Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Chia tay bạn trai.
Tuyền Mini
2024-07-13 10:14:14
Ở một quán cafe có hai người đang ngồi nói chuyện với nhau, chàng trai gương mặt bất cần nhìn ra ngoài đường, còn cô gái thì mặc kệ xung quanh mà ngồi khóc một mình.
Cô gái ấy là Vũ Quỳnh Dao một cô gái xinh đẹp, học giỏi và ngoan ngoãn còn chàng trai kia là Lưu Đại Bằng, hai người đang nói đến chuyện chia tay và lý do là:
-Em đã lớn rồi, chúng ta đã học đại học năm nhất rồi đâu phải còn nhỏ mà không thể chịu trách nhiệm với những gì mình làm? Em không đồng ý là vì em không yêu tôi, chúng ta chia tay đi.
Nói rồi Lưu Đại Bằng đứng lên và rời đi khỏi quán nước, để mặc cho cô gái nhỏ ngồi khóc tình yêu ba năm chỉ kết thúc vì cô không đồng ý quan hệ với hắn ta.
Quỳnh Dao khóc không phải vì muốn nếu kéo một kẻ chỉ muốn quan hệ xác thịt với cô, cô khóc vì khoảng thời gian bỏ ra quá phí với một kẻ không thật lòng thương cô.
...****************...
Tại quầy pha chế của quán Silver House Bar có một cô gái đang ngồi uống rượu một mình, Quỳnh Dao muốn một lần thử cái mà từ trước đến giờ cô chưa từng thử đó là uống rượu.
Cô ngồi nhớ lại khoảng thời gian ba năm bên cạnh Lưu Đại Bằng, cô đang nghĩ thật sự có giây phút nào hắn ta thật lòng yêu cô không?
Hình như là không có tất cả đều là đối trá, lúc còn học cấp ba hai người yêu nhau Quỳnh Dao luôn kèm hắn học, cô là học sinh giỏi còn Lưu Đại Bằng là một học sinh cá biệt.
Vậy tại sao hắn lại thích cô? Không phải để cô giúp hắn học tập và thi qua lớn hay sao? Đến khi lên đại học hai người vẫn yêu nhau.
Có đôi lần Lưu Đại Bằng muốn hôn cô nhưng Quỳnh Dao đều cảm thấy không thoải mái, nên đã từ chối cô chỉ muốn những chuyện thân mật chỉ làm khi xác định đi đến hôn nhân thôi.
Và ngày hôm qua khi cô đến nhà Lưu Đại Bằng để tìm hắn ta, cô bắt gặp hắn cùng một cô gái khác đang lăn giường.
Quỳnh Dao không hề tức giận mà bỏ đi về và hẹn gặp Lưu Đại Bằng, hắn lập tức nói lời chia tay và nói cô không cho hắn cảm giác muốn yêu nữa, hắn muốn tìm một người có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Cô đang suy nghĩ lại ba năm qua thật sự quá phí với cô, Quỳnh Dao dường như cũng không có cảm giác đau lòng là mấy thôi thì hôm nay chơi một bữa, trải nghiệm những thứ chưa từng trải nghiệm để ngày mai bắt đầu cuộc sống mới.
Và rồi cô uống hết ly rượu trong tay thì đứng lên để đi về, nhưng mà rượu này lúc uống ngọt ngọt như nước trái cây, nhưng mà tại sao bây giờ cô lại cảm thấy say quá vậy?
Vừa đi ra ngoài cửa thì có một nhóm người chặn đường Quỳnh Dao, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi một mình bọn chúng đã để ý rất lâu rồi, tên đại ca nói:
-Em gái xinh đẹp hình như em say rồi để tụi anh đưa em về.
-Không cần tránh ra.
Quỳnh Dao biết bọn chúng không có tốt lành gì, chắc chắn là có ý đồ xấu với cô nên lập tức rời khỏi đây mới được.
Nhưng khi Quỳnh Dao vừa bước đi được hai bước thì tên đại ca đã nắm tay cô lại, hắn nói:
-Lời nhỏ nhẹ không muốn nghe vậy ông đây không khách khí nữa.
Hắn liền ra hiệu cho một tên đưa cái gì đó cho hắn, Quỳnh Dao chưa kịp dùng dằng để rời đi thì hắn đã bóp miệng cô và cho một viên thuốc vào, cô định phung ra thì hắn bóp cổ cô không cho phung.
Lúc này cô sợ rồi biết vậy lúc chiều cô đã không làm liều mà đi đến đây, cố gắng dùng hết 20 năm phần sức lực Quỳnh Dao đẩy tên đại ca ra rồi chạy đi.
Bọn chúng có khoản năm tên đang cố gắng rượt theo và bắt cô lại, ở ngay khúc cua Quỳnh Dao va phải một người.
Nhưng cô không té bởi vì người đó đã ôm cô lại kịp, Phúc Khang liền hỏi:
-Cô gái có bị gì không?
-Cứu...cứu tôi....
Phúc Khang hơi nhíu mày một cô gái nhỏ làm gì lại phải kêu cứu, nhưng không cần suy nghĩ vì bọn chúng đến rồi kẻ cầm đầu lên tiếng nói:
-Mày là thằng nào định xen vào chuyện của bọn tao?
-Tao là ai không quan trọng nhưng mà tao muốn xen vào đó thì sao?
Tên cầm đầu cảm thấy Phúc Khang có một mình làm sao đánh lại bọn chúng, hắn ta ra lệnh cho đàng em:
-Lên tụi bây.
Nhưng mà bọn chúng còn chưa kịp nhúc nhích, thì phía sau lưng Phúc Khang có khoảng 10 người mặc đồ đen đi đến hỏi:
-Nhị thiếu gia ngài cần gì không?
Nhìn thấy bên cạnh Phúc Khang toàn là người có vẻ không phải tầm thường, có lẽ đều được qua huấn luyện nên bọn chúng sợ rút lui, trước khi đi còn không quên chỉ vào anh nói:
-Lần này tao tha cho mày đó lần sau bớt lo chuyện bao đồng đi.
Khi bọn chúng rời đi rồi Phúc Khang nhìn lại cô gái nhỏ đang nép phía sau mình hỏi:
-Bọn chúng đi rồi em không phải sợ.
Quỳnh Dao gật đầu định đứng đàng hoàng lại để cảm ơn người đã cứu mình, nhưng sau mà cô chóng mặt quá và cảm thấy cơ thể thật nóng, cô nói:
-Anh gì ơi tôi không ổn rồi...
Phúc Khang thấy cô không ổn nên ôm cô lên xe, rồi sẽ hỏi xem nhà cô ở đâu để đưa về.
Cô gái ấy là Vũ Quỳnh Dao một cô gái xinh đẹp, học giỏi và ngoan ngoãn còn chàng trai kia là Lưu Đại Bằng, hai người đang nói đến chuyện chia tay và lý do là:
-Em đã lớn rồi, chúng ta đã học đại học năm nhất rồi đâu phải còn nhỏ mà không thể chịu trách nhiệm với những gì mình làm? Em không đồng ý là vì em không yêu tôi, chúng ta chia tay đi.
Nói rồi Lưu Đại Bằng đứng lên và rời đi khỏi quán nước, để mặc cho cô gái nhỏ ngồi khóc tình yêu ba năm chỉ kết thúc vì cô không đồng ý quan hệ với hắn ta.
Quỳnh Dao khóc không phải vì muốn nếu kéo một kẻ chỉ muốn quan hệ xác thịt với cô, cô khóc vì khoảng thời gian bỏ ra quá phí với một kẻ không thật lòng thương cô.
...****************...
Tại quầy pha chế của quán Silver House Bar có một cô gái đang ngồi uống rượu một mình, Quỳnh Dao muốn một lần thử cái mà từ trước đến giờ cô chưa từng thử đó là uống rượu.
Cô ngồi nhớ lại khoảng thời gian ba năm bên cạnh Lưu Đại Bằng, cô đang nghĩ thật sự có giây phút nào hắn ta thật lòng yêu cô không?
Hình như là không có tất cả đều là đối trá, lúc còn học cấp ba hai người yêu nhau Quỳnh Dao luôn kèm hắn học, cô là học sinh giỏi còn Lưu Đại Bằng là một học sinh cá biệt.
Vậy tại sao hắn lại thích cô? Không phải để cô giúp hắn học tập và thi qua lớn hay sao? Đến khi lên đại học hai người vẫn yêu nhau.
Có đôi lần Lưu Đại Bằng muốn hôn cô nhưng Quỳnh Dao đều cảm thấy không thoải mái, nên đã từ chối cô chỉ muốn những chuyện thân mật chỉ làm khi xác định đi đến hôn nhân thôi.
Và ngày hôm qua khi cô đến nhà Lưu Đại Bằng để tìm hắn ta, cô bắt gặp hắn cùng một cô gái khác đang lăn giường.
Quỳnh Dao không hề tức giận mà bỏ đi về và hẹn gặp Lưu Đại Bằng, hắn lập tức nói lời chia tay và nói cô không cho hắn cảm giác muốn yêu nữa, hắn muốn tìm một người có thể thỏa mãn nhu cầu của hắn.
Cô đang suy nghĩ lại ba năm qua thật sự quá phí với cô, Quỳnh Dao dường như cũng không có cảm giác đau lòng là mấy thôi thì hôm nay chơi một bữa, trải nghiệm những thứ chưa từng trải nghiệm để ngày mai bắt đầu cuộc sống mới.
Và rồi cô uống hết ly rượu trong tay thì đứng lên để đi về, nhưng mà rượu này lúc uống ngọt ngọt như nước trái cây, nhưng mà tại sao bây giờ cô lại cảm thấy say quá vậy?
Vừa đi ra ngoài cửa thì có một nhóm người chặn đường Quỳnh Dao, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi một mình bọn chúng đã để ý rất lâu rồi, tên đại ca nói:
-Em gái xinh đẹp hình như em say rồi để tụi anh đưa em về.
-Không cần tránh ra.
Quỳnh Dao biết bọn chúng không có tốt lành gì, chắc chắn là có ý đồ xấu với cô nên lập tức rời khỏi đây mới được.
Nhưng khi Quỳnh Dao vừa bước đi được hai bước thì tên đại ca đã nắm tay cô lại, hắn nói:
-Lời nhỏ nhẹ không muốn nghe vậy ông đây không khách khí nữa.
Hắn liền ra hiệu cho một tên đưa cái gì đó cho hắn, Quỳnh Dao chưa kịp dùng dằng để rời đi thì hắn đã bóp miệng cô và cho một viên thuốc vào, cô định phung ra thì hắn bóp cổ cô không cho phung.
Lúc này cô sợ rồi biết vậy lúc chiều cô đã không làm liều mà đi đến đây, cố gắng dùng hết 20 năm phần sức lực Quỳnh Dao đẩy tên đại ca ra rồi chạy đi.
Bọn chúng có khoản năm tên đang cố gắng rượt theo và bắt cô lại, ở ngay khúc cua Quỳnh Dao va phải một người.
Nhưng cô không té bởi vì người đó đã ôm cô lại kịp, Phúc Khang liền hỏi:
-Cô gái có bị gì không?
-Cứu...cứu tôi....
Phúc Khang hơi nhíu mày một cô gái nhỏ làm gì lại phải kêu cứu, nhưng không cần suy nghĩ vì bọn chúng đến rồi kẻ cầm đầu lên tiếng nói:
-Mày là thằng nào định xen vào chuyện của bọn tao?
-Tao là ai không quan trọng nhưng mà tao muốn xen vào đó thì sao?
Tên cầm đầu cảm thấy Phúc Khang có một mình làm sao đánh lại bọn chúng, hắn ta ra lệnh cho đàng em:
-Lên tụi bây.
Nhưng mà bọn chúng còn chưa kịp nhúc nhích, thì phía sau lưng Phúc Khang có khoảng 10 người mặc đồ đen đi đến hỏi:
-Nhị thiếu gia ngài cần gì không?
Nhìn thấy bên cạnh Phúc Khang toàn là người có vẻ không phải tầm thường, có lẽ đều được qua huấn luyện nên bọn chúng sợ rút lui, trước khi đi còn không quên chỉ vào anh nói:
-Lần này tao tha cho mày đó lần sau bớt lo chuyện bao đồng đi.
Khi bọn chúng rời đi rồi Phúc Khang nhìn lại cô gái nhỏ đang nép phía sau mình hỏi:
-Bọn chúng đi rồi em không phải sợ.
Quỳnh Dao gật đầu định đứng đàng hoàng lại để cảm ơn người đã cứu mình, nhưng sau mà cô chóng mặt quá và cảm thấy cơ thể thật nóng, cô nói:
-Anh gì ơi tôi không ổn rồi...
Phúc Khang thấy cô không ổn nên ôm cô lên xe, rồi sẽ hỏi xem nhà cô ở đâu để đưa về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro