Chương 25
Địch Túy Sơn
2024-07-15 02:52:17
Editor: Hazakura
Ngày xửa ngày xưa, loài người chốn ngày tàn kiên cường chiến đấu chống zombie. Nhờ đó, số zombie biến dần, giảm bớt nguy hiểm. Con ngươi tha hương khắp các thành phố cũng dần họp lại với nhau, lần nữa thành lập thế giới mới.
Thế giới mới khác xa so với thế giới trước ngày tàn, quần chúng chia thành dị nhân và người thường, tuân theo các luật lệ khác nhau.
Chốn ngày tàn khốc liệt khiến phụ nữ ít ỏi, nên việc đồng tính yêu nhau ở thế giới mới là chuyện thường ngày ở huyện.
Hòng giúp loài người duy trì nói giống, các nhà khoa học mấy năm trước dần nghiên cứu ra cách để đàn ông mang thai.
Ban đầu phải trải qua thủ tục lằng nhằng mới được cho phép, song xã hội ngày càng phát triển, giấy tờ bớt rườm rà, giờ đây dạo phố hay nhìn thấy đàn ông vác bụng bầu, người qua đường chẳng hề để ý.
Xã hội được xây dựng lại sau ngày tàn phát triển nhanh chóng, bay nhanh đến thời đại mới. Dẫu vậy, cuộc sống hằng ngày không khác là bao so với trước đó, ai nấy đều vì cơm áo gạo tiền, vì con cái mà bận túi bụi.
Thế giới mới chia làm bốn khu ABCD dựa theo tiềm lực kinh thế. Phần đông người ở khu A là lãnh đạo cũ chốn ngày tàn hoặc dị nhân siêu mạnh. Chất lượng sinh hoạt rất tốt, mức sống rất cao.
Các khu còn lại dẫu kém hơn một ít, song người ở khu D vẫn cơm áo vô lo.
Thời khắc hoàng hôn, siêu thị sáng người mở rộng cửa, người xe như nước áo quần như nêm. Yến Tử nhảy chân sáo đến quầy đồ ăn vặt chọn hàng, ôm bánh kẹo đầy ngực chạy trở về, bỏ vào xe đẩy.
"Bố ơi bố ơi! Con muốn ăn kem nữa!"
Người đàn ông xoa đầu em, giọng nói dịu dàng.
"Hôm qua con ăn rồi. Hôm nay không được."
Yến Tử giận dỗi nhõng nhẽo phồng má, lẩm bẩm.
"Vậy chờ tối đến nhà dì, con bảo dì dẫn đi mua."
"Con bé này..."
Người đàn ông nhìn Yến Tử đắc ý vui vẻ chạy vụt mất, bật cười lắc lắc đầu. Nhưng rồi thấy nàng không còn buông lời xa cách với "dì" nữa, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Thời đại mới, cuộc sống mới.
Lúc đến quầy thực phẩm mua đồ nấu cơm tối, có hai người lướt ngang. Gã đàn ông cao lớn đẩy xe hàng lựa thịt đầy chuyên nghiệp, vừa hỏi người bên cạnh.
"Ngạn ơi, buổi tối ăn gà hầm?"
Người được hỏi hơi lắc đầu, bình tĩnh đáp.
"Canh gà hôm trước ngấy quá."
"Tối nay tôi sẽ nấu nhạt mà. Dạo này em lại gầy, phải ăn nhiều thịt để bổ sung."
Giọng nói trầm thấp mang ý cười vọng đến quen tai. Người đàn ông dừng bước nhìn, cất giọng ngập ngừng.
"Hai anh..."
Đẩy mua sắm xe người cùng hắn đối diện, một đốn, không biết vì sao trước liếc người bên cạnh liếc mắt một cái, mới dời ánh mắt về, hơi hơi gật gật đầu.
Gã đẩy xe hàng đối diện anh ta, không biết vì sao hơi liếc người bên cạnh mới dời mắt về, hơi gật đầu.
"Là tôi, Trịnh Thù."
Xác nhận đối phương là ai, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây anh ta giúp gã đàn ông tên Trịnh Thù lật đổ giai cấp thống trị bất công trong căn cứ, đồng thời cứu con gái Yến Tử của mình. Bởi vậy, anh ta chưa từng quên Trịnh Thù.
Anh ta nhớ rõ ánh mắt nặng vẻ giết người một đi không trở lại của đối phương khi ấy, đen kịt phủ kín tầng mây u ám. Thế nhưng hiện tại hắn cười đầy bình thản, thoạt trông trưởng thành trầm tính hơn xưa.
"Trùng hợp quá, chú cũng ở khu A."
Nhớ ra Trịnh Thù đang nói chuyện với người bên cạnh, anh ta bất giác nhìn sang.
Thanh niên đứng cạnh Trịnh Thù chưa hề lên tiếng, mặc áo khoác trắng có mũ, đôi tay đút túi quần. Trên mặt anh không cảm xúc, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, nom xinh đẹp vô cùng.
Sắc đẹp ấy hiếm có khó tìm chốn ngày tàn, người đàn ông nhận ra ngay. Ánh mắt anh ta mang kinh ngạc đảo về phía Trịnh Thù, cuối cùng hiểu rõ mà cười.
"Lúc ấy tình thế phức tạp, chưa kịp cảm ơn hai cậu đã phải đi. Hiện giờ đều ở khu A, không chừng sẽ gặp lại, cho số điện thoại nhé?"
Anh ta vừa chìa tay ra để bắt, Trịnh Thù đã vội âm thầm tiến lên phía trước, che kín Lệnh Ngạn, mỉm cười khách sáo.
"Không cần. Công việc tôi rất bận, còn Ngạn..."
Thoáng ngập ngừng, Trịnh Thù quay đầu, đặt tay lên bụng Lệnh Ngạn, giọng điệu dịu dàng.
"Ngạn mang thai, khó ra ngoài."
Lời từ chối khéo quá rõ ràng, người đàn ông sửng sốt, nhìn bụng chưa lộ rõ của Lệnh Ngạn, rồi không nhịn được liếc Trịnh Thù.
Đàn ông với nhau, anh ta tất nhiên nhận ra sự chiếm hữu không thèm che giấu vủa Trịnh Thù với Lệnh Ngạn, còn có địch ý ngầm với mình.
Hồi ở căn cứ anh ta không biết quan hệ giữa hai người họ, bây giờ ngẫm lại, có khi năm đó Lệnh Ngạn không đi với mình là bởi Trịnh Thù.
Nỗi niềm rung động thời trẻ đã sớm tan. Người đàn ông cười, thức thời đáp.
"Cũng được, hai cậu mau sắm vui. Không biết Yến Tử chạy đâu rồi, tôi phải đi tìm."
Dáng người dần xa, Lệnh Ngạn đẩy tay Trịnh Thù, không hờn không giận hỏi.
"Anh nói bậy gì đó?"
Anh đi trước, Trịnh Thù đuổi theo, nụ cười trên mặt không giấu được ánh mắt lạnh lẽo.
"Em không thấy cách gã nhìn em à. Không nói thế sao khiến gã hết hy vọng."
Lệnh Ngạn nhăn mày, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi mãi không hết.
Anh tiện tay bỏ khay thịt viên đông lạnh vào xe hàng, không nhìn Trịnh Thù, đáp lại thật bình tĩnh.
"Khu A bé xíu, sau này gặp, muốn em giả mang thai thật à?"
Đàn ông mang thai đã thành chuyện thường ngày ở huyện, song Trịnh Thù chưa từng nhắc tới, Lệnh Ngạn tất nhiên không muốn lớn bụng.
Đôi khi, Trịnh Thù nhẹ nhàng bâng quơ tiết lộ nguyên nhân hắn không muốn có con.
"Tôi không cần con cháu, không muốn để người khác chen vào giữa chúng ta. Hai người đủ rồi."
Đến con cái còn bị hắn coi là kẻ thù cướp mất sự chú ý của Lệnh Ngạn.
Lúc này đây, Lệnh Ngạn thật ra thấy mừng vì hắn thích anh đến thế, bớt việc ép anh sinh con cho hắn. Nếu không, anh không biết liệu mình có phát điên.
Trịnh Thù không thèm bận tâm lo lắng của anh lỡ sau gặp lại bố Yến Tử.
"Thì sao, người lớn cả rồi, anh ta còn không hiểu à."
Lệnh Ngạn không muốn tranh luận với hắn, mặc kệ hắn cứ đi. Trịnh Thù theo tới quầy đồ ăn vặt, nhìn anh cầm một túi chocolate.
"Lấy thêm đi, trong nhà hết chocolate rồi."
Lệnh Ngạn không đáp, cầm thêm mấy túi.
Lúc tính tiền phải quẹt thẻ căn cước, trong đó ghi rõ số dư tài khoản của từng người, đồng thời cho biết những thông tin cá nhân khác như họ tên tuổi tác.
Khi Trịnh Thù quẹt thẻ, ngoại trừ hiện lên số dư tài khoản dài ngoằng, trên màn hình còn hiện rõ tình trạng hôn nhân.
【 đã kết hôn. 】
Lệnh Ngạn nghe theo yêu cầu bắt buộc của Trịnh Thù cũng sửa phần cài đặt, khi ra đường nếu phải quẹt thẻ căn cước, người nhìn lướt đều sẽ biết anh đã kết hôn.
Thỉnh thoảng, Trịnh Thù cố ý bắt anh quẹt thẻ căn cước, dòng chữ "đã kết hôn" hiện lên khiến những người xung quanh ngắm nhìn Lệnh Ngạn tức khắc sẽ thôi.
Dẫu có ý không tốt, thấy thẻ căn cước mang thân phận dị nhân của Trịnh Thù, cũng đành nén lại nỗi mơ ước Lệnh Ngạn.
Chuyện này bớt phiền cho Trịnh Thù, khiến hắn rất hài lòng.
Lệnh Ngạn không có ý kiến gì, cuộc sống kết hôn lâu dài sau ngày tàn của anh đã được định sẵn, chẳng cần đắn đo.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn ở thời đại mới, ngày Trịnh Thù còn sống, nếu muốn ly hôn phải có hai người cùng đi. Trịnh Thù không đời nào đồng ý, sẽ không để anh sống một mình.
Dẫu cho Lệnh Ngạn còn muốn chạy trốn, nhưng chạy đến đâu anh cũng sẽ bị Trịnh Thù trói lại.
Tính tiền xong, Lệnh Ngạn bóc túi chocolate, bỏ miệng một viên kẹo, sau thả nắm còn dư lại vào, tay đút túi quần đi ra ngoài.
Trịnh Thù một tay xách đồ, tay còn lại khoác vai anh, cười nói rôm rả.
Khóe mắt liếc thấy bố con Yến Tử tính tiền sau lưng, Trịnh Thù ngừng lại, hỏi.
"Hình như Yến Tử thấy em, muốn lại chào không?"
Lệnh Ngạn không thèm quay đầu, trả lời đầy bình tĩnh.
"Không cần, đi thôi."
Trình Thù quan sát kỹ vẻ mặt anh, hiếm hoi thở phào nhẹ nhõm. Khóe môi hắn cong cong, thòm thèm lại gần hôn anh thật khẽ.
Vị ngọt đậm mùi chocolate tràn ngập.
Ngày xửa ngày xưa, loài người chốn ngày tàn kiên cường chiến đấu chống zombie. Nhờ đó, số zombie biến dần, giảm bớt nguy hiểm. Con ngươi tha hương khắp các thành phố cũng dần họp lại với nhau, lần nữa thành lập thế giới mới.
Thế giới mới khác xa so với thế giới trước ngày tàn, quần chúng chia thành dị nhân và người thường, tuân theo các luật lệ khác nhau.
Chốn ngày tàn khốc liệt khiến phụ nữ ít ỏi, nên việc đồng tính yêu nhau ở thế giới mới là chuyện thường ngày ở huyện.
Hòng giúp loài người duy trì nói giống, các nhà khoa học mấy năm trước dần nghiên cứu ra cách để đàn ông mang thai.
Ban đầu phải trải qua thủ tục lằng nhằng mới được cho phép, song xã hội ngày càng phát triển, giấy tờ bớt rườm rà, giờ đây dạo phố hay nhìn thấy đàn ông vác bụng bầu, người qua đường chẳng hề để ý.
Xã hội được xây dựng lại sau ngày tàn phát triển nhanh chóng, bay nhanh đến thời đại mới. Dẫu vậy, cuộc sống hằng ngày không khác là bao so với trước đó, ai nấy đều vì cơm áo gạo tiền, vì con cái mà bận túi bụi.
Thế giới mới chia làm bốn khu ABCD dựa theo tiềm lực kinh thế. Phần đông người ở khu A là lãnh đạo cũ chốn ngày tàn hoặc dị nhân siêu mạnh. Chất lượng sinh hoạt rất tốt, mức sống rất cao.
Các khu còn lại dẫu kém hơn một ít, song người ở khu D vẫn cơm áo vô lo.
Thời khắc hoàng hôn, siêu thị sáng người mở rộng cửa, người xe như nước áo quần như nêm. Yến Tử nhảy chân sáo đến quầy đồ ăn vặt chọn hàng, ôm bánh kẹo đầy ngực chạy trở về, bỏ vào xe đẩy.
"Bố ơi bố ơi! Con muốn ăn kem nữa!"
Người đàn ông xoa đầu em, giọng nói dịu dàng.
"Hôm qua con ăn rồi. Hôm nay không được."
Yến Tử giận dỗi nhõng nhẽo phồng má, lẩm bẩm.
"Vậy chờ tối đến nhà dì, con bảo dì dẫn đi mua."
"Con bé này..."
Người đàn ông nhìn Yến Tử đắc ý vui vẻ chạy vụt mất, bật cười lắc lắc đầu. Nhưng rồi thấy nàng không còn buông lời xa cách với "dì" nữa, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Thời đại mới, cuộc sống mới.
Lúc đến quầy thực phẩm mua đồ nấu cơm tối, có hai người lướt ngang. Gã đàn ông cao lớn đẩy xe hàng lựa thịt đầy chuyên nghiệp, vừa hỏi người bên cạnh.
"Ngạn ơi, buổi tối ăn gà hầm?"
Người được hỏi hơi lắc đầu, bình tĩnh đáp.
"Canh gà hôm trước ngấy quá."
"Tối nay tôi sẽ nấu nhạt mà. Dạo này em lại gầy, phải ăn nhiều thịt để bổ sung."
Giọng nói trầm thấp mang ý cười vọng đến quen tai. Người đàn ông dừng bước nhìn, cất giọng ngập ngừng.
"Hai anh..."
Đẩy mua sắm xe người cùng hắn đối diện, một đốn, không biết vì sao trước liếc người bên cạnh liếc mắt một cái, mới dời ánh mắt về, hơi hơi gật gật đầu.
Gã đẩy xe hàng đối diện anh ta, không biết vì sao hơi liếc người bên cạnh mới dời mắt về, hơi gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Là tôi, Trịnh Thù."
Xác nhận đối phương là ai, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây anh ta giúp gã đàn ông tên Trịnh Thù lật đổ giai cấp thống trị bất công trong căn cứ, đồng thời cứu con gái Yến Tử của mình. Bởi vậy, anh ta chưa từng quên Trịnh Thù.
Anh ta nhớ rõ ánh mắt nặng vẻ giết người một đi không trở lại của đối phương khi ấy, đen kịt phủ kín tầng mây u ám. Thế nhưng hiện tại hắn cười đầy bình thản, thoạt trông trưởng thành trầm tính hơn xưa.
"Trùng hợp quá, chú cũng ở khu A."
Nhớ ra Trịnh Thù đang nói chuyện với người bên cạnh, anh ta bất giác nhìn sang.
Thanh niên đứng cạnh Trịnh Thù chưa hề lên tiếng, mặc áo khoác trắng có mũ, đôi tay đút túi quần. Trên mặt anh không cảm xúc, da trắng như tuyết, mặt mày như họa, nom xinh đẹp vô cùng.
Sắc đẹp ấy hiếm có khó tìm chốn ngày tàn, người đàn ông nhận ra ngay. Ánh mắt anh ta mang kinh ngạc đảo về phía Trịnh Thù, cuối cùng hiểu rõ mà cười.
"Lúc ấy tình thế phức tạp, chưa kịp cảm ơn hai cậu đã phải đi. Hiện giờ đều ở khu A, không chừng sẽ gặp lại, cho số điện thoại nhé?"
Anh ta vừa chìa tay ra để bắt, Trịnh Thù đã vội âm thầm tiến lên phía trước, che kín Lệnh Ngạn, mỉm cười khách sáo.
"Không cần. Công việc tôi rất bận, còn Ngạn..."
Thoáng ngập ngừng, Trịnh Thù quay đầu, đặt tay lên bụng Lệnh Ngạn, giọng điệu dịu dàng.
"Ngạn mang thai, khó ra ngoài."
Lời từ chối khéo quá rõ ràng, người đàn ông sửng sốt, nhìn bụng chưa lộ rõ của Lệnh Ngạn, rồi không nhịn được liếc Trịnh Thù.
Đàn ông với nhau, anh ta tất nhiên nhận ra sự chiếm hữu không thèm che giấu vủa Trịnh Thù với Lệnh Ngạn, còn có địch ý ngầm với mình.
Hồi ở căn cứ anh ta không biết quan hệ giữa hai người họ, bây giờ ngẫm lại, có khi năm đó Lệnh Ngạn không đi với mình là bởi Trịnh Thù.
Nỗi niềm rung động thời trẻ đã sớm tan. Người đàn ông cười, thức thời đáp.
"Cũng được, hai cậu mau sắm vui. Không biết Yến Tử chạy đâu rồi, tôi phải đi tìm."
Dáng người dần xa, Lệnh Ngạn đẩy tay Trịnh Thù, không hờn không giận hỏi.
"Anh nói bậy gì đó?"
Anh đi trước, Trịnh Thù đuổi theo, nụ cười trên mặt không giấu được ánh mắt lạnh lẽo.
"Em không thấy cách gã nhìn em à. Không nói thế sao khiến gã hết hy vọng."
Lệnh Ngạn nhăn mày, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi mãi không hết.
Anh tiện tay bỏ khay thịt viên đông lạnh vào xe hàng, không nhìn Trịnh Thù, đáp lại thật bình tĩnh.
"Khu A bé xíu, sau này gặp, muốn em giả mang thai thật à?"
Đàn ông mang thai đã thành chuyện thường ngày ở huyện, song Trịnh Thù chưa từng nhắc tới, Lệnh Ngạn tất nhiên không muốn lớn bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi khi, Trịnh Thù nhẹ nhàng bâng quơ tiết lộ nguyên nhân hắn không muốn có con.
"Tôi không cần con cháu, không muốn để người khác chen vào giữa chúng ta. Hai người đủ rồi."
Đến con cái còn bị hắn coi là kẻ thù cướp mất sự chú ý của Lệnh Ngạn.
Lúc này đây, Lệnh Ngạn thật ra thấy mừng vì hắn thích anh đến thế, bớt việc ép anh sinh con cho hắn. Nếu không, anh không biết liệu mình có phát điên.
Trịnh Thù không thèm bận tâm lo lắng của anh lỡ sau gặp lại bố Yến Tử.
"Thì sao, người lớn cả rồi, anh ta còn không hiểu à."
Lệnh Ngạn không muốn tranh luận với hắn, mặc kệ hắn cứ đi. Trịnh Thù theo tới quầy đồ ăn vặt, nhìn anh cầm một túi chocolate.
"Lấy thêm đi, trong nhà hết chocolate rồi."
Lệnh Ngạn không đáp, cầm thêm mấy túi.
Lúc tính tiền phải quẹt thẻ căn cước, trong đó ghi rõ số dư tài khoản của từng người, đồng thời cho biết những thông tin cá nhân khác như họ tên tuổi tác.
Khi Trịnh Thù quẹt thẻ, ngoại trừ hiện lên số dư tài khoản dài ngoằng, trên màn hình còn hiện rõ tình trạng hôn nhân.
【 đã kết hôn. 】
Lệnh Ngạn nghe theo yêu cầu bắt buộc của Trịnh Thù cũng sửa phần cài đặt, khi ra đường nếu phải quẹt thẻ căn cước, người nhìn lướt đều sẽ biết anh đã kết hôn.
Thỉnh thoảng, Trịnh Thù cố ý bắt anh quẹt thẻ căn cước, dòng chữ "đã kết hôn" hiện lên khiến những người xung quanh ngắm nhìn Lệnh Ngạn tức khắc sẽ thôi.
Dẫu có ý không tốt, thấy thẻ căn cước mang thân phận dị nhân của Trịnh Thù, cũng đành nén lại nỗi mơ ước Lệnh Ngạn.
Chuyện này bớt phiền cho Trịnh Thù, khiến hắn rất hài lòng.
Lệnh Ngạn không có ý kiến gì, cuộc sống kết hôn lâu dài sau ngày tàn của anh đã được định sẵn, chẳng cần đắn đo.
Bọn họ đã đăng ký kết hôn ở thời đại mới, ngày Trịnh Thù còn sống, nếu muốn ly hôn phải có hai người cùng đi. Trịnh Thù không đời nào đồng ý, sẽ không để anh sống một mình.
Dẫu cho Lệnh Ngạn còn muốn chạy trốn, nhưng chạy đến đâu anh cũng sẽ bị Trịnh Thù trói lại.
Tính tiền xong, Lệnh Ngạn bóc túi chocolate, bỏ miệng một viên kẹo, sau thả nắm còn dư lại vào, tay đút túi quần đi ra ngoài.
Trịnh Thù một tay xách đồ, tay còn lại khoác vai anh, cười nói rôm rả.
Khóe mắt liếc thấy bố con Yến Tử tính tiền sau lưng, Trịnh Thù ngừng lại, hỏi.
"Hình như Yến Tử thấy em, muốn lại chào không?"
Lệnh Ngạn không thèm quay đầu, trả lời đầy bình tĩnh.
"Không cần, đi thôi."
Trình Thù quan sát kỹ vẻ mặt anh, hiếm hoi thở phào nhẹ nhõm. Khóe môi hắn cong cong, thòm thèm lại gần hôn anh thật khẽ.
Vị ngọt đậm mùi chocolate tràn ngập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro