Đa Danh Chi Hậu

156.1

Sơ Nguyện

2024-10-21 00:08:48

Kết khác

Xin chào các độc giả mến yêu, không biết còn ai để mắt đến bộ này không nhỉ > Chắng là mụ tác giả mới lục các file cũ trong laptop, và thế là tui phát hiện ra phần bản thảo trước đó của bộ này - như đã nói là tui đã viết cho nó nhiều cái kết, và cái kết này có vẻ đẹp hơn (nhưng tui ko cho nó lên sóng vì tui thích cái kết kia hơn).

Nhưng dạo này gặp nhiều chuyện không vui quá, nhất là trong chuyện tình cảm. Tui đột nhiên nghĩ rằng cuộc đời đủ sầu rồi, sao còn khiến những trang viết của mình cũng sầu theo... Vậy nên tui quyết định up cái kết này lên, coi như để cho câu chuyện của mình viết ra có hậu một xíu.

Mọi người có thể xem hoặc không xem nha, có thể nó sẽ không gieo lại lưu luyến như cái kết chính thức, nhưng nó sẽ làm chúng ta thỏa mãn hơn, nhất là khi trái tim ngoài đời thực đang sầu não - như mụ tác giả :((

Trở lại nơi thuộc về mình...

Khoảnh khắc bước chân trở về mái nhà cũ, nơi nàng bắt đầu biết mình, tận hưởng những tháng năm hạnh phúc và vẹn tròn nhất bên sư phụ và sư mẫu, Cố Tịch Hy đột nhiên run người.

Đi một vòng lớn, dạo một vòng nhân sinh, cuối cùng vẫn là quay lại nơi này...

Cố Tịch Hy ngẩng đầu nhìn những tơ nhện bám đầy trên cột nhà, trong lòng đột nhiên dâng lên cm giác rất không chân thực.

Hai năm qua, à không, nhiều năm lưu lạc dài đăng đẳng như vậy, nàng chợt cảm thấy giống như một giấc mộng dài.

Biết đâu bên ngoài, khi tia sáng chói mắt đó dần tắt, Cố sư phụ sẽ quay về, còn vui vẻ nói ông vừa dạy võ cho một thiếu niên rất anh tuấn. Chỉ tiếc thân phận của hắn cao quý, Hy nhi khó lòng đứng cùng một nơi với hắn.

Nàng thở dài, miết ngón tay mình lên mặt bàn, bụi lập tức phủ kín đầu ngón tay. Không phải mộng, thật sự là đã qua rất lâu rồi, mộ của sư phụ và sư mẫu đã xanh cỏ rất nhiều năm. Còn nàng thì lưu lạc, sau đó mơ mơ hồ hồ trở thành thiên kim tiểu thư Trường gia, trở thành nguyên cơ của thái tử, thành phi tử của phản thần, còn có thành quận chúa đi hòa thân.

Trước kia, nàng cười nói chuyện tình ai động đất trời của Trường Ý Đan có thể viết thành một bộ kinh kịch lưu truyền nhân gian. Bây giờ, tự dưng cảm thấy đời mình còn kinh thiên động địa hơn bội phần.

Bỏ đi... Chung quy vẫn phải sống tiếp

Cố Tịch Hy không sợ trời, không sợ đất, nhưng nàng tuyệt đối sợ chết...

Ngày qua tháng lại, chốn Hồ Điệp sơn non nước hữu tình, thu hút nhiều tài nhân ghé đến thưởng ngoạn, ngâm thơ. Có nhiều văn sĩ truyền tai nhau quán trà của một cô nương họ Cố.

Nàng xinh đẹp kiều diễm, tuy đã qua độ tròn trăng nhưng vẫn khiến người ta xao động. Chỉ tiếc nàng quá đoan chính, bọn họ không dám mấp mé chuyện tình trường.

Nhưng vẫn có rất nhiều người ghé đến nơi này. Họ nói trà của nàng trong đắng có ngọt, trong ngọt lại có đắng, như thế chất chứa toàn bộ hương vị của nhân sinh.

Song lạ là, uống loại trà như thế, họ lại thấy yên lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tịch Hy bật cười, nàng nói, đời người hiển nhiên phải đi qua giông bão, đi qua rồi tự nhiên sẽ thấy yên bình.

Đó là năm An Thịnh thứ 3.

Quán trà của nàng tiếp đón một cố nhân. Đỗ Tần vai đeo đàn, nhìn sững nàng, y khó hiểu vì sao một nữ nhân vốn được gọi là yêu phi họa quốc đã vong thân, nay lại ở nơi thâm sơn cùng cốc này mở quán trà?

Cố Tịch Hy có thể nhìn ra sự kinh hãi trong y, nhưng nàng chỉ mỉm cười, càng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể từ tốn mang ra cho y một tách trà.

"Mời Đỗ công tử." Nàng cũng không có ý định quay mặt không nhận người quen.

Đỗ Tần híp mắt, thốt ra một chữ "nương..."

Làn gió mùa hạ thổi góc áo màu lục của Cố Tịch Hy bay phấp phới, nàng khẽ cười, nhẹ giọng:

"Nhân sinh như nước chảy, con tạo xoay vần, chuyện gì cũng có thể xảy ra."

Đỗ Tần nhìn nàng, sau đó cúi đầu hớp một ngụm trà, tựa như đang nghiền ngẫm một điều gì đó, sau đó bất chợt bật cười:

"Bá phụ ta nói đúng, chuyện nhà đế vương đúng là thứ rắc rối nhất trên đời."

Cố Tịch Hy không đáp, nhưng lòng nàng âm thầm đồng tình, đúng là rắc rối thật.

"Khi nghe tin, ta còn bất ngờ, tự hỏi vì sao hoàng đế gia lại làm như vậy, ngài ấy rõ ràng yêu nàng như vậy mà...".

Khi nghe nói Trường Ý Đan là yêu phi họa quốc, phản bội thiên triều, Đỗ Tần đã thấy lạ. Lại nghe nói nàng đã bị ban chết thì lại càng thấy lạ hơn.

Nàng có thể quấy, nhưng hoàng đế tuyệt đối sẽ không ban chết cho nàng.

Những ngón tay của Cố Tịch Hy khẽ giật, âm thầm co lại bên trong tay áo.

"Công tử muốn nói ý gì?"

Ánh mắt tĩnh lặng của Đỗ Tần nhìn Cố Tịch Hy, thái độ vẫn cung kính như ngày nàng vẫn còn là một nguyên cơ hiển hách:

"An Thịnh hoàng đế yêu nàng như thế, sao có thể ban chết cho nàng."

Cho nên, y đã phán đoán trong cuộc binh biến ba năm trước, tin truyền ra chắc chắn có uẩn khúc. Nữ nhân này xuất hiện ở đây, có vẻ như là kết quả của một kế sách mà hoàng đề bày ra để đưa nàng thoát khỏi nanh vuốt của tiền triều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Tịch Hy nghiêng đầu:

"Đỗ công tử cho rằng người đó yêu ta?"

Đỗ Tần bật cười thành tiếng, uống thêm một ngụm trà:

"Bà chủ Cố, ân sư của ta từng nói, trên đời phàm có hai thứ không thể che giấu, một là tiếng khóc của trẻ sơ sinh, hai là ánh mắt khi yêu một người..."

Y nói, ngày đó gảy đàn đã trông thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Minh Phong khi nhìn Cố Tịch Hy, có nghi ngờ, có đề phòng, có trêu chọc, cũng có sự nuông chiều và ước vọng. Còn khi nàng nhìn lại hắn, càng không cần phải nói, trên dưới trái phải đều là tình.

Đỗ Tần biết, giữa hai con người với thân phận cao quý như vậy, đương nhiên không thể chỉ có tình cảm nam nữ thuần khiết, bọn họ có hỷ nộ ái ố, có vạn vạn những bất đắc dĩ không thể bộc phát thành lời. Nhưng cho dù là nhất kiến chung tình hay mưa dầm ướt đất, yêu vẫn chính là yêu, một khi đã yêu thì sẽ không thể nhẫn tâm làm tổn thương và phản bội nhau.

Đỗ Tần chính là vị khách cuối cùng rời khỏi quán trà trong ngày hôm đó. Khi bóng áo trắng của y từ tốn khuất dần sau tán đại thủ, mặt trời cũng vừa khéo buông xuống từ hướng Tây.

Cố Tịch Hy ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà, lắng nghe những cơn gió hiu hắt cuối hè len lỏi vào từng sợi tóc, chiếc phong linh nho nhỏ treo nơi góc nhà khẽ lay động, vang lên vài tiếng ting tang.

Ba năm...

Ba năm bình tâm và hồi tưởng, nàng ngộ ra được rất nhiều điều. Đỗ Tần không phải người đầu tiên nói rằng

Hoàng Phủ Minh Phong yêu nàng. Trước kia, Hoàng Phủ Miên Khang cũng từng nói, trong tâm hoàng huynh của y có nàng. Còn có A Cát Kỳ, trước khi thúc ngựa về cố quốc, y cũng nói rằng nàng đừng hận hoàng thượng...

Nàng nhớ mãi không quên những lời mà Hoàng Phủ Minh Phong đã nói với mình trong đêm cuối cùng ở hoàng cung, hắn nói muốn nàng sống tốt, mong nàng đừng hận hắn.

Có gì để mà hận...

Thật lòng mà nói, Cố Tịch Hy không phải kẻ ngốc, nàng biết Hoàng Phủ Minh Phong cũng rất bắc dĩ, để nàng rời cung chính là phương án tốt nhất mà hắn có thể đưa ra để khiến nàng thoát khỏi sự truy cứu của tiền triều.

Hắn từng nói, nàng không nên bị cuốn vào vòng xoáy tranh quyền vô nghĩa này.

Cho nên, bản chất của mọi chuyện đơn giản là đẩy mọi chuyện về quỹ đạo vốn có của nó. Hắn làm hoàng đế anh minh của hắn, nàng quay về nơi mà nàng nên thuộc về.

Dù là yêu hay là hận cũng không có ý nghĩa, vì nàng và hắn vốn là không có quan hệ gì...

Bất quá... Cố Tịch Hy sẽ không mở lòng mình ra một lần nào nữa, cả đời này thực hiện lời hứa và lời thề của chính mình, chỉ thờ một phu, người phu quân ở nơi kinh thành xa xôi đó, người phu quân cả đời vĩnh viễn không gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đa Danh Chi Hậu

Số ký tự: 0