156.2
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
An Thịnh cuối năm thứ 5. Kinh thành Đại Sở, một ngày mùa thu, trời mưa như trút nước.
Hoàng Phủ Miên Khang rời khỏi điện Sùng Đức, trong đáy mắt y chất chứa trùng trùng bóng tối. Một tiểu nội thị chạy đến mở ô, che cho y, nói nhỏ. Sau đó thì phẩy tay áo bước đi về hướng Tây.
Trong gian phòng rộng lớn, tràn ngập ánh đèn, Điền Thương đứng trước giá nến, sáp nến nóng rực khiến vầng trán già nua của ông ta rỉ đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Miên Khang bước đến từ phía sau, giọng nói khàn đục, không có mấy phần khí lực:
"Thật sự vô phương sao?"
Điền Thương giật mình quay người, ánh mắt hiện rõ sự bất lực, phút chốc liền sụp người quỳ xuống:
"Lão phu vô năng, thật sự không thể giải được thứ hoang độc đó. 6 năm, hoàng thượng có thể chống cự được 6 năm đã là cực hạn..."
Hoàng Phủ Miên Khang thả người xuống ghế, ngón tay cao quý níu chặt lấy mi tâm, hơi thở nặng nề:
"Ông lui đi."
Thoáng chốc, gian phòng hoa lệ chỉ còn lại một mình y.
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt y va vào bức Chánh đại quang minh treo bên cạnh long ngai, y biết nội dung của di chiếu là gì. Truyền ngôi cho đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, Hòa vương gia Hoàng Phủ Miên Khang làm Nhiếp chính vương, dẫn dắt ấu quân đến khi trưởng thành.
Mấy năm này, Hoàng Phủ Cao Nghi bộc lộ rõ tư chất thông tuệ, chỉ cần được dẫn dắt tốt, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Triều cục ổn định, mọi thành phần sâu mọt của phản thần sớm đã bị diệt sạch, trên toàn bộ giang sơn của Đại Sở, nơi nơi đều hưng thịnh, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa. Ngay cả nơi thâm sơn cùng cốc như Lũng Nham cũng bắt đầu thông thương với bên ngoài, mùa xuân năm ngoái còn có người từ Lũng Nham đỗ đạt thám hoa.
Hoàng Phủ Minh Phong kỳ thật là đã làm rất tốt, cũng đã sắp xếp mọi thứ rất chu toàn. Chỉ là...
Chết tiệt! Hoàng Phủ Miên Khang tức giận tới mức quơ tay hất đổ chung trà bên cạnh. Hoang độc năm xưa
Hoàng Phủ Minh Phong trúng bên bờ Bạc thủy lại không giải được, ngày đó, Điền Thương nói hắn sẽ sống không quá năm năm, nay đã là năm thứ sáu, cũng chính là cực hạn.
Mỗi ngày trôi qua của Hoàng Phủ Minh Phong đều là sự giày vò, nếu hắn băng hà, thật sự không phải chết đi bởi hng đc, màlà bi ìđđn. Li đuđn đó, ngi ngoinhn cn c thấy hng th đưc dưng như mọi tri giác đều mất hết, chỉ còn đau đớn phá thịt hủy xương tồn tại.
**
Hoàng Phủ Minh Phong tỉnh lại vào độ nửa đêm, hầu như chỉ vào độ nửa đêm, cơn đau bởi độc tính mới có thể dịu bớt, khiến tâm trí hắn tỉnh táo vài phần mà nhận biết thế giới xung quanh.
Khoảng ba tháng này, hoang độc bộc phát, bào mòn cơ thể của hắn tới mức không còn ra hình người. Nhiều lúc, một suy nghĩ mơ màng lóe lên trong đầu hắn, nếu để nàng gặp lại hắn trong bộ dạng này, liệu nàng sẽ có biếu hiện như thế nào...
Có chê hắn hay không?
Có lẽ là không, nữ nhân như nàng, ngay cả khi hắn đứng trên bờ vực sinh tử ở Lũng Nham, nàng cũng không từ bỏ hắn.
Những ngày này, Hoàng Phủ Minh Phong đặc biệt nhớ nàng, dường như mọi khoảnh khắc tỉnh táo, hắn chỉ dành để nghĩ về nàng.
Đời này của hắn, trước toàn tâm toàn ý lo cho đại cục, sau đáng trách đáng hận làm liên lụy nữ nhân. Đời này của hắn, động tâm hai lần, một người khiến hắn nhớ nhung và ân hận, một người lại khiến hắn day dứt và ám ảnh khôn nguôi.
Hoàng Phủ Minh Phong không rõ mình bắt đầu rung động với nàng từ lúc nào. Từ lúc nàng quỳ rạp trước hắn, thề một đời thủy chung? Từ lúc nàng âm cần xoa nắn bàn tay hắn, hứa sẽ ở bên hắn cả đời? Hay từ lúc nàng không để ý đến sinh mạng của mình, lao ra muốn chắn mũi tên chứa đầy kịch độc đó thay hắn...?
Hoặc thậm chí, từ cái nhìn đầu tiên khi cùng nàng mặc hỷ phục, hắn đã động tâm với nàng, Cố Tịch Hy?
Thật may, may rằng mũi tên đó vẫn cắm vào người hắn, không phải nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong biết rõ, hai năm Cố Tịch Hy sống trong Đông cung là hai năm dài nàng bước đi trên băng mỏng, dưới lớp băng lại là cuồn cuộn lửa luyện ngục, chực chờ nuốt chửng nàng. Hắn càng biết tâm tư và khát vọng của nàng, một nữ nhân đơn giản, muốn được sống, sống tốt, sống yên ổn, nhận được sự quan tâm của phu quân.
Chỉ tiếc, tới tận ngày cuối cùng nàng ở hoàng cung, hắn cũng không nói cho nàng biết, hắn yêu nàng. Yêu Cố Tịch Hy dịu dàng nhưng quật cường... Nàng nói, nàng hận mình không thể moi hết tim gan ra cho hắn xem, khoảnh khắc đó, hắn muốn nói, không cần, vì tình yêu và nỗi khổ tâm của nàng, từng lời từng chữ, hắn đều hiểu rõ.
Đời này của Hoàng Phủ Minh Phong có rất nhiều tiếc nuối, nhưng tiếc nuối lớn nhất chính là không thể tỏ rõ lòng mình với Cố Tịch Hy.
Không nói cho nàng biết, hắn lưu luyến nàng, khát vọng nàng đến nhường nào.
Không nói cho nàng biết, sự tồn tại của nàng là một điều rất tốt đẹp trong cuộc đời phong ba bão táp của hắn.
Cũng không nói cho nàng biết, hắn không hề muốn nàng rời đi.
Kỳ thật, vào đêm đó, trong tiểu đình, Cố Tịch Hy không màng cung quy, lễ tiết, bất chấp nhào tới hôn hắn, cắn hắn, trách hắn, chỉ cần nàng nói thêm một câu nữa, có lẽ hắn sẽ bất chấp tất cả mà ôm nàng, giữ nàng lại hoàng cung, được ngày nào, hay ngày đó....
Chút lý trí cuối cùng sót lại nhắc nhở hắn, không thể ích kỷ mà hủy hoại nàng như vậy.
Tiếc thật, lúc Hoàng Phủ Minh Phong biết tình cảm của mình dành cho Cố Tịch Hy, cũng là lúc hắn biết mình không thế ở bên nàng cả đời.
Hắn đưa tay sờ soạng một bên gối, nâng niu trên tay một chiếc túi phúc màu lam. Hình ảnh Cố Tịch Hy dịu dàng, yêu kiều trao túi phúc cầu an vào tay hắn vẫn luôn khắc sâu, ghi tạc vào tâm trí.
Còn có cây trâm bằng ngọc trắng này, nàng làm cho hắn nhiều thứ như vậy, song đến cuối cùng, một cây trâm cũng không thể đích thân cài lên tóc cho nàng.
Cố Tịch Hy, những gì ta có thể làm được cho nàng không nhiều
Chỉ có thể dốc toàn lực để đưa nàng rời khỏi hoàng cung, về lại thân phận và cuộc sống mà nàng nên thuộc về.
Trả nàng một đời tự do tự tại, thoải mái an yên.
Chỉ có thể nói với nàng, mong nàng sống tốt, nhất định phải sống tốt.
Mong nàng một đời bình an, một đời không oán, không hận...
**
Ngày đầu tiên của Đông chí, năm An Thịnh thứ 5, Hoàng Phủ Minh Phong nôn ra toàn máu đen, điện Sùng Đức đóng kín cửa, thái hậu, phi tử, hoàng tử đều không được cho vào.
Là Hoàng Phủ Miên Khang không cho họ vào, y nói y vâng mệnh của hoàng đế, thực chất là tự ý truyền lệnh.
Vì y không muốn họ nhìn thấy sự mê sảng của hoàng đế, một kẻ anh minh, cao cao tại thượng, bây giờ lại đột ngột luôn miệng gọi tên một nữ nhân. Một nữ nhân có cái tên rất xa lạ, Cố Tịch Hy...
Hoàng Phủ Miên Khang nghiễn chặt răng, lắng nghe từng thanh âm thì thào, yếu ớt của Hoàng Phủ Minh Phong thốt ra.
"Cố Tịch Hy..."
Y quay mặt ra ngoài, trong thoáng chốc lóe lên trong đầu một suy nghĩ, đến núi Hồ Điệp, dù cho có san phẳng cả núi thì cũng phải mang nàng quay về, để nàng ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh Phong trong thời khắc này.
Có lẽ sẽ bớt đau, bớt sợ hãi hơn...
Nhưng mà... Hoàng Phủ Miên Khang nhìn lòng bàn tay đang co chặt của Hoàng Phủ Minh Phong, bên trong là túi phúc màu lam sớm đã thấm đầy mồ hôi và máu độc.
Bỏ đi... Không cần làm việc vô nghĩa như vậy. Nàng đã đi rồi, sống cuộc sống bình an thuộc về nàng, bọn họ không thể ích kỷ như vậy.
Đêm hôm đó, có người nhắm mắt buông xuôi, trút hơi thở não nề, tuyệt vọng.
Hoàng Phủ Miên Khang rời khỏi điện Sùng Đức, trong đáy mắt y chất chứa trùng trùng bóng tối. Một tiểu nội thị chạy đến mở ô, che cho y, nói nhỏ. Sau đó thì phẩy tay áo bước đi về hướng Tây.
Trong gian phòng rộng lớn, tràn ngập ánh đèn, Điền Thương đứng trước giá nến, sáp nến nóng rực khiến vầng trán già nua của ông ta rỉ đầy mồ hôi. Hoàng Phủ Miên Khang bước đến từ phía sau, giọng nói khàn đục, không có mấy phần khí lực:
"Thật sự vô phương sao?"
Điền Thương giật mình quay người, ánh mắt hiện rõ sự bất lực, phút chốc liền sụp người quỳ xuống:
"Lão phu vô năng, thật sự không thể giải được thứ hoang độc đó. 6 năm, hoàng thượng có thể chống cự được 6 năm đã là cực hạn..."
Hoàng Phủ Miên Khang thả người xuống ghế, ngón tay cao quý níu chặt lấy mi tâm, hơi thở nặng nề:
"Ông lui đi."
Thoáng chốc, gian phòng hoa lệ chỉ còn lại một mình y.
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt y va vào bức Chánh đại quang minh treo bên cạnh long ngai, y biết nội dung của di chiếu là gì. Truyền ngôi cho đại hoàng tử Hoàng Phủ Cao Nghi, Hòa vương gia Hoàng Phủ Miên Khang làm Nhiếp chính vương, dẫn dắt ấu quân đến khi trưởng thành.
Mấy năm này, Hoàng Phủ Cao Nghi bộc lộ rõ tư chất thông tuệ, chỉ cần được dẫn dắt tốt, chắc chắn tương lai sẽ trở thành một minh quân.
Triều cục ổn định, mọi thành phần sâu mọt của phản thần sớm đã bị diệt sạch, trên toàn bộ giang sơn của Đại Sở, nơi nơi đều hưng thịnh, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa. Ngay cả nơi thâm sơn cùng cốc như Lũng Nham cũng bắt đầu thông thương với bên ngoài, mùa xuân năm ngoái còn có người từ Lũng Nham đỗ đạt thám hoa.
Hoàng Phủ Minh Phong kỳ thật là đã làm rất tốt, cũng đã sắp xếp mọi thứ rất chu toàn. Chỉ là...
Chết tiệt! Hoàng Phủ Miên Khang tức giận tới mức quơ tay hất đổ chung trà bên cạnh. Hoang độc năm xưa
Hoàng Phủ Minh Phong trúng bên bờ Bạc thủy lại không giải được, ngày đó, Điền Thương nói hắn sẽ sống không quá năm năm, nay đã là năm thứ sáu, cũng chính là cực hạn.
Mỗi ngày trôi qua của Hoàng Phủ Minh Phong đều là sự giày vò, nếu hắn băng hà, thật sự không phải chết đi bởi hng đc, màlà bi ìđđn. Li đuđn đó, ngi ngoinhn cn c thấy hng th đưc dưng như mọi tri giác đều mất hết, chỉ còn đau đớn phá thịt hủy xương tồn tại.
**
Hoàng Phủ Minh Phong tỉnh lại vào độ nửa đêm, hầu như chỉ vào độ nửa đêm, cơn đau bởi độc tính mới có thể dịu bớt, khiến tâm trí hắn tỉnh táo vài phần mà nhận biết thế giới xung quanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng ba tháng này, hoang độc bộc phát, bào mòn cơ thể của hắn tới mức không còn ra hình người. Nhiều lúc, một suy nghĩ mơ màng lóe lên trong đầu hắn, nếu để nàng gặp lại hắn trong bộ dạng này, liệu nàng sẽ có biếu hiện như thế nào...
Có chê hắn hay không?
Có lẽ là không, nữ nhân như nàng, ngay cả khi hắn đứng trên bờ vực sinh tử ở Lũng Nham, nàng cũng không từ bỏ hắn.
Những ngày này, Hoàng Phủ Minh Phong đặc biệt nhớ nàng, dường như mọi khoảnh khắc tỉnh táo, hắn chỉ dành để nghĩ về nàng.
Đời này của hắn, trước toàn tâm toàn ý lo cho đại cục, sau đáng trách đáng hận làm liên lụy nữ nhân. Đời này của hắn, động tâm hai lần, một người khiến hắn nhớ nhung và ân hận, một người lại khiến hắn day dứt và ám ảnh khôn nguôi.
Hoàng Phủ Minh Phong không rõ mình bắt đầu rung động với nàng từ lúc nào. Từ lúc nàng quỳ rạp trước hắn, thề một đời thủy chung? Từ lúc nàng âm cần xoa nắn bàn tay hắn, hứa sẽ ở bên hắn cả đời? Hay từ lúc nàng không để ý đến sinh mạng của mình, lao ra muốn chắn mũi tên chứa đầy kịch độc đó thay hắn...?
Hoặc thậm chí, từ cái nhìn đầu tiên khi cùng nàng mặc hỷ phục, hắn đã động tâm với nàng, Cố Tịch Hy?
Thật may, may rằng mũi tên đó vẫn cắm vào người hắn, không phải nàng.
Hoàng Phủ Minh Phong biết rõ, hai năm Cố Tịch Hy sống trong Đông cung là hai năm dài nàng bước đi trên băng mỏng, dưới lớp băng lại là cuồn cuộn lửa luyện ngục, chực chờ nuốt chửng nàng. Hắn càng biết tâm tư và khát vọng của nàng, một nữ nhân đơn giản, muốn được sống, sống tốt, sống yên ổn, nhận được sự quan tâm của phu quân.
Chỉ tiếc, tới tận ngày cuối cùng nàng ở hoàng cung, hắn cũng không nói cho nàng biết, hắn yêu nàng. Yêu Cố Tịch Hy dịu dàng nhưng quật cường... Nàng nói, nàng hận mình không thể moi hết tim gan ra cho hắn xem, khoảnh khắc đó, hắn muốn nói, không cần, vì tình yêu và nỗi khổ tâm của nàng, từng lời từng chữ, hắn đều hiểu rõ.
Đời này của Hoàng Phủ Minh Phong có rất nhiều tiếc nuối, nhưng tiếc nuối lớn nhất chính là không thể tỏ rõ lòng mình với Cố Tịch Hy.
Không nói cho nàng biết, hắn lưu luyến nàng, khát vọng nàng đến nhường nào.
Không nói cho nàng biết, sự tồn tại của nàng là một điều rất tốt đẹp trong cuộc đời phong ba bão táp của hắn.
Cũng không nói cho nàng biết, hắn không hề muốn nàng rời đi.
Kỳ thật, vào đêm đó, trong tiểu đình, Cố Tịch Hy không màng cung quy, lễ tiết, bất chấp nhào tới hôn hắn, cắn hắn, trách hắn, chỉ cần nàng nói thêm một câu nữa, có lẽ hắn sẽ bất chấp tất cả mà ôm nàng, giữ nàng lại hoàng cung, được ngày nào, hay ngày đó....
Chút lý trí cuối cùng sót lại nhắc nhở hắn, không thể ích kỷ mà hủy hoại nàng như vậy.
Tiếc thật, lúc Hoàng Phủ Minh Phong biết tình cảm của mình dành cho Cố Tịch Hy, cũng là lúc hắn biết mình không thế ở bên nàng cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn đưa tay sờ soạng một bên gối, nâng niu trên tay một chiếc túi phúc màu lam. Hình ảnh Cố Tịch Hy dịu dàng, yêu kiều trao túi phúc cầu an vào tay hắn vẫn luôn khắc sâu, ghi tạc vào tâm trí.
Còn có cây trâm bằng ngọc trắng này, nàng làm cho hắn nhiều thứ như vậy, song đến cuối cùng, một cây trâm cũng không thể đích thân cài lên tóc cho nàng.
Cố Tịch Hy, những gì ta có thể làm được cho nàng không nhiều
Chỉ có thể dốc toàn lực để đưa nàng rời khỏi hoàng cung, về lại thân phận và cuộc sống mà nàng nên thuộc về.
Trả nàng một đời tự do tự tại, thoải mái an yên.
Chỉ có thể nói với nàng, mong nàng sống tốt, nhất định phải sống tốt.
Mong nàng một đời bình an, một đời không oán, không hận...
**
Ngày đầu tiên của Đông chí, năm An Thịnh thứ 5, Hoàng Phủ Minh Phong nôn ra toàn máu đen, điện Sùng Đức đóng kín cửa, thái hậu, phi tử, hoàng tử đều không được cho vào.
Là Hoàng Phủ Miên Khang không cho họ vào, y nói y vâng mệnh của hoàng đế, thực chất là tự ý truyền lệnh.
Vì y không muốn họ nhìn thấy sự mê sảng của hoàng đế, một kẻ anh minh, cao cao tại thượng, bây giờ lại đột ngột luôn miệng gọi tên một nữ nhân. Một nữ nhân có cái tên rất xa lạ, Cố Tịch Hy...
Hoàng Phủ Miên Khang nghiễn chặt răng, lắng nghe từng thanh âm thì thào, yếu ớt của Hoàng Phủ Minh Phong thốt ra.
"Cố Tịch Hy..."
Y quay mặt ra ngoài, trong thoáng chốc lóe lên trong đầu một suy nghĩ, đến núi Hồ Điệp, dù cho có san phẳng cả núi thì cũng phải mang nàng quay về, để nàng ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh Phong trong thời khắc này.
Có lẽ sẽ bớt đau, bớt sợ hãi hơn...
Nhưng mà... Hoàng Phủ Miên Khang nhìn lòng bàn tay đang co chặt của Hoàng Phủ Minh Phong, bên trong là túi phúc màu lam sớm đã thấm đầy mồ hôi và máu độc.
Bỏ đi... Không cần làm việc vô nghĩa như vậy. Nàng đã đi rồi, sống cuộc sống bình an thuộc về nàng, bọn họ không thể ích kỷ như vậy.
Đêm hôm đó, có người nhắm mắt buông xuôi, trút hơi thở não nề, tuyệt vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro