Đã Làm Mẹ Của Con Tôi Thì Em Chính Là Vợ Của Tôi
Cửa sinh là cửa tử.
Tuyền Mini
2024-07-13 10:14:14
Thời gian trôi qua rất nhanh Quỳnh Dao bầu ngày càng to, cô dạo này cũng có rất nhiều đơn đặt hàng khách của cô đều là khách quen.
Họ cũng biết được cô đang mang thai nên không hối thúc cô làm gấp, hôm nay Quỳnh Dao ngồi đang một cặp gấu cô dâu và chú rể cho hôn lễ của một mối quen trên mạng của cô.
Vừa mốc xong đường len cuối cùng thì bụng của cô "Phụt" một tiếng, chân cô bắt đầu chảy nước ra ước hết cả váy, Quỳnh Dao kêu:
-Mẹ ơi.
Mẹ Vũ chạy vào nhìn thấy cô liền biết có chuyện gì xảy ra, bà đỡ Quỳnh Dao vào trong thay đồ không quên lấy điện thoại ra gọi xe đến.
Khi xe đến hai mẹ con lập tức đến bệnh viện, rất may trước đó mấy ngày Quỳnh Dao đã chuẩn bị sẵn đồ đi sinh rồi, vậy nên bây giờ đỡ mất thời gian rất nhiều.
Vừa vào bệnh viện mẹ Vũ lập tức làm thủ tục cho cô vào phòng sinh, Quỳnh Dao được đẩy vào trong một lúc sau có một cô y tá chạy ra hỏi mẹ Vũ:
-Cô có phải người nhà của Vũ Quỳnh Dao không ạ?
-Phải là tôi đây.
-Do bệnh nhân không có sức nên phải mổ bắt con và chỉ giữ được một em bé, người nhà hãy ký tên đồng ý để bác sĩ tiếng hành mổ.
Mẹ Vũ cầm bút ký tên mà nước mắt lưng tròng, tại sao con gái của bà lại khổ như vậy chứ? Con bé có tội tình gì mà phải chịu những nỗi dau thế này? Rồi khi ra ngoài nhìn thấy con mình chỉ còn lại một đứa thì con bé làm sao chịu được cú sốc quá lớn này đây?
Cánh cửa phòng khép kín ở ngoài hành lang trước phòng sinh, chỉ có một người phụ nữ ngồi đợi con mình đang ở trong cánh cửa sinh tử một mình chịu đựng.
Ở biệt thự Lê gia Phúc Khang đang ngủ tự nhiên anh giật mình tỉnh giấc, anh nằm mơ nhìn thấy một cơn ác mộng mồ hôi của anh chảy khắp mặt, bật đồng hồ lên xem là 11 giờ đúng.
Anh ngồi dậy đi uống một ly nước rồi trở lại giường ngủ, nhưng không có cách nào ngủ được anh cứ thao thức mãi đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Còn về phần Quỳnh Dao cô ở trong phòng sinh suốt một tiếng đồng hồ, mẹ Vũ ở ngoài đi tới đi lui lo lắng.
Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra bác sĩ đi ra thông báo với mẹ Vũ:
-Chúc mừng bà, mẹ và bé đều đã ổn rồi mẹ tròn con vuông, bởi vì cô ấy sinh mổ nên người nhà đợi hai tiếng nữa, khi mẹ và bé ổn định rồi sẽ được đẩy ra ngoài.
Mẹ Vũ nghe như thế liền hỏi:
-Bác sĩ hai mẹ con khỏe rồi vậy đứa bé kia thì?
Lo lắng nhưng mẹ Vũ không dám hỏi thẳng bác sĩ, như hiểu được ý của mẹ Vũ vị bác sĩ đó mỉm cười trả lời:
-Không ý của tôi là cả ba mẹ con đều được mẹ tròn con vuông.
Mẹ Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi:
-Nhưng lúc nãy y tá.
Vị bác sĩ hiểu được tâm trạng của một người bà, một người mẹ bà ấy nói:
-Lúc đó cô ấy đã quá kiệt sức, nhưng vì bản năng làm mẹ cô ấy đã cố gắng và kêu tôi giữ cả hai bé, cô ấy rất mạnh mẽ chúc mừng gia đình.
Mẹ Vũ mừng rỡ nắm tay tác sĩ nói:
-Cám ơn bác sĩ rất nhiều ạ.
Vậy là trời không phụ lòng người từ nãy đến giờ mẹ Vũ luôn cầu nguyện trời Phật độ cho cô con gái nhỏ của mình, mẹ Vũ vô cùng mừng rỡ, cuối cùng thì con gái và cháu ngoại của bà cũng được bình an rồi.
Hai tiếng sau thì ba mẹ con cũng được y tá đẩy ra ngoài, Quỳnh Dao vừa nhìn thấy mẹ của cô thì mỉm cười với bà.
Mẹ Vũ đến nắm tay con gái mình và nói:
-Con gái cưng của mẹ giỏi lắm.
-Con cám ơn mẹ.
Tiếp đến bà nhìn hai đứa bé đang được đặt ở dưới chân của Quỳnh Dao, hai đứa đã ngủ rồi gương mặt rất đáng yêu.
Khi vào đến phòng bởi vì không có chồng bên cạnh để ẩm Quỳnh Dao qua giường, nên mẹ Vũ đã nhờ một vị bác sĩ trẻ giúp bà, bởi vậy khi đi sinh một mình không có chồng bên cạnh biết bao nhiêu là tủi thân.
Sau khi giúp đỡ hai mẹ con rồi trước khi rời đi, mẹ Vũ và Quỳnh Dao đã cám ơn cậu bác sĩ đó riếu rích.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai mẹ con thôi, mẹ Vũ hỏi cô:
-Con đã đặt tên cho hai đứa nhỏ chưa?
Quỳnh Dao nhìn hai đứa con nhỏ của mình đang ngủ ngon lành mà mỉm cười, cô quay qua nói với mẹ Vũ:
-Dạ rồi ạ, theo họ của bà ngoại anh trai tên là Vũ Minh Đăng và em gái là Vũ Minh Đan, mẹ thấy con lấy hai cái tên này được không ạ?
Mẹ Vũ mỉm cười nói:
-Được cái tên rất hay.
Bà đi đến nói chuyện với hai đứa nhỏ mặc dù bọn trẻ đã ngủ và không hiểu gì hết:
-Mẹ của các con đã rất vất vả để sinh ra hai đứa, các con phải ngoan ngoãn lớn lên phải nghe lời và yêu thương mẹ, có biết không?
Ở các phòng khác thì có vợ chồng và ông bà chào đón các thiên thần nhỏ, nhưng trong phòng của Quỳnh Dao chỉ có cô và mẹ Vũ cùng hai bé, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Sóng gió phía trước chưa biết thế nào? Nhưng chắc chắn 4 người sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Họ cũng biết được cô đang mang thai nên không hối thúc cô làm gấp, hôm nay Quỳnh Dao ngồi đang một cặp gấu cô dâu và chú rể cho hôn lễ của một mối quen trên mạng của cô.
Vừa mốc xong đường len cuối cùng thì bụng của cô "Phụt" một tiếng, chân cô bắt đầu chảy nước ra ước hết cả váy, Quỳnh Dao kêu:
-Mẹ ơi.
Mẹ Vũ chạy vào nhìn thấy cô liền biết có chuyện gì xảy ra, bà đỡ Quỳnh Dao vào trong thay đồ không quên lấy điện thoại ra gọi xe đến.
Khi xe đến hai mẹ con lập tức đến bệnh viện, rất may trước đó mấy ngày Quỳnh Dao đã chuẩn bị sẵn đồ đi sinh rồi, vậy nên bây giờ đỡ mất thời gian rất nhiều.
Vừa vào bệnh viện mẹ Vũ lập tức làm thủ tục cho cô vào phòng sinh, Quỳnh Dao được đẩy vào trong một lúc sau có một cô y tá chạy ra hỏi mẹ Vũ:
-Cô có phải người nhà của Vũ Quỳnh Dao không ạ?
-Phải là tôi đây.
-Do bệnh nhân không có sức nên phải mổ bắt con và chỉ giữ được một em bé, người nhà hãy ký tên đồng ý để bác sĩ tiếng hành mổ.
Mẹ Vũ cầm bút ký tên mà nước mắt lưng tròng, tại sao con gái của bà lại khổ như vậy chứ? Con bé có tội tình gì mà phải chịu những nỗi dau thế này? Rồi khi ra ngoài nhìn thấy con mình chỉ còn lại một đứa thì con bé làm sao chịu được cú sốc quá lớn này đây?
Cánh cửa phòng khép kín ở ngoài hành lang trước phòng sinh, chỉ có một người phụ nữ ngồi đợi con mình đang ở trong cánh cửa sinh tử một mình chịu đựng.
Ở biệt thự Lê gia Phúc Khang đang ngủ tự nhiên anh giật mình tỉnh giấc, anh nằm mơ nhìn thấy một cơn ác mộng mồ hôi của anh chảy khắp mặt, bật đồng hồ lên xem là 11 giờ đúng.
Anh ngồi dậy đi uống một ly nước rồi trở lại giường ngủ, nhưng không có cách nào ngủ được anh cứ thao thức mãi đến khi ngủ quên lúc nào cũng không hay.
Còn về phần Quỳnh Dao cô ở trong phòng sinh suốt một tiếng đồng hồ, mẹ Vũ ở ngoài đi tới đi lui lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra bác sĩ đi ra thông báo với mẹ Vũ:
-Chúc mừng bà, mẹ và bé đều đã ổn rồi mẹ tròn con vuông, bởi vì cô ấy sinh mổ nên người nhà đợi hai tiếng nữa, khi mẹ và bé ổn định rồi sẽ được đẩy ra ngoài.
Mẹ Vũ nghe như thế liền hỏi:
-Bác sĩ hai mẹ con khỏe rồi vậy đứa bé kia thì?
Lo lắng nhưng mẹ Vũ không dám hỏi thẳng bác sĩ, như hiểu được ý của mẹ Vũ vị bác sĩ đó mỉm cười trả lời:
-Không ý của tôi là cả ba mẹ con đều được mẹ tròn con vuông.
Mẹ Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi:
-Nhưng lúc nãy y tá.
Vị bác sĩ hiểu được tâm trạng của một người bà, một người mẹ bà ấy nói:
-Lúc đó cô ấy đã quá kiệt sức, nhưng vì bản năng làm mẹ cô ấy đã cố gắng và kêu tôi giữ cả hai bé, cô ấy rất mạnh mẽ chúc mừng gia đình.
Mẹ Vũ mừng rỡ nắm tay tác sĩ nói:
-Cám ơn bác sĩ rất nhiều ạ.
Vậy là trời không phụ lòng người từ nãy đến giờ mẹ Vũ luôn cầu nguyện trời Phật độ cho cô con gái nhỏ của mình, mẹ Vũ vô cùng mừng rỡ, cuối cùng thì con gái và cháu ngoại của bà cũng được bình an rồi.
Hai tiếng sau thì ba mẹ con cũng được y tá đẩy ra ngoài, Quỳnh Dao vừa nhìn thấy mẹ của cô thì mỉm cười với bà.
Mẹ Vũ đến nắm tay con gái mình và nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Con gái cưng của mẹ giỏi lắm.
-Con cám ơn mẹ.
Tiếp đến bà nhìn hai đứa bé đang được đặt ở dưới chân của Quỳnh Dao, hai đứa đã ngủ rồi gương mặt rất đáng yêu.
Khi vào đến phòng bởi vì không có chồng bên cạnh để ẩm Quỳnh Dao qua giường, nên mẹ Vũ đã nhờ một vị bác sĩ trẻ giúp bà, bởi vậy khi đi sinh một mình không có chồng bên cạnh biết bao nhiêu là tủi thân.
Sau khi giúp đỡ hai mẹ con rồi trước khi rời đi, mẹ Vũ và Quỳnh Dao đã cám ơn cậu bác sĩ đó riếu rích.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai mẹ con thôi, mẹ Vũ hỏi cô:
-Con đã đặt tên cho hai đứa nhỏ chưa?
Quỳnh Dao nhìn hai đứa con nhỏ của mình đang ngủ ngon lành mà mỉm cười, cô quay qua nói với mẹ Vũ:
-Dạ rồi ạ, theo họ của bà ngoại anh trai tên là Vũ Minh Đăng và em gái là Vũ Minh Đan, mẹ thấy con lấy hai cái tên này được không ạ?
Mẹ Vũ mỉm cười nói:
-Được cái tên rất hay.
Bà đi đến nói chuyện với hai đứa nhỏ mặc dù bọn trẻ đã ngủ và không hiểu gì hết:
-Mẹ của các con đã rất vất vả để sinh ra hai đứa, các con phải ngoan ngoãn lớn lên phải nghe lời và yêu thương mẹ, có biết không?
Ở các phòng khác thì có vợ chồng và ông bà chào đón các thiên thần nhỏ, nhưng trong phòng của Quỳnh Dao chỉ có cô và mẹ Vũ cùng hai bé, nhưng cũng vô cùng ấm áp.
Sóng gió phía trước chưa biết thế nào? Nhưng chắc chắn 4 người sẽ là một gia đình hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro