Trại giam
Trì Đại Tối Cường
2024-09-20 21:55:47
Nhìn qua phía Bùi Nam Thành, Trần Nhiên cười cười. Biết sao được bây giờ ngoài cười ra cô cũng không biết có thể làm gì để chửa ngượng
Trần Nhiên vỗ vỗ cánh tay Bùi Nam Thành
"Được rồi, tôi biết tôi sai rồi. Anh cũng mệt rồi đúng không ? Giờ anh ngủ đi"
Trần Nhiên đứng dậy cô nhảy xuống giường, mắt cô nhìn chằm chằm về một phía. Đôi mắt cô nhắm vào cánh cửa, đó chính là mục tiêu cô phải chạy đến thật nhanh. Cô phải chuồng nhanh
Mới bước được một bước chân, tay Trần Nhiên đã bị Bùi Nam Thành giữ lại
"Em muốn chạy đi đâu "
Trần Nhiên xoay người lại, tay còn lại của cô cố gỡ ngón tay của anh ra, cô cố thoát khỏi đôi bàn tay của anh
Cô dùng những câu nói thuyết phục để lừa gạt Bùi Nam Thành
" Hay là anh thả tôi ra trước đi, anh còn phải ngủ mà đúng không. Tôi ở đây không ngủ thì sẽ động đậy, anh không ngủ được đâu "
Bùi Nam Thành kéo mạnh cánh tay của cô, khiến Trần Nhiên trượt chân cả người ngã về phía anh. Cả cơ thể của cô nằm đè lên người anh, Bùi Nam Thành không mở mắt, anh ôm cô vào lòng
"Em đã dày vò tôi nguyên buổi sáng, bây giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi "
Chịu trách nghiệm gì? Cô chỉ đánh anh mấy phát, bắt anh cõng đi ba tiếng đồng hồ thôi mà. Cùng lắm là cô để cho anh đánh lại . Sao cái tình huỗng này hơi... Hơi kì quái nhỉ ?
Nếu nhớ không nhầm cô và anh chưa thân nhau đến vậy mà. Trần Nhiên chống tay lên ngực Bùi Nam Thành, mượn lực thoát ra khỏi cái ôm của anh
"Xin lỗi chúng ta vẫn chưa thân thiết đến thế" giọng Trần Nhiên lạnh lùng
Bùi Nam Thành mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, trong đôi mắt ẩn chứa một tia sáng . Cặp mắt anh yêu mị như một con hồ ly
" Chuyện em khóc..."
Đụng phải điểm yếu, Trần Nhiên nhanh chóng xông đến . Tay cô bịt chặt miệng anh . Cô khằn giọng
"Cấm nói, được rồi, tôi sẽ ở lại với anh "
Trần Nhiên lắc đầu, thật sự mất mặt quá rồi. Còn khóc, còn kể cho người khác nghe chuyện quá khứ. Đời này thật sự không thể đụng tới những thứ có cồn
Bỏ tay xuống khỏi miệng anh, Trần Nhiên lùi lại . Tay cô lại bị anh nắm lấy, Trần Nhiên chán đời nhìn xuống cánh tay đang bị người ta giữ lại . Cô lại nhìn về phía anh
" Tôi đi lấy máy tính, lấy xong tôi sẽ quay lại"
Tay Bùi Nam Thành vừa thả ra Trần Nhiên nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa đóng cửa phòng, cô đứng lại dựa lưng vào cửa . Mắt cô vô hồn nhìn về phía xa xăm
Sống cũng khổ quá, nghiêm khắc với bản thân thì không vui. Buôn thả với bản thân thì gặp chuyện, cân bằng ở giữa thì chưa tìm được cách . Cán cân số phận thuộc về chính bản thân nhưng làm sao để cân bằng thì thật quá khó
Đứng thẳng dậy Trần Nhiên rời đi, cô chấp nhận buôn bỏ không ép buộc bản thân vào ngỏ cụt. Cô quyết định sau này bản thân sẽ không làm những thứ quá kì quái, còn tương lai nó có ra sao thì cứ tùy số phận vậy
Ngồi bên trên giường làm việc, bên cạnh là Bùi Nam Thành đang ngủ say . Trần Nhiên xắp xếp lại nội bộ công ty mà cô đang điều hành. Công ty hiện tại đang phát triển, mọi số tiền lãi cô kiếm được đều được dành để đầu tư ngược lại công ty để mở rộng quy mô
Quay qua Trần Nhiên sờ đầu Bùi Nam Thành , cô nở nụ cười thỏả mãn
" Tự nhiên tôi thấy anh cũng không đáng ghét lắm "
Cơn phẫn nộ khi bị anh bắt ép đã vì số lợn nhuận cô kiếm được từ công ty làm tiêu tan. Quả là người xưa nói đúng, có tiền mua tiên cũng được
" Bùi Nam Thành à , anh thành công mua cơn giận của tôi rồi "
Trần Nhiên vui vẻ, cô nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Theo lời kể của Bùi Nam Thành, cô hơi tò mò vì sao bọn côn đồ lại có thể vào nơi này. Việc tình cơ sao? Nhất định không phải
Đám con đồ đã được giao cho cảnh sát. Trần Nhiên thành thục mở điện thoại tìm vị trí đồn cảnh sát gần nhất, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tìm đến nơi này
Đứng trước mặt bọn côn đồ, cả cơ thể Trần Nhiên toả ra một luồng khí lạnh lẽo . Cô mượn được của cảnh sat một chiếc ghế, đặt trước trại giam của bọn chúng, Trần Nhiên ngồi ở đó, tay cô khoanh lại. Mắt nhìn chằm chằm vào trong
" Là ai đã gọi mấy người tới "
Cả đám phía trong khung sát, ngồi sát vào nhau, cả người cuộn lại, cơ thể run cầm cập . Trong mắt chúng vị đại thần trước mặt này còn đáng sợ hơn ác ma
Trần Nhiên nghiêm mặt, giọng nói cô tăng thêm vài phần đáng sợ
" Nói "
Tên đầu trọc trong đó bị đám đàn em đẩy ra ngoài . Ánh mắt Trần Nhiên nhìn vào hắn , ánh mắt của cô khiến cơ thể hắn cành run . Giọng hắn run rấy lên tiếng
" Là là Trần Chỉ, là cô ta đang thuê chúng ta "
Tên đầu trọc quỳ xuống, hướng về phía Trần Nhiên dập đầu
"Chúng tôi sai rồi, cô làm ơn làm ơn tha cho chúng tôi . Sau này chúng tôi nhất định sẽ không đến làm phiền cô
ทนัล "
" Bốp " hắn ta dập đầu một cái mạnh :" Làm ơn tha cho chúng tôi "
Ở đằng sau, đàn em của hắn cũng hướng người về phía Trần Nhiên liên tục dập đầu
Trần Nhiên vỗ vỗ cánh tay Bùi Nam Thành
"Được rồi, tôi biết tôi sai rồi. Anh cũng mệt rồi đúng không ? Giờ anh ngủ đi"
Trần Nhiên đứng dậy cô nhảy xuống giường, mắt cô nhìn chằm chằm về một phía. Đôi mắt cô nhắm vào cánh cửa, đó chính là mục tiêu cô phải chạy đến thật nhanh. Cô phải chuồng nhanh
Mới bước được một bước chân, tay Trần Nhiên đã bị Bùi Nam Thành giữ lại
"Em muốn chạy đi đâu "
Trần Nhiên xoay người lại, tay còn lại của cô cố gỡ ngón tay của anh ra, cô cố thoát khỏi đôi bàn tay của anh
Cô dùng những câu nói thuyết phục để lừa gạt Bùi Nam Thành
" Hay là anh thả tôi ra trước đi, anh còn phải ngủ mà đúng không. Tôi ở đây không ngủ thì sẽ động đậy, anh không ngủ được đâu "
Bùi Nam Thành kéo mạnh cánh tay của cô, khiến Trần Nhiên trượt chân cả người ngã về phía anh. Cả cơ thể của cô nằm đè lên người anh, Bùi Nam Thành không mở mắt, anh ôm cô vào lòng
"Em đã dày vò tôi nguyên buổi sáng, bây giờ em phải chịu trách nhiệm với tôi "
Chịu trách nghiệm gì? Cô chỉ đánh anh mấy phát, bắt anh cõng đi ba tiếng đồng hồ thôi mà. Cùng lắm là cô để cho anh đánh lại . Sao cái tình huỗng này hơi... Hơi kì quái nhỉ ?
Nếu nhớ không nhầm cô và anh chưa thân nhau đến vậy mà. Trần Nhiên chống tay lên ngực Bùi Nam Thành, mượn lực thoát ra khỏi cái ôm của anh
"Xin lỗi chúng ta vẫn chưa thân thiết đến thế" giọng Trần Nhiên lạnh lùng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bùi Nam Thành mở đôi mắt đang buồn ngủ ra, trong đôi mắt ẩn chứa một tia sáng . Cặp mắt anh yêu mị như một con hồ ly
" Chuyện em khóc..."
Đụng phải điểm yếu, Trần Nhiên nhanh chóng xông đến . Tay cô bịt chặt miệng anh . Cô khằn giọng
"Cấm nói, được rồi, tôi sẽ ở lại với anh "
Trần Nhiên lắc đầu, thật sự mất mặt quá rồi. Còn khóc, còn kể cho người khác nghe chuyện quá khứ. Đời này thật sự không thể đụng tới những thứ có cồn
Bỏ tay xuống khỏi miệng anh, Trần Nhiên lùi lại . Tay cô lại bị anh nắm lấy, Trần Nhiên chán đời nhìn xuống cánh tay đang bị người ta giữ lại . Cô lại nhìn về phía anh
" Tôi đi lấy máy tính, lấy xong tôi sẽ quay lại"
Tay Bùi Nam Thành vừa thả ra Trần Nhiên nhanh chóng bước ra ngoài. Vừa đóng cửa phòng, cô đứng lại dựa lưng vào cửa . Mắt cô vô hồn nhìn về phía xa xăm
Sống cũng khổ quá, nghiêm khắc với bản thân thì không vui. Buôn thả với bản thân thì gặp chuyện, cân bằng ở giữa thì chưa tìm được cách . Cán cân số phận thuộc về chính bản thân nhưng làm sao để cân bằng thì thật quá khó
Đứng thẳng dậy Trần Nhiên rời đi, cô chấp nhận buôn bỏ không ép buộc bản thân vào ngỏ cụt. Cô quyết định sau này bản thân sẽ không làm những thứ quá kì quái, còn tương lai nó có ra sao thì cứ tùy số phận vậy
Ngồi bên trên giường làm việc, bên cạnh là Bùi Nam Thành đang ngủ say . Trần Nhiên xắp xếp lại nội bộ công ty mà cô đang điều hành. Công ty hiện tại đang phát triển, mọi số tiền lãi cô kiếm được đều được dành để đầu tư ngược lại công ty để mở rộng quy mô
Quay qua Trần Nhiên sờ đầu Bùi Nam Thành , cô nở nụ cười thỏả mãn
" Tự nhiên tôi thấy anh cũng không đáng ghét lắm "
Cơn phẫn nộ khi bị anh bắt ép đã vì số lợn nhuận cô kiếm được từ công ty làm tiêu tan. Quả là người xưa nói đúng, có tiền mua tiên cũng được
" Bùi Nam Thành à , anh thành công mua cơn giận của tôi rồi "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Nhiên vui vẻ, cô nhẹ nhàng xuống khỏi giường. Theo lời kể của Bùi Nam Thành, cô hơi tò mò vì sao bọn côn đồ lại có thể vào nơi này. Việc tình cơ sao? Nhất định không phải
Đám con đồ đã được giao cho cảnh sát. Trần Nhiên thành thục mở điện thoại tìm vị trí đồn cảnh sát gần nhất, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tìm đến nơi này
Đứng trước mặt bọn côn đồ, cả cơ thể Trần Nhiên toả ra một luồng khí lạnh lẽo . Cô mượn được của cảnh sat một chiếc ghế, đặt trước trại giam của bọn chúng, Trần Nhiên ngồi ở đó, tay cô khoanh lại. Mắt nhìn chằm chằm vào trong
" Là ai đã gọi mấy người tới "
Cả đám phía trong khung sát, ngồi sát vào nhau, cả người cuộn lại, cơ thể run cầm cập . Trong mắt chúng vị đại thần trước mặt này còn đáng sợ hơn ác ma
Trần Nhiên nghiêm mặt, giọng nói cô tăng thêm vài phần đáng sợ
" Nói "
Tên đầu trọc trong đó bị đám đàn em đẩy ra ngoài . Ánh mắt Trần Nhiên nhìn vào hắn , ánh mắt của cô khiến cơ thể hắn cành run . Giọng hắn run rấy lên tiếng
" Là là Trần Chỉ, là cô ta đang thuê chúng ta "
Tên đầu trọc quỳ xuống, hướng về phía Trần Nhiên dập đầu
"Chúng tôi sai rồi, cô làm ơn làm ơn tha cho chúng tôi . Sau này chúng tôi nhất định sẽ không đến làm phiền cô
ทนัล "
" Bốp " hắn ta dập đầu một cái mạnh :" Làm ơn tha cho chúng tôi "
Ở đằng sau, đàn em của hắn cũng hướng người về phía Trần Nhiên liên tục dập đầu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro