Chương 2
Địch Túy Sơn
2024-07-15 02:52:17
Editor: Hazakura
Loài người chốn ngày tàn tự thành lập mấy thành phố lớn, người con tha phương tứ xứ tìm đến căn cứ gần nhất cầu dung thân.
Trịnh Thù và chiến hữu gia nhập thành phố nọ lúc nó mới thành hình. Lãnh đạo bấy giờ từng là quan chức cấp cao, dùng quyền thế cùng lực tài chính khổng lổ sót lại, hợp tác với dị nhân, tài nguyên quan trọng nhất chốn ngày tàn, trở thành kẻ đứng đầu.
Đồng thời, bởi căn cứ chưa thoát khỏi thể chế thời bình nên có rất nhiều vấn đề tồn đọng.
Ví như, nhóm dị nhân thu hoạch đá quý bị cấp cao bóc lột, trong khi người bình thường chỉ cần giàu có tất hưởng thụ ưu đãi.
Tánh Trịnh Thù ngay thẳng, thật sự nhìn không quen, mấy lần chực rời đi căn cứ, nhưng nhờ đồng đội khuyên bảo mà nhẫn nại ở lại. Hắn gắng sức nhận thật nhiều nhiệm vụ, thà đánh nhau với zombie bên ngoài cũng không muốn chơi trò chính trị trong thành phố.
Lần nọ, hắn bị thương vì nhiệm vụ, mới hiếm hoi ở lại căn cứ vài hôm.
Thương thế tốt dần, hắn thoát được kiếp liệt giường bèn cùng chiến hữu xuống căng tin ăn cơm.
Trong căn cứ, màu quần áo tùy thuộc vào thân phận người mặc. Dị nhân mặc màu xanh biển, người bình thường màu đen, còn nhân viên hậu cần mặc màu tối đơn giản, bởi quần áo sạch chốn ngày tàn thuộc dạng tài nguyên cực kỳ trân quý, bọn họ đều tránh mặc màu dễ bẩn.
Thế nhưng, lần đầu tiên Trịnh Thù thấy có người ăn mặc màu hồng nhạt.
Ấy là sắc hồng cực nhạt, tựa như áng mây trời xõa tung mềm mại, che kín trần gian toàn xương cốt máu tươi chốn ngày tàn, hóa thành mộng ảo đẹp đẽ, mặc cho ai đều sẽ không nén nổi muốn nghỉ chân.
Hắn nhịn không được hỏi.
"Ai đó?"
Một trong số đồng đội của hắn nở nụ cười, mập mờ đáp.
"Bọn họ là dạ oanh."
"Dạ oanh?"
Đấy là lần đầu tiên Trịnh Thù nghe danh dạ oanh trong căn cứ.
Dạ oanh bán thân đổi sinh tồn tự phát thành phố đèn đỏ trong căn cứ, ai đều có thể dùng đá quý thay tiền đi giải quyết nhu cầu sinh lý. Dẫu vậy, phần lớn số đá quý thu được đều chui vào túi lãnh đạo căn cứ, số đá quý đến tay dạ oanh chỉ đủ duy trì nhu cầu sinh hoạt cơ bản hằng ngày.
Mà bọn lãnh đạo vì muốn dụ thêm nhiều người bỏ ra đá quý nên không cấp nhóm dạ oanh đủ đồ dùng. Thế nên, bọn họ phải tự đi siêu thị trong căn cứ mua sắm đồ vật, đến căng tin mua cơm ăn, đồng thời nhận lấy ánh mắt hạ lưu không kiêng dè của người khác vọng lại.
Tên đồng đội chỉ đại vào một dạ oanh, giải thích.
"Trước ngực sau lưng bọn họ đều thêu dãy số. Mày thích ai nhớ kỹ số đó, lần sau đến phố đèn đỏ gọi thẳng số là xong."
Quả nhiên, Trịnh Thư đưa mắt nhìn lần hai, thấy được dãy số thêu trên quần áo bọn họ. Hành vi ký hiệu ngầm hiểu biến người thành món hàng giao dịch ái muội khiến hắn cau mày.
Tánh hắn chính trực trời sinh, tất phản cảm với sự tồn tại này. Đồng đội chung quanh hắn cũng thế, chẳng qua đã thích ứng với phường ô trọc chốn ngày tàn sớm hơn hắn, dẫu lòng phẫn uất vẫn bàng quan lặng im, thậm chí chết dần chết chết mòn thành đội ngũ dơ bẩn.
Trịnh Thù thu hồi ánh mắt, tiếp tục bữa cơm với đồng đội. Lúc ăn xong đi ra bắt gặp dạ oanh đi trước bọn họ, cùng hướng ra cửa, sau lưng thêu số 11.
Vai ngang cổ thẳng cùng thân hình thon gầy chứng minh đấy là một người đàn ông. Trịnh Thù không nhịn được thầm nghĩ, sao đàn ông làm dạ oanh được?
Đa số con người vùng vẫy chốn ngày tàn đều là đàn ông thân cường thể tráng. Bởi phụ nữ quá ít, nên sẽ có đàn ông vì phát tiết dục vọng sinh lý sẽ tìm tên đàn ông khác hơi mảnh khảnh xinh đẹp. Thế nhưng, Trịnh Thù không tưởng tượng nỗi cảnh tượng biến đàn ông thành phụ nữ mà làm tình, thật sự ghê tởm.
Hắn chịu không nổi hơi cau mày, gắng gượng tảng lờ thành kiến, cố hết sức dùng tâm thế bình đẳng đối đãi bất luận kẻ nào.
Hắn không định tiếp xúc quá nhiều với dạ oanh, nhưng do cửa nhà ăn chỉ có một, bèn đành phải tán gẫu với đồng đội phân tán lực chú ý.
Hắn không để ý vài người mới chen vào, lúc lấy lại tinh thần, đằng trước dạ oanh số 11 đã bị mấy tên dị nhân mới vô lôi kéo.
Dạ oanh bình thường đều yếu thế hơn dị nhân. Trịnh Thù thấy anh ta bị vây bởi ngôn từ hạ lưu trêu ghẹo, nắm tay siết chặt định động, lập tức bị đồng đội kéo cánh tay.
Đồng đội hạ giọng, khuyên nhủ.
"Lão Trịnh, đừng manh động. Tên dị nhân đó có chống lưng, mày đừng tự tìm rắc rối."
Trịnh Thù nhìn chằm chằm tên dị nhân không kiêng nể gì phía trước, gân xanh trên thái dương thoắt ẩn thoắt hiện.
Trước kia, hắn chưa từng nén giận thế này, mà hiện tại chỉ có thể chịu đựng, bo bo giữ mình.
Số 11 bị nắm cằm, gương mặt bị vỗ đầy ngả ngớn, còn có người mang ý xấu sờ cánh tay, véo mông anh, nhưng anh vẫn đứng nguyên thẳng tắp, hệt như thân tùng.
Anh đẩy người đang mon men lại gần, đưa lưng về phía Trịnh Thù, lạnh lùng mở miệng.
"Đừng chạm vào tao."
Thanh âm này rất êm tai, du dương réo rắt, mỗi tội lạnh như băng, không giống người đang sống sờ sờ.
Trịnh Thù giật mình, bỗng nhiên rất muốn biết dáng vẻ anh.
Gã nọ bị chọc giận, bắt lấy cánh tay số 11. Lần này, gã dùng quá sức, số 11 run lên, lập tức rụt tay về, nhưng tránh không thoát, đành nghe gã nghiến răng nghiến lợi cười lạnh.
"Hay! Vậy mày ở phố đèn đỏ chờ tao. Mày không cho tao chạm, tao càng muốn chạm, đến lúc đó thằng kỹ nữ như mày chẳng quỳ gối trước mặt tao!"
Ô ngôn uế ngữ càng lúc càng khiến người khác tức đến đứng lại, nhưng không có ai dám tiến lên can thiệp.
Trịnh Thù thật sự nhịn không được, sải bước tiến lên, kìm chặt cổ tay gã, lực đạo trong âm thầm khiến sắc mặt gã nhăn nhó, buộc buông lỏng tay.
Trịnh Thù chắn trước mặt số 11, bảo vệ anh kín kẽ, trầm giọng nói.
"Trong căn cứ không cho phép ỷ mạnh hiếp yếu."
Tay gã nọ tê dại, hiển nhiên hiểu rõ Trịnh Thù rất mạnh, cứng đối cứng chỉ có lưỡng bại câu thương. Còn có nhiều người đang nhìn, gã không thể thật sự đánh nhau với Trịnh Thù.
Sau khi ném cho Trịnh Thù cái liếc mắt hung tợn như muốn xẻo thịt, hắn nhìn đến số 11 sau lưng Trịnh Thù, dùng giọng điệu cảnh cáo chẳng lành quát.
"Mày chờ đó cho tao!"
Nghe câu đấy, Trịnh Thù bỗng nhiên hối hận vì đã manh động.
Gã không dám đánh Trịnh Thù, bèn đem món nợ này gán lên người số 11. Trịnh Thù cứu anh nhất thời, thực ra lại rước rắc rối cho người ta.
Hắn vội vã xoay người, định bụng xin lỗi số 11, rồi bị dáng vẻ anh chấn động.
Trong phút chốc, trái tim vốn tĩnh lặng như bị ai câu mất.
Số 11 vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khó diễn tả thành lời.
Quá xinh đẹp. Sắc đẹp ấy giữa cảnh ngày tàn vùng vẫy tràn ngập dục vọng hóa thành thanh đao khiến người ta hít thở không thông.
Dường như số 11 đã quá quen bị ánh mắt kinh diễm kiểu này nhìn chằm chằm, lạnh lùng liếc Trịnh Thù, mặt mày vô cảm cười nhạo.
"Lo chuyện bao đồng."
Trịnh Thù đóng đinh tại chỗ, thất thần nhìn bóng anh xa dần.
Nhận ra sai lầm của mình, Trịnh Thù lập tức quay về ký túc xá, lấy lượng lớn đá quý đến phố đèn đỏ.
Hắn lần đầu tiên đến đây, thấy chỗ này chẳng khác là bao so với nơi khác trong căn cứ. Thiết kế hai tầng lầu như nhà giam kín kẽ, nhốt đóa hoa xinh đẹp mềm mại nhất ngày tàn.
Qua cửa phố đèn đỏ sẽ gặp nhân viên công vụ giữ cửa, một dị nhân.
Y nhìn Trịnh Thù lom lom, cười nói.
"Ê, ma mới, thích kiểu gì, cần giới thiệu hông?"
"Tôi muốn số 11."
Trước khi tới, Trịnh Thù đã hỏi đồng đội, biết gọi số 11 cần ba viên đá quý.
Đá quý ở trong đầu zombie, nhưng không phải zombie nào cũng có đá quý, mà chi phí sinh hoạt hằng tháng trong căn cứ vẻn vẹn một viên. Thế mà gọi dạ oanh một giờ mất đến tận ba viên đá quý.
Cho nên, đa số người đến phố đèn đỏ đều rất mạnh, là dị nhân có lượng đá quý sung túc.
Thấy Trịnh Thù ném ba viên đá quý chuẩn bị sẵn lên bàn, nhân viên công tác lại nhún vai, không nhận.
"Ngại quá, giờ hẹn trước hôm nay của số 11 đầy mất tiêu, phải đợi đến..."
Y lật lật quyển sổ trước mặt đến trang của số 11. Trịnh Thù thấy cột ngày hôm nay có vài cái tên, ngày mai cũng có.
"Phải đợi đến ngày mốt."
Trịnh Thù cau mày, nhớ đến gã dị nhân gặp được ở nhà ăn hôm nay, muốn xác nhận gã có đến gây sự với số 11 trước mình hay không.
Mơ mơ hồ hồ nhớ lại tên gã, Trịnh Thù nhìn lướt qua, xác nhận không thấy tên, hơi yên tâm.
"Thế thì ngày mốt."
Loài người chốn ngày tàn tự thành lập mấy thành phố lớn, người con tha phương tứ xứ tìm đến căn cứ gần nhất cầu dung thân.
Trịnh Thù và chiến hữu gia nhập thành phố nọ lúc nó mới thành hình. Lãnh đạo bấy giờ từng là quan chức cấp cao, dùng quyền thế cùng lực tài chính khổng lổ sót lại, hợp tác với dị nhân, tài nguyên quan trọng nhất chốn ngày tàn, trở thành kẻ đứng đầu.
Đồng thời, bởi căn cứ chưa thoát khỏi thể chế thời bình nên có rất nhiều vấn đề tồn đọng.
Ví như, nhóm dị nhân thu hoạch đá quý bị cấp cao bóc lột, trong khi người bình thường chỉ cần giàu có tất hưởng thụ ưu đãi.
Tánh Trịnh Thù ngay thẳng, thật sự nhìn không quen, mấy lần chực rời đi căn cứ, nhưng nhờ đồng đội khuyên bảo mà nhẫn nại ở lại. Hắn gắng sức nhận thật nhiều nhiệm vụ, thà đánh nhau với zombie bên ngoài cũng không muốn chơi trò chính trị trong thành phố.
Lần nọ, hắn bị thương vì nhiệm vụ, mới hiếm hoi ở lại căn cứ vài hôm.
Thương thế tốt dần, hắn thoát được kiếp liệt giường bèn cùng chiến hữu xuống căng tin ăn cơm.
Trong căn cứ, màu quần áo tùy thuộc vào thân phận người mặc. Dị nhân mặc màu xanh biển, người bình thường màu đen, còn nhân viên hậu cần mặc màu tối đơn giản, bởi quần áo sạch chốn ngày tàn thuộc dạng tài nguyên cực kỳ trân quý, bọn họ đều tránh mặc màu dễ bẩn.
Thế nhưng, lần đầu tiên Trịnh Thù thấy có người ăn mặc màu hồng nhạt.
Ấy là sắc hồng cực nhạt, tựa như áng mây trời xõa tung mềm mại, che kín trần gian toàn xương cốt máu tươi chốn ngày tàn, hóa thành mộng ảo đẹp đẽ, mặc cho ai đều sẽ không nén nổi muốn nghỉ chân.
Hắn nhịn không được hỏi.
"Ai đó?"
Một trong số đồng đội của hắn nở nụ cười, mập mờ đáp.
"Bọn họ là dạ oanh."
"Dạ oanh?"
Đấy là lần đầu tiên Trịnh Thù nghe danh dạ oanh trong căn cứ.
Dạ oanh bán thân đổi sinh tồn tự phát thành phố đèn đỏ trong căn cứ, ai đều có thể dùng đá quý thay tiền đi giải quyết nhu cầu sinh lý. Dẫu vậy, phần lớn số đá quý thu được đều chui vào túi lãnh đạo căn cứ, số đá quý đến tay dạ oanh chỉ đủ duy trì nhu cầu sinh hoạt cơ bản hằng ngày.
Mà bọn lãnh đạo vì muốn dụ thêm nhiều người bỏ ra đá quý nên không cấp nhóm dạ oanh đủ đồ dùng. Thế nên, bọn họ phải tự đi siêu thị trong căn cứ mua sắm đồ vật, đến căng tin mua cơm ăn, đồng thời nhận lấy ánh mắt hạ lưu không kiêng dè của người khác vọng lại.
Tên đồng đội chỉ đại vào một dạ oanh, giải thích.
"Trước ngực sau lưng bọn họ đều thêu dãy số. Mày thích ai nhớ kỹ số đó, lần sau đến phố đèn đỏ gọi thẳng số là xong."
Quả nhiên, Trịnh Thư đưa mắt nhìn lần hai, thấy được dãy số thêu trên quần áo bọn họ. Hành vi ký hiệu ngầm hiểu biến người thành món hàng giao dịch ái muội khiến hắn cau mày.
Tánh hắn chính trực trời sinh, tất phản cảm với sự tồn tại này. Đồng đội chung quanh hắn cũng thế, chẳng qua đã thích ứng với phường ô trọc chốn ngày tàn sớm hơn hắn, dẫu lòng phẫn uất vẫn bàng quan lặng im, thậm chí chết dần chết chết mòn thành đội ngũ dơ bẩn.
Trịnh Thù thu hồi ánh mắt, tiếp tục bữa cơm với đồng đội. Lúc ăn xong đi ra bắt gặp dạ oanh đi trước bọn họ, cùng hướng ra cửa, sau lưng thêu số 11.
Vai ngang cổ thẳng cùng thân hình thon gầy chứng minh đấy là một người đàn ông. Trịnh Thù không nhịn được thầm nghĩ, sao đàn ông làm dạ oanh được?
Đa số con người vùng vẫy chốn ngày tàn đều là đàn ông thân cường thể tráng. Bởi phụ nữ quá ít, nên sẽ có đàn ông vì phát tiết dục vọng sinh lý sẽ tìm tên đàn ông khác hơi mảnh khảnh xinh đẹp. Thế nhưng, Trịnh Thù không tưởng tượng nỗi cảnh tượng biến đàn ông thành phụ nữ mà làm tình, thật sự ghê tởm.
Hắn chịu không nổi hơi cau mày, gắng gượng tảng lờ thành kiến, cố hết sức dùng tâm thế bình đẳng đối đãi bất luận kẻ nào.
Hắn không định tiếp xúc quá nhiều với dạ oanh, nhưng do cửa nhà ăn chỉ có một, bèn đành phải tán gẫu với đồng đội phân tán lực chú ý.
Hắn không để ý vài người mới chen vào, lúc lấy lại tinh thần, đằng trước dạ oanh số 11 đã bị mấy tên dị nhân mới vô lôi kéo.
Dạ oanh bình thường đều yếu thế hơn dị nhân. Trịnh Thù thấy anh ta bị vây bởi ngôn từ hạ lưu trêu ghẹo, nắm tay siết chặt định động, lập tức bị đồng đội kéo cánh tay.
Đồng đội hạ giọng, khuyên nhủ.
"Lão Trịnh, đừng manh động. Tên dị nhân đó có chống lưng, mày đừng tự tìm rắc rối."
Trịnh Thù nhìn chằm chằm tên dị nhân không kiêng nể gì phía trước, gân xanh trên thái dương thoắt ẩn thoắt hiện.
Trước kia, hắn chưa từng nén giận thế này, mà hiện tại chỉ có thể chịu đựng, bo bo giữ mình.
Số 11 bị nắm cằm, gương mặt bị vỗ đầy ngả ngớn, còn có người mang ý xấu sờ cánh tay, véo mông anh, nhưng anh vẫn đứng nguyên thẳng tắp, hệt như thân tùng.
Anh đẩy người đang mon men lại gần, đưa lưng về phía Trịnh Thù, lạnh lùng mở miệng.
"Đừng chạm vào tao."
Thanh âm này rất êm tai, du dương réo rắt, mỗi tội lạnh như băng, không giống người đang sống sờ sờ.
Trịnh Thù giật mình, bỗng nhiên rất muốn biết dáng vẻ anh.
Gã nọ bị chọc giận, bắt lấy cánh tay số 11. Lần này, gã dùng quá sức, số 11 run lên, lập tức rụt tay về, nhưng tránh không thoát, đành nghe gã nghiến răng nghiến lợi cười lạnh.
"Hay! Vậy mày ở phố đèn đỏ chờ tao. Mày không cho tao chạm, tao càng muốn chạm, đến lúc đó thằng kỹ nữ như mày chẳng quỳ gối trước mặt tao!"
Ô ngôn uế ngữ càng lúc càng khiến người khác tức đến đứng lại, nhưng không có ai dám tiến lên can thiệp.
Trịnh Thù thật sự nhịn không được, sải bước tiến lên, kìm chặt cổ tay gã, lực đạo trong âm thầm khiến sắc mặt gã nhăn nhó, buộc buông lỏng tay.
Trịnh Thù chắn trước mặt số 11, bảo vệ anh kín kẽ, trầm giọng nói.
"Trong căn cứ không cho phép ỷ mạnh hiếp yếu."
Tay gã nọ tê dại, hiển nhiên hiểu rõ Trịnh Thù rất mạnh, cứng đối cứng chỉ có lưỡng bại câu thương. Còn có nhiều người đang nhìn, gã không thể thật sự đánh nhau với Trịnh Thù.
Sau khi ném cho Trịnh Thù cái liếc mắt hung tợn như muốn xẻo thịt, hắn nhìn đến số 11 sau lưng Trịnh Thù, dùng giọng điệu cảnh cáo chẳng lành quát.
"Mày chờ đó cho tao!"
Nghe câu đấy, Trịnh Thù bỗng nhiên hối hận vì đã manh động.
Gã không dám đánh Trịnh Thù, bèn đem món nợ này gán lên người số 11. Trịnh Thù cứu anh nhất thời, thực ra lại rước rắc rối cho người ta.
Hắn vội vã xoay người, định bụng xin lỗi số 11, rồi bị dáng vẻ anh chấn động.
Trong phút chốc, trái tim vốn tĩnh lặng như bị ai câu mất.
Số 11 vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khó diễn tả thành lời.
Quá xinh đẹp. Sắc đẹp ấy giữa cảnh ngày tàn vùng vẫy tràn ngập dục vọng hóa thành thanh đao khiến người ta hít thở không thông.
Dường như số 11 đã quá quen bị ánh mắt kinh diễm kiểu này nhìn chằm chằm, lạnh lùng liếc Trịnh Thù, mặt mày vô cảm cười nhạo.
"Lo chuyện bao đồng."
Trịnh Thù đóng đinh tại chỗ, thất thần nhìn bóng anh xa dần.
Nhận ra sai lầm của mình, Trịnh Thù lập tức quay về ký túc xá, lấy lượng lớn đá quý đến phố đèn đỏ.
Hắn lần đầu tiên đến đây, thấy chỗ này chẳng khác là bao so với nơi khác trong căn cứ. Thiết kế hai tầng lầu như nhà giam kín kẽ, nhốt đóa hoa xinh đẹp mềm mại nhất ngày tàn.
Qua cửa phố đèn đỏ sẽ gặp nhân viên công vụ giữ cửa, một dị nhân.
Y nhìn Trịnh Thù lom lom, cười nói.
"Ê, ma mới, thích kiểu gì, cần giới thiệu hông?"
"Tôi muốn số 11."
Trước khi tới, Trịnh Thù đã hỏi đồng đội, biết gọi số 11 cần ba viên đá quý.
Đá quý ở trong đầu zombie, nhưng không phải zombie nào cũng có đá quý, mà chi phí sinh hoạt hằng tháng trong căn cứ vẻn vẹn một viên. Thế mà gọi dạ oanh một giờ mất đến tận ba viên đá quý.
Cho nên, đa số người đến phố đèn đỏ đều rất mạnh, là dị nhân có lượng đá quý sung túc.
Thấy Trịnh Thù ném ba viên đá quý chuẩn bị sẵn lên bàn, nhân viên công tác lại nhún vai, không nhận.
"Ngại quá, giờ hẹn trước hôm nay của số 11 đầy mất tiêu, phải đợi đến..."
Y lật lật quyển sổ trước mặt đến trang của số 11. Trịnh Thù thấy cột ngày hôm nay có vài cái tên, ngày mai cũng có.
"Phải đợi đến ngày mốt."
Trịnh Thù cau mày, nhớ đến gã dị nhân gặp được ở nhà ăn hôm nay, muốn xác nhận gã có đến gây sự với số 11 trước mình hay không.
Mơ mơ hồ hồ nhớ lại tên gã, Trịnh Thù nhìn lướt qua, xác nhận không thấy tên, hơi yên tâm.
"Thế thì ngày mốt."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro