Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Tiền Đâu? Tiền...
2024-08-04 12:30:54
- Tiền sính lễ là 30 vạn, một đồng cũng không thể thiếu!
- Không phải là em quan tâm tới tiền bạc, mà chỉ là em muốn biết em có ý nghĩa như thế nào đối với anh mà thôi.
- Còn nữa, căn hộ kia của anh không thể viết tên mẹ anh, mà phải chuyển sang tên của em.
Mấy người đang ngồi nói chuyện ngay cạnh cửa sổ quán cà phê Gray Whale, Thâm Thành.
Giang Cần nay đã 38 tuổi, hắn nhìn đối tượng kết hôn trước mắt, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm với khuôn mặt ấy.
Bọn họ quen nhau thông qua xem mắt, ở chung hơn nửa năm, bởi vì đều không còn trẻ và cũng không có thời gian kéo dài nữa, cho nên gần đây vẫn luôn bàn chuyện kết hôn.
Nói thật, Giang Cần không có tình cảm gì nhiều với cô, hắn tin cô cũng có suy nghĩ giống hắn.
Dù sao cũng đã tuổi bốn mươi rồi, cưới vợ sinh con chẳng lẽ vẫn là vì yêu sao?
Chỉ là không muốn cô đơn sống quãng đời còn lại mà thôi...
Nhưng hắn cũng không nói gì, mà là yên lặng uống ly nước và nhìn về phía cửa sổ tủ kính, lỗ tai tự động che đậy giọng nói của cô.
Hắn cảm thấy cuộc sống này thật khốn nạn.
Bởi vì cha mẹ nói tri thức thay đổi số phận, cho nên từ nhỏ hắn đã cố gắng học tập, cảm thấy sau này chắc chắn không phú thì quý, sẽ không giống người bình thường.
Nhưng đợi đến khi làm việc hắn mới hiểu, ngay cả phàm phu tục tử hắn cũng không phải.
Năm 16 tuổi bắt đầu đi làm, hắn bị rót rượu bởi khách hàng kín bàn, vào bệnh viện, không thể gặp mặt bà ngoại nuôi lớn mình lần cuối cùng.
Năm 19 tuổi dự án đổ vỡ, hắn bị buộc phải cõng nồi, làm ổ trong phòng cho thuê ăn mì ăn liền 5 tháng, không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Công việc sau này coi như ổn định, nhưng cách nơi ở rất xa, hắn cày cuốc đến kiệt sức, chăm chỉ đến nỗi đi tiểu cũng nín hai thành một, chỉ vì mua một chiếc xe.
22 năm tuổi, cuối cùng cũng mua được xe, hắn lại phát hiện không đổ nổi xăng, đi tiểu mãi không hết.
Sau 30 tuổi, hắn phát hiện tiền thuê nhà tăng nhanh hơn tiền lương của mình, vì vậy lại cố gắng tiết kiệm tiền, đồng thời nói cho cha mẹ biết ý định mua nhà ở Thâm Thành.
Từ ngày đó trở đi, trên bàn ăn của cha mẹ không còn thấy món mặn nữa.
Nhưng tiền đặt cọc vẫn không đủ, vì thế cha ruột gạt hắn, ban ngày đi làm ban đêm chạy Didi, thiếu chút nữa tụ máu não.
Nghèo đói có thực sự liên quan đến lười biếng không?
Mấy năm nay Giang Cần vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Hắn cảm thấy mình đủ chăm chỉ để xứng đáng với tên của mình.
Còn tiền thì sao?
Tiền rốt cuộc là bị ai kiếm đi rồi?
Khi còn bé, ba mẹ từng nói với hắn, chỉ cần con chịu khổ thì nhất định sẽ trở nên nổi bật.
Nhưng sự thật hắn phát hiện ra khi hắn lớn lên là, miễn là bạn chịu khổ thì nhất định sẽ chịu khổ không hết.
Bây giờ, đối tượng kết hôn của hắn đòi 30 vạn tiền sính lễ.
- Giang Cần, anh có nghe em nói không?
- Ừ, anh vẫn luôn nghe.
- Vậy sao anh không đáp lại câu nào hết, em đã nói cả nửa ngày, cổ họng đều khàn mà anh cũng mặc kệ!
Giang Cần đặt ly nước xuống, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng:
- Cuộc hôn nhân này, hay là đừng kết hôn nữa?
Người phụ nữ ngẩn người, ngay lập tức giận dữ:
- Lời này của anh là có ý gì?
- Không có gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi quá, muốn về nhà ngủ một giấc.
- Giang Cần, anh là cái đồ hèn nhát, chẳng trách anh đã 38 rồi nhưng vẫn không có nữ nhân muốn theo anh!
Giang Cần không để ý tiếng la hét của nữ nhân, cất bước đi ra khỏi nhà hàng Tây, đi dọc theo đường cái về phía trước không mục đích.
Lúc đi tới một công trường xây dựng, hắn nhìn thấy trên tường vây treo một biểu ngữ, viết người làm công là người trên người.
Thế là hắn châm một điếu thuốc, kéo hai hơi rồi châm thủng một lỗ trên đó.
Hắn thực sự không phàn nàn nhiều về người phụ nữ và thậm chí cảm thấy yêu cầu của cô ấy là bình thường.
Người ta đã 35 tuổi rồi, thực tế một chút thì có sao đâu?
Hắn chỉ đang suy nghĩ một câu hỏi.
Chuỗi ngày như thế này tới lúc nào mới kết thúc?
Người chưa từng làm công liều mạng thì cổ vũ người làm công là người trên người, trong khi người luôn làm công lại không dám nói gì cả, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, đúng đúng đúng.
Nhưng mình rốt cuộc có chỗ nào giống người trên người?
Cả đời này chỉ lăn lộn hai đôi AJ, hay là ruộng đất, bạn gọi cái này là người trên người?
Còn về tình yêu?
Giang Cần thậm chí còn không biết thứ này có tồn tại hay không.
Hắn cũng đã cặp kè nhiều người, gặp qua mấy cô gái được bạn bè giới thiệu, vô luận người nào cũng đều lên giường được, nhưng bi ai nhất cũng chỉ giới hạn trên giường.
Nhìn lại cuộc đời, tiếc nuối trong cuộc đời này thật sự quá nhiều...
Giang Cần thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn tìm một người bạn đi cùng mình uống chút rượu, nhưng sau khi mở ra lại thấy bốn tin nhắn.
- Không phải là em quan tâm tới tiền bạc, mà chỉ là em muốn biết em có ý nghĩa như thế nào đối với anh mà thôi.
- Còn nữa, căn hộ kia của anh không thể viết tên mẹ anh, mà phải chuyển sang tên của em.
Mấy người đang ngồi nói chuyện ngay cạnh cửa sổ quán cà phê Gray Whale, Thâm Thành.
Giang Cần nay đã 38 tuổi, hắn nhìn đối tượng kết hôn trước mắt, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm với khuôn mặt ấy.
Bọn họ quen nhau thông qua xem mắt, ở chung hơn nửa năm, bởi vì đều không còn trẻ và cũng không có thời gian kéo dài nữa, cho nên gần đây vẫn luôn bàn chuyện kết hôn.
Nói thật, Giang Cần không có tình cảm gì nhiều với cô, hắn tin cô cũng có suy nghĩ giống hắn.
Dù sao cũng đã tuổi bốn mươi rồi, cưới vợ sinh con chẳng lẽ vẫn là vì yêu sao?
Chỉ là không muốn cô đơn sống quãng đời còn lại mà thôi...
Nhưng hắn cũng không nói gì, mà là yên lặng uống ly nước và nhìn về phía cửa sổ tủ kính, lỗ tai tự động che đậy giọng nói của cô.
Hắn cảm thấy cuộc sống này thật khốn nạn.
Bởi vì cha mẹ nói tri thức thay đổi số phận, cho nên từ nhỏ hắn đã cố gắng học tập, cảm thấy sau này chắc chắn không phú thì quý, sẽ không giống người bình thường.
Nhưng đợi đến khi làm việc hắn mới hiểu, ngay cả phàm phu tục tử hắn cũng không phải.
Năm 16 tuổi bắt đầu đi làm, hắn bị rót rượu bởi khách hàng kín bàn, vào bệnh viện, không thể gặp mặt bà ngoại nuôi lớn mình lần cuối cùng.
Năm 19 tuổi dự án đổ vỡ, hắn bị buộc phải cõng nồi, làm ổ trong phòng cho thuê ăn mì ăn liền 5 tháng, không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực.
Công việc sau này coi như ổn định, nhưng cách nơi ở rất xa, hắn cày cuốc đến kiệt sức, chăm chỉ đến nỗi đi tiểu cũng nín hai thành một, chỉ vì mua một chiếc xe.
22 năm tuổi, cuối cùng cũng mua được xe, hắn lại phát hiện không đổ nổi xăng, đi tiểu mãi không hết.
Sau 30 tuổi, hắn phát hiện tiền thuê nhà tăng nhanh hơn tiền lương của mình, vì vậy lại cố gắng tiết kiệm tiền, đồng thời nói cho cha mẹ biết ý định mua nhà ở Thâm Thành.
Từ ngày đó trở đi, trên bàn ăn của cha mẹ không còn thấy món mặn nữa.
Nhưng tiền đặt cọc vẫn không đủ, vì thế cha ruột gạt hắn, ban ngày đi làm ban đêm chạy Didi, thiếu chút nữa tụ máu não.
Nghèo đói có thực sự liên quan đến lười biếng không?
Mấy năm nay Giang Cần vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này.
Hắn cảm thấy mình đủ chăm chỉ để xứng đáng với tên của mình.
Còn tiền thì sao?
Tiền rốt cuộc là bị ai kiếm đi rồi?
Khi còn bé, ba mẹ từng nói với hắn, chỉ cần con chịu khổ thì nhất định sẽ trở nên nổi bật.
Nhưng sự thật hắn phát hiện ra khi hắn lớn lên là, miễn là bạn chịu khổ thì nhất định sẽ chịu khổ không hết.
Bây giờ, đối tượng kết hôn của hắn đòi 30 vạn tiền sính lễ.
- Giang Cần, anh có nghe em nói không?
- Ừ, anh vẫn luôn nghe.
- Vậy sao anh không đáp lại câu nào hết, em đã nói cả nửa ngày, cổ họng đều khàn mà anh cũng mặc kệ!
Giang Cần đặt ly nước xuống, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng:
- Cuộc hôn nhân này, hay là đừng kết hôn nữa?
Người phụ nữ ngẩn người, ngay lập tức giận dữ:
- Lời này của anh là có ý gì?
- Không có gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi quá, muốn về nhà ngủ một giấc.
- Giang Cần, anh là cái đồ hèn nhát, chẳng trách anh đã 38 rồi nhưng vẫn không có nữ nhân muốn theo anh!
Giang Cần không để ý tiếng la hét của nữ nhân, cất bước đi ra khỏi nhà hàng Tây, đi dọc theo đường cái về phía trước không mục đích.
Lúc đi tới một công trường xây dựng, hắn nhìn thấy trên tường vây treo một biểu ngữ, viết người làm công là người trên người.
Thế là hắn châm một điếu thuốc, kéo hai hơi rồi châm thủng một lỗ trên đó.
Hắn thực sự không phàn nàn nhiều về người phụ nữ và thậm chí cảm thấy yêu cầu của cô ấy là bình thường.
Người ta đã 35 tuổi rồi, thực tế một chút thì có sao đâu?
Hắn chỉ đang suy nghĩ một câu hỏi.
Chuỗi ngày như thế này tới lúc nào mới kết thúc?
Người chưa từng làm công liều mạng thì cổ vũ người làm công là người trên người, trong khi người luôn làm công lại không dám nói gì cả, chỉ có thể gật đầu thừa nhận, đúng đúng đúng.
Nhưng mình rốt cuộc có chỗ nào giống người trên người?
Cả đời này chỉ lăn lộn hai đôi AJ, hay là ruộng đất, bạn gọi cái này là người trên người?
Còn về tình yêu?
Giang Cần thậm chí còn không biết thứ này có tồn tại hay không.
Hắn cũng đã cặp kè nhiều người, gặp qua mấy cô gái được bạn bè giới thiệu, vô luận người nào cũng đều lên giường được, nhưng bi ai nhất cũng chỉ giới hạn trên giường.
Nhìn lại cuộc đời, tiếc nuối trong cuộc đời này thật sự quá nhiều...
Giang Cần thở dài, lấy điện thoại từ trong túi ra, muốn tìm một người bạn đi cùng mình uống chút rượu, nhưng sau khi mở ra lại thấy bốn tin nhắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro