156.5
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Trong nháy mắt, Cố Tịch Hy dường như hiểu ra mọi chuyện.
Từng chuyện từng chuyện trong quá khứ hiện lên như một quyển thoại bản lật ngược, để nàng soi rõ căn nguyên của vấn đề.
La Quán nói độc mà Hoàng Phủ Minh Phong trúng ít nhất phải hơn năm năm, thế thì chỉ có thể là mũi tên tẩm đầy kịch độc bên bờ Bạc Thủy đó.
Hình ảnh hắn yếu ớt cùng cực, nôn ra toàn là máu đen hiện lên rõ mồn một, đay nghiến trái tim nàng.
Nàng nên sớm nhận ra từ khoảnh khắc đó. Điền Thương căn bản không giải được độc, Hoàng Phủ Minh Phong rõ là đang lừa nàng.
Vậy nên, sau khi tỉnh lại, hắn mới nói khi hắn cho phép, nàng có quyền phản hắn.
Vì hắn biết rõ sẽ có một ngày, hắn sẽ buộc nàng đi con đường phản hắn để rời khỏi hoàng cung.
Cố Tịch Hy nhớ những lần sức khỏe hắn đột ngột suy kiệt, lúc đó, nàng chỉ cho rằng đó là kết quả của lao lực nơi tiền triều.
Còn có lần, Hoàng Phủ Minh Phong muốn nàng tới vô cùng, hơi thở nóng ran, lý trí sắp bị đè nát, song hắn vẫn nghiến răng kiềm chế.
Nàng tự nguyện dâng thân mình cho hắn, hắn lại nói sau này nàng sẽ hận hắn vô cùng.
Vì Hoàng Phủ Minh Phong biết rõ, sẽ có ngày hắn đẩy nàng đi, cho nàng một thân phận mới mà làm lại cuộc đời.
Nếu hắn chiếm đoạt nàng, xóa đi sự nguyên vẹn của nàng, nàng sẽ không còn là thiếu nữ, mà là một góa phụ.
…
Cố Tịch Hy ngồi bệt nơi hiên nhà, con suối nhỏ kế bên róc rách chảy, nhưng tâm nàng đã bị cuốn thành một mớ bòng bong.
Nàng căm giận Hoàng Phủ Minh Phong đến cực cùng.
Đúng vậy, rất giận...
Hắn dựa vào đâu để tự mình cam chịu tất cả, đẩy nàng đi xa đến mức không còn lối quay về?
Trả tự do...?
Ha, Cố Tịch Hy nàng cần gì thứ tự do này của hắn. Hắn có thể giữ cho nàng làm một thiếu nữ nguyên vẹn, nhưng thâm tâm nàng đã bị hắn nhẫn tâm cầm dao đục khoét đến mục diện toàn phi.
Trở về nơi nàng nên thuộc về? Nàng khinh! Hoàng cung của hắn nhàu nát nàng suốt hai năm ròng rã, dù có thay thân đối phận, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ trở về làm Cố Tịch Hy của ngày xưa.
Những ký ức nơi đó, dù tốt đẹp hay đau khổ, ngọt ngào hay chua chát, tất thảy đều ăn sâu vào xương tủy nàng.
Với Cố Tịch Hy, Hoàng Phủ Minh Phong yêu nàng cũng được, không yêu nàng cũng được, nàng chỉ cầu hắn một đời sống tốt.
Vậy mà đến cả nguyện cầu đó, hắn cũng nhẫn tâm phá hủy, muốn tự mình ôm lấy hoang độc mà chết đi!
Cố Tịch Hy không cam tâm! Nàng thà hắn thật sự đối với mình cạn tình ráo nghĩa, lại không chịu được hắn dùng cách cực đoan như vậy để bảo vệ nàng...
Không đúng.
Là bảo vệ, hay giết chết nàng mòn mỏi bởi năm dài và tháng rộng?
Cố Tịch Hy nghiến răng, nước mắt đầm đìa dung mạo.
**
Ngày thứ hai sau khi gặp gỡ La Quán lão nhân, Cố Tịch Hy lên đường đi núi Dực Phong.
Núi Dự Phong cách Hồ Điệp không xa. Năm đó Bạch Lão từng nói với nàng, nếu mai này có chuyện gì bế tắc, có thể tới đây gặp ông.
Nhưng nàng đã không tới, kể từ lúc trở về, nàng không xem những bi thương của mình là bế tắc. Thay vào đó, nó giống như một loại số mệnh buộc nàng phải chấp nhận.
Cố Tịch Hy chỉ cần cưỡi ngựa một ngày đường đã có thể tìm tới nơi.
Trước mắt nàng, những vách đá cao ngút ngàn, có hình thù tựa như cánh dực của phượng hoàng, vươn mình mạnh mẽ giữa bầu trời. Đỉnh núi thường chìm trong mây trắng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy huyền ảo và thu hút.
Nổi bật nhất của núi Dực Phong là cây sơn tra cổ thụ nằm lưng chừng núi. Thân cây xù xì, rễ cây lớn ăn sâu vào lòng đá, như thể đã gắn bó với mảnh đất này qua hàng trăm năm.
La Quán cũng nói với nàng, lá của cây sơn tra không bao giờ rụng, dù gió núi có mạnh đến đâu hay mùa đông có lạnh giá ra sao. Lá cây luôn xanh mướt, toát lên một sức sống mạnh mẽ, bất biến trước dòng chảy thời gian.
Ngọn núi và cây sơn tra cùng nhau tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, vừa mang vẻ đẹp hùng vĩ vừa chứa đựng sự huyền bí của thiên nhiên nơi chốn linh thiêng này.
Cố Tịch Hy đứng dưới chân núi một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn đến mức không có một suy tính nào cụ thể.
Nàng tới đây như một bản năng sinh tồn, vì nếu không đến, nàng e rằng trái tim mình sẽ bị giày vò đến khi thôi đập.
Nhưng đến rồi thì làm gì nữa...
Hoàng Phủ Minh Phong, hắn sống hay chết, nàng quản làm sao đây?
Trước ngày rời hoàng cung, cũng chính nàng mạnh miệng tuyên bố, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp không bao giờ tương ngộ.
Nàng và hắn, sống chết không liên hệ.
Nhưng mà...
Cố Tịch Hy chán nản ôm ngực, ngồi thụp xuống bãi đá dưới chân núi, có thể ví lòng nàng hiện như một mớ bòng bong, lý trí và ái tình đều mê loạn.
Nói nàng u mê cũng được, lụy lục cũng được, nàng thật sự không hận nổi Hoàng Phủ Minh Phong. Cho dù là năm năm trước hay thời điểm hiện tại, cho dù là biết hay chưa biết sự thật ẩn giấu phía sau hành động tàn nhẫn 1, lạnh lùng đẩy nàng đi của hắn... Nàng đều mong hắn sống tốt.
Nàng không muốn hắn chết.
Nhớ đến bãi máu đen ngòm trong khoảng sân La Quán, lại nhớ bộ dáng của hắn bên bờ Bạc Thủy, cả người Cố Tịch Hy lập tức giống như bị ai đó cầm búa sắt nện cho một chưởng, kinh mạch rã rời.
Nàng ngước mắt lên đỉnh núi, nơi La Quán nói là nơi ở của Bạch Lão, có một tứ hợp viện bằng gỗ đơn sơ, một con suối hiền thả từ đỉnh núi xuống, mềm và trong như một dải lụa từ cõi thiên thai.
Nàng tin, Bạch Lão sẽ chấp nhận cứu hắn, vì hắn đã đem mạng mình ra làm của thế cho thiên hạ này thái bình.
Chỉ là, có thể cứu được không?
Hoang độc... chính là loại độc không rõ căn cơ, mờ mịt lưu lạc trong thiên hạ. Nếu nó đơn giản, Điền Thương sẽ không bó tay chịu chết, Hoàng Phủ Minh Phong cũng không cần đi tới bước này.
Nôn ra máu đen, thoái vị nhường ngôi, đi đến nơi thâm sơn cùng cốc này để tìm Bạch Lão, tất cả đều chứng minh hắn đã đi tới đường cùng.
Rất nhiều lần, Cố Tịch Hy muốn tiến lên, nhưng dợm bước rồi lại thôi, nàng không biết phải đối diện với hiện thực đau đớn trên đó như thế nào.
Trong mắt nàng, Hoàng Phủ Minh Phong luôn uy vũ, cái thế hơn người, đao thương bất hoại.
Một lấn ở Bạc Thủy, thật sự là quá đủ...
Nàng cứ như vậy, tự đấu tranh với chính mình, thấm thoắt đã đến lúc mặt trời xuống núi.
Khi hoàng hôn xuống, sương bắt đầu buông, Cố Tịch Hy có chút lạnh mà co tay ôm lấy bả vai mình.
Chợt có ai đó gọi nàng:
"Cố cô nương... Cô thật sự đến sao?"
Nàng quay đầu theo phản xạ, sau đó đứng lên, trông thấy một người mặc y phục nho sinh đạo giáo, nét mặt còn rất trẻ, nhìn cũng rất quen mắt.
"Người đây là...?" Nàng có chút mơ hồ.
Nho sinh cười, y cố ý vặn lửa trong chiếc lồng đèn trên tay mình lớn hơn:
"Năm đó gặp cô nương ở phủ thái sư, không để ý đã hơn 7 năm qua đi rồi."
Tới bây giờ, Cố Tịch Hy mới nhớ ra đây chính là tiểu đồng của Bạch Lão ngày đó. Quả nhiên là người tu đạo, nhìn y chẳng già đi bất kể thời gian.
"Hóa ra là huynh. Huynh biết ta sẽ tới?"
Nho sinh càng cười, ý cười đượm vẻ thâm sâu, như cách mà Bạch Lão năm đó đã cười với nàng, y đáp:
"Sư phụ ta nói, Hoàng Phủ đại nhân đã đến đây rồi, vậy thì Cố cô nương chắc chắn cũng sẽ đến. Duyên nợ giữa hai người, nào đâu nói đứt liền dễ đứt..."
Từng chuyện từng chuyện trong quá khứ hiện lên như một quyển thoại bản lật ngược, để nàng soi rõ căn nguyên của vấn đề.
La Quán nói độc mà Hoàng Phủ Minh Phong trúng ít nhất phải hơn năm năm, thế thì chỉ có thể là mũi tên tẩm đầy kịch độc bên bờ Bạc Thủy đó.
Hình ảnh hắn yếu ớt cùng cực, nôn ra toàn là máu đen hiện lên rõ mồn một, đay nghiến trái tim nàng.
Nàng nên sớm nhận ra từ khoảnh khắc đó. Điền Thương căn bản không giải được độc, Hoàng Phủ Minh Phong rõ là đang lừa nàng.
Vậy nên, sau khi tỉnh lại, hắn mới nói khi hắn cho phép, nàng có quyền phản hắn.
Vì hắn biết rõ sẽ có một ngày, hắn sẽ buộc nàng đi con đường phản hắn để rời khỏi hoàng cung.
Cố Tịch Hy nhớ những lần sức khỏe hắn đột ngột suy kiệt, lúc đó, nàng chỉ cho rằng đó là kết quả của lao lực nơi tiền triều.
Còn có lần, Hoàng Phủ Minh Phong muốn nàng tới vô cùng, hơi thở nóng ran, lý trí sắp bị đè nát, song hắn vẫn nghiến răng kiềm chế.
Nàng tự nguyện dâng thân mình cho hắn, hắn lại nói sau này nàng sẽ hận hắn vô cùng.
Vì Hoàng Phủ Minh Phong biết rõ, sẽ có ngày hắn đẩy nàng đi, cho nàng một thân phận mới mà làm lại cuộc đời.
Nếu hắn chiếm đoạt nàng, xóa đi sự nguyên vẹn của nàng, nàng sẽ không còn là thiếu nữ, mà là một góa phụ.
…
Cố Tịch Hy ngồi bệt nơi hiên nhà, con suối nhỏ kế bên róc rách chảy, nhưng tâm nàng đã bị cuốn thành một mớ bòng bong.
Nàng căm giận Hoàng Phủ Minh Phong đến cực cùng.
Đúng vậy, rất giận...
Hắn dựa vào đâu để tự mình cam chịu tất cả, đẩy nàng đi xa đến mức không còn lối quay về?
Trả tự do...?
Ha, Cố Tịch Hy nàng cần gì thứ tự do này của hắn. Hắn có thể giữ cho nàng làm một thiếu nữ nguyên vẹn, nhưng thâm tâm nàng đã bị hắn nhẫn tâm cầm dao đục khoét đến mục diện toàn phi.
Trở về nơi nàng nên thuộc về? Nàng khinh! Hoàng cung của hắn nhàu nát nàng suốt hai năm ròng rã, dù có thay thân đối phận, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ trở về làm Cố Tịch Hy của ngày xưa.
Những ký ức nơi đó, dù tốt đẹp hay đau khổ, ngọt ngào hay chua chát, tất thảy đều ăn sâu vào xương tủy nàng.
Với Cố Tịch Hy, Hoàng Phủ Minh Phong yêu nàng cũng được, không yêu nàng cũng được, nàng chỉ cầu hắn một đời sống tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy mà đến cả nguyện cầu đó, hắn cũng nhẫn tâm phá hủy, muốn tự mình ôm lấy hoang độc mà chết đi!
Cố Tịch Hy không cam tâm! Nàng thà hắn thật sự đối với mình cạn tình ráo nghĩa, lại không chịu được hắn dùng cách cực đoan như vậy để bảo vệ nàng...
Không đúng.
Là bảo vệ, hay giết chết nàng mòn mỏi bởi năm dài và tháng rộng?
Cố Tịch Hy nghiến răng, nước mắt đầm đìa dung mạo.
**
Ngày thứ hai sau khi gặp gỡ La Quán lão nhân, Cố Tịch Hy lên đường đi núi Dực Phong.
Núi Dự Phong cách Hồ Điệp không xa. Năm đó Bạch Lão từng nói với nàng, nếu mai này có chuyện gì bế tắc, có thể tới đây gặp ông.
Nhưng nàng đã không tới, kể từ lúc trở về, nàng không xem những bi thương của mình là bế tắc. Thay vào đó, nó giống như một loại số mệnh buộc nàng phải chấp nhận.
Cố Tịch Hy chỉ cần cưỡi ngựa một ngày đường đã có thể tìm tới nơi.
Trước mắt nàng, những vách đá cao ngút ngàn, có hình thù tựa như cánh dực của phượng hoàng, vươn mình mạnh mẽ giữa bầu trời. Đỉnh núi thường chìm trong mây trắng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy huyền ảo và thu hút.
Nổi bật nhất của núi Dực Phong là cây sơn tra cổ thụ nằm lưng chừng núi. Thân cây xù xì, rễ cây lớn ăn sâu vào lòng đá, như thể đã gắn bó với mảnh đất này qua hàng trăm năm.
La Quán cũng nói với nàng, lá của cây sơn tra không bao giờ rụng, dù gió núi có mạnh đến đâu hay mùa đông có lạnh giá ra sao. Lá cây luôn xanh mướt, toát lên một sức sống mạnh mẽ, bất biến trước dòng chảy thời gian.
Ngọn núi và cây sơn tra cùng nhau tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng, vừa mang vẻ đẹp hùng vĩ vừa chứa đựng sự huyền bí của thiên nhiên nơi chốn linh thiêng này.
Cố Tịch Hy đứng dưới chân núi một lúc lâu, trong lòng hỗn loạn đến mức không có một suy tính nào cụ thể.
Nàng tới đây như một bản năng sinh tồn, vì nếu không đến, nàng e rằng trái tim mình sẽ bị giày vò đến khi thôi đập.
Nhưng đến rồi thì làm gì nữa...
Hoàng Phủ Minh Phong, hắn sống hay chết, nàng quản làm sao đây?
Trước ngày rời hoàng cung, cũng chính nàng mạnh miệng tuyên bố, đời này kiếp này, đời đời kiếp kiếp không bao giờ tương ngộ.
Nàng và hắn, sống chết không liên hệ.
Nhưng mà...
Cố Tịch Hy chán nản ôm ngực, ngồi thụp xuống bãi đá dưới chân núi, có thể ví lòng nàng hiện như một mớ bòng bong, lý trí và ái tình đều mê loạn.
Nói nàng u mê cũng được, lụy lục cũng được, nàng thật sự không hận nổi Hoàng Phủ Minh Phong. Cho dù là năm năm trước hay thời điểm hiện tại, cho dù là biết hay chưa biết sự thật ẩn giấu phía sau hành động tàn nhẫn 1, lạnh lùng đẩy nàng đi của hắn... Nàng đều mong hắn sống tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng không muốn hắn chết.
Nhớ đến bãi máu đen ngòm trong khoảng sân La Quán, lại nhớ bộ dáng của hắn bên bờ Bạc Thủy, cả người Cố Tịch Hy lập tức giống như bị ai đó cầm búa sắt nện cho một chưởng, kinh mạch rã rời.
Nàng ngước mắt lên đỉnh núi, nơi La Quán nói là nơi ở của Bạch Lão, có một tứ hợp viện bằng gỗ đơn sơ, một con suối hiền thả từ đỉnh núi xuống, mềm và trong như một dải lụa từ cõi thiên thai.
Nàng tin, Bạch Lão sẽ chấp nhận cứu hắn, vì hắn đã đem mạng mình ra làm của thế cho thiên hạ này thái bình.
Chỉ là, có thể cứu được không?
Hoang độc... chính là loại độc không rõ căn cơ, mờ mịt lưu lạc trong thiên hạ. Nếu nó đơn giản, Điền Thương sẽ không bó tay chịu chết, Hoàng Phủ Minh Phong cũng không cần đi tới bước này.
Nôn ra máu đen, thoái vị nhường ngôi, đi đến nơi thâm sơn cùng cốc này để tìm Bạch Lão, tất cả đều chứng minh hắn đã đi tới đường cùng.
Rất nhiều lần, Cố Tịch Hy muốn tiến lên, nhưng dợm bước rồi lại thôi, nàng không biết phải đối diện với hiện thực đau đớn trên đó như thế nào.
Trong mắt nàng, Hoàng Phủ Minh Phong luôn uy vũ, cái thế hơn người, đao thương bất hoại.
Một lấn ở Bạc Thủy, thật sự là quá đủ...
Nàng cứ như vậy, tự đấu tranh với chính mình, thấm thoắt đã đến lúc mặt trời xuống núi.
Khi hoàng hôn xuống, sương bắt đầu buông, Cố Tịch Hy có chút lạnh mà co tay ôm lấy bả vai mình.
Chợt có ai đó gọi nàng:
"Cố cô nương... Cô thật sự đến sao?"
Nàng quay đầu theo phản xạ, sau đó đứng lên, trông thấy một người mặc y phục nho sinh đạo giáo, nét mặt còn rất trẻ, nhìn cũng rất quen mắt.
"Người đây là...?" Nàng có chút mơ hồ.
Nho sinh cười, y cố ý vặn lửa trong chiếc lồng đèn trên tay mình lớn hơn:
"Năm đó gặp cô nương ở phủ thái sư, không để ý đã hơn 7 năm qua đi rồi."
Tới bây giờ, Cố Tịch Hy mới nhớ ra đây chính là tiểu đồng của Bạch Lão ngày đó. Quả nhiên là người tu đạo, nhìn y chẳng già đi bất kể thời gian.
"Hóa ra là huynh. Huynh biết ta sẽ tới?"
Nho sinh càng cười, ý cười đượm vẻ thâm sâu, như cách mà Bạch Lão năm đó đã cười với nàng, y đáp:
"Sư phụ ta nói, Hoàng Phủ đại nhân đã đến đây rồi, vậy thì Cố cô nương chắc chắn cũng sẽ đến. Duyên nợ giữa hai người, nào đâu nói đứt liền dễ đứt..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro