Dạ Tâm

Giày vò

Trì Đại Tối Cường

2024-09-20 21:55:47

Cánh tay Bùi Nam Thành vươn nhanh ra , anh định kéo cô lại . Nhưng chưa kịp để anh kéo lại thì Trần Nhiên đã lao nhanh qua bên đám người

Đứng cùng đám du côn, tay cô tự nhiên mà khoác lên vai một tên đầu trọc đứng ở ngoài cùng. Bàn tay hư hỏng của Trần Nhiên liên tục vỗ vỗ lên vai tên đó

Nhìn bàn tay đang đặt trên vai hẳn, tên đầu trọc giận đến run người, hẳn ta hất mạnh tay Trần Nhiên ra. Hành động của cô chính là sỉ nhục, là nhục mạ tôn nghiêm gian hồ của hắn. Hắn ta nghiến răng nghiến lợi gọi đám đàn em

" Nhanh , đến xử nó cho tao "

Bùi Nam Thành lập tức có ý định chạy nhanh đến kéo Trần Nhiên lùi lại .Tay anh vừa chạm đến cánh tay cô " Rầm

"Bùi Nam Thành bị Trần Nhiên vật ngã , anh nằm lăn dưới mặt đất

Vừa vật ngã anh, cô hào hứng xông nhanh về phía đám du côn. Từng quả đấm của cô mang một lực rất lớn , từ đấm từng đấm được nên thẳng lên người bọn chúng

Mỗi khi cô giơ nắm đấm , trên mặt lại tràn đầy nét hào hứng trông như một đứa trẻ từ lâu đã muốn ra ngoài chơi vừa mới được ba mẹ thả ra ngoài. Một cú đấm của cô nện xuống, một gã du côn liền ngã lăn dưới đất

Đám người du côn phát ra từng loạt âm thâm rên rĩ. Mỗi người trong bọn chúng trong lòng đều mang sự oán hận cùng hồi hận, hối hận vì hôm nay đã ra ngoài

Bên cạnh chúng là Bùi Nam Thành vẫn đang nằm ở đó, khuôn mặt tràn đầy sự bất lực nằm yên không động đậy

Bùi Nam Thành thực sự không biết nói gì với cô, mỗi lần anh vừa ngồi dậy là lại bị Trần Nhiên vô tình không đấm thì đá trúng, có lần anh còn bị cô ném người sang trúng phải

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố gắng một hồi , anh bất lực nằm yên một vị trí không thèm động đậy. Anh như một con thú cưng ngoan ngoãn mà nằm đó chờ cô

Trần Nhiên đánh một hồi đã mệt, mấy kẻ du côn cũng đã nằm sấp hết dưới mặt đất. Cô di chuyển người, chậm rãi đi xung quanh nhìn nhắm người ở đó . Cô vẫn còn nhớ bản thân có đồng đội

Khoảng khắc ánh mắt Trần Nhiên và Bùi Nam Thành vừa chạm nhau, Bùi Nam Thành liền dùng vẻ mặt đáng thương nhìn về cô

"Trần Nhiên, em đánh người mình "

Nhìn Bùi Nam Thành đột nhiên Trần Nhiên giống như kẻ ngốc mà đứng đó cười cười. Trần Nhiên ngồi thụt xuống đất, đôi tay trắng gẩy của cô đột nhiên vươn ra

"Chuột nhỏ, chuột nhỏ sao lại thành tinh rồi ?" Trần Nhiên đưa tay véo lấy má Bùi Nam Thành

Bùi Nam Thành không biết nói gì, anh cố gắn nặng ra một nụ cười nhưng khuôn mặt lại không thể che giấu nét đau khổ. Bùi Nam Thành vươn tay, anh nắm lấy cánh tay của Trần Nhiên

" Được rồi , chúng ta về nhà thôi "

Cánh tay Trần Nhiên quay một vòng, cô túm lấy bàn tay anh kéo anh đứng dậy

" Không, chúng ta phải đi chơi tiếp "

Cả cơ thể Bùi Nam Thành đau nhức, anh bơ phờ mà đứng một chổ không bước. Anh tưởng bản thân sẽ cứ thế mà bị cô kéo đi nhưng không, Trần Nhiên chạy đến nhảy lên người anh. Cô vui vẻ chỉ tay về một hướng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngựa ơi, chúng ta đi bên này "

Không ngờ anh vừa mới làm chuột không bao lâu, thoắt cái lại thành ngựa. Bùi Nam Thành vẫn đứng yên, anh không bước. Nằm trên lưng của anh chờ một hồi lâu Trần Nhiên vẫn không chờ được anh bước đi, cô tức giận tay nắm lấy tóc của anh dật mạnh

" Ngựa, mau đi "

Đầu tóc của Bùi Nam Thành bị cô kéo đến muốn rụng. Không còn cách khác, anh đánh lê cái thân xác mệt mỏi đi về hướng cô đã chỉ

Một lần đi là ba tiếng đồng hồ, Bùi Nam Thành cõng Trần Nhiên đi hết những con đường ở gần nhà, đến khi cô ngủ say anh mới dám thở phào nhẹ nhỏm

Sau sáng hồm nay Bùi Nam Thành nếm trải được thứ đáng sợ nhất từ khi sinh ra đến giờ. Vừa đi Bùi Nam Thành liên tục thở dài. Thứ đáng sợ nhất thế gian không phải sống chết mà là người say, đáng sợ hơn khi người đó là người trong lòng

Trên giường lớn, Bùi Nam Thành từ từ hé đôi mắt của mình ra, anh nhìn về phía Trần Nhiên. Đôi mắt mang đầy sự mệt mỏi

" Lần sau em đừng uống rượu nữa "

Ngồi bên cạnh Trần Nhiên liên tục vò đầu . Đây là lần đầu tiên cô uống rượu cùng người khác, kiếp trước mỗi khi cô uống rượu thì đều tự nhốt bản thân trong phòng. Khi tỉnh dậy mọi thứ vẫn bình thường

Trần Nhiên không thể ngờ bản thân mình say lại có thể gây ra nhiều chuyện đến thế

Trần Nhiên không biết ở thế giới cũ, mỗi lần cô uống say tiểu Thành đều lén lút vào nhà, dọn dẹp lại đống hỗn độn mà cô gây ra giúp cô

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Tâm

Số ký tự: 0