Chương 8
Địch Túy Sơn
2024-07-15 02:52:17
Editor: Hazakura
Nhờ năng lực xuất chúng, Trịnh Thù trở thành tổ trưởng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tuy mang danh tổ trưởng, hắn cảm giác bị xa lánh. Nhiều người cố ý đùn việc hắn, mà hắn để ý rằng bọn họ vốn xun xoe quanh Phương Sách.
Đoán chừng bọn họ tưởng Trịnh Thù làm Phương Sách bị thương, muốn trút giận thay Phương Sách để lấy lòng, bèn nhằm vào Trịnh Thù.
Lần nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Trịnh Thù trực tiếp chạy đến chỗ ở của lãnh đạo căn cứ, hòng từ cái chức tổ trưởng chó má.
Lãnh đạo ở khu hai lầu xa hoa nhất căn cứ, mọi chuyện lớn trong căn cứ đều bàn ở đây. Lần nào tiến vào, Trịnh Thù đều như lại thấy cảm giác xa hoa lãng phí trước thời tận thế.
Người gác cửa ngăn hắn ở phòng tiếp khách, bảo lãnh đạo đang bận việc quan trọng, không tiện gặp hắn.
Trịnh Thù cau mày, định bảo mình sẽ đợi ở ngoài một lát, bỗng nghe thấy âm thanh đồ vật bị đập độ vỡ truyền ra từ bên trong. Ngay sau đó, tiếng cãi nhau dường như đang rất giận dữ xuyên qua vách tường mỏng.
Giác quan dị nhân nhạy bén, Trịnh Thù nhận ra âm thanh ấy thế mà là của số 11.
Hắn ngẩn người, sau nghe được một giọng khác quát to tức giận của lãnh đạo.
Bọn họ đang cãi nhau?
Số 11 cãi lãnh đạo chuyện gì?
Người gác cửa cũng tò mò đẩy cửa thò đầu vào xem, thì thầm điều gì.
Trịnh Thù liếc y, trong chớp nhoáng, mũi chân vốn hướng ra ngoài bỗng vọt lên kề vào khe cửa, sau đó đẩy mạnh ra.
"Ê! Cậu!"
Lúc này tên cấp dưới mới kịp vội vàng lao đến cản hắn, nhưng bị ngọn lửa giận đột phiên phừng lên dọa sẽ đến giật lùi.
Trịnh Thù thừa cơ sải bước vào, cùng lúc đó, âm thanh phẫn nộ của số 11 sộc vào tai hắn.
"Các em ấy hẵng còn nhỏ, Phương Đức Lâm thằng chó mày có còn là người không? Năm đó ép tao làm dạ oanh thì thôi, giờ còn muốn xuống tay với các em ấy? Mày muốn biến cả căn cứ thành hoàng cung của mày, biến mọi người thành chó nghe lời hả!"
Như có tia sét đánh xuống giữa từng chữ, khiến thần kinh Trịnh Thù bỗng đau đớn như bị kim sắc đâm vào.
Thương nhân hói đầu khôn khéo, từng khởi nghiệp tập đoàn thương nghiệp lớn mạnh hàng đầu quốc gia, cũng là lãnh đạo căn cứ này. Gã như bị ai dẫm vào chân đau, chỉ thẳng mũi số 11 mà mắng.
"Đừng nghĩ Phương Sách thích mày thì tao không dám xử mày! Căn cứ là của tao, chỉ nhân tài có giá trị mới được ở đây. Thằng bỏ đi không có dị năng như mày sống được đến bây giờ chẳng phải nhờ căn cứ che chở! Mày dám phản đối quyết định của tao, muốn bị ném ra ngoài cho zombie cắn phải không!"
Bàn tay giơ lên kết thành chùy băng, hung hăng đâm thẳng vào mặt số 11.
Số 11 không có dị năng, hấp tấp định lùi lại. Mấy em nhỏ chốn phía sau nắm chặt góc áo anh, sợ hãi đeo bám cánh tay anh.
Thế nên, lưng số 11 dần thẳng trở lại, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhắm mắt, bình tĩnh chờ đau đớn ập đến.
Dị năng gã lãnh đạo hệ băng, bàn tay có thể kết băng tạo thành vũ khí.
Xương cốt số 11 mềm yếu, gần như sắp quên mất cảm giác lúc thành con thú bị vây muốn cá chết lưới rách với đối phương, sau đó bị bàn tay ấy hung hăng đánh.
Anh vẫn nhớ rõ dẫu mơ mơ hồ hồ, ấy rất đau.
Thế nhưng đau đớn không đến, trái lại anh còn nghe tiếng thét đau của gã.
Mở mắt ra, anh thấy ngọn lửa trên tay gã lãnh đạo, đốt đến mức khiếc sắc mặt gã khó coi, vừa chật vật dùng dị năng hệ băng để dập lửa, vừa quát to tức giận.
"Trịnh Thù! Ai cho mày xông vào!"
Trịnh Thù quay đầu nhìn số 11, vẻ mặt hắn vì nỗi phần nỗ khó lòng ức chế mà nhăn nhó.
Hắn liếc đám trẻ sau lưng số 11, từng chữ thoát ra từ kẽ răng lạnh lẽo tựa hầm băng.
"Gã muốn các em ấy làm dạ oanh?"
Thấy sắc mặt hắn xanh mét, cảm xúc của số 11 thế mà dần bình tĩnh, đôi mắt đen như mực nhìn Trịnh Thù, nét mặt vô cảm "ừ" nhẹ.
Trịnh Thù siết chặt, đốt ngón tay bị siết đến va vào nhau kẽo kẹt.
Hắn mắng "Thằng chó", rồi như muốn hỏi số 11 thêm cái gì, song không có thời gian, đành đẩy nhẹ vai anh.
"Em dẫn bọn trẻ về trước đi."
Ánh mắt số 11 lướt qua hắn, rơi đến trên người gã lãnh đạo phía sau hắn. Dáng vẻ gã ta như sắp giết Trịnh Thù tới nơi.
Hạ mi mắt, số 11 không nói lời nào, lôi tay bọn trẻ xuống lầu nhanh như bay.
Ra khỏi đó, bé gái gần anh nhất sợ hãi thỏ thẻ hỏi.
"Anh ơi, dạ oanh là gì?"
Bé trai bên cạnh cũng ngửa đầu, ngây thơ hỏi hùa.
"Sao anh cãi nhau với chú đó? Chú đó là người xấu ạ?"
Khi các em nhỏ không có khả năng tự sinh tồn lại trông đáng yêu thế này bước vào căn cứ, số 11 đã đoán trước việc hôm nay.
Phần đông các em ấy đã mất người thân, là trẻ mồ côi không ai che chở. Số 11 vội đến gặp các em, dặn các em nếu có ai dẫn đến khu hai lầu này, nhất định phải nghĩ cách báo anh biết.
Anh biết gã lãnh đạo sẽ không bỏ qua lũ trẻ, mà lúc anh đuổi tới nơi, quả thực nhìn thấy gã đang kiểm tra thân thể các em ấy.
Gã chẳng hề có cảm xúc gì, gã đấy tham lam, chẳng qua đang hưng phấn mà tính toán giá trị trong tương lai của từng đứa trẻ.
Mà các em nhỏ chưa ý thức được việc cởi sạch quần áo có ý nghĩa gì, thậm chí còn tưởng ông chú cho bọn nó kẹo là người tốt lương thiện.
Số 11 ngồi xổm xuống, xoa đầu các em, mỉm cười đáp.
"Sau này nếu có người lạ bắt các em cởi quần áo, nhất định không được cởi, cho dù gã cho các em cái gì cũng không được nghe lời, chạy ngay lập tức."
"Những người đó đều là kẻ xấu, biết chưa?"
Thấy bọn nhỏ ngây thơ mà mù mờ gật đầu, số 11 ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía lầu hai.
Nhờ năng lực xuất chúng, Trịnh Thù trở thành tổ trưởng lúc ra ngoài làm nhiệm vụ.
Tuy mang danh tổ trưởng, hắn cảm giác bị xa lánh. Nhiều người cố ý đùn việc hắn, mà hắn để ý rằng bọn họ vốn xun xoe quanh Phương Sách.
Đoán chừng bọn họ tưởng Trịnh Thù làm Phương Sách bị thương, muốn trút giận thay Phương Sách để lấy lòng, bèn nhằm vào Trịnh Thù.
Lần nọ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Trịnh Thù trực tiếp chạy đến chỗ ở của lãnh đạo căn cứ, hòng từ cái chức tổ trưởng chó má.
Lãnh đạo ở khu hai lầu xa hoa nhất căn cứ, mọi chuyện lớn trong căn cứ đều bàn ở đây. Lần nào tiến vào, Trịnh Thù đều như lại thấy cảm giác xa hoa lãng phí trước thời tận thế.
Người gác cửa ngăn hắn ở phòng tiếp khách, bảo lãnh đạo đang bận việc quan trọng, không tiện gặp hắn.
Trịnh Thù cau mày, định bảo mình sẽ đợi ở ngoài một lát, bỗng nghe thấy âm thanh đồ vật bị đập độ vỡ truyền ra từ bên trong. Ngay sau đó, tiếng cãi nhau dường như đang rất giận dữ xuyên qua vách tường mỏng.
Giác quan dị nhân nhạy bén, Trịnh Thù nhận ra âm thanh ấy thế mà là của số 11.
Hắn ngẩn người, sau nghe được một giọng khác quát to tức giận của lãnh đạo.
Bọn họ đang cãi nhau?
Số 11 cãi lãnh đạo chuyện gì?
Người gác cửa cũng tò mò đẩy cửa thò đầu vào xem, thì thầm điều gì.
Trịnh Thù liếc y, trong chớp nhoáng, mũi chân vốn hướng ra ngoài bỗng vọt lên kề vào khe cửa, sau đó đẩy mạnh ra.
"Ê! Cậu!"
Lúc này tên cấp dưới mới kịp vội vàng lao đến cản hắn, nhưng bị ngọn lửa giận đột phiên phừng lên dọa sẽ đến giật lùi.
Trịnh Thù thừa cơ sải bước vào, cùng lúc đó, âm thanh phẫn nộ của số 11 sộc vào tai hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các em ấy hẵng còn nhỏ, Phương Đức Lâm thằng chó mày có còn là người không? Năm đó ép tao làm dạ oanh thì thôi, giờ còn muốn xuống tay với các em ấy? Mày muốn biến cả căn cứ thành hoàng cung của mày, biến mọi người thành chó nghe lời hả!"
Như có tia sét đánh xuống giữa từng chữ, khiến thần kinh Trịnh Thù bỗng đau đớn như bị kim sắc đâm vào.
Thương nhân hói đầu khôn khéo, từng khởi nghiệp tập đoàn thương nghiệp lớn mạnh hàng đầu quốc gia, cũng là lãnh đạo căn cứ này. Gã như bị ai dẫm vào chân đau, chỉ thẳng mũi số 11 mà mắng.
"Đừng nghĩ Phương Sách thích mày thì tao không dám xử mày! Căn cứ là của tao, chỉ nhân tài có giá trị mới được ở đây. Thằng bỏ đi không có dị năng như mày sống được đến bây giờ chẳng phải nhờ căn cứ che chở! Mày dám phản đối quyết định của tao, muốn bị ném ra ngoài cho zombie cắn phải không!"
Bàn tay giơ lên kết thành chùy băng, hung hăng đâm thẳng vào mặt số 11.
Số 11 không có dị năng, hấp tấp định lùi lại. Mấy em nhỏ chốn phía sau nắm chặt góc áo anh, sợ hãi đeo bám cánh tay anh.
Thế nên, lưng số 11 dần thẳng trở lại, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhắm mắt, bình tĩnh chờ đau đớn ập đến.
Dị năng gã lãnh đạo hệ băng, bàn tay có thể kết băng tạo thành vũ khí.
Xương cốt số 11 mềm yếu, gần như sắp quên mất cảm giác lúc thành con thú bị vây muốn cá chết lưới rách với đối phương, sau đó bị bàn tay ấy hung hăng đánh.
Anh vẫn nhớ rõ dẫu mơ mơ hồ hồ, ấy rất đau.
Thế nhưng đau đớn không đến, trái lại anh còn nghe tiếng thét đau của gã.
Mở mắt ra, anh thấy ngọn lửa trên tay gã lãnh đạo, đốt đến mức khiếc sắc mặt gã khó coi, vừa chật vật dùng dị năng hệ băng để dập lửa, vừa quát to tức giận.
"Trịnh Thù! Ai cho mày xông vào!"
Trịnh Thù quay đầu nhìn số 11, vẻ mặt hắn vì nỗi phần nỗ khó lòng ức chế mà nhăn nhó.
Hắn liếc đám trẻ sau lưng số 11, từng chữ thoát ra từ kẽ răng lạnh lẽo tựa hầm băng.
"Gã muốn các em ấy làm dạ oanh?"
Thấy sắc mặt hắn xanh mét, cảm xúc của số 11 thế mà dần bình tĩnh, đôi mắt đen như mực nhìn Trịnh Thù, nét mặt vô cảm "ừ" nhẹ.
Trịnh Thù siết chặt, đốt ngón tay bị siết đến va vào nhau kẽo kẹt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn mắng "Thằng chó", rồi như muốn hỏi số 11 thêm cái gì, song không có thời gian, đành đẩy nhẹ vai anh.
"Em dẫn bọn trẻ về trước đi."
Ánh mắt số 11 lướt qua hắn, rơi đến trên người gã lãnh đạo phía sau hắn. Dáng vẻ gã ta như sắp giết Trịnh Thù tới nơi.
Hạ mi mắt, số 11 không nói lời nào, lôi tay bọn trẻ xuống lầu nhanh như bay.
Ra khỏi đó, bé gái gần anh nhất sợ hãi thỏ thẻ hỏi.
"Anh ơi, dạ oanh là gì?"
Bé trai bên cạnh cũng ngửa đầu, ngây thơ hỏi hùa.
"Sao anh cãi nhau với chú đó? Chú đó là người xấu ạ?"
Khi các em nhỏ không có khả năng tự sinh tồn lại trông đáng yêu thế này bước vào căn cứ, số 11 đã đoán trước việc hôm nay.
Phần đông các em ấy đã mất người thân, là trẻ mồ côi không ai che chở. Số 11 vội đến gặp các em, dặn các em nếu có ai dẫn đến khu hai lầu này, nhất định phải nghĩ cách báo anh biết.
Anh biết gã lãnh đạo sẽ không bỏ qua lũ trẻ, mà lúc anh đuổi tới nơi, quả thực nhìn thấy gã đang kiểm tra thân thể các em ấy.
Gã chẳng hề có cảm xúc gì, gã đấy tham lam, chẳng qua đang hưng phấn mà tính toán giá trị trong tương lai của từng đứa trẻ.
Mà các em nhỏ chưa ý thức được việc cởi sạch quần áo có ý nghĩa gì, thậm chí còn tưởng ông chú cho bọn nó kẹo là người tốt lương thiện.
Số 11 ngồi xổm xuống, xoa đầu các em, mỉm cười đáp.
"Sau này nếu có người lạ bắt các em cởi quần áo, nhất định không được cởi, cho dù gã cho các em cái gì cũng không được nghe lời, chạy ngay lập tức."
"Những người đó đều là kẻ xấu, biết chưa?"
Thấy bọn nhỏ ngây thơ mà mù mờ gật đầu, số 11 ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía lầu hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro