Người Tinh Khôn...
2024-10-24 23:26:08
Chương 1: Người tinh khôn rỉ sét
"Cạch! Cạch! Lạch cạch!..."
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên giòn tan, cậu bé Yuki vui sướng chạy trên đường trong khi kéo theo một đống sắt vụn sau lưng, gặp ai cũng hớn hở nói: "Tôi có cha rồi! Tôi có cha rồi!"
Phần lớn cư dân của trấn Trạm thu hồi đều cười khi chứng kiến khung cảnh này- đặc biệt chú thích, đó là thể hiện sự chế nhạo. Cha ruột của Yuki vốn đã qua đời nhiều năm trước do bị khuẩn Lithium xâm nhập vào não sinh vật, bỏ lại một người phụ nữ và bảy đứa con.
Vì để nuôi sống bảy đứa trẻ, người phụ nữ ấy buộc phải bán cột sống, tiểu não và cầu não của mình, biến bản thân thành một chiếc xe tải. Sở dĩ trấn trạm thu hồi có tên như vậy là vì nơi đây là bãi rác được để lại từ thời đại "Chiến tranh thăng hoa". Mọi người trong trấn đều sống dựa vào tài nguyên của bãi rác này. Những đồ vật như là hợp kim hay các vật liệu từ thời chiến tranh thăng hoa luôn có nhu cầu tiêu thụ rất lớn trong thành, từ đó tạo ra rất nhiều yêu cầu về sự vận chuyển.
Từ sau khi trở thành xe tải, cô không còn tay chân để chăm sóc những đứa con của mình nữa. Trong số bảy đứa trẻ, có bốn đứa lần lượt chết vì bệnh tật, một đứa bị quan thuế vụ lấy đi làm thuế gen, nhằm duy trì tính đa dạng trong nguồn gen nhân loại. Người con cả thì vào thành kiếm sống từ rất sớm, chỉ còn lại đứa trẻ này. Từ nhỏ, cậu đã luôn bị người khác bắt nạt.
Hầu hết người dân trong trấn đều không quá quan tâm tới "người cha mới" của Yuki. Chỉ có một vài đứa trẻ là lao đến xô đẩy Yuki. Cơ thể Yuki ngã xuống mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch rất lớn - đặc trưng của cơ thể nhân tạo rẻ tiền.
"Haha... Thằng con hoang không cha, cha mày đâu hả? Đây à? Cho bọn tao xem thử nào?"
Một đứa trẻ to bự cười ha hả.
Yuki khịt mũi, giơ cao cái đầu đang ôm giữa hai tay: "Nhìn đi! Đây chính là cha mới của tôi!"
Đấy là một cái đầu...... rất thảm thương. Phần đỉnh đầu đã hoàn toàn biến mất, mép hộp sọ kim loại bị vặn xoắn lại, như thể đã bị nghiền nát bởi một sức mạnh rất lớn. Bên trong có vết cháy xém đen thui, dường như là cặn bã còn sót lại sau khi bị đốt cháy, khiến người khác phải nghi ngờ liệu não sinh vật có còn tồn tại hay không. Trước kia hẳn là nó cũng có một lớp da nhân tạo, nhưng giờ chỉ còn mỗi lớp vỏ kim loại, cặp nhãn cầu được bao bọc bởi mí mắt kim loại, phần hàm dưới cũng thiếu mất một mảng lớn.
Đứa trẻ to xác ngẩn ra trong giây lát, sau đó cười phá lên: "A ha ha ha... ha ha ha ha! Đây là đầu người chết mà! Hahaha! Đúng là hợp với mày lắm đấy! Đầu người chết! Thằng con hoang...... Ha ha ha!"
"Không phải đầu người chết!" Yuki giận dữ: "Nó còn sống! Chỉ cần cậu cho nó một chút nước là đôi mắt của nó sẽ lại động đậy!"
"Hahahahaha.... Buồn cười quá! Đầu người chết!" Khi này, thằng nhóc đó thậm chí còn chẳng có hứng thú bắt nạt Yuki nữa. Nó cười điên cuồng, xua tay ra hiệu cho Yuki xéo đi.
Yuki ôm lấy cái đầu... hoặc nên gọi là nửa cái đầu đó rồi chạy nhanh về nhà.
Cậu tìm thấy cái đầu ấy ở sâu trong bãi rác. Lúc đó, cậu vô tình đào phải một cái gì đó rất mềm - là một loại cấu trúc đệm của một chiến hạm nào đó, các vật liệu đệm phân tử nano từ thời đó vẫn còn có giá trị rất lớn. Cái đầu này nằm ngay ở đó. Ban đầu cậu vẫn tưởng đấy chỉ là một loại rác tương đối hiếm nên tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng khi rời khỏi bãi rác, Yuki đã lỡ tay làm rơi cái đầu xuống một vũng nước thải.
Đúng lúc đó, Yuki đã vô tình nhìn thấy cặp mắt của cái đầu ấy chuyển động.
"Tôi nhất định sẽ sửa chữa lại cho cậu!" Cậu bé tự nhủ trong đầu: "Như vậy là tôi có cha rồi!"
..........
— Ta......
Chàng trai có một giấc mơ, một giấc mơ liên quan tới "võ đạo".
Trong mơ, đao quang kiếm ảnh.
Máy bắn vector, côn thép, trảm hạm đao, hoả thần pháo, bộ thu tín hiệu không dây....
Mỗi một món đều là binh khí vang dội cổ kim.
Bộ cơ động, phục ma côn, ngự hạm quyết, thương pháo toả, vân long hãi nhập pháp....
Mỗi một môn đều là võ nghệ nổi danh đương thế.
— Cái gì....
Khi ý thức quay lại với cơ thể, hắn mở mắt ra, thế giới trước mắt như đang chao đảo, vạn vật đều như đang lắc lư.
"Thằng bé này... Sao lại ngâm cái đầu này trong nước đồng đường? Con còn không đủ ăn mà..."
"Mẹ! Nhìn kìa! Nhìn đi! Mắt của cậu ta chuyển động thật này!"
"Hả? Chuyển động thật sao?"
"Như vậy là con có cha mới rồi!"
"Chúng ta không thể nuôi cái đầu người này được..."
"Mẹ!"
Dường như có một cuộc tranh cãi đang xảy ra.
Sau đó là tiếng xe khởi động.
"Được rồi được rồi, để mẹ mời trấn trưởng sang đây xem xét."
Một cuộc đối thoại thật khó hiểu.
Ý thức của chàng trai không duy trì được lâu.
Và rồi, hắn lại chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng lần này, hắn gặp một cơn ác mộng.
Vô số quyền chưởng va chạm vào nhau. Hắn không còn nhớ rõ lộ tuyến của từng đòn đánh.
Sau đó... có một cỗ máy cơ giáp cao 5m... một... một...
"Yog..." Chàng trai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu vừa nói gì vậy? Đấy là tên cậu à?"
Ngạc nhiên thay, có một giọng nói đáp lại.
Chàng trai mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhăn nheo, có vẻ như là một khuôn mặt nguyên bản, với phần trên của đầu được thay thế bởi máy móc, trong hốc mắt chứa một ống kính trụ dài.
Chàng trai hơi kinh ngạc: "Ông... là ai?"
"Trấn trưởng trấn Trạm thu hồi." Lão già mỉm cười: "Thế còn cậu? Yog là tên cậu hả?"
Chàng trai thử suy nghĩ một chút, nhưng bất ngờ thay, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
"Tôi là... Tôi..."
Chàng trai muốn lắc đầu, nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình chỉ còn mỗi cái đầu. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh hãi. Hắn không còn cách nào khác, đành phải trả lời: "Tên tôi không phải như vậy... Yog không phải tên tôi."
"Nhưng đấy là từ đầu tiên cậu nói ra sau khi tỉnh lại mà." Trấn trưởng trầm ngâm một chút: "Thế thì để cho tiện, cứ gọi cậu là Yog đi."
Chàng trai lưỡng lự một chút rồi định gật đầu, nhưng hắn nhận ra mình cũng không thể gật đầu. Hắn chỉ có thể đáp: "Tạm thời... cứ vậy đi?"
Mặc dù sâu thẳm bên trong có một giọng nói đang thét gào, nhắc nhở hắn rằng cái tên này có ý nghĩa rất quan trọng... Nó chắc chắn không phải tên của hắn. Nhưng dù có quên đi bản thân, hắn cũng tuyệt đối không được quên cái tên này.... Tuy vậy, hắn lại không thể nhớ được nguyên do là gì.
Yuki nhảy cẫng lên: "Trấn trưởng! Trấn trưởng! Chẳng lẽ cha cháu là chiến sĩ thời đại trước! Cái loại mà siêu lợi hại ý!"
Chàng trai nhảy dựng lên... à quên, có nhảy được đâu: "Tôi có con trai rồi hả?!"
"Không, không, không, cậu được nhặt từ bãi rác." Trấn trưởng giải thích vài câu, rồi nói: "Mấy chuyện cha con gì đó đều là do Yuki tưởng tượng, thằng bé có hơi... thiếu tình yêu thương."
"Trấn trưởng!" Yuki giậm chân: " Ngài vẫn chưa trả lời cháu mà!"
"Ha ha.... Cái bãi rác đó được khám phá ra vào năm mươi năm trước, mà thời chiến tranh thăng hoa lại còn xa hơn cả thế nữa, không có tế bào não nào có thể sống lâu như vậy đâu." Trấn trưởng định giải thích thêm, nhưng nhận ra Yuki nghe không hiểu, nên chỉ lắc đầu.
"Chắc là rác bị vứt đi từ trong thành mấy tháng trước phải không?" Một giọng nói máy móc dị thường phát ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói này chẳng khác gì tiếng ồn, lớn đến mức làm cửa sổ rung lắc. Chàng trai đảo mắt, nhìn thấy một chiếc xe tải đậu ngoài cửa sổ.
Chiếc xe kia liệu có thể được gọi là xe tải không nhỉ? Chàng trai nhìn thấy một chiếc thùng xe chở hàng rất lớn, nhưng phần đầu xe rất nhỏ, còn chẳng có đủ chỗ cho một người bình thường. Trên đầu xe có một chiếc camera đang quan sát hắn.
Lúc này chàng trai mới nhận ra rằng hắn.... hay nói đúng hơn, đầu của hắn, đang nằm trên một chiếc giường, với một chiếc đèn pin lớn gắn trên đỉnh đầu. Chiếc đèn đó chắc là do trấn trưởng mang tới, dây điện của nó cắm thẳng vào ổ điện trên cổ ông ta.
Mà chiếc giường này, đang hướng ra cửa sổ.
"Vì để có tiền chữa bệnh cho các con, Yulia đã bán cột sống, tiểu não và cầu não của mình, sau đó dùng số tiền còn lại để biến bản thân thành một chiếc xe tải." Trấn trưởng chỉ ra ngoài cửa: "Nhờ đó mà cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền hơn khi trước một chút, nhưng cơ thể như thế thì không vào nhà được, cho nên chỉ có thể ở ngoài đó thôi."
Chàng trai có hơi choáng váng.
Hắn mơ hồ cảm thấy... con người không nên là như vậy, đây không phải là dáng vẻ con người nên có.
Yuki nhìn trấn trưởng đầy mong đợi. Trấn trưởng suy tư một lát: "Nói không chừng trước đây cậu ta thực sự là một nhân vật nào đó? Lẽ nào cậu ta là một vận động viên?"
"Ồ!" Yuki kêu lên kinh ngạc.
Chàng trai thì vẫn còn hơi bối rối.
"Thôi được rồi, suy nghĩ như vậy chắc mệt lắm phải không." Trấn trưởng quay sang chàng trai, lắc đầu: "Ở chỗ tôi có một con chip điều khiển do thằng cháu tôi mới thay ra - tuy tôi không biết trước đây cậu đã gặp phải chuyện gì, nhưng tất cả thiết bị ngoài não sinh vật của cậu đều đã cháy sạch, chỉ còn lại một số linh kiện thôi. Cũng may phần não máy của cậu rất đáng tin cậy..." Trấn trưởng đặt tay lên đầu chàng trai: "Tôi đã dọn dẹp cho cậu một chút rồi đấy, để tôi đổi cho cậu con chip mới."
Lúc bấy giờ chàng trai mới nhận ra dường như mình chỉ còn mỗi nửa cái đầu, không có lưỡi, trong miệng có gắn một chiếc máy phát âm để nói chuyện.
— Tại sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới.... Ah!
Hắn bỗng có cảm giác như bị điện giật.
[Phát hiện thiết bị mới]
[Đang thiết lập trình điều khiển cần thiết]
Những luồng tín hiệu đua nhau chạy vụt qua các dây thần kinh.
— Cảm giác này....
Chàng trai chợt cảm thấy cơ thể mình đang "sống".
Cơ thể của hắn đột nhiên lại có sự sống!
"Nếu không có sự hỗ trợ của chip điều khiển, não sinh vật sẽ gần như không thể điều khiển được cơ thể.... Tôi thấy đôi mắt cậu không tệ, có lẽ là khá đáng giá đấy. Thấy thế nào? Bán cho tôi đi, tôi có thể giúp cậu có một cơ thể mới."
Chàng trai lại muốn lắc đầu, hắn nhanh chóng từ chối: "Không được, cảm ơn lòng tốt của ngài. Nhưng tôi nghĩ... nói không chừng trong cặp mắt ấy có chứa manh mối về quá khứ của tôi."
Trấn trưởng lắc đầu: "Vậy thì không có cơ thể nhân tạo miễn phí đâu."
Yuki nhảy dựng lên: "Cháu có thể tìm ở bãi rác!"
"Việc đó sẽ không dễ dàng đâu." Trấn trưởng chắp tay sau lưng rời đi.
"Yuki!" Tiếng còi xe của Yulia vang lên một cách nghiêm túc làm Yuki lập tức im miệng.
Vào ban đêm, Yuki ôm đầu chàng trai ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ống kính máy quay của Yulia cứ mãi nhìn chằm chằm chàng trai, còn chàng trai thì hoàn toàn không ngủ được.
— Tên Yog này đang nghĩ gì đây?
Yulia không khỏi tò mò, cô không có nhiều sự xấu hổ và e thẹn của phụ nữ thời đại trước. Ngoại trừ não sinh vật, phần còn lại của cơ thể cô giờ chỉ còn là sắt thép. Với cái cơ thể này thì có gì để mà phải xấu hổ?
Hiện tại cô chỉ có một điều ước, đó là được nhìn Yuki lớn lên, thay một bộ nghi thể tốt, và sau đó... và sau đó...
Cô chẳng thể nào tưởng tượng được tương lai.
Đây cũng là nguyên nhân cô không kiên quyết yêu cầu Yuki vứt cái đầu kia đi. Có lẽ điều đó sẽ giúp thằng bé cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Chỉ là, gia đình họ không có đủ tiền để mua bất cứ loại nghi thể nào cho dù nó có rẻ đến đâu đi chăng nữa. Toàn bộ số tiền dành dụm được đều đã được dùng để thay một bộ nghi thể cho Yuki. Nhưng trong vài năm nữa, các bộ phận sinh học của Yuki sẽ sớm phát triển vượt quá giới hạn tối đa của nghi thể trẻ em.
Mà nghi thể dành cho người trưởng thành thì lại rất đắt.
Có đôi khi, Yulia thử nghĩ đến việc bán luôn thuỳ thái dương và thuỳ trán của mình, nhưng cô nghe người ta nói những người bán đi thuỳ thái dương và thuỳ trán sẽ không còn là con người nữa mà chỉ còn là những cỗ máy vô tri.
Trở thành máy móc không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu cô không còn có thể yêu thương Yuki được nữa thì hành động ấy rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ?
Nhất định phải tiết kiệm tiền thật nhanh!
Hi vọng sau này cái đầu đó cũng có thể đi làm việc kiếm tiền.
Coi như để đền ơn sự cứu giúp của Yuki với cậu ta.
Chàng trai cũng nhìn thấy ánh mắt của Yulia. Thành thật mà nói, loại "ánh mắt" bằng máy quay này luôn khiến hắn có cảm giác hơi khó chịu, dù không biết tại sao.
Nhưng thứ khiến hắn thấy khó chịu không chỉ có từng đó. Giờ đây, “Yog” đã tạm thời trở thành tên gọi của hắn, mặc dù việc đó khiến hắn cảm thấy rất không ổn.
Trong màn đêm đen tối, cuối cùng hắn cũng xác định được một điều.
Chủ nhân thực sự của cái tên “Yog” chắc chắn là kẻ thù của hắn.
Kẻ thù không đội trời chung.
— Ta là... kẻ phản kháng...
— Nhưng ta đang phản kháng lại... cái gì cơ?
*Cơ thể nhân tạo ở đây có thể chỉ đơn giản là thay cái tay, cái chân bằng máy móc, thay cái tai, cái thận hoặc một vài bộ phận khác chứ không phải lúc nào cũng là nguyên cả cơ thể đều được thay thế bởi máy móc.
___________________
*Lưu ý: Nếu không hài lòng hoặc có ý kiến gì xin hãy nêu ở phần cmt
- Đoạn chú thích ngắn sẽ được viết trong dấu ( ) và được đặt ở cuối mỗi đoạn
- Đoạn chú thích dài sẽ được viết trong đoạn riêng và sau dấu "* *"
"Cạch! Cạch! Lạch cạch!..."
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên giòn tan, cậu bé Yuki vui sướng chạy trên đường trong khi kéo theo một đống sắt vụn sau lưng, gặp ai cũng hớn hở nói: "Tôi có cha rồi! Tôi có cha rồi!"
Phần lớn cư dân của trấn Trạm thu hồi đều cười khi chứng kiến khung cảnh này- đặc biệt chú thích, đó là thể hiện sự chế nhạo. Cha ruột của Yuki vốn đã qua đời nhiều năm trước do bị khuẩn Lithium xâm nhập vào não sinh vật, bỏ lại một người phụ nữ và bảy đứa con.
Vì để nuôi sống bảy đứa trẻ, người phụ nữ ấy buộc phải bán cột sống, tiểu não và cầu não của mình, biến bản thân thành một chiếc xe tải. Sở dĩ trấn trạm thu hồi có tên như vậy là vì nơi đây là bãi rác được để lại từ thời đại "Chiến tranh thăng hoa". Mọi người trong trấn đều sống dựa vào tài nguyên của bãi rác này. Những đồ vật như là hợp kim hay các vật liệu từ thời chiến tranh thăng hoa luôn có nhu cầu tiêu thụ rất lớn trong thành, từ đó tạo ra rất nhiều yêu cầu về sự vận chuyển.
Từ sau khi trở thành xe tải, cô không còn tay chân để chăm sóc những đứa con của mình nữa. Trong số bảy đứa trẻ, có bốn đứa lần lượt chết vì bệnh tật, một đứa bị quan thuế vụ lấy đi làm thuế gen, nhằm duy trì tính đa dạng trong nguồn gen nhân loại. Người con cả thì vào thành kiếm sống từ rất sớm, chỉ còn lại đứa trẻ này. Từ nhỏ, cậu đã luôn bị người khác bắt nạt.
Hầu hết người dân trong trấn đều không quá quan tâm tới "người cha mới" của Yuki. Chỉ có một vài đứa trẻ là lao đến xô đẩy Yuki. Cơ thể Yuki ngã xuống mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch rất lớn - đặc trưng của cơ thể nhân tạo rẻ tiền.
"Haha... Thằng con hoang không cha, cha mày đâu hả? Đây à? Cho bọn tao xem thử nào?"
Một đứa trẻ to bự cười ha hả.
Yuki khịt mũi, giơ cao cái đầu đang ôm giữa hai tay: "Nhìn đi! Đây chính là cha mới của tôi!"
Đấy là một cái đầu...... rất thảm thương. Phần đỉnh đầu đã hoàn toàn biến mất, mép hộp sọ kim loại bị vặn xoắn lại, như thể đã bị nghiền nát bởi một sức mạnh rất lớn. Bên trong có vết cháy xém đen thui, dường như là cặn bã còn sót lại sau khi bị đốt cháy, khiến người khác phải nghi ngờ liệu não sinh vật có còn tồn tại hay không. Trước kia hẳn là nó cũng có một lớp da nhân tạo, nhưng giờ chỉ còn mỗi lớp vỏ kim loại, cặp nhãn cầu được bao bọc bởi mí mắt kim loại, phần hàm dưới cũng thiếu mất một mảng lớn.
Đứa trẻ to xác ngẩn ra trong giây lát, sau đó cười phá lên: "A ha ha ha... ha ha ha ha! Đây là đầu người chết mà! Hahaha! Đúng là hợp với mày lắm đấy! Đầu người chết! Thằng con hoang...... Ha ha ha!"
"Không phải đầu người chết!" Yuki giận dữ: "Nó còn sống! Chỉ cần cậu cho nó một chút nước là đôi mắt của nó sẽ lại động đậy!"
"Hahahahaha.... Buồn cười quá! Đầu người chết!" Khi này, thằng nhóc đó thậm chí còn chẳng có hứng thú bắt nạt Yuki nữa. Nó cười điên cuồng, xua tay ra hiệu cho Yuki xéo đi.
Yuki ôm lấy cái đầu... hoặc nên gọi là nửa cái đầu đó rồi chạy nhanh về nhà.
Cậu tìm thấy cái đầu ấy ở sâu trong bãi rác. Lúc đó, cậu vô tình đào phải một cái gì đó rất mềm - là một loại cấu trúc đệm của một chiến hạm nào đó, các vật liệu đệm phân tử nano từ thời đó vẫn còn có giá trị rất lớn. Cái đầu này nằm ngay ở đó. Ban đầu cậu vẫn tưởng đấy chỉ là một loại rác tương đối hiếm nên tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng khi rời khỏi bãi rác, Yuki đã lỡ tay làm rơi cái đầu xuống một vũng nước thải.
Đúng lúc đó, Yuki đã vô tình nhìn thấy cặp mắt của cái đầu ấy chuyển động.
"Tôi nhất định sẽ sửa chữa lại cho cậu!" Cậu bé tự nhủ trong đầu: "Như vậy là tôi có cha rồi!"
..........
— Ta......
Chàng trai có một giấc mơ, một giấc mơ liên quan tới "võ đạo".
Trong mơ, đao quang kiếm ảnh.
Máy bắn vector, côn thép, trảm hạm đao, hoả thần pháo, bộ thu tín hiệu không dây....
Mỗi một món đều là binh khí vang dội cổ kim.
Bộ cơ động, phục ma côn, ngự hạm quyết, thương pháo toả, vân long hãi nhập pháp....
Mỗi một môn đều là võ nghệ nổi danh đương thế.
— Cái gì....
Khi ý thức quay lại với cơ thể, hắn mở mắt ra, thế giới trước mắt như đang chao đảo, vạn vật đều như đang lắc lư.
"Thằng bé này... Sao lại ngâm cái đầu này trong nước đồng đường? Con còn không đủ ăn mà..."
"Mẹ! Nhìn kìa! Nhìn đi! Mắt của cậu ta chuyển động thật này!"
"Hả? Chuyển động thật sao?"
"Như vậy là con có cha mới rồi!"
"Chúng ta không thể nuôi cái đầu người này được..."
"Mẹ!"
Dường như có một cuộc tranh cãi đang xảy ra.
Sau đó là tiếng xe khởi động.
"Được rồi được rồi, để mẹ mời trấn trưởng sang đây xem xét."
Một cuộc đối thoại thật khó hiểu.
Ý thức của chàng trai không duy trì được lâu.
Và rồi, hắn lại chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng lần này, hắn gặp một cơn ác mộng.
Vô số quyền chưởng va chạm vào nhau. Hắn không còn nhớ rõ lộ tuyến của từng đòn đánh.
Sau đó... có một cỗ máy cơ giáp cao 5m... một... một...
"Yog..." Chàng trai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cậu vừa nói gì vậy? Đấy là tên cậu à?"
Ngạc nhiên thay, có một giọng nói đáp lại.
Chàng trai mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt nhăn nheo, có vẻ như là một khuôn mặt nguyên bản, với phần trên của đầu được thay thế bởi máy móc, trong hốc mắt chứa một ống kính trụ dài.
Chàng trai hơi kinh ngạc: "Ông... là ai?"
"Trấn trưởng trấn Trạm thu hồi." Lão già mỉm cười: "Thế còn cậu? Yog là tên cậu hả?"
Chàng trai thử suy nghĩ một chút, nhưng bất ngờ thay, đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng.
"Tôi là... Tôi..."
Chàng trai muốn lắc đầu, nhưng lúc này hắn mới nhận ra mình chỉ còn mỗi cái đầu. Phát hiện này khiến hắn vô cùng kinh hãi. Hắn không còn cách nào khác, đành phải trả lời: "Tên tôi không phải như vậy... Yog không phải tên tôi."
"Nhưng đấy là từ đầu tiên cậu nói ra sau khi tỉnh lại mà." Trấn trưởng trầm ngâm một chút: "Thế thì để cho tiện, cứ gọi cậu là Yog đi."
Chàng trai lưỡng lự một chút rồi định gật đầu, nhưng hắn nhận ra mình cũng không thể gật đầu. Hắn chỉ có thể đáp: "Tạm thời... cứ vậy đi?"
Mặc dù sâu thẳm bên trong có một giọng nói đang thét gào, nhắc nhở hắn rằng cái tên này có ý nghĩa rất quan trọng... Nó chắc chắn không phải tên của hắn. Nhưng dù có quên đi bản thân, hắn cũng tuyệt đối không được quên cái tên này.... Tuy vậy, hắn lại không thể nhớ được nguyên do là gì.
Yuki nhảy cẫng lên: "Trấn trưởng! Trấn trưởng! Chẳng lẽ cha cháu là chiến sĩ thời đại trước! Cái loại mà siêu lợi hại ý!"
Chàng trai nhảy dựng lên... à quên, có nhảy được đâu: "Tôi có con trai rồi hả?!"
"Không, không, không, cậu được nhặt từ bãi rác." Trấn trưởng giải thích vài câu, rồi nói: "Mấy chuyện cha con gì đó đều là do Yuki tưởng tượng, thằng bé có hơi... thiếu tình yêu thương."
"Trấn trưởng!" Yuki giậm chân: " Ngài vẫn chưa trả lời cháu mà!"
"Ha ha.... Cái bãi rác đó được khám phá ra vào năm mươi năm trước, mà thời chiến tranh thăng hoa lại còn xa hơn cả thế nữa, không có tế bào não nào có thể sống lâu như vậy đâu." Trấn trưởng định giải thích thêm, nhưng nhận ra Yuki nghe không hiểu, nên chỉ lắc đầu.
"Chắc là rác bị vứt đi từ trong thành mấy tháng trước phải không?" Một giọng nói máy móc dị thường phát ra ngoài cửa sổ.
Giọng nói này chẳng khác gì tiếng ồn, lớn đến mức làm cửa sổ rung lắc. Chàng trai đảo mắt, nhìn thấy một chiếc xe tải đậu ngoài cửa sổ.
Chiếc xe kia liệu có thể được gọi là xe tải không nhỉ? Chàng trai nhìn thấy một chiếc thùng xe chở hàng rất lớn, nhưng phần đầu xe rất nhỏ, còn chẳng có đủ chỗ cho một người bình thường. Trên đầu xe có một chiếc camera đang quan sát hắn.
Lúc này chàng trai mới nhận ra rằng hắn.... hay nói đúng hơn, đầu của hắn, đang nằm trên một chiếc giường, với một chiếc đèn pin lớn gắn trên đỉnh đầu. Chiếc đèn đó chắc là do trấn trưởng mang tới, dây điện của nó cắm thẳng vào ổ điện trên cổ ông ta.
Mà chiếc giường này, đang hướng ra cửa sổ.
"Vì để có tiền chữa bệnh cho các con, Yulia đã bán cột sống, tiểu não và cầu não của mình, sau đó dùng số tiền còn lại để biến bản thân thành một chiếc xe tải." Trấn trưởng chỉ ra ngoài cửa: "Nhờ đó mà cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền hơn khi trước một chút, nhưng cơ thể như thế thì không vào nhà được, cho nên chỉ có thể ở ngoài đó thôi."
Chàng trai có hơi choáng váng.
Hắn mơ hồ cảm thấy... con người không nên là như vậy, đây không phải là dáng vẻ con người nên có.
Yuki nhìn trấn trưởng đầy mong đợi. Trấn trưởng suy tư một lát: "Nói không chừng trước đây cậu ta thực sự là một nhân vật nào đó? Lẽ nào cậu ta là một vận động viên?"
"Ồ!" Yuki kêu lên kinh ngạc.
Chàng trai thì vẫn còn hơi bối rối.
"Thôi được rồi, suy nghĩ như vậy chắc mệt lắm phải không." Trấn trưởng quay sang chàng trai, lắc đầu: "Ở chỗ tôi có một con chip điều khiển do thằng cháu tôi mới thay ra - tuy tôi không biết trước đây cậu đã gặp phải chuyện gì, nhưng tất cả thiết bị ngoài não sinh vật của cậu đều đã cháy sạch, chỉ còn lại một số linh kiện thôi. Cũng may phần não máy của cậu rất đáng tin cậy..." Trấn trưởng đặt tay lên đầu chàng trai: "Tôi đã dọn dẹp cho cậu một chút rồi đấy, để tôi đổi cho cậu con chip mới."
Lúc bấy giờ chàng trai mới nhận ra dường như mình chỉ còn mỗi nửa cái đầu, không có lưỡi, trong miệng có gắn một chiếc máy phát âm để nói chuyện.
— Tại sao chuyện quan trọng như vậy bây giờ mới.... Ah!
Hắn bỗng có cảm giác như bị điện giật.
[Phát hiện thiết bị mới]
[Đang thiết lập trình điều khiển cần thiết]
Những luồng tín hiệu đua nhau chạy vụt qua các dây thần kinh.
— Cảm giác này....
Chàng trai chợt cảm thấy cơ thể mình đang "sống".
Cơ thể của hắn đột nhiên lại có sự sống!
"Nếu không có sự hỗ trợ của chip điều khiển, não sinh vật sẽ gần như không thể điều khiển được cơ thể.... Tôi thấy đôi mắt cậu không tệ, có lẽ là khá đáng giá đấy. Thấy thế nào? Bán cho tôi đi, tôi có thể giúp cậu có một cơ thể mới."
Chàng trai lại muốn lắc đầu, hắn nhanh chóng từ chối: "Không được, cảm ơn lòng tốt của ngài. Nhưng tôi nghĩ... nói không chừng trong cặp mắt ấy có chứa manh mối về quá khứ của tôi."
Trấn trưởng lắc đầu: "Vậy thì không có cơ thể nhân tạo miễn phí đâu."
Yuki nhảy dựng lên: "Cháu có thể tìm ở bãi rác!"
"Việc đó sẽ không dễ dàng đâu." Trấn trưởng chắp tay sau lưng rời đi.
"Yuki!" Tiếng còi xe của Yulia vang lên một cách nghiêm túc làm Yuki lập tức im miệng.
Vào ban đêm, Yuki ôm đầu chàng trai ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ống kính máy quay của Yulia cứ mãi nhìn chằm chằm chàng trai, còn chàng trai thì hoàn toàn không ngủ được.
— Tên Yog này đang nghĩ gì đây?
Yulia không khỏi tò mò, cô không có nhiều sự xấu hổ và e thẹn của phụ nữ thời đại trước. Ngoại trừ não sinh vật, phần còn lại của cơ thể cô giờ chỉ còn là sắt thép. Với cái cơ thể này thì có gì để mà phải xấu hổ?
Hiện tại cô chỉ có một điều ước, đó là được nhìn Yuki lớn lên, thay một bộ nghi thể tốt, và sau đó... và sau đó...
Cô chẳng thể nào tưởng tượng được tương lai.
Đây cũng là nguyên nhân cô không kiên quyết yêu cầu Yuki vứt cái đầu kia đi. Có lẽ điều đó sẽ giúp thằng bé cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Chỉ là, gia đình họ không có đủ tiền để mua bất cứ loại nghi thể nào cho dù nó có rẻ đến đâu đi chăng nữa. Toàn bộ số tiền dành dụm được đều đã được dùng để thay một bộ nghi thể cho Yuki. Nhưng trong vài năm nữa, các bộ phận sinh học của Yuki sẽ sớm phát triển vượt quá giới hạn tối đa của nghi thể trẻ em.
Mà nghi thể dành cho người trưởng thành thì lại rất đắt.
Có đôi khi, Yulia thử nghĩ đến việc bán luôn thuỳ thái dương và thuỳ trán của mình, nhưng cô nghe người ta nói những người bán đi thuỳ thái dương và thuỳ trán sẽ không còn là con người nữa mà chỉ còn là những cỗ máy vô tri.
Trở thành máy móc không phải vấn đề gì lớn, nhưng nếu cô không còn có thể yêu thương Yuki được nữa thì hành động ấy rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ?
Nhất định phải tiết kiệm tiền thật nhanh!
Hi vọng sau này cái đầu đó cũng có thể đi làm việc kiếm tiền.
Coi như để đền ơn sự cứu giúp của Yuki với cậu ta.
Chàng trai cũng nhìn thấy ánh mắt của Yulia. Thành thật mà nói, loại "ánh mắt" bằng máy quay này luôn khiến hắn có cảm giác hơi khó chịu, dù không biết tại sao.
Nhưng thứ khiến hắn thấy khó chịu không chỉ có từng đó. Giờ đây, “Yog” đã tạm thời trở thành tên gọi của hắn, mặc dù việc đó khiến hắn cảm thấy rất không ổn.
Trong màn đêm đen tối, cuối cùng hắn cũng xác định được một điều.
Chủ nhân thực sự của cái tên “Yog” chắc chắn là kẻ thù của hắn.
Kẻ thù không đội trời chung.
— Ta là... kẻ phản kháng...
— Nhưng ta đang phản kháng lại... cái gì cơ?
*Cơ thể nhân tạo ở đây có thể chỉ đơn giản là thay cái tay, cái chân bằng máy móc, thay cái tai, cái thận hoặc một vài bộ phận khác chứ không phải lúc nào cũng là nguyên cả cơ thể đều được thay thế bởi máy móc.
___________________
*Lưu ý: Nếu không hài lòng hoặc có ý kiến gì xin hãy nêu ở phần cmt
- Đoạn chú thích ngắn sẽ được viết trong dấu ( ) và được đặt ở cuối mỗi đoạn
- Đoạn chú thích dài sẽ được viết trong đoạn riêng và sau dấu "* *"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro