Chương 12
Địch Túy Sơn
2024-07-15 02:52:17
Editor: Hazakura
Khói lửa ngập trời, vạn tiếng gào thét.
Lệnh Ngạn nào ngờ chiến tranh lớn nhất thời tận thế lại là nội chiến, con người giết hại lẫn nhau.
Bọn trẻ con sợ tới mức run bần bật ở trên giường, Yến Tử ôm cánh tay anh khóc nức nở.
"Hu hu hu con nhớ bố...... Bố, bố ơi, bao giờ bố mới đến đón con......"
Lệnh Ngạn xoa xoa đầu bé, cười nói.
"Bố em sớm đến thôi, nhanh lắm."
Nơi góc phòng có khung cửa sổ nhỏ hẹp trên mái.
Qua ô cửa sổ, dưới màn đêm đen kịt, trời lại sáng bừng bừng. Lệnh Ngạn nhìn thấy rất nhiều dị năng bay khắp không trung.
Tận buổi tối ngày hôm sau, sự ồn ào mới trả về yên tĩnh.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua mà không có đến một âm thanh, Lệnh Ngạn chần chờ thật lâu, sau khi trấn án bọn trẻ con mới rời khỏi phố đèn đỏ.
Nhân viên công vụ thường đến giữ cửa đâu không thấy, đá quý y lén giấu trong ngăn kéo rơi vãi trên đất không ai thèm nhặt. Lệnh Ngạn mở cửa, ngửi ngay mùi máu tươi gay mũi vô cùng.
Căn cứ hóa chiến trường thảm khốc, Lệnh Ngạn nhìn thấy thi thể la liệt.
Dáng vẻ rất quen, là dị nhân thường theo sau Phương Sách cáo mượn oai hùm.
Người đang quét dọn chiến trường thấy Lệnh Ngạn, không để ý, cũng chẳng lộ địch ý, tiếp tục với việc chính mình cần làm.
Đó là dị nhân đổ máu lẫn nhau, không liên quan đến người thường vô tội, bọn họ sẽ không cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu.
Lệnh Ngạn lại thấy vài gương mặt thân quen trong đoàn người chiến thắng, vốn là đám dị nhân ngày thường dù nhìn Phương Sách không thuận mắt trong căn cứ cũng không ra mặt, còn có vài người mới đến căn cứ cách đây không lâu.
Anh dời mắt.
Mãi lúc lâu sau, anh mới tìm được Trịnh Thù.
Trịnh Thù đứng đó, hơi rũ đầu, nhìn người nằm trên đất mười phần chuyên chú.
Lệnh Ngạn tức thì nhận ra, người máu me bê bết đó là Phương Sách.
Ngực Phương Sách cắm cây đao, trông như vũ khí hành hình đóng gã trên mặt đất, không thể động đậy.
Người gã bị lửa đốt, thế lửa không lớn, thậm chí có đôi phần thong thả đốt từng tấc da thành thịt đen cháy thối, nhưng Phương Sách có hoảng loạn thế nào vẫn không dập nổi.
Chân tay gã tạo tư thế kỳ quái nằm sõng soài trên đất, tựa như linh kiện bị hỏng, đành run nhè nhẹ theo nỗi đau đớn kịch liệt.
Ngón tay gã bị chặt đứt, vết chém không đồng đều, hẳn bị chặt từng ngón từng ngón thật chậm.
Lửa lan từ ngực tới cổ, tiếng gào rống của Phương Sách càng thêm sợ hãi, nhưng không gào nổi một chữ thành lời.
Lửa bao dần lấy mặt gã.
Lệnh Ngạn vô thức lùi về sau một bước nhỏ.
Anh thấy ánh mắt Trịnh Thù vì động tác của mình bỗng đuổi theo về đây, nửa bên mặt dính đầy máu, ngực cũng trúng đạn, nhưng may không phải chỗ hiểm, máu khô nhuộm quần áo thành màu đen sì.
Hắn đứng nơi bóng tối, trước mặt Phương Sách bị bỏng toàn thân mà thoi thóp. Hắn đứng đó, bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt, tựa như người xa lạ Lệnh Ngạn chưa từng quen.
Trịnh Thù nhìn anh chăm chú, ánh mắt dại ra dần có tiêu cự, thoáng lấp lánh.
Hắn muốn đến gần Lệnh Ngạn, song không biết do đứng lâu bị tê chân, hay bởi vết thương mà mới đi được một bước tức thì bất lực quỳ xuống đất.
Lệnh Ngạn bị dọa sợ, tiến lên theo bản năng, ngồi xổm xuống đỡ hắn.
Như đã bị rút mất xương sống, Trịnh Thù khó lòng đỡ chính mình, cằm gối vai anh, không nói lời nào.
Lệnh Ngạn đỡ hắn đầy khó khăn, lúc này mới phát hiện hơi thở hắn phì phò rất nhỏ mà dồn dập.
Tựa như người chết đuối giãy dụa trong câm lặng dưới đáy hồ, Trịnh Thù đột nhiên ôm anh thật chặt, cánh tay sắp cắt đứt xương cốt Lệnh Ngạn.
Anh im lặng chịu đựng, nghe tiếng Trịnh Thù hốt hoảng, có chút mù mờ hỏi thật chậm.
"...... Tôi giết người."
"Tôi đã giết người, tôi là người xấu sao?"
Hai mắt giăng kín tơ máu nhìn thẳng vào anh.
Từng vết thương bị bục ra, nhanh chóng sụp đổ trong tĩnh lặng.
Khớp hàm Lệnh Ngạn căng cứng, hàm răng cắn muốn chảy máu.
Anh nâng mi, nhìn Phương Sách nơi ánh lửa cách đó không xa. Ngọn lửa cao lớn sáng ngời mà ấm áp chiếu vào đôi đồng tử anh đen nhánh.
Câu trả lời thực nhẹ, rõ ràng mà chắc chắn.
"Anh không phải người xấu. Anh giết phải bọn rác rưởi, phường vô nhân tính."
"Chúng nó đáng chết."
Trịnh Thù không đáp, vùi mặt vào cổ anh, co người dùng sức ôm chặt.
Khói lửa ngập trời, vạn tiếng gào thét.
Lệnh Ngạn nào ngờ chiến tranh lớn nhất thời tận thế lại là nội chiến, con người giết hại lẫn nhau.
Bọn trẻ con sợ tới mức run bần bật ở trên giường, Yến Tử ôm cánh tay anh khóc nức nở.
"Hu hu hu con nhớ bố...... Bố, bố ơi, bao giờ bố mới đến đón con......"
Lệnh Ngạn xoa xoa đầu bé, cười nói.
"Bố em sớm đến thôi, nhanh lắm."
Nơi góc phòng có khung cửa sổ nhỏ hẹp trên mái.
Qua ô cửa sổ, dưới màn đêm đen kịt, trời lại sáng bừng bừng. Lệnh Ngạn nhìn thấy rất nhiều dị năng bay khắp không trung.
Tận buổi tối ngày hôm sau, sự ồn ào mới trả về yên tĩnh.
Mấy giờ đồng hồ trôi qua mà không có đến một âm thanh, Lệnh Ngạn chần chờ thật lâu, sau khi trấn án bọn trẻ con mới rời khỏi phố đèn đỏ.
Nhân viên công vụ thường đến giữ cửa đâu không thấy, đá quý y lén giấu trong ngăn kéo rơi vãi trên đất không ai thèm nhặt. Lệnh Ngạn mở cửa, ngửi ngay mùi máu tươi gay mũi vô cùng.
Căn cứ hóa chiến trường thảm khốc, Lệnh Ngạn nhìn thấy thi thể la liệt.
Dáng vẻ rất quen, là dị nhân thường theo sau Phương Sách cáo mượn oai hùm.
Người đang quét dọn chiến trường thấy Lệnh Ngạn, không để ý, cũng chẳng lộ địch ý, tiếp tục với việc chính mình cần làm.
Đó là dị nhân đổ máu lẫn nhau, không liên quan đến người thường vô tội, bọn họ sẽ không cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệnh Ngạn lại thấy vài gương mặt thân quen trong đoàn người chiến thắng, vốn là đám dị nhân ngày thường dù nhìn Phương Sách không thuận mắt trong căn cứ cũng không ra mặt, còn có vài người mới đến căn cứ cách đây không lâu.
Anh dời mắt.
Mãi lúc lâu sau, anh mới tìm được Trịnh Thù.
Trịnh Thù đứng đó, hơi rũ đầu, nhìn người nằm trên đất mười phần chuyên chú.
Lệnh Ngạn tức thì nhận ra, người máu me bê bết đó là Phương Sách.
Ngực Phương Sách cắm cây đao, trông như vũ khí hành hình đóng gã trên mặt đất, không thể động đậy.
Người gã bị lửa đốt, thế lửa không lớn, thậm chí có đôi phần thong thả đốt từng tấc da thành thịt đen cháy thối, nhưng Phương Sách có hoảng loạn thế nào vẫn không dập nổi.
Chân tay gã tạo tư thế kỳ quái nằm sõng soài trên đất, tựa như linh kiện bị hỏng, đành run nhè nhẹ theo nỗi đau đớn kịch liệt.
Ngón tay gã bị chặt đứt, vết chém không đồng đều, hẳn bị chặt từng ngón từng ngón thật chậm.
Lửa lan từ ngực tới cổ, tiếng gào rống của Phương Sách càng thêm sợ hãi, nhưng không gào nổi một chữ thành lời.
Lửa bao dần lấy mặt gã.
Lệnh Ngạn vô thức lùi về sau một bước nhỏ.
Anh thấy ánh mắt Trịnh Thù vì động tác của mình bỗng đuổi theo về đây, nửa bên mặt dính đầy máu, ngực cũng trúng đạn, nhưng may không phải chỗ hiểm, máu khô nhuộm quần áo thành màu đen sì.
Hắn đứng nơi bóng tối, trước mặt Phương Sách bị bỏng toàn thân mà thoi thóp. Hắn đứng đó, bình tĩnh đến gần như lạnh nhạt, tựa như người xa lạ Lệnh Ngạn chưa từng quen.
Trịnh Thù nhìn anh chăm chú, ánh mắt dại ra dần có tiêu cự, thoáng lấp lánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn muốn đến gần Lệnh Ngạn, song không biết do đứng lâu bị tê chân, hay bởi vết thương mà mới đi được một bước tức thì bất lực quỳ xuống đất.
Lệnh Ngạn bị dọa sợ, tiến lên theo bản năng, ngồi xổm xuống đỡ hắn.
Như đã bị rút mất xương sống, Trịnh Thù khó lòng đỡ chính mình, cằm gối vai anh, không nói lời nào.
Lệnh Ngạn đỡ hắn đầy khó khăn, lúc này mới phát hiện hơi thở hắn phì phò rất nhỏ mà dồn dập.
Tựa như người chết đuối giãy dụa trong câm lặng dưới đáy hồ, Trịnh Thù đột nhiên ôm anh thật chặt, cánh tay sắp cắt đứt xương cốt Lệnh Ngạn.
Anh im lặng chịu đựng, nghe tiếng Trịnh Thù hốt hoảng, có chút mù mờ hỏi thật chậm.
"...... Tôi giết người."
"Tôi đã giết người, tôi là người xấu sao?"
Hai mắt giăng kín tơ máu nhìn thẳng vào anh.
Từng vết thương bị bục ra, nhanh chóng sụp đổ trong tĩnh lặng.
Khớp hàm Lệnh Ngạn căng cứng, hàm răng cắn muốn chảy máu.
Anh nâng mi, nhìn Phương Sách nơi ánh lửa cách đó không xa. Ngọn lửa cao lớn sáng ngời mà ấm áp chiếu vào đôi đồng tử anh đen nhánh.
Câu trả lời thực nhẹ, rõ ràng mà chắc chắn.
"Anh không phải người xấu. Anh giết phải bọn rác rưởi, phường vô nhân tính."
"Chúng nó đáng chết."
Trịnh Thù không đáp, vùi mặt vào cổ anh, co người dùng sức ôm chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro