156.6
Sơ Nguyện
2024-10-21 00:08:48
Cố Tịch Hy sững sờ một lúc lâu. Sau cùng, nàng khẽ cười, nho sinh thấy ý cười của nàng rất khác năm xưa.
Năm xưa, nàng là một tiểu cô nương quật cường bất khuất, lửa thiêu không lụi, đao chém không tan.
Bây giờ, nàng lại giống như một khúc gỗ đàn trôi giữa dòng. Trải qua muôn va vấp, biến đổi muôn hình vạn trạng, song vẫn không chới với để chìm.
Chung quy lại, sư phụ y nói không sai, nàng là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn. Nhưng sức sống của hoa dại hiển nhiên mãnh liệt hơn mẫu đơn gấp trăm lần.
Cố Tịch Hy khẽ nói:
"Hóa ra, Bạch Lão đã biết trước mọi chuyện."
"Đều là suy đoán, đoán người đoán lòng người, còn duyên sẽ còn tương ngộ. Cố cô nương, có muốn lên không?"
Nàng khẽ đưa mắt, như vô thức mà chăm chú lên phía đỉnh núi xa xôi kia, hỏi nhỏ:
"Người... thế nào rồi."
Người đối diện nàng không nén được một tiếng thở dài:
"Hoang độc ngấm thẳng vào xương, sư phụ ta nói, có cứu được không, phải xem nhân duyên và số mệnh."
Trong thoáng chốc, y nhìn thấy dung mạo diễm lệ hơn người của Cố Tịch Hy phủ đầy vẻ thê lương.
"Cố cô nương chính là một loại nhân duyên của ngài ấy, không phải sao?"
Nàng có chút cười khổ:
"Nói đúng hơn, ta chính là nghiệt duyên..."
Đầu têu ngọn ngành cũng từ mũi tên đó, nếu nàng không tự ý xông ra, biết đâu hắn có thể tự mình an toàn tránh qua một tai kiếp, không cần phải chịu sống chịu chết vì nàng.
Nho sinh nói:
"Nhân duyên hay nghiệt duyên cũng là duyên. Cố cô nương, hai người có biết bao tầng tầng hiểm trở ngăn cách, bỏ lỡ nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành. Lần này, Hoàng Phủ đại nhân còn lưu lại chút hơi tàn cũng là vì duyên với cô. Nếu còn chần chừ, thật sự sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.
Đời người mỏng manh như vậy, sống trọn hết kiếp này đã khó, còn hoài vọng gì đến kiếp sau không biết có thật hay không..."
Trong nháy mắt, lòng của Cố Tịch Hy hiện lên hai chữ giả như, giả như năm đó, Hoàng Phủ Minh Phong nhận lời
Cố sư phụ đến nhà nàng làm khách, phải chăng giữa bọn họ sẽ có một khả năng khác tốt đẹp và viên mãn hơn...
Cuối cùng, nàng vẫn cùng nho sinh từ từ đi lên núi.
Nho sinh xưng là Từ Vịnh Thanh, một cô nhi từ nhỏ đã theo Bạch Lão học đạo.
Trời càng lúc càng tối, Từ Vịnh Thanh cẩn thân soi ngọn đèn về phía trước, làm tỏ mọi bước đi của Cố Tịch Hy.
Càng lên cao, không khí càng lạnh.
Lời nói của Cố Tịch Hy dần có pha lẫn chút khói trắng:
"Bạch Lão định dùng cách gì để cứu chàng ấy?"
"Độc đã ở trong xương, có thể lưu lại chút hơi tàn đã là kỳ tích. Sư phụ đang dùng bách hoa bách thảo để xoa dịu cơn xâm nhập tàn phá của độc, nhưng để đẩy độc đi hoàn toàn thì vẫn phải đi một chặng hành trình rất dài, có thành công hay không còn không biết."
"Hành trình gì?"
Từ Vịnh Thanh lắc đầu:
"Sư phụ không nói..."
Khi lên tới đỉnh núi, Từ Vịnh Thanh dẫn Cố Tịch Hy đến gian nhà phía Đông của tứ hợp viện. Nơi Bạch Lão đang ngồi bên án thư, chăm chú vào một thoại bản cổ bằng tre.
Vẫn là ông lão năm xưa, một thân sơ y màu xám khói, không vương bụi trần, không nhuốm tục duyên.
Ông giống như biết thừa nàng sẽ tới, chỉ ngẩng đầu, cười nhẹ như đón người khách thân quen:
"Cố cô nương đến rồi à?"
Cố Tịch Hy mím chặt môi mình, trong thoáng chốc, nàng có cảm tưởng, không chỉ có Hoàng Phủ Minh Phong, mà cả nàng cũng đang đi tới đường cùng.
Nếu Bạch Lão không cứu nổi hắn, thế gian sẽ không ai cứu nổi hắn.
Nếu hắn chết, nàng cũng không cách nào sống tiếp một cách bình chân như vại.
Bồng, Bạch Lão trông thấy Cố Tịch Hy nhấc chân váy, quỳ rạp xuống trước án thư của mình, nàng khom rạp người đầy cung kính:
"Khẩn xin Bạch Lão dùng mọi cách để cứu chàng."
Ông nhìn nàng hồi lâu, sau đó khẽ cười:
"Hoàng Phủ Minh Phong tổn thương nàng nhiều như vậy, nàng không hận ngài sao?"
Cố Tịch Hy đã đáp lời này đến chán, đến thân quen suốt nhiều năm qua:
"Không hận."
"Tại sao lại không hận?"
"Vì tiểu nữ... không hận nổi chàng."
Nàng vĩnh viễn không có bản lĩnh hận hắn. Năm đó hắn dùng cách cực đoan nhất, vô tâm vô tình để A Cát Kỳ đưa nàng đi Hương quốc, nàng còn không hận, huống chi bây giờ nàng còn biết, sự việc năm đó, bất kỳ ai cũng đều thân bất do kỷ.
Cả nàng, cả hắn...
Bạch Lão nói nàng hãy đứng lên, nói khẽ:
"Cô nương như nàng, thiên hạ thật không có người thứ hai..."
Ông bảo Từ Vịnh Thanh dẫn Cố Tịch Hy qua gian phòng phía Tây, nơi Hoàng Phủ Minh Phong đang ở. Hoang độc hoành hành đến mức khiến hắn lâm vào hôn mê. Từ đầu đến cuối chỉ có thể nằm yên trên giường, thi thoảng không gắng gượng nổi mới phun ra vài búng máu đen.
Từ Vịnh Thanh nói với Cố Tịch Hy, đưa Hoàng Phủ Minh Phong tới nơi này còn có hai người. Một người có vẻ là vương gia cao quý, một người là cận vệ trung thành.
Cố Tịch Hy biết, đó là Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim.
Nháy mắt, nàng đã đến gian phòng phía tây, đứng đối diện với cánh cửa khép hờ trước mặt.
Nàng run giọng, khẽ hỏi:
"Còn ai khác bên trong không?"
Từ Vịnh Thanh lắc đầu, có vẻ là không, vì hai người kia sau khi trải qua đường xa vất vả, có mình đồng da sắt đến mấy cũng khó lòng gượng nổi.
Hơn nữa nơi này an toàn vô cùng, không cần quá căng thẳng.
Nàng khẽ gật đầu, đôi tay mảnh dẻ, trắng ngần run đến không kiểm soát được, chậm rãi đẩy cửa ra.
Bản lễ cửa làm băng tre nứa, vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Từ Vịnh Thanh không vào bên trong cùng nàng.
Trong thoáng chốc, Cố Tịch Hy có ảo giác mình đang quay lại cái ngày sau khi bọn họ vừa trải qua đêm kinh hoàng ở Bạc Thủy. Nàng tỉnh dậy trước, đến thăm hắn, hắn vẫn còn ngủ say.
Nhưng lần này, Hoàng Phủ Minh Phong không ngủ, hắn chìm trong cơn mê và sự giày vò đến kiệt cùng của hoang độc.
Nàng di chuyển thật khẽ, như sợ mỗi bước chân của nàng sẽ làm kinh động đến người nằm yên tĩnh trên giường.
Không để ý, hóa ra đã hơn 5 năm kể từ lần ly biệt. Lời cuối cùng hắn nói với nàng, là gì nhỉ...?
Hắn nói, bất kể thế nào, cũng mong nàng sống tốt, mong nàng không hận hắn.
Lúc đó, nàng nên sớm nhận ra sự bất đắc dĩ của hắn...
Cố Tịch Hy tiền sát đến bên giường, khóe mắt đỏ ngầu, ầng ậng nước.
Đúng như nàng đã từng phán đoán, trên đời không có cái gọi là đau nhất, chỉ có đau và đau hơn. Cũng không có cái gọi là biến cố lớn nhất, chỉ có biến cố lớn hơn.
Hoàng Phủ Minh Phong... phu quân của nàng. Nàng mặc hỷ phục với hắn một ngày, sẽ nhận hắn làm phu quân một đời...
Hắn nằm trên giường, người khoác một tấm bạch y, phủ trên là một vỏ chăn, cả người gầy đi trông thấy.
Gương mặt hốc hác và tiều tụy đến vô cùng, hai mắt trũng sâu, da mặt trắng nhợt. Đôi môi nhạt màu vẫn còn lưu lại chút huyết đen.
Nhưng mà... vẫn rất anh tuấn. Trong mắt nàng, hắn chưa bao giờ thất thố. Ấn đường kia vẫn cương nghị và phát sáng như ngày nào.
Tại sao lại biến thành thế này?
Lần đó, gặp hắn bên tiểu đình, tưởng như là lần cuối ấy, không phải hắn vẫn rất khỏe mạnh sao?
Tại sao chất độc lại có thể dày vò hắn suốt gần 6 năm ròng rã?
Tại sao nàng lại vĩnh viễn đứng ngoài cuộc đời của hắn...?
Cố Tịch Hy đau đến nổi, tưởng như một hơi thở tiếp theo, nàng sẽ nôn cả máu ra.
Thời gian giục giã kẻ phàm phu. Hoặc sống hoặc chết, hoặc đày đọa vĩnh hằng.
Nàng và hắn sống trên đời được bao năm, song lại nếm trải đủ kiểu ngũ vị tạp trần..
Năm xưa, nàng là một tiểu cô nương quật cường bất khuất, lửa thiêu không lụi, đao chém không tan.
Bây giờ, nàng lại giống như một khúc gỗ đàn trôi giữa dòng. Trải qua muôn va vấp, biến đổi muôn hình vạn trạng, song vẫn không chới với để chìm.
Chung quy lại, sư phụ y nói không sai, nàng là mệnh hoa dại, không phải mẫu đơn. Nhưng sức sống của hoa dại hiển nhiên mãnh liệt hơn mẫu đơn gấp trăm lần.
Cố Tịch Hy khẽ nói:
"Hóa ra, Bạch Lão đã biết trước mọi chuyện."
"Đều là suy đoán, đoán người đoán lòng người, còn duyên sẽ còn tương ngộ. Cố cô nương, có muốn lên không?"
Nàng khẽ đưa mắt, như vô thức mà chăm chú lên phía đỉnh núi xa xôi kia, hỏi nhỏ:
"Người... thế nào rồi."
Người đối diện nàng không nén được một tiếng thở dài:
"Hoang độc ngấm thẳng vào xương, sư phụ ta nói, có cứu được không, phải xem nhân duyên và số mệnh."
Trong thoáng chốc, y nhìn thấy dung mạo diễm lệ hơn người của Cố Tịch Hy phủ đầy vẻ thê lương.
"Cố cô nương chính là một loại nhân duyên của ngài ấy, không phải sao?"
Nàng có chút cười khổ:
"Nói đúng hơn, ta chính là nghiệt duyên..."
Đầu têu ngọn ngành cũng từ mũi tên đó, nếu nàng không tự ý xông ra, biết đâu hắn có thể tự mình an toàn tránh qua một tai kiếp, không cần phải chịu sống chịu chết vì nàng.
Nho sinh nói:
"Nhân duyên hay nghiệt duyên cũng là duyên. Cố cô nương, hai người có biết bao tầng tầng hiểm trở ngăn cách, bỏ lỡ nhau từ nhỏ đến khi trưởng thành. Lần này, Hoàng Phủ đại nhân còn lưu lại chút hơi tàn cũng là vì duyên với cô. Nếu còn chần chừ, thật sự sẽ bỏ lỡ nhau cả đời.
Đời người mỏng manh như vậy, sống trọn hết kiếp này đã khó, còn hoài vọng gì đến kiếp sau không biết có thật hay không..."
Trong nháy mắt, lòng của Cố Tịch Hy hiện lên hai chữ giả như, giả như năm đó, Hoàng Phủ Minh Phong nhận lời
Cố sư phụ đến nhà nàng làm khách, phải chăng giữa bọn họ sẽ có một khả năng khác tốt đẹp và viên mãn hơn...
Cuối cùng, nàng vẫn cùng nho sinh từ từ đi lên núi.
Nho sinh xưng là Từ Vịnh Thanh, một cô nhi từ nhỏ đã theo Bạch Lão học đạo.
Trời càng lúc càng tối, Từ Vịnh Thanh cẩn thân soi ngọn đèn về phía trước, làm tỏ mọi bước đi của Cố Tịch Hy.
Càng lên cao, không khí càng lạnh.
Lời nói của Cố Tịch Hy dần có pha lẫn chút khói trắng:
"Bạch Lão định dùng cách gì để cứu chàng ấy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Độc đã ở trong xương, có thể lưu lại chút hơi tàn đã là kỳ tích. Sư phụ đang dùng bách hoa bách thảo để xoa dịu cơn xâm nhập tàn phá của độc, nhưng để đẩy độc đi hoàn toàn thì vẫn phải đi một chặng hành trình rất dài, có thành công hay không còn không biết."
"Hành trình gì?"
Từ Vịnh Thanh lắc đầu:
"Sư phụ không nói..."
Khi lên tới đỉnh núi, Từ Vịnh Thanh dẫn Cố Tịch Hy đến gian nhà phía Đông của tứ hợp viện. Nơi Bạch Lão đang ngồi bên án thư, chăm chú vào một thoại bản cổ bằng tre.
Vẫn là ông lão năm xưa, một thân sơ y màu xám khói, không vương bụi trần, không nhuốm tục duyên.
Ông giống như biết thừa nàng sẽ tới, chỉ ngẩng đầu, cười nhẹ như đón người khách thân quen:
"Cố cô nương đến rồi à?"
Cố Tịch Hy mím chặt môi mình, trong thoáng chốc, nàng có cảm tưởng, không chỉ có Hoàng Phủ Minh Phong, mà cả nàng cũng đang đi tới đường cùng.
Nếu Bạch Lão không cứu nổi hắn, thế gian sẽ không ai cứu nổi hắn.
Nếu hắn chết, nàng cũng không cách nào sống tiếp một cách bình chân như vại.
Bồng, Bạch Lão trông thấy Cố Tịch Hy nhấc chân váy, quỳ rạp xuống trước án thư của mình, nàng khom rạp người đầy cung kính:
"Khẩn xin Bạch Lão dùng mọi cách để cứu chàng."
Ông nhìn nàng hồi lâu, sau đó khẽ cười:
"Hoàng Phủ Minh Phong tổn thương nàng nhiều như vậy, nàng không hận ngài sao?"
Cố Tịch Hy đã đáp lời này đến chán, đến thân quen suốt nhiều năm qua:
"Không hận."
"Tại sao lại không hận?"
"Vì tiểu nữ... không hận nổi chàng."
Nàng vĩnh viễn không có bản lĩnh hận hắn. Năm đó hắn dùng cách cực đoan nhất, vô tâm vô tình để A Cát Kỳ đưa nàng đi Hương quốc, nàng còn không hận, huống chi bây giờ nàng còn biết, sự việc năm đó, bất kỳ ai cũng đều thân bất do kỷ.
Cả nàng, cả hắn...
Bạch Lão nói nàng hãy đứng lên, nói khẽ:
"Cô nương như nàng, thiên hạ thật không có người thứ hai..."
Ông bảo Từ Vịnh Thanh dẫn Cố Tịch Hy qua gian phòng phía Tây, nơi Hoàng Phủ Minh Phong đang ở. Hoang độc hoành hành đến mức khiến hắn lâm vào hôn mê. Từ đầu đến cuối chỉ có thể nằm yên trên giường, thi thoảng không gắng gượng nổi mới phun ra vài búng máu đen.
Từ Vịnh Thanh nói với Cố Tịch Hy, đưa Hoàng Phủ Minh Phong tới nơi này còn có hai người. Một người có vẻ là vương gia cao quý, một người là cận vệ trung thành.
Cố Tịch Hy biết, đó là Hoàng Phủ Miên Khang và Trần Kim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nháy mắt, nàng đã đến gian phòng phía tây, đứng đối diện với cánh cửa khép hờ trước mặt.
Nàng run giọng, khẽ hỏi:
"Còn ai khác bên trong không?"
Từ Vịnh Thanh lắc đầu, có vẻ là không, vì hai người kia sau khi trải qua đường xa vất vả, có mình đồng da sắt đến mấy cũng khó lòng gượng nổi.
Hơn nữa nơi này an toàn vô cùng, không cần quá căng thẳng.
Nàng khẽ gật đầu, đôi tay mảnh dẻ, trắng ngần run đến không kiểm soát được, chậm rãi đẩy cửa ra.
Bản lễ cửa làm băng tre nứa, vang lên tiếng kẽo kẹt khe khẽ.
Từ Vịnh Thanh không vào bên trong cùng nàng.
Trong thoáng chốc, Cố Tịch Hy có ảo giác mình đang quay lại cái ngày sau khi bọn họ vừa trải qua đêm kinh hoàng ở Bạc Thủy. Nàng tỉnh dậy trước, đến thăm hắn, hắn vẫn còn ngủ say.
Nhưng lần này, Hoàng Phủ Minh Phong không ngủ, hắn chìm trong cơn mê và sự giày vò đến kiệt cùng của hoang độc.
Nàng di chuyển thật khẽ, như sợ mỗi bước chân của nàng sẽ làm kinh động đến người nằm yên tĩnh trên giường.
Không để ý, hóa ra đã hơn 5 năm kể từ lần ly biệt. Lời cuối cùng hắn nói với nàng, là gì nhỉ...?
Hắn nói, bất kể thế nào, cũng mong nàng sống tốt, mong nàng không hận hắn.
Lúc đó, nàng nên sớm nhận ra sự bất đắc dĩ của hắn...
Cố Tịch Hy tiền sát đến bên giường, khóe mắt đỏ ngầu, ầng ậng nước.
Đúng như nàng đã từng phán đoán, trên đời không có cái gọi là đau nhất, chỉ có đau và đau hơn. Cũng không có cái gọi là biến cố lớn nhất, chỉ có biến cố lớn hơn.
Hoàng Phủ Minh Phong... phu quân của nàng. Nàng mặc hỷ phục với hắn một ngày, sẽ nhận hắn làm phu quân một đời...
Hắn nằm trên giường, người khoác một tấm bạch y, phủ trên là một vỏ chăn, cả người gầy đi trông thấy.
Gương mặt hốc hác và tiều tụy đến vô cùng, hai mắt trũng sâu, da mặt trắng nhợt. Đôi môi nhạt màu vẫn còn lưu lại chút huyết đen.
Nhưng mà... vẫn rất anh tuấn. Trong mắt nàng, hắn chưa bao giờ thất thố. Ấn đường kia vẫn cương nghị và phát sáng như ngày nào.
Tại sao lại biến thành thế này?
Lần đó, gặp hắn bên tiểu đình, tưởng như là lần cuối ấy, không phải hắn vẫn rất khỏe mạnh sao?
Tại sao chất độc lại có thể dày vò hắn suốt gần 6 năm ròng rã?
Tại sao nàng lại vĩnh viễn đứng ngoài cuộc đời của hắn...?
Cố Tịch Hy đau đến nổi, tưởng như một hơi thở tiếp theo, nàng sẽ nôn cả máu ra.
Thời gian giục giã kẻ phàm phu. Hoặc sống hoặc chết, hoặc đày đọa vĩnh hằng.
Nàng và hắn sống trên đời được bao năm, song lại nếm trải đủ kiểu ngũ vị tạp trần..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro