt nàng chùng xuống, xoay qua nói với Ninh Ân: “Chuyện bên phía Triệu Ngọc Minh, ngươi cứ điều tra trước đi, sau khi có kết quả báo lại cho ta.”
Nói xong, nàng cũng không nán lại thêm nữa, bước nhanh đến sảnh trước.
Nàng bước đi quá vội vàng nên hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt điềm tĩnh nghiền ngẫm của Ninh Ân, hắn không hề ngạc nhiên trước tình hình hỗn loạn sắp xảy ra ở Ngu phủ.
Hắn đứng trong nhà thủy tạ một lúc, đưa tay vén một lọn tóc lên, khẽ cau mày.
“Gấp cái gì chứ, rõ ràng là vẫn còn ướt.”
Sấm vang ầm một tiếng như muốn san bằng mọi thứ, mây đen như mực từ từ cuộn trào, gió thổi “ù ù” làm bóng cây đổ khắp sân.
Từng đợt gió mạnh luồn vào trong tay áo của Ngu Linh Tê, nàng mím môi đẩy cửa sảnh phụ ra.
Ngu Tân Di ngay lập tức đứng dậy và gọi: “Tuế Tuế.”
Nàng ấy vẫn đang mặc trên mình bộ quân phục của Bạch Kỵ ti, dường như chuâ kịp thay quần áo đã phải vội vã trở về từ trong cung, biểu hiện của nàng ấy hiếm có lúc nghiêm túc.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ngu Linh Tê đóng cửa lại, ngăn không cho mưa gió bên ngoài thổi vào.
Ngu Tân Di không biết nên mở lời thế nào, nhưng nàng dường như đã đoán ra được chút manh mối, nhỏ giọng hỏi: “Có... có phải huynh trưởng xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng biết mình đoán đúng, trái tim lập tức chùng xuống.
“Ta vừa nhận được một bức mật tín khẩn của phụ thân ở xa gửi đến. Lô lương thực dùng để cứu tế mà Ngu Hoán Thần hộ tống xảy ra vấn đề.”
Ngu Tân Di không giấu giếm nữa, nắm lấy tay Ngu Linh Tê ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Ba vạn thạch lương thực dùng để cứu tế, toàn bộ đều bị tráo thành trấu.”
Hắn vuốt nhẹ chiếc cốc trong tay, liếc nhìn bóng lưng trống rỗng của nàng: “Hôm nay tiểu thư đến đây, sao lại không mang theo thị tòng?”
Lẽ nào nàng không sợ hắn còn đang tức giận, sẽ bóp nát cần cổ xinh đẹp mong manh kia của nàng sao?
Ngu Linh Tê nghiêm túc bóc quả vải, suy nghĩ một chút rồi nói một cách thẳng thắn: “Nếu như ngươi tức giận, dáng vẻ ta dỗ dành ngươi bị người khác nhìn thấy, vậy chẳng phải ta sẽ mất hết thể diện sao?”
Vừa nói, nàng vừa đưa phần thịt vải đã bóc lên môi Ninh Ân.
Ninh Ân nheo mắt nhìn, Ngu Linh Tê niết đầu ngón tay một cái, phần nước đọng trên thịt vải sóng sánh và ngọt lịm.
Nàng không mang theo khăn tay, độ dính trên thịt vải khiến nàng cảm thấy khó chịu, hơi nhíu mày lại.
Ninh Ân nhìn nàng một lúc lâu, sau đó liền đứng dậy trở về phòng lấy chiếc khăn bông sạch giúp nàng lau chùi mấy đầu ngón tay.
Động tác lau chùi của hắn vô cùng chậm rãi và từ tốn, các đốt ngón tay thon dài trắng trẻo lạnh lẽo, hắn dùng lực không quá mạnh, nhưng cũng đủ khiến đối phương cảm thấy tê dại.
Ngu Linh Tê không được tự nhiên co ngón tay lại, tất cả đều bị Ninh Ân thu vào tầm mắt, hắn đột nhiên cảm thấy có chút thú vị.
Lúc nàng tán tỉnh người khác trông rất hào phóng và thẳng nhiên. Bây giờ hắn chỉ mới chạm vào vài ngón tay của nàng thôi, vậy mà lại không thể chịu nổi rồi sao?
Hắn kiềm chế bản thân, không há miệng cắn.
Ánh mắt sâu thẳm nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng: “Tiểu thư muốn ta tìm người, điều tra nguyên nhân cái chết của nữ nhân đó sao?”
“Đúng vậy.”
Ngu Linh Tê nhìn mái tóc đen xõa dài trên vai khi cúi xuống lau của hắn: “Độc dược trong người nàng ta, ngay cả thái y trong cung cũng không thể tra được.”
“Chuyện mà ngay cả thái y triều đình cũng không tra ra được, tiểu thư vậy mà lại tin tưởng ta.”
Ninh Ân cười như không cười, nắm chặt lấy khăn bông lau tay của nàng trong lòng bàn tay: “Tiểu thư, mời về cho.”
Ngu Linh Tê ngước đôi mắt dịu dàng như nước mùa thu lên nhìn hắn, chần chừ hỏi: “Vậy, ngươi đồng ý rồi sao?”
Ninh Ân chắp tay sau lưng nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Ngu Linh Tê cho rằng hắn đã ngầm đồng ý, vội vàng đứng dậy nói: “Ngày mai ta đợi tin tức của ngươi.”
Nàng đi được hai bước, như lại nhớ ra điều gì đó nên quay lại, cầm lấy chiếc khăn bông trên tay Ninh Ân rồi nói: “Cái này, ta sẽ bảo hạ nhân giặt sạch rồi sẽ trả lại cho ngươi.”
Nói xong, nàng cười tươi rói, vội vàng bỏ đi với hộp thức ăn.
Ninh Ân nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng dần biến mất dưới cành hoa dương liễu, cong lưỡi liếm trọn hương vị ngọt ngào của quả vải còn sót lại trên môi, cười nhẹ một tiếng.
Lúc này thật ngọt ngào.
Ngu Linh Tê trở về phòng, tự hỏi liệu Ninh Ân có thể thuận lợi tìm ra người bán thuốc ở chợ đen và điều tra được nguồn gốc của loại thuốc độc đó hay không.
Để đề phòng, vẫn nên nắm bắt những manh mối khác nữa.
Suy nghĩ một lúc, Ngu Linh Tê cho gọi Hồ Đào vào và dặn dò: “Bảo Trần đại phu đến phủ đệ Triệu gia xem Hồng Châu đã dậy chưa. Nếu dậy rồi thì đưa nàng ta đến gặp ta... Nhớ cẩn thận chút, đừng để người khác nghi ngờ.”
Hồ Đào biết chủ tử rất quan tâm đến cái chết đột ngột của Triệu Ngọc Minh nên không dám nhiều chuyện, khéo léo đáp lại rồi lui xuống thu xếp.
Đầu mùa hè thời tiết mưa nhiều nhưng nóng ẩm, Ngu Linh Tê bận rộn cả ngày trời, giờ đây đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nàng chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong giấc mơ của nàng chỉ toàn là căn phòng tối ngột ngạt, cùng với một khuôn mặt trắng dã nằm đông cứng trên chiếc giường băng ở kiếp trước.
Ninh Ân đang đứng bên cạnh giường băng, trên chiếc áo khoác màu tuyết của hắn bị dính loang lổ vết máu đen, dùng ánh mắt lạnh lùng gọi nàng: “Linh Tê, lại đây.”
Cô đột ngột tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Đã lâu rồi Ngu Linh Tê chưa từng có một giấc mơ sinh động chân thực đến như vậy, nàng sững sờ một lúc, nàng uống hai loại trà thảo mộc để xoa dịu cơn sốc của mình, Hồ Đào đúng lúc từ bên ngoài trở về.
Ngu Linh Tê thấy nàng ấy cau mày, nàng liền biết rằng mọi việc dường như không được suôn sẻ.
Quả nhiên, Hồ Đào nói với vẻ mặt đau khổ: “Tiểu thư, không thấy Hồng Châu đâu nữa rồi.”
Hồ Đào nói, lúc nàng vội chạy đến phòng chứa củi của Triệu gia, phòng chứa củi đã mở hé rồi, trong đó không có lấy một bóng người, ngoại trừ vài vết máu trên tấm thảm rơm còn chưa khô thì không còn gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nô tỳ đã âm thầm tìm kiếm rất lâu, nhưng hoàn toàn không tìm thấy chút tung tích nào của Hồng Châu, không biết là nàng ta đã bỏ chạy hay bị ai đó lôi đi chôn sống nữa.”
Hồ Đào có chút tự trách bản thân: “Nếu như nô tỳ đến sớm hơn một chút, có lẽ…”
“Thôi bỏ đi, ta không trách ngươi. Cho thị vệ bí mật điều tra tung tích của Hồng Châu, người mang thân phận nô tỳ không thể chạy xa được, chỉ cần nàng ta còn sống, nàng ta nhất định sẽ để lại dấu vết.”
Ngu Linh Tê an ủi Hồ Đào vài câu, trong thâm tâm càng chắc chắn rằng cái chết của Triệu Ngọc Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Con đường mang tên Hồng Châu tạm thời bị chặn, tiếp theo, việc có thể làm là chờ đợi tin tức từ phía Ninh Ân.
…
Trời về đêm nổi gió, từ từ hình thành trận mưa nhỏ.
Mưa tạnh vào ngày hôm sau, Ngu Linh Tê cùng Ngu phu nhân đi ăn sáng sau đó cùng nhau tản bộ dưới mái hiên ở hành lang.
Nói về chuyện của Triệu gia, Ngu phu nhân xúc động: “Chiều hôm qua, linh cữu của biểu tỷ con đã được kéo ra khỏi thành chôn cất qua loa, thậm chí còn không có được một tang lễ tử tế. Ngày thường, đứa trẻ ấy vô cùng nhát gan, lại ít nói, ai mà ngờ lòng người hiểm ác, mọi chuyện lại thành ra thế này.”. Truyện Mỹ Thực
Ngu Linh Tê bình tĩnh nói: “Có thể thấy đó là một âm mưu đen tối, buộc phải tự chui đầu vào rọ.”
“Ai bảo không phải chứ? Đều trách phụ mẫu của nàng ta quá thực dụng, xem nhẹ tình cảm, nên mới dạy con mình thành ra vậy.”
Ngu phu nhân thở dài nói: “Ngọc Mính tự tử vào ngày nhập cung hầu hạ thái tử, là chuyện đại bất kính, dù thế nào đi nữa, di phụ của con cũng không thoát được tội “không biết dạy con”, ngày mai lão ta sẽ bị bị cách chức đến Lĩnh Nam.”
Ở bên cạnh Ninh Ân trong hai năm, Ngu Linh Tê đã từng thấy nhiều thủ đoạn như vậy, nàng đương nhiên biết bị cách chức đến Lĩnh Nam là có ý gì.
Trên danh nghĩa thì bị giáng chức nhưng trên thực tế là bị lưu đày, để tồn tại được ở vùng đất hoang vu rắn rết côn trùng độc hoành hành là cả một vấn đề.
Kiếp trước, người của Triệu gia không ngần ngại giữ Ngu Linh Tê lại làm bình hoa di động trưng bày ở sân sau để bán, sau đó dắt nàng lên kiệu hoa và đưa đến phủ Nhiếp chính vương, nơi mà mọi người coi như địa ngục, chỉ để đổi lấy quyền lực và lợi ích.
Ở kiếp này, người của Triệu gia đã tính đi tính lại rất nhiều lần, nhưng cuối cùng chẳng được gì cả. Bọn họ phải chết trong cảnh nghèo đói và tuyệt vọng mà họ sợ hãi nhất, đây cũng có thể xem là báo ứng.
Đang chìm trong suy nghĩ, nàng bỗng nhìn thấy Ninh Ân đứng ở ngoài góc cửa phía xa xa đang từ từ đi đến.
Nhìn thấy Ngu Linh Tê, bước chân Ninh Ân hơi sững lại, hắn hơi nắm chặt tay nhìn về phía nàng.
Trong lòng của Ngu Linh Tê như hiểu ra, tìm bừa một lý do để nói lời cáo từ với Ngu phu nhân rồi đi về phía nhà thủy tạ trong hoa viên.
Ở nhà thủy tạ đợi chưa đến nửa tách trà, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc và vững chãi truyền đến từ phía sau.
Ngu Linh Tê xoay người lại, thấy tóc và giày của Ninh Ân đều ướt sũng, nàng không khỏi kinh ngạc, đứng dậy hỏi: “Ngươi cả đêm không về sao?”
Vào giờ Mão hôm nay trời đã tạnh mưa rồi, cả người hắn ướt đến như vậy chỉ có thể là do đêm qua mắc phải.
Ninh Ân không phủ nhận, Ngu Linh Tê liền gấp chiếc khăn bông hôm qua đã giặt đưa cho hắn, khẽ cau mày: “Ngươi đã đi đâu?”
“Mở quan tài.” Ninh Ân đưa tay nhận lấy khăn chiếc khăn tay, mặt không chút thay đổi nói.
Ngu Linh Tê dừng lại, ngước mắt lên thì va phải đôi mắt không đáy của Ninh Ân.
Nàng sững sờ một lúc, mới nhận ra hắn nói “mở quan tài” là có ý gì.
“Tiểu thư không cần phải lo lắng, những việc bẩn thỉu như đào mộ, mổ xẻ quan tài tất nhiên là do người khác làm, không cần ta phải tự mình đích thân ra tay.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cuối cùng hắn cũng mở chiếc khăn bông trắng trơn và thơm tho ấy ra, lau sạch từng ngón tay thon dài của mình.
Ngu Linh Tê đang nghĩ tới một chuyện khác: nếu đêm qua Ninh Ân đã đến đó mở quan tài khám nghiệm thi thể, cũng tức là đã tìm được một vị lang y có thể tra ra độc dược?
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ánh lên chút tia hy vọng, hỏi: “Vậy, ngươi đã tra ra gì rồi?”
Ninh Ân nhìn nàng một cái rồi nói: “Tiến hành mổ xẻ và khám nghiệm thi thể, ít nhất là ba ngày, nhiều nhất là năm ngày.”
Ngu Linh Tê “Ồ” một cái.
Cũng không có vấn đề gì, đã chờ đợi lâu đến như vậy rồi, đợi thêm ba hay năm ngày nữa cũng không thành vấn đề.
Ánh mắt nàng dừng lại ở mái tóc ướt đẫm của Ninh Ân, nàng vừa chỉ vừa nói: “Tóc còn ướt.”
Ninh Ân thuận theo ánh mắt của nàng, nhìn những sợi tóc đen xõa trên ngực, dùng khăn tay xoa nó một cách qua loa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước cũng vậy, lúc tắm xong hắn đều lau tóc một cách rất qua loa, lại không cho người khác chạm vào, cứ để tóc ướt nhẹp như thế. Đầu tóc rũ xuống ngực, dọc theo eo và bụng thấm ướt xuống đến dưới quần, cả người giống như một con thủy quái khôi ngô tuấn tú chạy lên từ đáy hồ, toát ra khí chất ẩm ướt và lạnh lẽo.
Khi ở trên giường, Ngu Linh Tê luôn bị những giọt nước lạnh lẽo chảy xuống từ đuôi tóc của hắn làm cho rùng mình. ·
Sau khi nhớ lại những kỷ niệm ấy, chàng trai trước mặt có lẽ dần mất kiên nhẫn khi thấy sợi tóc của hắn không tài nào lau khô được, lực tay cũng ngày càng thô bạo hơn.
Đối xử với mái tóc đẹp bằng cách thức thô lỗ như vậy thì đúng thật là phung phí của trời.
Ngu Linh Tê thầm thở dài, cầm lấy chiếc khăn bông trong tay nói: “Thôi để ta lau cho.”
Kiếp trước nàng không dám động vào tóc của hắn, kiếp này phải chạm cho đủ cả vốn lẫn lời.
Nàng dùng khăn tay quấn phần đuôi tóc của hắn lại, đặt vào lòng bàn tay rồi ấn nhẹ để hút ẩm.
Ninh Ân “hừ” một tiếng, hơi nheo mắt nói: “Tiểu thư, kỹ thuật hầu hạ người khác của nàng sao lại thành thạo đến vậy?”
Hàng mi của Ngu Linh Tê run lên, nàng nghĩ: Huynh ấy lại phát hiện nữa rồi ư?
“Trên đời này, cũng chỉ mình ngươi mới có phúc phần này.”
Ngu Linh Tê kìm nén cơn nóng ran đang cuộn trào trong người, ậm ừ nói: “Nhận sự chăm sóc của ta, thì phải làm việc cho ta, mau chóng tìm ra kết quả mà ta muốn.”
Rèm cửa quanh nhà thủy tạ khẽ động, Ninh Ân cụp mắt cười, ánh sáng lung linh huyền ảo phản chiếu vào đáy mắt.
“Được rồi.” Ngu Linh Tê trả lại khăn tay cho Ninh Ân.
Ninh Ân đứng dậy nhưng không nhận lấy khăn tay, liếc nhìn bờ vai của nàng, nói một cách hiển nhiên: “Quần áo cũng ướt hết rồi.”
“Ngươi vừa phải thôi đấy, Vệ Thất.”
Ngu Linh Tê đặt chiếc khăn bông vào tay hắn, rồi nhìn chằm chằm nói: “Ngươi trở về thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng của Hồ Đào ở đằng xa.
Ngu Linh Tây thu lại suy nghĩ của mình, không để ý đến Ninh Ân nữa, nàng thò đầu ra khỏi nhà thủy tạ nói: “Hồ Đào, có chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư, sao người vẫn còn ở đây?”
Mặt mũi của Hồ Đào tràn đầy lo lắng, vội vàng nói: “Đại tiểu thư đến tìm người, nói là đã xảy ra chuyện rồi!”
Bình thường tỷ tỷ rất ít khi đến tìm nàng, trừ khi... đó là chuyện đại sự liên quan đến gia tộc.
Ngu Linh Tê bỗng sững người, sự lo lắng bất an của hai ngày trước cuối cùng cũng đã ứng nghiệm.
Ánh mắt nàng chùng xuống, xoay qua nói với Ninh Ân: “Chuyện bên phía Triệu Ngọc Minh, ngươi cứ điều tra trước đi, sau khi có kết quả báo lại cho ta.”
Nói xong, nàng cũng không nán lại thêm nữa, bước nhanh đến sảnh trước.
Nàng bước đi quá vội vàng nên hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt điềm tĩnh nghiền ngẫm của Ninh Ân, hắn không hề ngạc nhiên trước tình hình hỗn loạn sắp xảy ra ở Ngu phủ.
Hắn đứng trong nhà thủy tạ một lúc, đưa tay vén một lọn tóc lên, khẽ cau mày.
“Gấp cái gì chứ, rõ ràng là vẫn còn ướt.”
Sấm vang ầm một tiếng như muốn san bằng mọi thứ, mây đen như mực từ từ cuộn trào, gió thổi “ù ù” làm bóng cây đổ khắp sân.
Từng đợt gió mạnh luồn vào trong tay áo của Ngu Linh Tê, nàng mím môi đẩy cửa sảnh phụ ra.
Ngu Tân Di ngay lập tức đứng dậy và gọi: “Tuế Tuế.”
Nàng ấy vẫn đang mặc trên mình bộ quân phục của Bạch Kỵ ti, dường như chuâ kịp thay quần áo đã phải vội vã trở về từ trong cung, biểu hiện của nàng ấy hiếm có lúc nghiêm túc.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Ngu Linh Tê đóng cửa lại, ngăn không cho mưa gió bên ngoài thổi vào.
Ngu Tân Di không biết nên mở lời thế nào, nhưng nàng dường như đã đoán ra được chút manh mối, nhỏ giọng hỏi: “Có... có phải huynh trưởng xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Ngu Linh Tê đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng biết mình đoán đúng, trái tim lập tức chùng xuống.
“Ta vừa nhận được một bức mật tín khẩn của phụ thân ở xa gửi đến. Lô lương thực dùng để cứu tế mà Ngu Hoán Thần hộ tống xảy ra vấn đề.”
Ngu Tân Di không giấu giếm nữa, nắm lấy tay Ngu Linh Tê ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Ba vạn thạch lương thực dùng để cứu tế, toàn bộ đều bị tráo thành trấu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro