Đá Chanh Tuyết

Sự im lặng

Má Bánh Bao

2024-07-22 07:16:53

Màn hình điện thoại phát sáng, tôi gõ lách cách vài dòng gửi đến Huy Anh:

[Tối nay, chúng ta gặp nhau ở gốc cây gạo đi, em chờ anh!]

Thật lòng mà nói, tôi đã đoán trước được việc anh sẽ phớt lờ đi đoạn tin nhắn ấy và rất có thể không đến buổi hẹn, song một niềm tin bất chấp tất cả vẫn cháy bừng trong tấm lòng chịu nhiều tổn thương của tôi.

Tôi tin anh, thật lòng tin anh sẽ đến...

[Hôm nay, anh có chuyện, không đến được với Gạo. Em đừng chờ anh nhé, vào nhà đi, kẻo lạnh.]

Tin nhắn ấy được gửi trước lúc hẹn nửa tiếng, hình như Huy Anh không muốn tôi phải chờ đợi, cũng không muốn đề cập đến những chuyện xảy ra trong thời gian qua. Thế nhưng chẳng biết sao, tôi vẫn mặc kệ tin nhắn ấy, chầm chậm đi dạo loanh quanh dưới gốc cây gạo rồi lại ngồi ngắm phong cảnh ở các bậc đá tam cấp.

Mặc dù gió xuân chẳng mang cảm giác buốt giá như đêm đông, tôi vẫn không kiềm chế được cảm giác rùng mình. Trăng hôm nay lên cao, in bóng vằng vặc giữa vũng nước trũng gần đám cỏ dại. Màn đêm buông xuống bao trọn lấy hình bóng đơn độc của đứa con gái chỉ khoác vội chiếc áo len trơn, tôi dõi ánh mắt chất chứa hi vọng đến con hẻm nhỏ, cơ mà người tôi muốn thấy sẽ không đến.

Những nỗ lực gầy dựng bao ngày qua dường như muốn sụp đổ trong chốc lát, tôi khó nhọc ngẩng mặt lên cao để ngăn không cho nỗi thất vọng dìm tâm trạng mình đi xuống. Lại nhớ đến hình ảnh Huy Anh đã từng chờ đợi dưới bóng cây gạo này bao nhiêu lần, tôi đếm không xuể. Những câu nói cười đùa, những hành động yêu thương chúng tôi từng làm với nhau, sao bây giờ xa vời đến nỗi tôi cứ ngỡ Huy Anh chẳng còn là Huy Anh.

Anh thờ ơ, lạnh nhạt qua vỏ bọc người bạn trai luôn quan tâm bạn gái, anh không hề cho tôi một cơ hội để động viên. Tại sao thế? Tôi cũng muốn cùng anh chia sẻ về nỗi buồn mà, tại sao anh lại ích kỷ giữ tinh thần tiêu cực ấy một mình vậy?

Tôi mơ màng tỉnh giấc, yên ấm nằm trên giường từ thuở nào không hay. Thứ gì đó cực kì mềm mại đang khoác hờ trên người tôi, tuyệt đối không phải chăn, nhìn kĩ mới nhận ra đó là một chiếc áo khoác size XL, rộng thùng thình, thế nhưng lại vừa đủ che gió, cản lạnh cho thân thể nhỏ bé của tôi.

Tỉ mỉ xem xét chiếc áo khoác màu đen ấy trên tay, tâm trạng có đôi chút chuyển biến. Đúng thế, cảm giác vui mừng và hi vọng tràn ngập khoảng trống trong lòng, tôi hối hả mở toang cửa sổ bất chấp gió lạnh đêm khuya, đôi mắt tam bạch mang theo nỗi thương nhớ vội đi tìm hình bóng quen thuộc. Màu đen tối như mực phía trước làm tôi lại quay về trạng thái ban đầu. Rõ ràng chiếc áo khoác này là của Huy Anh mà, còn mang theo mùi hương chỉ có mình anh sở hữu, sao tôi quên được?

Tôi không mộng du, cũng không ảo tưởng, vết muỗi đốt sưng đỏ ở bắp chân mang lại cảm giác ngưa ngứa là một minh chứng rõ ràng cho quãng thời gian tôi chờ anh. Tại sao phải trốn tránh đến mức đó? Tại sao chứ?

Đọc lại dòng tin nhắn lúc 11 giờ đêm, tôi mới dám chắc Huy Anh có đến, nhưng mà anh cứ nhắn tin theo kiễu dỗ dành ngọt ngào ấy, tôi lại càng muốn giận anh hơn.

[Gạo ngủ ngon nhé. Anh xin lỗi vì không thể đến được, cũng xin lỗi vì khiến em phải chờ anh.]

Tôi không biết nên làm thế nào với thái độ của Huy Anh hiện giờ, anh không muốn nói, tôi không thể ép, nhưng mà cảm giác mình là một kẻ ngoài lề trong cuộc sống của Huy Anh khiến tôi thấy vô cùng bức bối. Với tư cách là một người bạn gái, tôi muốn được động viên, cổ vũ Huy Anh vượt qua lời nói sát thương từ miệng đời, nhưng anh cứ dần dà phớt lờ sự quan tâm của tôi đi. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, ôm chặt chiếc áo khoác rồi lại đi vào cơn mơ có anh lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, vẫn theo thường lệ đi học từ sớm, tôi bắt gặp những ánh mắt kì quái từ đám bạn cùng lớp. Oải Hương và Chou Ngô cũng có biểu hiện khác lạ, nhưng ngại không dám nói ra. Nhìn quanh lớp một hồi, tôi gặng hỏi:

- Làm sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?. truyện đam mỹ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Không có.

Oải Hương ngập ngừng trả lời, song không thể chống đỡ trước ánh mắt sắc lẹm của tôi, nó nói:

- Đây này...

Chiếc iPhone vừa được chìa ra đã bị Chou Ngô cướp lấy, chị bé nghiêm nghị nhìn tôi như nhìn một đứa con lầm đường lạc lối.

- Châu, nếu chuyện này liên quan đến Gạo thì Gạo cũng có quyền biết mà.

Chou Ngô vừa giống Oải Hương, lại có phần không giống, thái độ kiên quyết của tôi không phải là thứ làm lung lay tinh thần thép của Chou Ngô, mà thứ khiến Châu đồng ý đưa lại chiếc điện thoại cho tôi chính là đôi mắt long lanh nước. Tôi biết, bản thân không nên để lộ vẻ yếu đuối, đáng thương này, cơ mà bão tố bao ngày qua đã làm tôi chẳng suy nghĩ được nhiều.

Trên trang web của câu lạc bộ Khoa học xã hội, bài báo trong buổi sáng hôm chào cờ đầu tuần được trích dẫn nguồn, cái tên viết tắt H.A. lọt vào tầm mắt của tôi đầu tiên. Hành động này của câu lạc bộ chẳng khác nào thừa nhận đứa trẻ trong câu chuyện là Huy Anh, mọi lời bàn tán xôn xao khiến trang web nhận hàng trăm cái bình luận.

Miệng đời vẫn là một con dao có thể cướp đi mạng người chỉ bằng một lời nói. Chúng khiến những người vô tội trở thành có tội và biến những kẻ ngập tràn tội lỗi thành thánh nhân.

Có phần bình luận nói rằng một kẻ du côn như Huy Anh xứng đáng nhận được điều ấy, có người lại nói nhà giàu như Huy Anh thì bị vậy cũng chẳng đáng là gì. Và dường như càng công kích vào nạn nhân, người ta lại càng hả hê. Họ cho rằng những thứ Huy Anh sung sướng nhận được nên đánh đổi bằng thứ khác, vật chất đánh đổi bằng tổn thương tinh thần sao? Con người đáng sợ đến mức nào rồi vậy?

Khi Huy Anh vào lớp, mọi người cũng không bàn luận chuyện ấy nữa. Anh vẫn tỏ ra thờ ơ, không quan tâm tới lời người khác. Tôi ngoảnh mặt về phía anh, lên tiếng:

- Chúng mình nói chuyện rõ ràng với nhau đi.

Huy Anh đưa cho tôi mẩu bánh mì, kèm thêm chai nước đào, giọng anh vẫn dịu dàng, nhưng lại mang cảm giác anh đang lảng tránh đôi mắt hổ phách của tôi:

- Anh xin lỗi chuyện ngày hôm qua. Mấy ngày tiếp theo, anh cũng bận, không thể nói chuyện với em được.

- Em không biết anh đang trốn chạy điều gì, nếu đã ghét bỏ em thì cũng phải nói một tiếng, đừng có đem con bỏ chợ như thế nữa.

Càng nói, thanh âm càng mang sự mạnh mẽ nhất định, tôi thật sự sắp mất kiên nhẫn rồi, chiếc áo khoác đen bị tôi thẳng thừng đưa cho anh. Huy Anh bối rối nhận lấy áo, bàn tay lại muốn vuốt nhẹ gương mặt nhăn nhó của tôi, nhưng tiếng Oải Hương đã làm gián đoạn hành động ấy.

- Mình đi căn tin chút nhé?

Oải Hương lên tiếng phá bỏ bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi. Nghe theo lời con nhỏ, tôi gập sách lại, lẳng lặng đi xuống cầu thang. Huy Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng giữ im lặng và để tôi đi cùng Oải Hương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chờ tao tí, tao đi mua chai trà olong.

Tôi gật đầu, ra hiệu đồng ý, cuối cùng vẫn chỉ còn mình tôi đứng dưới mái hiên của căn tin. Một giọng nói ngọt hơn đường vang vọng ngay sau lưng, khiến tôi phải quay đầu lại:

- Mộc Miên cũng xuống mua nước à?

Lại là Thiên Di, tôi đột nhiên nhớ đến bài đăng của câu lạc bộ, cất giọng hỏi:

- Bài đăng đó, cậu cố tình đúng không?

- À... tớ chỉ đang làm tròn trách nhiệm của chủ nhiệm câu lạc bộ thôi. Làm sao thế, Huy Anh lại bị tổn thương à?

Thiên Di cười khẽ, câu cuối dường như còn mang tính châm chọc cao hơn.

- Cậu là người bị khiếm khuyết à?

- Mộc Miên đang nói gì vậy?

Lời tôi nói khiến Thiên Di nhíu mày, có lẽ không kịp hiểu ý, tôi tiếp lời, ánh mắt lạnh tanh rơi trên khuôn mặt xinh xắn nhưng mang tâm địa độc ác của người đối diện:

- Khiếm khuyết về nhân cách ấy. Lôi chuyện gia đình người khác ra chọc ngoáy bằng hình thức thông tuệ như vậy, tôi cũng nể phục cậu. Tôi nghĩ không có nhân cách thì vẫn sống nhăn răng như Thiên Di thôi, nhưng mà loại như cậu, sau này dễ gặp quả báo nặng lắm.

Tôi đáp, Oải Hương vừa cầm chai olong ra, tôi đã khoác tay con bé để thoát khỏi cảm giác ghê sợ sự đổi mặt trắng trợn của Phan Ngọc Thiên Di. Cậu ta cáo già, tinh ranh đến độ lợi dụng việc giáo dục hành vi nhằm phơi bày nỗi đau khổ của người khác.

- Oải Hương?

- Sao thế?

Con nhỏ ngơ ngác nhìn theo tôi, còn tôi lướt vài tin tức trên trang web của câu lạc bộ, vẫn không ngẩng mặt đối diện với Oải Hương:

- Viết đơn xin bãi bỏ chức chủ nhiệm câu lạc bộ của Thiên Di thì nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Tôi không đùa, tôi thực tâm muốn chấm dứt chuyện này, bao nhiêu năm tháng nhẫn nhịn chịu đựng Phan Ngọc Thiên Di quá đủ rồi. Nếu tôi còn không giải quyết triệt để, cậu ta sẽ càng ngày càng ỷ vào gia thế và vai diễn hoa hậu thân thiện nhằm hạ bệ tôi và những người khác xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đá Chanh Tuyết

Số ký tự: 0