Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Cuối Cùng Cũng...
2024-08-04 12:30:54
Tác giả liệt kê vài điều kiện trong sách, mà điều kiện quan trọng nhất chính là nhan sắc.
Nói trắng ra, bạn lớn lên đẹp mắt mới có thể có một khởi đầu tốt đẹp với phú bà, nó tương đương với nước cờ đầu, cửa cũng không vào được thì chuyện phía sau cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Mặt khác bạn còn phải có một thân thể tốt, phải chống lại lão hóa, chịu được phú bà khoái hoạt đinh cùng phú bà khoái hoạt cầu, còn phải bền bỉ giống như pin Nanfu, khóa lại càng nhiều điện lượng, một đoạn càng mạnh hơn sáu đoạn!
*(Chú: “đinh” và “cầu” là dụng cụ ác dâ’m trên giường, cụ thể là ốc vít và miếng chùi xoong…)*
Đương nhiên, trong sách chỉ có nửa đoạn đầu, phần sau đều là Giang Cần tự phân tích ra.
Giang Cần nhìn vô cùng sâu sắc, kết quả không cẩn thận, chân duỗi ra hơi xa, thật không khéo đá vào bắp chân xanh nhạt ngọc nhuận ở đối diện.
Sau khi ý thức được hành động vô lễ của mình, Giang Cần lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, không ngờ thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lén lút rụt chân lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả sách chắn trước mặt cũng không dời đi.
- Xin lỗi, vừa nãy mình đọc sách quá mê mẩn, không phải cố ý.
- Không sao đâu.
Thiếu nữ trước mặt không có lấy sách ra, không có nhìn về phía hắn, chỉ đáp lại một câu yếu ớt mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Cần cũng không để ý, chỉ đưa ánh mắt trở lại sách, hai mươi phút sau, hắn đã đọc tới trang cuối của quyển 《Sự lột xác hoa lệ của Đường Tăng đời thứ ba》này, cũng có hiểu biết nhất định về cách thức để ở bên cạnh phú bà.
Nhưng vấn đề là đi đâu để tìm phú bà?
Vừa rồi hắn đã lục lọi toàn bộ giá sách, nhưng không có tìm được quyển 《Phương thức liên lạc của phú bà toàn quốc》trong truyền thuyết kia.
Không gặp được phú bà, những chiêu thức này không phải là học vô ích sao?
Giang Cần có chút mất mát, tiện tay khép sách lại, sau khi đứng dậy đẩy ghế ra định đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Phùng Nam Thư bỗng nhiên dời sách trước mặt, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn hắn, sau đó cầm lấy tấm biển bên phải bàn và đặt trước mặt hắn.
(Vui lòng đặt sách lại vị trí cũ trước khi đi)
Ánh mắt Giang Cần đảo qua, bả vai hơi nhún, vẫn im lặng rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn đi xa, lông mi Phùng Nam Thư khẽ run, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Nhưng cô cũng không mở miệng, chỉ yên lặng đặt sách của mình xuống, lại nhẹ nhàng chuyển tới bàn đối diện, cất hết những quyển sách Giang Cần từng mở ra, định đặt lại chỗ cũ.
Ngay khi Phùng Nam Thư thu dọn xong quyển sách cuối cùng, phía sau cô bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, mà thanh âm Giang Cần cũng theo đó vang lên.
- Mình không có ý định đi, chỉ là khát, đi mua chai nước uống.
- Còn nữa, vừa rồi không cẩn thận đá trúng cậu, thật ngại quá, mời cậu uống chai nước giải khát, xem như tạ lỗi.
Giang Cần vặn nước trái cây trong tay, đẩy tới bên tay Phùng Nam Thư.
Đồ uống này ở năm đó là rất hot, Sprite gì gì đó ở trước mặt thứ này đều chỉ là đệ đệ, nhưng sau đó không biết vì cái gì lại tụt.
Nhưng Phùng Nam Thư không có đón lấy, cả người giống như là hóa đá cứng tại chỗ, không mở miệng không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô siết chặt nắm đấm, cúi đầu trở lại chỗ của mình, lại giơ quyển sách lên cao, che đi khuôn mặt tinh tế của mình.
Giang Cần cảm thấy rất khó hiểu.
Vừa rồi mình đâu có giở trò lưu manh gì đâu?
Về cơ bản vẫn là hành động của một quý ông?
Vậy tại sao bông hoa này lại căng thẳng như vậy?
Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lại là tính khí cao lãnh của cô quấy phá, sau đó an vị trở lại vị trí của mình và tiếp tục đọc cuốn sách tiếp theo.
Ba phút sau, dư quang của Giang Cần thoáng nhìn một bàn tay thon dài trắng nõn, từ sau quyển "Thiếu nữ mắt quỷ" lặng lẽ vươn ra, cầm chai nước trái cây mát mẻ kia, lại lặng lẽ rụt trở về.
Mấy ngày sau đó, Giang Cần có thời gian sẽ đến thư viện, mỗi lần đều gặp Phùng Nam Thư.
Hai người giống như là có một thỏa thuận, mỗi lần đều sẽ ngồi ở cùng một cái bàn, mặt đối mặt, nhưng không ai nói chuyện, chỉ là chuyên tâm đọc sách của mình.
Bất quá Giang Cần mỗi lần tới đều sẽ không tới tay không.
Có đôi khi hắn sẽ mang theo một ít đồ ăn vặt, như là bánh quy gấu, cơm cháy muối tiêu, phồng tôm, chia làm hai phần rồi đẩy một phần khác tới trước mặt Phùng Nam Thư.
Sau một lần hai lần, Phùng Nam Thư cũng bắt đầu mang một ít đồ ăn vặt tới.
Giống như macaron, sô cô la truffle, bánh quy jenny, và mỗi lần đều đặt gần Giang Cần hơn.
Hai người mặc dù nói là hoàn toàn không trao đổi, nhưng coi như là tương tác trên môi lưỡi, cũng coi như rất chi là ăn ý.
Trong khoảng thời gian này, Giang Cần xem xong một quyển "Hồ sơ phú bà" và một quyển "Chi tiết quý ông", Phùng Nam Thư thì xem xong một quyển "Thời đại lam cẩu " và một quyển "Sở thú ma pháp".
Nói trắng ra, bạn lớn lên đẹp mắt mới có thể có một khởi đầu tốt đẹp với phú bà, nó tương đương với nước cờ đầu, cửa cũng không vào được thì chuyện phía sau cũng không cần suy nghĩ nhiều.
Mặt khác bạn còn phải có một thân thể tốt, phải chống lại lão hóa, chịu được phú bà khoái hoạt đinh cùng phú bà khoái hoạt cầu, còn phải bền bỉ giống như pin Nanfu, khóa lại càng nhiều điện lượng, một đoạn càng mạnh hơn sáu đoạn!
*(Chú: “đinh” và “cầu” là dụng cụ ác dâ’m trên giường, cụ thể là ốc vít và miếng chùi xoong…)*
Đương nhiên, trong sách chỉ có nửa đoạn đầu, phần sau đều là Giang Cần tự phân tích ra.
Giang Cần nhìn vô cùng sâu sắc, kết quả không cẩn thận, chân duỗi ra hơi xa, thật không khéo đá vào bắp chân xanh nhạt ngọc nhuận ở đối diện.
Sau khi ý thức được hành động vô lễ của mình, Giang Cần lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, không ngờ thiếu nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại lén lút rụt chân lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả sách chắn trước mặt cũng không dời đi.
- Xin lỗi, vừa nãy mình đọc sách quá mê mẩn, không phải cố ý.
- Không sao đâu.
Thiếu nữ trước mặt không có lấy sách ra, không có nhìn về phía hắn, chỉ đáp lại một câu yếu ớt mà không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Giang Cần cũng không để ý, chỉ đưa ánh mắt trở lại sách, hai mươi phút sau, hắn đã đọc tới trang cuối của quyển 《Sự lột xác hoa lệ của Đường Tăng đời thứ ba》này, cũng có hiểu biết nhất định về cách thức để ở bên cạnh phú bà.
Nhưng vấn đề là đi đâu để tìm phú bà?
Vừa rồi hắn đã lục lọi toàn bộ giá sách, nhưng không có tìm được quyển 《Phương thức liên lạc của phú bà toàn quốc》trong truyền thuyết kia.
Không gặp được phú bà, những chiêu thức này không phải là học vô ích sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cần có chút mất mát, tiện tay khép sách lại, sau khi đứng dậy đẩy ghế ra định đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Phùng Nam Thư bỗng nhiên dời sách trước mặt, dùng một đôi mắt trong suốt nhìn hắn, sau đó cầm lấy tấm biển bên phải bàn và đặt trước mặt hắn.
(Vui lòng đặt sách lại vị trí cũ trước khi đi)
Ánh mắt Giang Cần đảo qua, bả vai hơi nhún, vẫn im lặng rời đi.
Nhìn thân ảnh hắn đi xa, lông mi Phùng Nam Thư khẽ run, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.
Nhưng cô cũng không mở miệng, chỉ yên lặng đặt sách của mình xuống, lại nhẹ nhàng chuyển tới bàn đối diện, cất hết những quyển sách Giang Cần từng mở ra, định đặt lại chỗ cũ.
Ngay khi Phùng Nam Thư thu dọn xong quyển sách cuối cùng, phía sau cô bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, mà thanh âm Giang Cần cũng theo đó vang lên.
- Mình không có ý định đi, chỉ là khát, đi mua chai nước uống.
- Còn nữa, vừa rồi không cẩn thận đá trúng cậu, thật ngại quá, mời cậu uống chai nước giải khát, xem như tạ lỗi.
Giang Cần vặn nước trái cây trong tay, đẩy tới bên tay Phùng Nam Thư.
Đồ uống này ở năm đó là rất hot, Sprite gì gì đó ở trước mặt thứ này đều chỉ là đệ đệ, nhưng sau đó không biết vì cái gì lại tụt.
Nhưng Phùng Nam Thư không có đón lấy, cả người giống như là hóa đá cứng tại chỗ, không mở miệng không lên tiếng cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô siết chặt nắm đấm, cúi đầu trở lại chỗ của mình, lại giơ quyển sách lên cao, che đi khuôn mặt tinh tế của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cần cảm thấy rất khó hiểu.
Vừa rồi mình đâu có giở trò lưu manh gì đâu?
Về cơ bản vẫn là hành động của một quý ông?
Vậy tại sao bông hoa này lại căng thẳng như vậy?
Nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy lại là tính khí cao lãnh của cô quấy phá, sau đó an vị trở lại vị trí của mình và tiếp tục đọc cuốn sách tiếp theo.
Ba phút sau, dư quang của Giang Cần thoáng nhìn một bàn tay thon dài trắng nõn, từ sau quyển "Thiếu nữ mắt quỷ" lặng lẽ vươn ra, cầm chai nước trái cây mát mẻ kia, lại lặng lẽ rụt trở về.
Mấy ngày sau đó, Giang Cần có thời gian sẽ đến thư viện, mỗi lần đều gặp Phùng Nam Thư.
Hai người giống như là có một thỏa thuận, mỗi lần đều sẽ ngồi ở cùng một cái bàn, mặt đối mặt, nhưng không ai nói chuyện, chỉ là chuyên tâm đọc sách của mình.
Bất quá Giang Cần mỗi lần tới đều sẽ không tới tay không.
Có đôi khi hắn sẽ mang theo một ít đồ ăn vặt, như là bánh quy gấu, cơm cháy muối tiêu, phồng tôm, chia làm hai phần rồi đẩy một phần khác tới trước mặt Phùng Nam Thư.
Sau một lần hai lần, Phùng Nam Thư cũng bắt đầu mang một ít đồ ăn vặt tới.
Giống như macaron, sô cô la truffle, bánh quy jenny, và mỗi lần đều đặt gần Giang Cần hơn.
Hai người mặc dù nói là hoàn toàn không trao đổi, nhưng coi như là tương tác trên môi lưỡi, cũng coi như rất chi là ăn ý.
Trong khoảng thời gian này, Giang Cần xem xong một quyển "Hồ sơ phú bà" và một quyển "Chi tiết quý ông", Phùng Nam Thư thì xem xong một quyển "Thời đại lam cẩu " và một quyển "Sở thú ma pháp".
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro