Kiêm Tương Ái,...
2024-10-24 23:26:08
Chương 12: Kiêm tương ái, giao tương lợi
“Chúng ta đều là thật, và ‘hạt giống’ nội công đã thực sự xuất hiện… Mình nắm được rồi.”
Hướng Sơn cảm thấy rất hài lòng.
Dĩ nhiên, muốn đột phá thế giới giả lập chỉ bằng một lệnh dừng duy nhất thì có phần quá xem thường sự tiên tiến của khoa học kĩ thuật loài người.
Nếu như hắn bây giờ quả thật chỉ là một bộ não trong bể chứa, hệ thống máy tính được kết nối với đại não của hắn hoàn toàn có thể sử dụng chức năng quản lí bộ nhớ để loại bỏ bất kì thiết bị mô phỏng nào có khả năng tiêu hao lượng lớn tài nguyên máy tính.
Nói theo cách được biểu hiện trên thị giác, kết quả có lẽ là “Đồ Linh cơ bỗng nhiên biến mất”.
Dù vậy, việc biến mất hoàn toàn theo cách đó có phần quá đột ngột.
Nếu hệ thống “thế giới giả lập được kết nối tới não bộ” này được thiết kế thông minh hơn, thì nó có thể sẽ là “Đột nhiên xuất hiện một quả tên lửa/ một viên thiên thạch/ một tên bạo đồ phá hỏng Đồ Linh cơ”. Mỗi lần hắn muốn lắp ráp một Đồ Linh cơ đều sẽ gặp phải một biến cố gì đó ngăn hắn hoàn thành.
Nhưng hiển nhiên là nếu cứ liên tục dùng trò “Tử thần tới chơi” ấy, có là người ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng phải cảm thấy có điều bất thường.
Một cách tinh vi hơn là để thế giới giả lập trực tiếp tạo nên một ảo ảnh, khiến bạn tưởng rằng “đã kiểm chứng thành công, từ đó tự tay huỷ đi Đồ Linh cơ”.
Nếu tài nguyên tính toán của đối phương có ưu thế áp đảo, việc chơi cứng rắn như vậy cũng không phải bất khả thi.
Tất cả đều có khả năng.
Huống hồ, năng lực của Đồ Linh cơ mà Hướng Sơn chế tạo cũng không quá mạnh – đấy chỉ mới là hình thức sơ khai, chưa phải một cỗ máy hoàn chỉnh.
Vì vậy, trên cơ sở đã hiểu rõ về Đồ Linh cơ, các hiệp khách còn có một bản lĩnh quan trọng nữa – Quan tưởng Đồ Linh cơ.
Bằng việc tái tạo lại các phương pháp quan tưởng cổ xưa, nhờ đó nhận được khả năng kiểm soát ý thức nội tại, trực tiếp xây dựng một lệnh dừng ngay trong não sinh vật.
Có lẽ là vì cấu trúc toán học của não sinh vật con người vượt trội hơn Đồ Linh cơ, khiến cho Đồ Linh cơ không thể trực tiếp hack vào não sinh vật. Thay vào đó, chúng chỉ có thể đánh lừa não bộ qua những “đầu vào” sẵn có – tức là kích thích các dây thần kinh cảm giác.
Đối với một người đã mất đi ký ức như Hướng Sơn, đây là một nghi thức cần thiết.
Nhờ vào việc dùng tay không để lắp ráp cỗ máy ấy, Hướng Sơn đã có thể quan tưởng những kí ức của mình và một lần nữa tạo dựng lại chúng bên trong tiềm thức.
Kết quả sau cùng, cũng là kết quả của sự quan tưởng – chính là một hạt giống nội công.
Nói theo cách khác, “lệnh dừng” thật sự đã phá vỡ ảo cảnh không phải là đống sắt vụn trước mắt Hướng Sơn, mà là “hạt giống nội công” hắn đã tạo ra thông qua chiếc Đồ Linh cơ ấy.
Vào khoảnh khắc Đồ Linh cơ bị “kẹt”, nó đã lập tức bùng cháy trở lại trong tâm trí của Hướng Sơn. Nếu nơi đây là thế giới giả lập, thì ngay khoảnh khắc đó, thế giới trong mắt Hướng Sơn nhất định sẽ có vấn đề.
Khi này, chỉ cần có được một con chip tích hợp hiệu năng cao làm "đan điền", ý cùng khí hợp, khí cùng thần hợp, code tự sinh, thần thông tự thành.
Một thế giới giả lập không có trình độ cao hơn nền văn minh nhân loại sẽ không thể mê hoặc một hiệp khách đại thành nội công.
Hướng Sơn kích hoạt lại thị giác và thính giác của mình.
Thế giới vẫn còn đó.
“Chuyện cần làm ở bên ngoài đã gần xong hết rồi, trở về thôi.”
Hướng Sơn nói.
“Hả...” Yuki vô thức gật đầu, rồi chợt ngẩn ra: “Như vậy là xong rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Hướng Sơn đáp, chuẩn bị rời đi.
Yuki vội vàng giữ chặt Hướng Sơn lại: “Khoan đã, Hướng Sơn. Chúng ta không nói thêm về chuyện của hiệp khách hả?”
“Chúng ta vừa nói rồi còn gì.” Hướng Sơn trả lời.
Yuki nhảy cẫng lên: “Không, không phải cái đấy… Tớ! Tớ này! Cậu không định dạy tớ tí gì hả?”
Hướng Sơn quay đầu lại, nhìn Yuki với vẻ thích thú: “Những thứ tôi vừa dạy cậu đã đủ để cậu dùng cả đời rồi, nhóc à. Thế giới này vẫn còn sự tồn tại của mạng, nếu như cậu có thể hiểu thấu những thứ đó, nhiều năm sau, cậu sẽ có cơ hội trở thành võ giả. Cậu còn muốn thêm gì nữa chứ?”
Yuki cắn răng: “Tớ cũng muốn trở thành hiệp khách!”
Hướng Sơn tò mò hỏi lại: “Tại sao?”
“Bởi vì….” Yuki bối rối trả lời: “Bởi vì hiệp khách trông rất ngầu, rất lợi hại!”
“Ừm.” Hướng Sơn gật gù. Rõ ràng là câu trả lời này không khiến hắn thấy ấn tượng.
Đây là kiểu người chỉ thấy hiệp khách lúc trang bức, chứ không thấy hiệp khách lúc bị đánh.
Theo những gì viên quan thuế vụ đã nói hôm nay, mâu thuẫn giữa chính quyền và hiệp khách ở thời đại này không hề nhỏ. Và trong hầu hết các trường hợp, hiệp khách luôn yếu thế hơn chính quyền.
Yuki suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Trở thành hiệp khách có thể giúp tớ và mẹ có cuộc sống tốt hơn!”
Hướng Sơn cười: “Vậy tôi càng khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, nhóc con. Trở thành hiệp khách chưa chắc đã đem lại được cuộc sống tốt đẹp cho người thân đâu.”
Trong số những kẻ bị ép lên Lương Sơn, có mấy ai là người ôn lương cung kiệm. Giữa các hiệp khách, không thiếu những kẻ bất hiếu, bất trung, bất nhân – ngay cả Hướng Sơn cũng không dám chắc về quá khứ của mình.
*Ôn lương cung kiệm: Ôn Hòa, Lương Thiện, Cung Kính, Tiết Kiệm. Ngoài 4 cái trên ra còn một cái nữa là Nhượng (khiêm nhường), đó là 5 đức tính của Khổng Tử, được ghi trong Luận Ngữ.
Đây là sự thật khó tránh khỏi.
Yuki thất vọng: “Tớ thật sự muốn trở thành hiệp khách mà!”
Hướng Sơn khoanh tay trước ngực: “Không có lý do? Như vậy sao được? Trở thành hiệp khách là việc cả đời. Một khi đã mang danh ‘hiệp khách’, trong mắt chính quyền, đó là vết nhơ cả đời không thể xoá được.”
“Nhưng, nếu không trở thành hiệp khách, tớ cảm thấy như… như…” Yuki ôm đầu: “Tớ không biết nói sao nữa, nhưng khi nghe cậu nói…”
“Là vì sao?”
Cậu nhóc nhăn mày: “Cậu nói với tớ rằng không biết nội công sẽ có rất nhiều hậu quả xấu, nhưng tớ lại chưa bao giờ nghĩ thế… thì lại có thể có vấn đề gì… Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu có thể nào việc đó chính là vấn đề? Nếu tớ chưa từng cảm thấy có vấn đề….”
Hướng Sơn muốn mỉm cười, nhưng hiện tại hắn không hề có cơ mặt.
Tốt lắm.
Thằng nhóc này đúng là đáng để bồi dưỡng.
“Vậy thì hãy ngồi xuống trước đã.”
Hướng Sơn nhìn Yuki, định nói điều gì đó. Trong khoảnh khắc này, có rất nhiều suy nghĩ đang không ngừng tuôn ra trong đầu hắn, đến mức hắn không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Chuyện cần nói rất nhiều.” Hướng Sơn chống tay lên trán: “Hừm, để tôi nghĩ xem phải nói cho cậu về cái gì đầu tiên mới là tốt nhất…”
Khi dạy người khác, trước hết ta cần phải hiểu rõ mình muốn truyền đạt điều gì. Ngay cả khi một người cho rằng mình đã hiểu về một điều gì đó, thì đó vẫn chưa được tính là “đã thông hiểu”. Chỉ khi biết cách truyền tải kiến thức một cách mạch lạc và đầy đủ, người đó mới thực sự được coi là "đã làm chủ" khái niệm ấy.
Vì vậy, việc dạy người khác một thứ gì đó cũng có thể được coi là một phương pháp học tập sâu sắc hơn đối với người truyền đạt.
Đây cũng nguyên nhân tại sao nhiều học giả dù bận rộn nghiên cứu vẫn sẵn sàng dành thời gian giảng dạy tại các cơ sở mang tên “trường đại học” – một phần là vì yêu cầu của hệ thống giáo dục hiện đại, nhưng mặt khác, việc truyền đạt kiến thức cũng giúp họ hệ thống lại tư duy của mình.
Hướng Sơn hiện đang ở trong trạng thái như vậy. Trong đầu hắn, nhiều ký ức đã được đánh thức, nhưng cũng có rất nhiều khái niệm mơ hồ. Hắn không thể nắm bắt toàn bộ chúng một cách rõ ràng.
Việc giảng dạy cho người khác đòi hỏi hắn phải dùng "ngôn ngữ" để nắm bắt những khái niệm mơ hồ này và biến chúng thành những điều có thể diễn đạt rõ ràng.
Truyền thụ bản lĩnh cho Yuki quả thực có vài phần để “báo ân” và “bồi dưỡng”, nhưng đối với Hướng Sơn cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến hắn muốn “bồi dưỡng trợ thủ”. Việc đó là “liệu pháp phục hồi kí ức” của hắn.
“Yuki, những chuyện tôi sắp nói với cậu sẽ đưa cậu vào một lĩnh vực hoàn toàn mới. Tôi không quen thuộc với thời đại này, cũng không thể nói rõ cho cậu điều đó có ý nghĩa gì. Có thể sau khi nghe xong những điều này, cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống bình lặng như trước đây được nữa – có một số tri thức mà một khi cậu biết được, cậu sẽ không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của ‘cuộc sống không biết đến điều đó’.”
Đấy chính là “sự nguyền rủa của tri thức”.
Có một số tri thức có thể dẫn dắt con người làm những điều mà người không biết sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Các triết gia cổ đại muốn giữ cho dân chúng ngu dốt cũng là vì suy nghĩ này mà ra.
Yuki không hề nao núng: “Tớ muốn biết!”
“Hãy nghĩ cho kĩ đi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, nhóc con.” Hướng Sơn nói: “Sống một cuộc sống tuy vô tri mà an bình trong thế giới này, không biết về những nỗi đau mình đang phải chịu đựng đôi khi cũng là một loại 'hạnh phúc'. Theo đuổi một lý tưởng cao đẹp, nhưng luôn phải đối mặt với sự khổ đau chưa chắc đã là điều tốt.”
“Hướng Sơn này, những gì cậu nói hôm nay đều rất khó hiểu.” Yuki đáp, với sự chần chừ có thể thấy rõ trong giọng nói: “Nhưng tớ cảm thấy biết nhiều hơn một chút cũng không có gì xấu. Tớ biết Hướng Sơn cậu là người tốt, biết không phải hiệp khách nào cũng là bạo đồ - đấy đều là những chuyện trước đây tớ chưa từng biết. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Giống như là… giống như là… Tớ cũng chẳng biết phải diễn đạt thế nào nữa. Có lẽ là, sau này tớ cũng có thể có thêm một lựa chọn, có thể sống… những ngày tháng khác với mẹ, bác sĩ Schulz, và những người khác. Những ngày tháng đó nói không chừng sẽ rất… rất…”
“Tự do?”
“Đúng rồi! Chính là từ đó! Tự do!” Yuki vỗ tay hào hứng: “Từ này sao mà xa lạ quá! Tuy rằng trong từ điển điện tử của tớ có, nhưng hình như tớ chưa bao giờ dùng đến.”
“Tốt lắm, nếu cậu đã chọn tự do, thì có lẽ cậu quả thật rất phù hợp với ‘hiệp khách’!” Hướng Sơn gật đầu: “’Hiệp khách’ là những người sinh ra vì ‘tự do’.”
Yuki mở to mắt: “Hiệp khách muốn làm gì thì làm sao?” Nhưng rất nhanh, cậu lại cảm thấy bối rối: “Như vậy thì có vẻ không ổn lắm nhỉ? Hướng Sơn….”
“Đây chính là khái niệm đầu tiên mà tôi muốn giải thích với cậu, Yuki.” Hướng Sơn nhắm mắt lại. Một chút dư âm nào đó từ quá khứ xa xăm đang không ngừng vang vọng trong đầu hắn, thôi thúc hắn.
— Tại vì sao… lại có cảm giác... vinh dự và tự hào này…
“Hiệp khách không tồn tại để ‘muốn làm gì thì làm’. Hiệp khách tồn tại là vì sự tự do của tất cả mọi người.” Hướng Sơn hồi tưởng: “Tôi không phủ nhận rằng trong số các hiệp khách, có rất nhiều người trở thành hiệp khách vì ‘lý tưởng của riêng mình’. Nhưng bản chất hiệp khách được sinh ra là vì sự tự do của mọi người.”
“Từ xưa đến nay, luôn có những kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Thịt của kẻ yếu chính là thức ăn của kẻ mạnh. Có người nói rằng đó là bản chất tự nhiên của loài người, giống như cách các loài thú mạnh mẽ săn giết các loài thú yếu hơn. Nhưng điều đó là một sai lầm. Kể từ khi bước vào thời kỳ văn minh, loài người đã xây dựng nên các thể cộng đồng dựa trên tinh thần, hội tụ sức mạnh vật chất lại với nhau và cuối cùng trở thành một lực lượng không thể xem thường trong tự nhiên.”
“Có thể nói, thứ con người tuân theo là quy tắc của văn minh.”
“Tuy nhiên, bản chất của quy luật cá lớn nuốt cá bé chính là sự chà đạp nên thể cộng đồng mà con người mơ tưởng. Đây là một điều sai trái. Thế nhưng, trong một khoảng thời gian rất dài, không ai trên cả thế giới có thể nhận ra được sai lầm ấy, con người đã rơi vào cảnh chia rẽ và chiến tranh, xung đột liên miên.”
“Vào lúc này, có một người vô cùng, vô cùng lợi hại đã đứng lên. Người này có tên là Mặc Địch. Ông ấy nói, việc này là không đúng. Chúng ta phải yêu thương lẫn nhau, đồng thời tiến hành đàm phán dựa trên tiền đề ‘đôi bên cùng có lợi’. Đó chính là ‘Kiêm tương ái, giao tương lợi’ (yêu thương tất thảy mọi người như nhau, coi ai cũng như mình và làm lợi cho mọi người).”
“Mặc Địch?” Yuki kinh ngạc: “Hoá ra Mặc Địch cũng là người thật sao?”
*Mặc Địch hay Mặc Tử, là người nước Lỗ thời Chiến Quốc, nhà sáng lập trường phái Mặc gia, là học giả chủ trương thuyết "Kiêm ái", sống đồng thời với các học trò lớp trước của Khổng Tử.
“Chúng ta đều là thật, và ‘hạt giống’ nội công đã thực sự xuất hiện… Mình nắm được rồi.”
Hướng Sơn cảm thấy rất hài lòng.
Dĩ nhiên, muốn đột phá thế giới giả lập chỉ bằng một lệnh dừng duy nhất thì có phần quá xem thường sự tiên tiến của khoa học kĩ thuật loài người.
Nếu như hắn bây giờ quả thật chỉ là một bộ não trong bể chứa, hệ thống máy tính được kết nối với đại não của hắn hoàn toàn có thể sử dụng chức năng quản lí bộ nhớ để loại bỏ bất kì thiết bị mô phỏng nào có khả năng tiêu hao lượng lớn tài nguyên máy tính.
Nói theo cách được biểu hiện trên thị giác, kết quả có lẽ là “Đồ Linh cơ bỗng nhiên biến mất”.
Dù vậy, việc biến mất hoàn toàn theo cách đó có phần quá đột ngột.
Nếu hệ thống “thế giới giả lập được kết nối tới não bộ” này được thiết kế thông minh hơn, thì nó có thể sẽ là “Đột nhiên xuất hiện một quả tên lửa/ một viên thiên thạch/ một tên bạo đồ phá hỏng Đồ Linh cơ”. Mỗi lần hắn muốn lắp ráp một Đồ Linh cơ đều sẽ gặp phải một biến cố gì đó ngăn hắn hoàn thành.
Nhưng hiển nhiên là nếu cứ liên tục dùng trò “Tử thần tới chơi” ấy, có là người ngu ngốc đến đâu đi chăng nữa cũng phải cảm thấy có điều bất thường.
Một cách tinh vi hơn là để thế giới giả lập trực tiếp tạo nên một ảo ảnh, khiến bạn tưởng rằng “đã kiểm chứng thành công, từ đó tự tay huỷ đi Đồ Linh cơ”.
Nếu tài nguyên tính toán của đối phương có ưu thế áp đảo, việc chơi cứng rắn như vậy cũng không phải bất khả thi.
Tất cả đều có khả năng.
Huống hồ, năng lực của Đồ Linh cơ mà Hướng Sơn chế tạo cũng không quá mạnh – đấy chỉ mới là hình thức sơ khai, chưa phải một cỗ máy hoàn chỉnh.
Vì vậy, trên cơ sở đã hiểu rõ về Đồ Linh cơ, các hiệp khách còn có một bản lĩnh quan trọng nữa – Quan tưởng Đồ Linh cơ.
Bằng việc tái tạo lại các phương pháp quan tưởng cổ xưa, nhờ đó nhận được khả năng kiểm soát ý thức nội tại, trực tiếp xây dựng một lệnh dừng ngay trong não sinh vật.
Có lẽ là vì cấu trúc toán học của não sinh vật con người vượt trội hơn Đồ Linh cơ, khiến cho Đồ Linh cơ không thể trực tiếp hack vào não sinh vật. Thay vào đó, chúng chỉ có thể đánh lừa não bộ qua những “đầu vào” sẵn có – tức là kích thích các dây thần kinh cảm giác.
Đối với một người đã mất đi ký ức như Hướng Sơn, đây là một nghi thức cần thiết.
Nhờ vào việc dùng tay không để lắp ráp cỗ máy ấy, Hướng Sơn đã có thể quan tưởng những kí ức của mình và một lần nữa tạo dựng lại chúng bên trong tiềm thức.
Kết quả sau cùng, cũng là kết quả của sự quan tưởng – chính là một hạt giống nội công.
Nói theo cách khác, “lệnh dừng” thật sự đã phá vỡ ảo cảnh không phải là đống sắt vụn trước mắt Hướng Sơn, mà là “hạt giống nội công” hắn đã tạo ra thông qua chiếc Đồ Linh cơ ấy.
Vào khoảnh khắc Đồ Linh cơ bị “kẹt”, nó đã lập tức bùng cháy trở lại trong tâm trí của Hướng Sơn. Nếu nơi đây là thế giới giả lập, thì ngay khoảnh khắc đó, thế giới trong mắt Hướng Sơn nhất định sẽ có vấn đề.
Khi này, chỉ cần có được một con chip tích hợp hiệu năng cao làm "đan điền", ý cùng khí hợp, khí cùng thần hợp, code tự sinh, thần thông tự thành.
Một thế giới giả lập không có trình độ cao hơn nền văn minh nhân loại sẽ không thể mê hoặc một hiệp khách đại thành nội công.
Hướng Sơn kích hoạt lại thị giác và thính giác của mình.
Thế giới vẫn còn đó.
“Chuyện cần làm ở bên ngoài đã gần xong hết rồi, trở về thôi.”
Hướng Sơn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả...” Yuki vô thức gật đầu, rồi chợt ngẩn ra: “Như vậy là xong rồi sao?”
“Ừ, đúng vậy.” Hướng Sơn đáp, chuẩn bị rời đi.
Yuki vội vàng giữ chặt Hướng Sơn lại: “Khoan đã, Hướng Sơn. Chúng ta không nói thêm về chuyện của hiệp khách hả?”
“Chúng ta vừa nói rồi còn gì.” Hướng Sơn trả lời.
Yuki nhảy cẫng lên: “Không, không phải cái đấy… Tớ! Tớ này! Cậu không định dạy tớ tí gì hả?”
Hướng Sơn quay đầu lại, nhìn Yuki với vẻ thích thú: “Những thứ tôi vừa dạy cậu đã đủ để cậu dùng cả đời rồi, nhóc à. Thế giới này vẫn còn sự tồn tại của mạng, nếu như cậu có thể hiểu thấu những thứ đó, nhiều năm sau, cậu sẽ có cơ hội trở thành võ giả. Cậu còn muốn thêm gì nữa chứ?”
Yuki cắn răng: “Tớ cũng muốn trở thành hiệp khách!”
Hướng Sơn tò mò hỏi lại: “Tại sao?”
“Bởi vì….” Yuki bối rối trả lời: “Bởi vì hiệp khách trông rất ngầu, rất lợi hại!”
“Ừm.” Hướng Sơn gật gù. Rõ ràng là câu trả lời này không khiến hắn thấy ấn tượng.
Đây là kiểu người chỉ thấy hiệp khách lúc trang bức, chứ không thấy hiệp khách lúc bị đánh.
Theo những gì viên quan thuế vụ đã nói hôm nay, mâu thuẫn giữa chính quyền và hiệp khách ở thời đại này không hề nhỏ. Và trong hầu hết các trường hợp, hiệp khách luôn yếu thế hơn chính quyền.
Yuki suy nghĩ một lát, rồi trả lời: “Trở thành hiệp khách có thể giúp tớ và mẹ có cuộc sống tốt hơn!”
Hướng Sơn cười: “Vậy tôi càng khuyên cậu nên từ bỏ ý nghĩ đó đi, nhóc con. Trở thành hiệp khách chưa chắc đã đem lại được cuộc sống tốt đẹp cho người thân đâu.”
Trong số những kẻ bị ép lên Lương Sơn, có mấy ai là người ôn lương cung kiệm. Giữa các hiệp khách, không thiếu những kẻ bất hiếu, bất trung, bất nhân – ngay cả Hướng Sơn cũng không dám chắc về quá khứ của mình.
*Ôn lương cung kiệm: Ôn Hòa, Lương Thiện, Cung Kính, Tiết Kiệm. Ngoài 4 cái trên ra còn một cái nữa là Nhượng (khiêm nhường), đó là 5 đức tính của Khổng Tử, được ghi trong Luận Ngữ.
Đây là sự thật khó tránh khỏi.
Yuki thất vọng: “Tớ thật sự muốn trở thành hiệp khách mà!”
Hướng Sơn khoanh tay trước ngực: “Không có lý do? Như vậy sao được? Trở thành hiệp khách là việc cả đời. Một khi đã mang danh ‘hiệp khách’, trong mắt chính quyền, đó là vết nhơ cả đời không thể xoá được.”
“Nhưng, nếu không trở thành hiệp khách, tớ cảm thấy như… như…” Yuki ôm đầu: “Tớ không biết nói sao nữa, nhưng khi nghe cậu nói…”
“Là vì sao?”
Cậu nhóc nhăn mày: “Cậu nói với tớ rằng không biết nội công sẽ có rất nhiều hậu quả xấu, nhưng tớ lại chưa bao giờ nghĩ thế… thì lại có thể có vấn đề gì… Nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu có thể nào việc đó chính là vấn đề? Nếu tớ chưa từng cảm thấy có vấn đề….”
Hướng Sơn muốn mỉm cười, nhưng hiện tại hắn không hề có cơ mặt.
Tốt lắm.
Thằng nhóc này đúng là đáng để bồi dưỡng.
“Vậy thì hãy ngồi xuống trước đã.”
Hướng Sơn nhìn Yuki, định nói điều gì đó. Trong khoảnh khắc này, có rất nhiều suy nghĩ đang không ngừng tuôn ra trong đầu hắn, đến mức hắn không biết phải bắt đầu từ đâu.
“Chuyện cần nói rất nhiều.” Hướng Sơn chống tay lên trán: “Hừm, để tôi nghĩ xem phải nói cho cậu về cái gì đầu tiên mới là tốt nhất…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi dạy người khác, trước hết ta cần phải hiểu rõ mình muốn truyền đạt điều gì. Ngay cả khi một người cho rằng mình đã hiểu về một điều gì đó, thì đó vẫn chưa được tính là “đã thông hiểu”. Chỉ khi biết cách truyền tải kiến thức một cách mạch lạc và đầy đủ, người đó mới thực sự được coi là "đã làm chủ" khái niệm ấy.
Vì vậy, việc dạy người khác một thứ gì đó cũng có thể được coi là một phương pháp học tập sâu sắc hơn đối với người truyền đạt.
Đây cũng nguyên nhân tại sao nhiều học giả dù bận rộn nghiên cứu vẫn sẵn sàng dành thời gian giảng dạy tại các cơ sở mang tên “trường đại học” – một phần là vì yêu cầu của hệ thống giáo dục hiện đại, nhưng mặt khác, việc truyền đạt kiến thức cũng giúp họ hệ thống lại tư duy của mình.
Hướng Sơn hiện đang ở trong trạng thái như vậy. Trong đầu hắn, nhiều ký ức đã được đánh thức, nhưng cũng có rất nhiều khái niệm mơ hồ. Hắn không thể nắm bắt toàn bộ chúng một cách rõ ràng.
Việc giảng dạy cho người khác đòi hỏi hắn phải dùng "ngôn ngữ" để nắm bắt những khái niệm mơ hồ này và biến chúng thành những điều có thể diễn đạt rõ ràng.
Truyền thụ bản lĩnh cho Yuki quả thực có vài phần để “báo ân” và “bồi dưỡng”, nhưng đối với Hướng Sơn cũng có rất nhiều chỗ tốt.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến hắn muốn “bồi dưỡng trợ thủ”. Việc đó là “liệu pháp phục hồi kí ức” của hắn.
“Yuki, những chuyện tôi sắp nói với cậu sẽ đưa cậu vào một lĩnh vực hoàn toàn mới. Tôi không quen thuộc với thời đại này, cũng không thể nói rõ cho cậu điều đó có ý nghĩa gì. Có thể sau khi nghe xong những điều này, cậu sẽ không thể quay lại cuộc sống bình lặng như trước đây được nữa – có một số tri thức mà một khi cậu biết được, cậu sẽ không thể nào tưởng tượng được dáng vẻ của ‘cuộc sống không biết đến điều đó’.”
Đấy chính là “sự nguyền rủa của tri thức”.
Có một số tri thức có thể dẫn dắt con người làm những điều mà người không biết sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Các triết gia cổ đại muốn giữ cho dân chúng ngu dốt cũng là vì suy nghĩ này mà ra.
Yuki không hề nao núng: “Tớ muốn biết!”
“Hãy nghĩ cho kĩ đi, đây là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, nhóc con.” Hướng Sơn nói: “Sống một cuộc sống tuy vô tri mà an bình trong thế giới này, không biết về những nỗi đau mình đang phải chịu đựng đôi khi cũng là một loại 'hạnh phúc'. Theo đuổi một lý tưởng cao đẹp, nhưng luôn phải đối mặt với sự khổ đau chưa chắc đã là điều tốt.”
“Hướng Sơn này, những gì cậu nói hôm nay đều rất khó hiểu.” Yuki đáp, với sự chần chừ có thể thấy rõ trong giọng nói: “Nhưng tớ cảm thấy biết nhiều hơn một chút cũng không có gì xấu. Tớ biết Hướng Sơn cậu là người tốt, biết không phải hiệp khách nào cũng là bạo đồ - đấy đều là những chuyện trước đây tớ chưa từng biết. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Giống như là… giống như là… Tớ cũng chẳng biết phải diễn đạt thế nào nữa. Có lẽ là, sau này tớ cũng có thể có thêm một lựa chọn, có thể sống… những ngày tháng khác với mẹ, bác sĩ Schulz, và những người khác. Những ngày tháng đó nói không chừng sẽ rất… rất…”
“Tự do?”
“Đúng rồi! Chính là từ đó! Tự do!” Yuki vỗ tay hào hứng: “Từ này sao mà xa lạ quá! Tuy rằng trong từ điển điện tử của tớ có, nhưng hình như tớ chưa bao giờ dùng đến.”
“Tốt lắm, nếu cậu đã chọn tự do, thì có lẽ cậu quả thật rất phù hợp với ‘hiệp khách’!” Hướng Sơn gật đầu: “’Hiệp khách’ là những người sinh ra vì ‘tự do’.”
Yuki mở to mắt: “Hiệp khách muốn làm gì thì làm sao?” Nhưng rất nhanh, cậu lại cảm thấy bối rối: “Như vậy thì có vẻ không ổn lắm nhỉ? Hướng Sơn….”
“Đây chính là khái niệm đầu tiên mà tôi muốn giải thích với cậu, Yuki.” Hướng Sơn nhắm mắt lại. Một chút dư âm nào đó từ quá khứ xa xăm đang không ngừng vang vọng trong đầu hắn, thôi thúc hắn.
— Tại vì sao… lại có cảm giác... vinh dự và tự hào này…
“Hiệp khách không tồn tại để ‘muốn làm gì thì làm’. Hiệp khách tồn tại là vì sự tự do của tất cả mọi người.” Hướng Sơn hồi tưởng: “Tôi không phủ nhận rằng trong số các hiệp khách, có rất nhiều người trở thành hiệp khách vì ‘lý tưởng của riêng mình’. Nhưng bản chất hiệp khách được sinh ra là vì sự tự do của mọi người.”
“Từ xưa đến nay, luôn có những kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Thịt của kẻ yếu chính là thức ăn của kẻ mạnh. Có người nói rằng đó là bản chất tự nhiên của loài người, giống như cách các loài thú mạnh mẽ săn giết các loài thú yếu hơn. Nhưng điều đó là một sai lầm. Kể từ khi bước vào thời kỳ văn minh, loài người đã xây dựng nên các thể cộng đồng dựa trên tinh thần, hội tụ sức mạnh vật chất lại với nhau và cuối cùng trở thành một lực lượng không thể xem thường trong tự nhiên.”
“Có thể nói, thứ con người tuân theo là quy tắc của văn minh.”
“Tuy nhiên, bản chất của quy luật cá lớn nuốt cá bé chính là sự chà đạp nên thể cộng đồng mà con người mơ tưởng. Đây là một điều sai trái. Thế nhưng, trong một khoảng thời gian rất dài, không ai trên cả thế giới có thể nhận ra được sai lầm ấy, con người đã rơi vào cảnh chia rẽ và chiến tranh, xung đột liên miên.”
“Vào lúc này, có một người vô cùng, vô cùng lợi hại đã đứng lên. Người này có tên là Mặc Địch. Ông ấy nói, việc này là không đúng. Chúng ta phải yêu thương lẫn nhau, đồng thời tiến hành đàm phán dựa trên tiền đề ‘đôi bên cùng có lợi’. Đó chính là ‘Kiêm tương ái, giao tương lợi’ (yêu thương tất thảy mọi người như nhau, coi ai cũng như mình và làm lợi cho mọi người).”
“Mặc Địch?” Yuki kinh ngạc: “Hoá ra Mặc Địch cũng là người thật sao?”
*Mặc Địch hay Mặc Tử, là người nước Lỗ thời Chiến Quốc, nhà sáng lập trường phái Mặc gia, là học giả chủ trương thuyết "Kiêm ái", sống đồng thời với các học trò lớp trước của Khổng Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro