Dạ Oanh

Chương 5

Địch Túy Sơn

2024-07-15 02:52:17

Editor: Hazakura

Trước giờ Trịnh Thù chưa từng bị ép đến thế, lưng chống vách tường phía sau, cứng đờ không dám nhúc nhích.

Đôi tay rũ bên người hắn có thể đẩy số 11 ra dễ như bỡn, thế mà hắn không dám chạm vào, cứ như thể số 11 là tình độc khiến người ta mê muội, nếu dính vào sẽ nghiện.

Bỏ lỡ thời cơ từ chối, số 11 kéo khóa quần hắn xuống, nuốt vào dương v*t cứng một nửa.

Khoang miệng mềm mại ấm áp thuần thục hút quy đầu, từ tốn nuốt dần đến cán, có điều độ dài không cho phép, nên số 11 đành dùng tay vuốt ve phần rễ.

Cả người Trịnh Thù cứng thành đá tảng, đến động tác cúi đầu cũng khúc khuỷu quanh co.

Hắn chưa từng bị ai ngậm như vậy.

Lối sống hắn vốn nghiêm cẩn khắc chế thanh tâm quả dục, trước ngày tàn toàn ở trong quân đội nên chẳng gặp được bao người khác phái, mà hắn không hề có ý với đồng tính, từ đó đến nay đều tự mình giải quyết.

Hiện giờ đột nhiên bị cảm xúc tuyệt diệu đánh úp, hắn gắng gượng kìm nén để không bị tình dục chi phối. Có đứng yên bất động không ép số 11 nuốt sâu hơn thôi đã hao hết toàn bộ sức tự chủ của hắn.

Lý trí hắn gào thét đòi lui, số 11 càng ép sát, mút mùi ngon.

Tiếng vang nọ khiến Trịnh Thù mặt đỏ tai hồng, không nhịn được hoảng loạn cúi đầu nhìn, thấy rõ đầu lưỡi anh hồng nõn nà vươn ra từ hàm răng trắng như tuyết, nhẹ nhàng liếm gậy th*t đỏ lút cán, liếm đến ướt át, đầu lưỡi cuốn lấy chất nhầy tanh nồng chảy ra, nuốt xuống.

Anh, anh thế mà nuốt vào!

Đầu óc Trịnh Thù nổ mạnh, cầm lòng không đặng nắm lấy cánh tay anh, gian nan do dự giữa tỉnh táo và trầm luân.

Có thể do nắm quá chặt, số 11 đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mi, sắc mặt thoáng khó chịu, nhưng môi bị dương v*t biến căng nhuốm vẻ sắc tình hơn bình thường.

Dường như anh muốn nói gì đó, lại không tìm được khoảng cách, thế nên càng cố nuốt vào, gò má hóp lại, càng dùng sức hút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh muốn Trịnh Thù mau bắn, mà Trịnh Thù hẵng ngơ ngác nhìn anh, bị cảnh tưởng hạ lưu ấy đánh gục, bụng dưới căng thẳng, sau đó thấy mày số 11 cau càng chặt, như muốn nhổ ra.

Có điều động tác anh bị chậm, khiến tinh dịch phun trào bắn vào trong miệng, khoảnh khắc anh lùi lại còn vương trên mặt anh.

Trịnh Thù thấy miệng khô lưỡi khô, áy náy vô vàn, mà không thể tảng lờ trái tim nhảy tưng tưng, cảm giác sung sướng gần như nhục nhã.

Mồ hôi lạnh của hắn chảy thành dòng, thoáng chốc như rơi vào hầm băng.

Bởi vì hắn không muốn nghĩ mình là người như vậy, không muốn giống gã Phương Sách rác rưởi.

Vội vàng kéo số 11 lên, hắn vụng về vươn tay lau bớt chất nhầy trên mặt số 11. Lòng bàn tay hắn lau không sạch, trái lại còn trét bừa ra xung quanh, thậm chí dính vào hàng lông mi thanh mảnh đen tuyền của anh.

Số 11 đẩy tay hắn, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn, tự mình xoa mặt qua loa, xoay người đi về phía tủ đầu giường lấy thứ gì đó.

Lúc anh khom người, sơ mi trắng cuộn lên lộ ra bờ mông vừa trắng vừa mềm, cứ thế thả rông.

Hơi thở Trịnh Thù nặng nề, vội dời mắt, không dám nhìn kỹ chỗ kẽ mông sâu bên trong, lại không nhịn nổi dòng tư tưởng điên cuồng, trong đầu thoáng qua vài ý nghĩ không quá rõ ràng.

Đầu ngón tay hẵng còn hơi tê dại, chìm đắm trong khoái cảm ban nãy. Một lát sau, hắn mới ý thức được dương v*t mình vẫn đang ngẩng cao đầu.

Mặt đỏ ửng, lúc hắn luống cuống tay chân muốn kéo khóa quần, số 11 đã đi tới, cầm bao cao su tròng lên dương v*t hắn, vừa nói.

"Số lớn nhất rồi, không thoải mái cũng phải chịu."

Âm thanh thờ ơ bình tĩnh dường như hút trọn bầu không khí tình dục ngập tràn trong phòng. Trịnh Thù ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, há miệng thở dốc, nói không thành lời.

Hắn không nhấc nổi chân bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Oanh

Số ký tự: 0