Nội Gia, Đồ Lin...
2024-10-24 23:26:08
Chương 10: Nội gia, Đồ Linh
“Cái quái gì vậy chứ?” Sau khi trở về từ thùng tái chế phế liệu ở phía đông thị trấn, Yuki tỏ ra vô cùng tức giận: “Lão già đó!”
Thùng tái chế phế liệu về cơ bản là một… dạng “công trình công cộng”. Nếu ai đó có linh kiện không còn dùng nữa, họ có thể mang đến cất giữ ở nơi này. Và nếu có người đang gặp khó khăn tài chính, thì cũng có thể đến đây kiếm linh kiện một cách miễn phí.
Thị trấn cũng sẽ thuê một số người đã mất khả năng lao động để bảo dưỡng cho các linh kiện này. Những người này hoặc là đã làm mất, hư hỏng các bộ phận cơ thể trong quá trình lao động mà không có tiền để mua mới hay sửa chữa, hoặc là đã bị tổn thương não vô cùng nghiêm trọng, đến mức ảnh hưởng đến khả năng hành động.
Nhiệm vụ của họ là bảo dưỡng những món phế liệu “miễn cưỡng có thể sử dụng được” bằng dầu chống gỉ và silicon.
Tuy nhiên, giống như cách mẹ Yuki cất giữ một đôi tay máy trong nhà suốt mấy năm, các linh kiện ở đây thường chỉ bị chủ nhân của chúng bỏ vào thùng khi độ mỏi của kim loại đã gần chạm ngưỡng giới hạn.
Nhưng thực ra Hướng Sơn cũng không cần linh kiện quá tốt hay gì.
Những linh kiện đó vốn cũng chẳng phải cho hắn sử dụng. Chúng sẽ được dùng cho việc khác sau.
Tuy vậy, hai người lại gặp phải chút rắc rối ngoài ý muốn.
Một lão già phụ trách việc bảo dưỡng không ngừng bám theo Hướng Sơn và nói: “Cậu giàu rồi mà”. Việc này khiến Hướng Sơn không thể tập trung lựa chọn linh kiện được. Cuối cùng, Hướng Sơn đành phải lấy một vài món trong số những linh kiện mới mua từ nhà bác sĩ để đưa cho mấy người bảo dưỡng thì mới được yên ổn.
Khi đó, đám người bảo dưỡng mới chịu bỏ đi trong lúc mân mê mấy chiếc ốc vít, đi-ốt,….
“Bình thường tới đây có phải tốn chút tiền nào đâu.” Yuki nói
“Được rồi, Yuki, mấy thứ đó đều là đồ thừa ngoài kế hoạch dùng để làm đồ dự phòng thôi.” Hướng Sơn ngăn Yuki lại. Hắn không cảm thấy quá giận dữ. Hắn thấy, chuyện này cũng giống việc “phát kẹo cưới” cho trẻ con. Nếu mình gặp chuyện gì đó tốt [ít nhất là việc mà mọi người đều cho là tốt] thì việc người khác muốn mình chia sẻ niềm vui cũng không tính là quá đáng.
Chỉ có điều đối tượng từ trẻ em hoá thành mấy lão già sắp thoái hóa thành trẻ con mà thôi.
Câu nói “cậu giàu rồi” thậm chí còn khiến hắn cảm thấy vui vẻ trong thoáng chốc.
“Có vẻ dù là trong thời đại này, con người vẫn là con người nhỉ…” Hướng Sơn cảm thán.
“Gì vậy?” Yuki nghe không hiểu lắm.
“Con người thực sự rất phức tạp, có thiện có ác, có tốt có xấu. Đôi khi, tôi vô cùng lo sợ, sợ rằng tôi đã ngủ say quá lâu, đến mức mà không thể nhận ra loài người được nữa… Thôi bỏ đi, tôi kể chuyện đó với cậu làm cái gì nhỉ?”
Nhân loại của bây giờ vẫn còn biết thể hiện thiện ý và ác ý. Như vậy đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ kỹ lại, thái độ của bác sĩ Schulz khi mời hắn lên mạng… Chẳng lẽ là thăm dò sao? Liệu việc từ chối lời mời lên mạng của người khác trong thời đạo này có ý nghĩa đặc biệt gì không?
Bất quá, đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
- Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho “ác ý thực sự”.
“Tôi vừa hồi tưởng lại chuyện cũ của mình, nên đả kích phải chịu có hơi lớn quá rồi.” Hướng Sơn đề cập tới một chuyện khác: “Cậu còn nhớ không Yuki? Ban đầu tôi không có ý định đứng ra chiến đấu, nhưng đã có người cố tình đẩy tôi lên trước. Cậu có trông thấy người đó không? Ai là người đứng sau lưng tôi khi đó?”
Mặc dù hắn vốn dĩ đã định sẽ ra mặt, chuyện này cũng kết thúc với kết quả tốt đẹp, nhưng điều này không có nghĩa hắn tha thứ cho người đã đẩy hắn. Tính chất hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
Người đẩy hắn lúc đó mang ý nghĩ muốn giết chết hắn, và kẻ đó đã thực hiện hành động.
Yuki vò đầu. Bởi vì sự kiện Hướng Sơn đánh bại võ giả quá mức chấn động, đến mức mà tất cả mọi người đều quên mất chuyện này.
“Tớ không có thấy.” Yuki cảm thấy hơi áy náy, nhưng trong giọng nói vẫn có chút khẩn trương: “Hướng Sơn, cậu định làm gì…. Một hiệp khách sẽ thường làm gì vào những lúc như này?”
“Đợi có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu nghe nhiều hơn.” Hướng Sơn vỗ nhẹ vào lưng Yuki: “Được rồi, cậu bé ngoan, mau về nhà đi.”
“Về nhà?” Yuki kinh ngạc: “Còn cậu thì sao, Hướng Sơn?”
“Tất nhiên là đi làm việc riêng của tôi rồi.” Hướng Sơn nói: “Những chuyện tiếp theo không phù hợp cho trẻ con. Về nhà ngủ đi, ngày mai tôi sẽ kể kết quả cho cậu sau.”
“Không được!” Yuki biết chắc Hướng Sơn đang chuẩn bị đi làm mấy việc “hiệp khách”, thế thì làm gì có chuyện cậu sẽ về nhà vào lúc này!
Hướng Sơn có đuổi thế nào thì Yuki cũng không chịu về. Cuối cùng, hắn đành thở dài nói: “Thôi được rồi, dù sao tôi cũng định dạy cậu một vài thứ… Để tôi dẫn cậu đi, nhưng lát nữa cậu nhớ nói ít lại, tập trung vào mà nhìn, hiểu chưa?”
Yuki sung sướng gật đầu, rồi lại tò mò hỏi: “Thế cậu không định tiếp tục chế tạo cơ thể mới cho mình à?”
“Không cần.” Hướng Sơn lắc đầu nhẹ: “Mặc dù đúng là tôi muốn chế tạo một cơ thể mới cho bản thân nhanh nhất có thể, nhưng tôi còn có việc khác quan trọng hơn phải làm. Hơn nữa, việc này chỉ có thể làm ở ngoài trấn – cậu muốn theo thì cứ việc, nhưng phải ôm đống linh kiện đấy cho tôi.”
Hai người nhanh chóng đi đến một nơi hẻo lánh, vắng vẻ. Đây là con đường mà họ thường dùng để đi đến núi rác, nơi không ai qua lại vào ban đêm.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng. Hướng Sơn điều chỉnh tiêu cự mắt, bỗng hắn phát hiện một thứ rất phi thường.
Hắn thấy trên mặt trăng có một đường vòng cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như vết cắt trên một chiếc bánh mì. Đồng thời, trong quầng sáng của mặt trăng xuất hiện một đường chỉ mờ nhạt mà mắt thường khó phân biệt được.
Đó là một vòng sao rất nhỏ.
Có chuyện gì đó đã từng xảy ra trên mặt trăng, làm cho toàn bộ địa hình của mặt trăng bị biến đổi đáng kể, thậm chí còn kéo theo một ít vật chất từ trên bề mặt, tạo thành vòng sao ấy.
“Hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để ngắm trăng, không ngờ lại được thấy một điều kỳ diệu…” Chiếc máy phát âm của Hướng Sơn lại một lần nữa không thể diễn giải được cảm xúc phức tạp trong giọng nói của hắn: “Đúng là không thể không nghi ngờ, liệu rốt cuộc có phải mình đã tỉnh dậy sau nhiều năm ngủ say, hay là đã xuyên không sang thế giới song song luôn rồi...”
Yuki ngồi phịch xuống đất, đống linh kiện mà cậu vác sau lưng phát ra tiếng kêu leng keng: “Này Hướng Sơn, dù cậu có muốn làm gì thì cũng đâu cần đi bộ xa như vậy chứ… Tớ mệt quá...”
Hướng Sơn dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi này cách rất xa so với tất cả những thứ trông giống một trạm tín hiệu, cũng không có chỗ nào có thể giấu camera.
Rất tốt.
Hướng Sơn yên lặng cầm lấy chỗ linh kiện cũ rích từ trên tay Yuki: “Yuki, hãy nhớ kĩ thứ cậu chuẩn bị nhìn thấy sau đây, dùng não sinh vật mà nhớ, có chết cũng không được quên!
Hướng Sơn lắp các bánh răng vào trục truyền động, sau đó đặt các trục này lên khung của một thiết bị cơ khí bị bỏ đi, tạo thành cấu trúc cơ bản của một cỗ máy. Tiếp đó, các bánh răng cắn khớp với nhau, trục quay đan xen.
Yuki trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Hướng Sơn, Hướng Sơn, đây là cái gì vậy? Trông thật là lợi hại…”
“Đương nhiên là lợi hại rồi.” Hướng Sơn không rời mắt khỏi cỗ máy đang được lắp ráp. Ký ức trong đầu hắn dần sống dậy.
Hắn rất quen thuộc với loại cấu trúc này.
“Thế rốt cuộc là lợi hại chỗ nào? Có đánh bại người xấu được không?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tập trung nhìn.” Hướng Sơn nghiêm giọng: “Muốn học được bản lĩnh của tôi thì phải nhớ kĩ thứ này.”
Yuki bĩu môi: “Nhưng tớ có biết đấy là cái gì đâu…”
Hướng Sơn nghe vậy, bèn ngưng lại một lát.
Chàng trai trịnh trọng nói: “Thế này nhé, hãy nhớ thật kĩ. Cấu trúc này được gọi là ‘Đồ Linh cơ’.”
*Đồ Linh cơ: máy Turing hay Turing machine; là một mô hình toán học về thiết bị xử lý các ký tự, tuy đơn giản, nhưng có thể thực hiện được tất cả các thuật toán máy tính. Nó được xây dựng không dành cho việc trực tiếp chế tạo ra máy tính, mà là dành cho các thí nghiệm tưởng tượng để tìm hiểu về các giới hạn của việc tính toán trên máy móc.
Ánh mắt Yuki dán chặt lên người Hướng Sơn.
Hướng Sơn lắp ráp những mảnh linh kiện cũ nát kia thành một cỗ máy tuy đơn giản nhưng lại xấu xí đến cực điểm. Cỗ máy này không có nguồn năng lượng, nó chỉ là một cấu trúc bánh răng, nơi mà lực ma sát sẽ truyền động năng từ bánh răng này sang bánh răng khác... Nó thậm chí còn có một cần điều khiển tay để làm nguồn động lực.
Yuki gãi đầu: “Đây là… cái cậu muốn tớ phải nhớ hả?”
Thứ này vừa xấu xí vừa thô sơ, chưa kể để cho bánh răng có thể quay vòng cuối, Hướng Sơn đã phải dùng hết chỗ dầu bôi trơn mà những lão già trông coi đưa cho. Điều đó khiến cỗ máy trở nên đen nhẻm, nhờn nhụa, trông vô cùng ghê tởm.
Hướng Sơn gật đầu, rồi dùng tay xoay cần điều khiển.
Động năng từ tay hắn được truyền vào hệ thống bánh răng, thay đổi hướng đi, phân tán và truyền đến toàn bộ cỗ máy.
Âm thanh kim loại va chạm và cọ xát vang lên….
Hướng Sơn lẩm bẩm: “Chính là như vậy…”
“Hướng Sơn…” Yuki thấy hơi ngại ngùng khi chỉ ra điều này: “Trông nó như một đống sắt vụn vậy."
Hướng Sơn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Yuki, lớn tiếng nói: “Vật liệu cấu thành nên nó có thể là sắt vụn, nhưng cấu trúc của nó thì không. Cậu phải nhớ kĩ tên của nó – Đồ Linh cơ!”
Ánh mắt của chàng trai lại một lần nữa rơi vào cỗ máy, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Nó là chiếc máy tính sơ khai từ thuở hồng hoang. Nó là sản phẩm vĩ đại nhất mà con người đạt được trong quá trình nghiên cứu toán học, đồng thời cũng là khởi nguồn của mọi nội công.”
“Nội công?”
“Toàn bộ những môn võ công mà cậu từng nghe nói đến, bao gồm loại cậu được thấy trong Paralympic, cùng với thứ tôi và con chó kia dùng, chẳng qua đều chỉ là võ học ngoại môn.” Hướng Sơn từ từ nhắm mắt lại: “Tương ứng với chúng, còn tồn tại công pháp nội gia.”
“Võ học ngoại môn là những chiến thuật đặc biệt đã tiến hoá và thăng hoa từ nghệ thuật chiến tranh. Còn công pháp nội gia là sản phẩm của sự phát triển song song giữa trí tuệ con người và trí tuệ nhân tạo.”
“Ở thời kì xa xưa, nội công còn được xưng là ‘kỹ thuật hack’. Tuy vậy, những hacker thời nguyên thuỷ không thể dùng não sinh vật để điều khiển code hay tính toán tài nguyên một cách trực quan giống như hiệp khách bây giờ. Họ phải ngồi đối mặt với một thiết bị đầu ra gọi là ‘màn hình’, sau đó sử dụng một thiết bị đầu vào gọi là ‘bàn phím’ để can thiệp vào thế giới bên kia – đó chỉ là cấp độ của phàm nhân mà thôi. ‘Nội công’ của hiệp khách thần kỳ hơn thế gấp trăm lần. Nhưng nếu xét trên nguồn gốc, nội công quả thật là sản phẩm được diễn hoá từ kỹ thuật hack mà ra.”
Mối quan hệ giữa kỹ thuật hack với nội công của hiệp khách cũng giống mối quan hệ giữa các sinh vật đơn bào đầu tiên xuất hiện trong đại dương nguyên thuỷ và các sinh vật bậc cao sau này. Mặc dù cái sau tràn đầy huyền bí và rực rỡ, nhưng từ đầu đến cuối đều là phát triển dựa trên cơ sở của cái trước.
“Tất cả nội công đều dựa trên sức mạnh của máy tính, mà tất cả máy tính đều bắt nguồn từ cấu trúc kỹ thuật vĩ đại này….”
Giọng nói của Hướng Sơn dần trở nên đầy nhiệt huyết.
Đồ Linh cơ.
Năm 1920, David Hilbert, nhà toán học vĩ đại nhất toàn thế giới lúc bấy giờ, lãnh đạo của trường phái Göttingen, đồng thời là người đề xuất “hai mươi ba vấn đề” nổi tiếng, đã phát động cuộc tấn công vào cội nguồn của toán học. Ông đề xuất khái niệm “siêu toán học” (metamathematic) – tức là “nghiên cứu về toán học bằng các phương pháp toán học”.
Chỉ cần nắm giữ được siêu toán học cũng tương đương với việc đã nắm giữ được toàn bộ toán học.
Cốt lõi của siêu toán học bao hàm ba luận đề – tính đầy đủ, tính nhất quán và tính khả tính.
Tính đầy đủ: Mọi vấn đề toán học đều có thể được chứng minh hoặc bác bỏ.
Tính nhất quán: Mọi chứng minh toán học đều hoặc là đúng, hoặc là sai, không tồn tại sự vừa đúng vừa sai.
Tính khả tính: Mọi chứng minh toán học đều có thể đạt được thông qua một quá trình hợp lý và hữu hạn.
Chỉ cần có thể giải được ba câu hỏi này, con người sẽ có thể giải quyết được mọi vấn đề toán học bằng máy móc – “đáp án tối thượng” của toán học chẳng khác nào đã rơi vào trong tay nhân loại.
Tất cả các nhà toán học trên thế giới đều như phát điên vì ba vấn đề này.
Đây là một cấu trúc ngập tràn “trí tuệ”.
Yuki vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay có ba phần đối phó, cũng có ba phần chân thành: “Nhưng mà Hướng Sơn… Cái này thì có liên quan gì đến nội công mà chúng ta đang nói đến…”
“Cái quái gì vậy chứ?” Sau khi trở về từ thùng tái chế phế liệu ở phía đông thị trấn, Yuki tỏ ra vô cùng tức giận: “Lão già đó!”
Thùng tái chế phế liệu về cơ bản là một… dạng “công trình công cộng”. Nếu ai đó có linh kiện không còn dùng nữa, họ có thể mang đến cất giữ ở nơi này. Và nếu có người đang gặp khó khăn tài chính, thì cũng có thể đến đây kiếm linh kiện một cách miễn phí.
Thị trấn cũng sẽ thuê một số người đã mất khả năng lao động để bảo dưỡng cho các linh kiện này. Những người này hoặc là đã làm mất, hư hỏng các bộ phận cơ thể trong quá trình lao động mà không có tiền để mua mới hay sửa chữa, hoặc là đã bị tổn thương não vô cùng nghiêm trọng, đến mức ảnh hưởng đến khả năng hành động.
Nhiệm vụ của họ là bảo dưỡng những món phế liệu “miễn cưỡng có thể sử dụng được” bằng dầu chống gỉ và silicon.
Tuy nhiên, giống như cách mẹ Yuki cất giữ một đôi tay máy trong nhà suốt mấy năm, các linh kiện ở đây thường chỉ bị chủ nhân của chúng bỏ vào thùng khi độ mỏi của kim loại đã gần chạm ngưỡng giới hạn.
Nhưng thực ra Hướng Sơn cũng không cần linh kiện quá tốt hay gì.
Những linh kiện đó vốn cũng chẳng phải cho hắn sử dụng. Chúng sẽ được dùng cho việc khác sau.
Tuy vậy, hai người lại gặp phải chút rắc rối ngoài ý muốn.
Một lão già phụ trách việc bảo dưỡng không ngừng bám theo Hướng Sơn và nói: “Cậu giàu rồi mà”. Việc này khiến Hướng Sơn không thể tập trung lựa chọn linh kiện được. Cuối cùng, Hướng Sơn đành phải lấy một vài món trong số những linh kiện mới mua từ nhà bác sĩ để đưa cho mấy người bảo dưỡng thì mới được yên ổn.
Khi đó, đám người bảo dưỡng mới chịu bỏ đi trong lúc mân mê mấy chiếc ốc vít, đi-ốt,….
“Bình thường tới đây có phải tốn chút tiền nào đâu.” Yuki nói
“Được rồi, Yuki, mấy thứ đó đều là đồ thừa ngoài kế hoạch dùng để làm đồ dự phòng thôi.” Hướng Sơn ngăn Yuki lại. Hắn không cảm thấy quá giận dữ. Hắn thấy, chuyện này cũng giống việc “phát kẹo cưới” cho trẻ con. Nếu mình gặp chuyện gì đó tốt [ít nhất là việc mà mọi người đều cho là tốt] thì việc người khác muốn mình chia sẻ niềm vui cũng không tính là quá đáng.
Chỉ có điều đối tượng từ trẻ em hoá thành mấy lão già sắp thoái hóa thành trẻ con mà thôi.
Câu nói “cậu giàu rồi” thậm chí còn khiến hắn cảm thấy vui vẻ trong thoáng chốc.
“Có vẻ dù là trong thời đại này, con người vẫn là con người nhỉ…” Hướng Sơn cảm thán.
“Gì vậy?” Yuki nghe không hiểu lắm.
“Con người thực sự rất phức tạp, có thiện có ác, có tốt có xấu. Đôi khi, tôi vô cùng lo sợ, sợ rằng tôi đã ngủ say quá lâu, đến mức mà không thể nhận ra loài người được nữa… Thôi bỏ đi, tôi kể chuyện đó với cậu làm cái gì nhỉ?”
Nhân loại của bây giờ vẫn còn biết thể hiện thiện ý và ác ý. Như vậy đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ kỹ lại, thái độ của bác sĩ Schulz khi mời hắn lên mạng… Chẳng lẽ là thăm dò sao? Liệu việc từ chối lời mời lên mạng của người khác trong thời đạo này có ý nghĩa đặc biệt gì không?
Bất quá, đó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
- Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn sẽ tha thứ cho “ác ý thực sự”.
“Tôi vừa hồi tưởng lại chuyện cũ của mình, nên đả kích phải chịu có hơi lớn quá rồi.” Hướng Sơn đề cập tới một chuyện khác: “Cậu còn nhớ không Yuki? Ban đầu tôi không có ý định đứng ra chiến đấu, nhưng đã có người cố tình đẩy tôi lên trước. Cậu có trông thấy người đó không? Ai là người đứng sau lưng tôi khi đó?”
Mặc dù hắn vốn dĩ đã định sẽ ra mặt, chuyện này cũng kết thúc với kết quả tốt đẹp, nhưng điều này không có nghĩa hắn tha thứ cho người đã đẩy hắn. Tính chất hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
Người đẩy hắn lúc đó mang ý nghĩ muốn giết chết hắn, và kẻ đó đã thực hiện hành động.
Yuki vò đầu. Bởi vì sự kiện Hướng Sơn đánh bại võ giả quá mức chấn động, đến mức mà tất cả mọi người đều quên mất chuyện này.
“Tớ không có thấy.” Yuki cảm thấy hơi áy náy, nhưng trong giọng nói vẫn có chút khẩn trương: “Hướng Sơn, cậu định làm gì…. Một hiệp khách sẽ thường làm gì vào những lúc như này?”
“Đợi có cơ hội tôi sẽ kể cho cậu nghe nhiều hơn.” Hướng Sơn vỗ nhẹ vào lưng Yuki: “Được rồi, cậu bé ngoan, mau về nhà đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Về nhà?” Yuki kinh ngạc: “Còn cậu thì sao, Hướng Sơn?”
“Tất nhiên là đi làm việc riêng của tôi rồi.” Hướng Sơn nói: “Những chuyện tiếp theo không phù hợp cho trẻ con. Về nhà ngủ đi, ngày mai tôi sẽ kể kết quả cho cậu sau.”
“Không được!” Yuki biết chắc Hướng Sơn đang chuẩn bị đi làm mấy việc “hiệp khách”, thế thì làm gì có chuyện cậu sẽ về nhà vào lúc này!
Hướng Sơn có đuổi thế nào thì Yuki cũng không chịu về. Cuối cùng, hắn đành thở dài nói: “Thôi được rồi, dù sao tôi cũng định dạy cậu một vài thứ… Để tôi dẫn cậu đi, nhưng lát nữa cậu nhớ nói ít lại, tập trung vào mà nhìn, hiểu chưa?”
Yuki sung sướng gật đầu, rồi lại tò mò hỏi: “Thế cậu không định tiếp tục chế tạo cơ thể mới cho mình à?”
“Không cần.” Hướng Sơn lắc đầu nhẹ: “Mặc dù đúng là tôi muốn chế tạo một cơ thể mới cho bản thân nhanh nhất có thể, nhưng tôi còn có việc khác quan trọng hơn phải làm. Hơn nữa, việc này chỉ có thể làm ở ngoài trấn – cậu muốn theo thì cứ việc, nhưng phải ôm đống linh kiện đấy cho tôi.”
Hai người nhanh chóng đi đến một nơi hẻo lánh, vắng vẻ. Đây là con đường mà họ thường dùng để đi đến núi rác, nơi không ai qua lại vào ban đêm.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng. Hướng Sơn điều chỉnh tiêu cự mắt, bỗng hắn phát hiện một thứ rất phi thường.
Hắn thấy trên mặt trăng có một đường vòng cung có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như vết cắt trên một chiếc bánh mì. Đồng thời, trong quầng sáng của mặt trăng xuất hiện một đường chỉ mờ nhạt mà mắt thường khó phân biệt được.
Đó là một vòng sao rất nhỏ.
Có chuyện gì đó đã từng xảy ra trên mặt trăng, làm cho toàn bộ địa hình của mặt trăng bị biến đổi đáng kể, thậm chí còn kéo theo một ít vật chất từ trên bề mặt, tạo thành vòng sao ấy.
“Hôm nay cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi để ngắm trăng, không ngờ lại được thấy một điều kỳ diệu…” Chiếc máy phát âm của Hướng Sơn lại một lần nữa không thể diễn giải được cảm xúc phức tạp trong giọng nói của hắn: “Đúng là không thể không nghi ngờ, liệu rốt cuộc có phải mình đã tỉnh dậy sau nhiều năm ngủ say, hay là đã xuyên không sang thế giới song song luôn rồi...”
Yuki ngồi phịch xuống đất, đống linh kiện mà cậu vác sau lưng phát ra tiếng kêu leng keng: “Này Hướng Sơn, dù cậu có muốn làm gì thì cũng đâu cần đi bộ xa như vậy chứ… Tớ mệt quá...”
Hướng Sơn dừng bước, đưa mắt nhìn xung quanh.
Nơi này cách rất xa so với tất cả những thứ trông giống một trạm tín hiệu, cũng không có chỗ nào có thể giấu camera.
Rất tốt.
Hướng Sơn yên lặng cầm lấy chỗ linh kiện cũ rích từ trên tay Yuki: “Yuki, hãy nhớ kĩ thứ cậu chuẩn bị nhìn thấy sau đây, dùng não sinh vật mà nhớ, có chết cũng không được quên!
Hướng Sơn lắp các bánh răng vào trục truyền động, sau đó đặt các trục này lên khung của một thiết bị cơ khí bị bỏ đi, tạo thành cấu trúc cơ bản của một cỗ máy. Tiếp đó, các bánh răng cắn khớp với nhau, trục quay đan xen.
Yuki trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Hướng Sơn, Hướng Sơn, đây là cái gì vậy? Trông thật là lợi hại…”
“Đương nhiên là lợi hại rồi.” Hướng Sơn không rời mắt khỏi cỗ máy đang được lắp ráp. Ký ức trong đầu hắn dần sống dậy.
Hắn rất quen thuộc với loại cấu trúc này.
“Thế rốt cuộc là lợi hại chỗ nào? Có đánh bại người xấu được không?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tập trung nhìn.” Hướng Sơn nghiêm giọng: “Muốn học được bản lĩnh của tôi thì phải nhớ kĩ thứ này.”
Yuki bĩu môi: “Nhưng tớ có biết đấy là cái gì đâu…”
Hướng Sơn nghe vậy, bèn ngưng lại một lát.
Chàng trai trịnh trọng nói: “Thế này nhé, hãy nhớ thật kĩ. Cấu trúc này được gọi là ‘Đồ Linh cơ’.”
*Đồ Linh cơ: máy Turing hay Turing machine; là một mô hình toán học về thiết bị xử lý các ký tự, tuy đơn giản, nhưng có thể thực hiện được tất cả các thuật toán máy tính. Nó được xây dựng không dành cho việc trực tiếp chế tạo ra máy tính, mà là dành cho các thí nghiệm tưởng tượng để tìm hiểu về các giới hạn của việc tính toán trên máy móc.
Ánh mắt Yuki dán chặt lên người Hướng Sơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hướng Sơn lắp ráp những mảnh linh kiện cũ nát kia thành một cỗ máy tuy đơn giản nhưng lại xấu xí đến cực điểm. Cỗ máy này không có nguồn năng lượng, nó chỉ là một cấu trúc bánh răng, nơi mà lực ma sát sẽ truyền động năng từ bánh răng này sang bánh răng khác... Nó thậm chí còn có một cần điều khiển tay để làm nguồn động lực.
Yuki gãi đầu: “Đây là… cái cậu muốn tớ phải nhớ hả?”
Thứ này vừa xấu xí vừa thô sơ, chưa kể để cho bánh răng có thể quay vòng cuối, Hướng Sơn đã phải dùng hết chỗ dầu bôi trơn mà những lão già trông coi đưa cho. Điều đó khiến cỗ máy trở nên đen nhẻm, nhờn nhụa, trông vô cùng ghê tởm.
Hướng Sơn gật đầu, rồi dùng tay xoay cần điều khiển.
Động năng từ tay hắn được truyền vào hệ thống bánh răng, thay đổi hướng đi, phân tán và truyền đến toàn bộ cỗ máy.
Âm thanh kim loại va chạm và cọ xát vang lên….
Hướng Sơn lẩm bẩm: “Chính là như vậy…”
“Hướng Sơn…” Yuki thấy hơi ngại ngùng khi chỉ ra điều này: “Trông nó như một đống sắt vụn vậy."
Hướng Sơn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Yuki, lớn tiếng nói: “Vật liệu cấu thành nên nó có thể là sắt vụn, nhưng cấu trúc của nó thì không. Cậu phải nhớ kĩ tên của nó – Đồ Linh cơ!”
Ánh mắt của chàng trai lại một lần nữa rơi vào cỗ máy, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Nó là chiếc máy tính sơ khai từ thuở hồng hoang. Nó là sản phẩm vĩ đại nhất mà con người đạt được trong quá trình nghiên cứu toán học, đồng thời cũng là khởi nguồn của mọi nội công.”
“Nội công?”
“Toàn bộ những môn võ công mà cậu từng nghe nói đến, bao gồm loại cậu được thấy trong Paralympic, cùng với thứ tôi và con chó kia dùng, chẳng qua đều chỉ là võ học ngoại môn.” Hướng Sơn từ từ nhắm mắt lại: “Tương ứng với chúng, còn tồn tại công pháp nội gia.”
“Võ học ngoại môn là những chiến thuật đặc biệt đã tiến hoá và thăng hoa từ nghệ thuật chiến tranh. Còn công pháp nội gia là sản phẩm của sự phát triển song song giữa trí tuệ con người và trí tuệ nhân tạo.”
“Ở thời kì xa xưa, nội công còn được xưng là ‘kỹ thuật hack’. Tuy vậy, những hacker thời nguyên thuỷ không thể dùng não sinh vật để điều khiển code hay tính toán tài nguyên một cách trực quan giống như hiệp khách bây giờ. Họ phải ngồi đối mặt với một thiết bị đầu ra gọi là ‘màn hình’, sau đó sử dụng một thiết bị đầu vào gọi là ‘bàn phím’ để can thiệp vào thế giới bên kia – đó chỉ là cấp độ của phàm nhân mà thôi. ‘Nội công’ của hiệp khách thần kỳ hơn thế gấp trăm lần. Nhưng nếu xét trên nguồn gốc, nội công quả thật là sản phẩm được diễn hoá từ kỹ thuật hack mà ra.”
Mối quan hệ giữa kỹ thuật hack với nội công của hiệp khách cũng giống mối quan hệ giữa các sinh vật đơn bào đầu tiên xuất hiện trong đại dương nguyên thuỷ và các sinh vật bậc cao sau này. Mặc dù cái sau tràn đầy huyền bí và rực rỡ, nhưng từ đầu đến cuối đều là phát triển dựa trên cơ sở của cái trước.
“Tất cả nội công đều dựa trên sức mạnh của máy tính, mà tất cả máy tính đều bắt nguồn từ cấu trúc kỹ thuật vĩ đại này….”
Giọng nói của Hướng Sơn dần trở nên đầy nhiệt huyết.
Đồ Linh cơ.
Năm 1920, David Hilbert, nhà toán học vĩ đại nhất toàn thế giới lúc bấy giờ, lãnh đạo của trường phái Göttingen, đồng thời là người đề xuất “hai mươi ba vấn đề” nổi tiếng, đã phát động cuộc tấn công vào cội nguồn của toán học. Ông đề xuất khái niệm “siêu toán học” (metamathematic) – tức là “nghiên cứu về toán học bằng các phương pháp toán học”.
Chỉ cần nắm giữ được siêu toán học cũng tương đương với việc đã nắm giữ được toàn bộ toán học.
Cốt lõi của siêu toán học bao hàm ba luận đề – tính đầy đủ, tính nhất quán và tính khả tính.
Tính đầy đủ: Mọi vấn đề toán học đều có thể được chứng minh hoặc bác bỏ.
Tính nhất quán: Mọi chứng minh toán học đều hoặc là đúng, hoặc là sai, không tồn tại sự vừa đúng vừa sai.
Tính khả tính: Mọi chứng minh toán học đều có thể đạt được thông qua một quá trình hợp lý và hữu hạn.
Chỉ cần có thể giải được ba câu hỏi này, con người sẽ có thể giải quyết được mọi vấn đề toán học bằng máy móc – “đáp án tối thượng” của toán học chẳng khác nào đã rơi vào trong tay nhân loại.
Tất cả các nhà toán học trên thế giới đều như phát điên vì ba vấn đề này.
Đây là một cấu trúc ngập tràn “trí tuệ”.
Yuki vỗ tay. Trong tiếng vỗ tay có ba phần đối phó, cũng có ba phần chân thành: “Nhưng mà Hướng Sơn… Cái này thì có liên quan gì đến nội công mà chúng ta đang nói đến…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro