Dạ Oanh

Chương 1

Địch Túy Sơn

2024-07-15 02:52:17

Editor: Hazakura

Đám ma mới đến căn cứ xin nương tựa. Nhờ thế, phố đèn đỏ mừng khách mới đến.

Trước tận thế, những con phố diễm tình mang tên phố đèn đỏ. Đương ngày tàn càng lúc càng gian nan, những con phố ấy vẫn được hoan nghênh hết mực.

Người mưu sinh ở phố đèn đỏ gọi dạ oanh, tựa loài chim chuyên cất giọng hót vào ban đêm.

Đám dạ oanh thường không có dị năng, không thể tự lực cánh sinh. Vừa hay, một bên là những kẻ xinh đẹp yếu đuối, bên còn lại là bọn dị nhân lang bạt.

Đám dị nhân mới đến khi nghe danh phố đèn đỏ đều kéo nhau sang xem thử. Trong số đó có kẻ được hội mình ba hoa về đủ loại chuyện cấm thiếu nhi nơi ấy đến ngứa ngày trong lòng. Mấy ngày sau, cậu ta vội mang đống đá thạch quý kiếm được từ nhiệm vụ đến phố đèn đỏ.

Bao nhiêu đá quý đổi được bấy nhiêu dạ oanh, kẻ xinh đẹp nhất tất đắt nhất.

Tên ma mới đứng tần ngần trước cửa, nhìn hành lang dài trước mặt. Ở tầng hai, phòng nào cũng có dạ oanh, còn là hàng tốt hiếm có khó tìm.

Mặt cậu ta ửng đỏ, tim đập nhanh, quyết tâm gọi mặt hàng quý nhất.

Lúc cậu ta hấp tấp bước lên lầu đến căn phòng ở cuối hành lang, khi đến ngã rẽ, bỗng thấy có ai đi ngang qua.

Tên ma mới giãy dụa chốn ngày tàn đến thoi thóp ngẩn ra. Tầm mắt cậu ta vô ý đuổi theo người ấy, dính chặt trên thớ tóc đen nhánh rơi lả tả trên làn da trắng nõn.

Áo cài nút đến tận cổ, chỗ giáp với tóc để lộ mảng da. Ai tựa ánh trăng sáng nơi đầm lầy đen kịt, nhợt nhạt, dịu dàng mềm mại, còn sáng ngời động lòng người.

Tên ma mới ngắm đến ngây dại, đợi khi người ấy sắp khuất tầm mắt mới bừng tỉnh giấc đang mơ, hét to đến lạc giọng:

"Ê!"

Bước chân người ấy không ngừng.

Thế là cậu ta bước nhanh đến, vội kéo cánh tay đối phương. Sau khi thấy rõ gương mặt người ấy, cậu ta bèn ra vẻ mềm mỏng, buộc miệng hỏi gần như lắp bắp:

"Phòng em ở đâu...."

Thân người ấy bị cậu ta kéo nghiêng, để lộ sắc áo tối màu kẻ sọc trắng đơn điệu. Ấy là đồng phục công tác thống nhất trong căn cứ.

Khuôn mặt người ấy không chút biểu tình, lạnh như băng phủ tầng sương tuyết.

Người đẹp tựa băng tạc, mũi cao môi mỏng, khiến ai nhìn cũng thấy lắng lòng, như đang thưởng thức bức tranh thủy mặc kinh diễm.

Sắc môi hồng nhạt như nét chấm phá vô ý, tựa đoá hoa hút hồn thấp thoáng chốn sương mù mông lung.

Người ấy liếc tên ma mới đang ngó mình chằm chằm, rũ mi. Song người ấy thấy cánh tay đang níu chặt mình, bèn nhăn mày.

Ngay sau đó, người ấy dùng bàn tay đeo bao tay trắng gạt phắt tên ma mới, bỏ đi không nói lời nào.

Tên ma mới đứng tại chỗ ngơ ngẩn, vọng theo bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp, dường như vừa tỉnh giấc mơ xuân.

Sau khi rời khỏi phố đèn đỏ, tên ma mới ôm nỗi thất vọng với dạ oanh được xưng tụng xinh đẹp nhất mà ngẩn ngơ nhớ về thoáng kinh hồng khi nhìn nhân viên công vụ nọ.



Đẹp đến thế, cư nhiên không phải dạ oanh, thật quá đáng tiếc.

Thế nhưng, hôm sau trên đường chấp hành nhiệm vụ, lúc cậu ta đột nhiên bị trói gô đến trước mặt ông trùm căn cứ, nỗi tương tư ấy biến mất hoàn toàn.

Khi cậu ta mới đến từng nghe nói, ông trùm từng là bộ đội đặc chủng, sau khi gia nhập căn cứ vì bất mãn với chế độ hiện hành đã chém phăng đầu lãnh đạo cũ, tự mình nắm quyền.

Hắn ta có thủ đoạn tàn nhẫn, gọn gàng quyết đoán, riêng nhóm dị nhân cấp cao mới được gặp, trừ phi có chuyện gì...

Đương lúc tên ma mới rối như tơ vò, cậu ta nhìn thấy người bên cạnh hắn.

Người ấy đúng là nhân viên công vụ cậu ta bắt gặp ở phố đèn đỏ hôm qua, ngày đêm nhớ thương.

Người ấy mặc quần áo mới ngồi trên sô pha đầy thờ ơ, dung nhan nhợt nhạt thoạt nhìn có sắc hơn hôm qua nhiều, giống như một pho tượng xinh đẹp cao quý.

"Tay nào?"

Ông trùm trong truyền thuyết không có dáng vẻ quân nhân như trong tưởng tượng, mà nom hung mãnh. Cơ ngực ẩn hiện dưới lớp áo đen, đùi to dưới lớp quần túi hộp bụi bặm, mang theo vẻ mệt mỏi gió sương pha lẫn vết máu khô sẫm, tựa hồ vừa vội vã trở về từ bên ngoài.

Hắn uể oải dựa lên sô pha, đột nhiên buông câu hỏi không đầu đuôi.

Tên ma mới đờ cả người.

Nhưng cậu ta rất mau nhận ra, hắn không hỏi cậu.

Ông trùm khoác tay trên lưng ghế sô pha, hơi cách người nọ một khoảng, không hoàn toàn áp sát, nhưng người sáng suốt đều nhìn thấy dục vọng chiếm hữu tràn ra, vây người đẹp ai thấy đều sẽ thèm nhỏ dãi trong lãnh địa đầy hơi thở của mình.

Vài giây tĩnh lặng ngắn ngủi trôi qua, mỹ nhân lạnh lùng mới mở miệng.

"Quên rồi."

Âm thanh rất êm tai.

Phối hợp với khí chất thanh mát lạnh lùng trên người anh, đốt bừng ngọn lửa kích thích trong lòng người ngon ơ.

Ông trùm nhướng mày, rõ ràng không tin, lại không phủ nhận.

Khóe môi hắn cong lên vẽ nét cười, trong mắt lại không hề, đen kịt, gió lốc cuốn lùng sục.

Đầu ngón tay hắn giơ lên, tùy ý vẫy vẫy, thờ ơ nói.

"Vậy phế hết đi."

Lời còn chưa đứt, ngọn lửa đỏ tươi từ đầu ngón tay tên ma mới bùng lan rộng lên trên. Tiếng kêu thảm thiết thống khổ bị hai tên đàn em đứng bên hung hăng đè xuống. Thoáng chốc, hai cánh tay cậu ta cháy đen, bị dị năng hệ hỏa đốt thành tro trong vài giây.

Trịnh Thù vẫn luôn quan sát phản ứng của Lệnh Ngạn. Ánh sáng nơi khóe mắt hắn tập trung hết lên người anh.

Cánh tay hắn khoác trên sô pha rũ xuống, sờ lên phía trước thăm dò, chạm đến gáy Lệnh Ngạn.

Da thịt nơi đó rất mẫn cảm, mỗi lần bị chạm vào đều biến Lệnh Ngạn thành mèo con xù lông. Vẻ mặt anh vốn lạnh lùng trở nên cảnh giác, dùng hết sức trừng trở về.

Nhưng lần này hắn chưa kịp đụng tới, Lệnh Ngạn đột nhiên bắt được cánh tay hắn, không nhịn nổi nữa cắn răng hỏi.



"Cậu quậy đủ chưa?"

Hiện giờ anh đã học xong nên cò kè mặc cả với Trịnh Thù thế nào. Vốn dĩ anh sẽ phẫn nộ la to, mắng hắn tàn bạo độc ác, nhưng Trịnh Thù chỉ bắt anh trơ mắt nhìn người vô tội bị trừng phat.

Thế nên, anh giữ nguyên tư thế, lưng thẳng tắp, gân xanh chạy dọc uốn lượn trên sườn cổ trắng như tuyết, gắng gượng đè nén cảm xúc sục sôi.

Trịnh Thù nghiêng đầu, đường đường chính chính ngắm anh chằm chằm, cười tủm tỉm đáp.

"Chưa đủ. Cậu ta còn nhìn em thật lâu, nên móc mắt nữa."

Tiếng kêu thảm thiết bên kia nhỏ dần, sau khi nghe thấy câu nhẹ nhàng bâng quơ của Trịnh Thù lại hét to hoảng sợ. Âm thanh chật vật khổ sổ quanh quẩn trong phòng yên tĩnh, khiến nơi này chẳng khác nào chốn vô nhân tình bên ngoài căn cứ lúc ngày tàn.

Cuối cùng, Lệnh Ngạn quay đầu nhìn Trịnh Thù. Đôi mắt anh đen nhánh trong veo không cảm xúc, môi mím thành đường thẳng tắp, sườn mặt thon gầy cong cong tựa nét phẩy vẽ hoa.

Anh không hé răng, trầm mặc mà phẫn nộ nhìn Trịnh Thù.

Đồng thời, Trịnh Thụ nhìn anh chằm chằm vài giây, sau giật giật đốt ngón tay rồi gập lại. Bọn đàn em hiểu ý kéo tên ma mới thoi thóp ra khỏi phòng, đóng cửa.

Trong phòng không có đến vệt máu, không khí trong lành, cứ như chưa có gì xảy ra.

Lệnh Ngạn thả lỏng tay, tức thì bị bắt lại.

Ngón tay Trịnh Thù to rộng thô ráp, lúc dùng sức nắm chặt khiến da thịt cộm phát đau, tựa đứa trẻ con không biết quý trọng, chỉ biết cậy mạnh chiếm hữu món đồ chơi.

Hắn men theo cổ tay nhỏ gầy của Lệnh Ngạn, từ tốn vuốt ve da thịt mu bàn tay, hưởng thụ đã đời giây phút thân mật mới mở miệng.

"Tôi nghe em tha cậu ta, nên đừng giận nữa, nhé?"

Không đợi Lệnh Ngạn trả lời, giọng điệu hắn dịu hẳn đi, tự oán giận tự dỗ người.

"Em lại nhân lúc không có tôi chạy về phố đèn đỏ. Em nghĩ đi, nếu có thằng dị nhân ngu dốt nào tưởng em là dạ oanh, bắt em đi, mà tôi không ở nhà, thế thì..."

"Thì sao? Tôi vốn dĩ chính là dạ oanh, mua vui cho bọn họ hay cho cậu khác gì nhau."

Lệnh Ngạn bỗng cắt lời hắn, mặt vô cảm.

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Thù biến đổi.

Đấy là cấm kỵ giữa bọn họ, điều mà Trịnh Thù trước giờ không hề muốn nhắc lại.

Mặt hắn trầm xuống, song cố nén mà gượng, ra vẻ nhẹ nhàng cười hì hì.

"Đừng nói kiểu này, tôi không thích."

Dường như muốn đánh trống lảng thật nhanh, hắn nắm chặt tay Lệnh Ngạn, kéo anh ra ngoài đầy dứt khoát. Bàn tay hắn đặt trên vai anh ấn hơi mạnh, hơi nóng phả thật gần.

"Được rồi, chúng mình đi ăn cơm. Lần này mang về nhiều đồ, hẳn có thứ em thích."

Hắn không chớp mắt nhìn chăm chú sườn mặt lạnh như băng của Lệnh Ngạn, hệt như khi đó, phút giây hắn uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Oanh

Số ký tự: 0