Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Một Ngày Cùng T...
2024-08-04 12:30:54
- Mày mua nhà thật à? Đó chính là hơn sáu trăm ngàn a.
Giang Cần đẩy ly nước trước mặt về phía trước:
- ngả bài, không giả bộ nữa, con mẹ nó tao là triệu phú.
Quách Tử Hàng nuốt nước miếng:
- Tao chưa từng đến Tẩy Cước Thành…
- Vậy chờ có thư thông báo trúng tuyển, tao tìm thời gian dẫn mày đi quan sát chiêm ngưỡng.
- Cảm ơn nghĩa phụ!
Giang Cần nhếch miệng cười, thầm nghĩ lão Quách mày không tệ a, thật sự là biết mở rộng đường đi.
Hơn nữa, chuyện này không tốt hơn chuyện yêu đương sao?
Bạn tích góp ba tháng lương để tặng một sợi dây chuyền cho nữ thần, nữ thần chỉ biết lạnh mặt nói cám ơn, còn có thể thừa dịp bạn không nhìn thấy đem hoa tặng kèm ném vào thùng rác.
Nhìn lại huynh đệ, bằng hữu, bạn cùng phòng của bạn, một chút ân huệ nhỏ thôi đã gào khóc gọi nghĩa phụ.
- Đúng rồi Giang ca, chiều nay lớp chúng ta có một bữa tiệc anh có đi không?
Giang Cần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hơi sửng sốt:
- Không lễ không tết, tiệc tùng vào lúc này để làm gì?
Quách Tử Hàng trầm ngâm một chút:
- Không phải sắp có kết quả rồi sao, hiện tại không tụ tập, chờ sau khi có kết quả, những người thi rớt phỏng chừng sẽ không có tâm tình tụ tập.
- Muốn đi tụi mày đi đi, tao sẽ không đi, buổi chiều còn có chút việc, tụi mày ăn ngon uống ngon.
- Nhưng Sở Ti Kỳ cũng sẽ đi!
Giang Cần vươn tay ôm lấy bả vai y, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào y:
- Sao mày cứ thích nhắc tới ba chữ Sở Ti Kỳ trước mặt tao vậy?
Quách Tử Hàng rụt cổ:
- Không phải mày thích cô ấy sao? Tao tưởng mày muốn gặp cô ấy.
- Nếu tao muốn gặp cô ấy, ngày đó ở phố Trung Tâm còn quay đầu bước đi như vậy sao?
- Không phải lạt mềm buộc chặt sao? Khoan hãy nói, chiêu này thật hữu dụng, cô ấy đều khóc, không biết còn tưởng rằng là mày đá cô ấy.
Giang Cần lười giải thích với y, móc tiền ra đưa cho ông chủ:
- Gần đây tao mới quen một cô gái, hứa là sẽ dẫn cô ấy đi chơi, tiệc tùng gì coi như bỏ.
Quách Tử Hàng kinh ngạc nhìn bạn của mình:
- Em gái ở đâu? Tao có nhận biết không?
- Không biết.
- Vậy hai người định đi đâu chơi? Nếu như đi Tẩy Cước Thành mà nói thì tao sẽ đi theo, tụ hội chính là nghe những người học tập tốt bốc phét, tao cũng không muốn đi.
Giang Cần cảm giác đầu óc Quách Tử Hàng có thể chỉ lớn như đậu phộng:
- Mày từng thấy ai đi sở thú còn dắt theo động vật, đi Tẩy Cước Thành còn dắt gái theo chưa?
Quách Tử Hàng hơi sửng sốt:
- Tế Châu có nơi nào đáng để chơi sao?
- Cô ấy muốn đi chợ hàng hóa nhỏ trong thành phố.
- Nơi đó đều là tiểu thương, đồ bán đều là hàng nhái, có cái gì chơi vui?
- Cô ấy chưa từng đến đó, tò mò.
Quách Tử Hàng cảm thấy khó tin:
- Ngay cả loại địa phương này cũng chưa từng đi qua? Nhà cô gái này nghèo biết bao nhiêu.
Giang Cần nhịn không được mà liếc y một cái:
- Mẹ mày sao hỏi nhiều thế, không định đi dự tiệc nữa à?
- Đi chứ……
Sau khi đuổi Quách Tử Hàng đi, Giang Cần cũng rời khỏi quán mì thịt bò, đi tới thư viện thành phố Tế Châu, sau đó dẫn kim chủ tiểu phú bà của hắn đi tới chợ hàng hóa nhỏ.
Hôm nay Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy hoa vụn mang theo tiên khí, đeo chéo một cái túi da nhỏ màu đen, chân đi giày da nhỏ màu nâu, lộ ra một đoạn tất ren nhỏ thắt nơ, cảm giác rất là thiếu nữ.
Dùng linh hồn từng trải 38 tuổi cho ra một câu đánh giá, đó chính là non gần như có thể bóp ra nước.
Cô đi dạo trên những con đường hẹp, đôi mắt trong sáng của cô đảo qua đảo lại, tò mò về những món hàng được đặt trên quầy hàng.
Chợ hàng nhỏ này rất nổi tiếng ở trường trung học Thành Nam, bởi vì nơi này bán phần lớn là hàng nhái, giá cả rất thấp, chủng loại lại rất đầy đủ.
Học sinh vốn rất nghèo.
Đặc biệt là học sinh ngoại trú, sớm hay tối gì cũng ăn ở nhà, căn bản không có quá nhiều tiền tiêu vặt.
Cho nên cứ đến cuối tuần, bọn họ sẽ túm năm tụm ba đến đây dạo chơi, nhưng mua cơ bản đều là một ít đồ vật nhìn mà không dùng được.
Phùng Nam Thư ở trong trường chắc là nghe người khác trò chuyện qua nơi này, cho nên mới điểm danh muốn tới xem.
- Tại sao quầy họ lại có nhiều chìa khóa xe như vậy?
- A… thật ra đó là bật lửa…
- Giấy chứng nhận người đẹp có cần thi không? Mình cũng muốn thi thử.
- Cái kia là giả, không có ý nghĩa gì, muốn thì trực tiếp mua, một cái 1 đồng.
- Giang Cần, khát, muốn uống Sprite.
- Cậu nhìn lầm rồi, đó là phiên bản chị em của nó, Sprebi.
- Cái quần lót này bị rách đáy rồi, vì sao còn bày bán?
- Ặc, cậu còn nhỏ, chuyện người lớn ít hỏi đi.
Giang Cần đẩy ly nước trước mặt về phía trước:
- ngả bài, không giả bộ nữa, con mẹ nó tao là triệu phú.
Quách Tử Hàng nuốt nước miếng:
- Tao chưa từng đến Tẩy Cước Thành…
- Vậy chờ có thư thông báo trúng tuyển, tao tìm thời gian dẫn mày đi quan sát chiêm ngưỡng.
- Cảm ơn nghĩa phụ!
Giang Cần nhếch miệng cười, thầm nghĩ lão Quách mày không tệ a, thật sự là biết mở rộng đường đi.
Hơn nữa, chuyện này không tốt hơn chuyện yêu đương sao?
Bạn tích góp ba tháng lương để tặng một sợi dây chuyền cho nữ thần, nữ thần chỉ biết lạnh mặt nói cám ơn, còn có thể thừa dịp bạn không nhìn thấy đem hoa tặng kèm ném vào thùng rác.
Nhìn lại huynh đệ, bằng hữu, bạn cùng phòng của bạn, một chút ân huệ nhỏ thôi đã gào khóc gọi nghĩa phụ.
- Đúng rồi Giang ca, chiều nay lớp chúng ta có một bữa tiệc anh có đi không?
Giang Cần lấy lại tinh thần, vẻ mặt hơi sửng sốt:
- Không lễ không tết, tiệc tùng vào lúc này để làm gì?
Quách Tử Hàng trầm ngâm một chút:
- Không phải sắp có kết quả rồi sao, hiện tại không tụ tập, chờ sau khi có kết quả, những người thi rớt phỏng chừng sẽ không có tâm tình tụ tập.
- Muốn đi tụi mày đi đi, tao sẽ không đi, buổi chiều còn có chút việc, tụi mày ăn ngon uống ngon.
- Nhưng Sở Ti Kỳ cũng sẽ đi!
Giang Cần vươn tay ôm lấy bả vai y, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào y:
- Sao mày cứ thích nhắc tới ba chữ Sở Ti Kỳ trước mặt tao vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quách Tử Hàng rụt cổ:
- Không phải mày thích cô ấy sao? Tao tưởng mày muốn gặp cô ấy.
- Nếu tao muốn gặp cô ấy, ngày đó ở phố Trung Tâm còn quay đầu bước đi như vậy sao?
- Không phải lạt mềm buộc chặt sao? Khoan hãy nói, chiêu này thật hữu dụng, cô ấy đều khóc, không biết còn tưởng rằng là mày đá cô ấy.
Giang Cần lười giải thích với y, móc tiền ra đưa cho ông chủ:
- Gần đây tao mới quen một cô gái, hứa là sẽ dẫn cô ấy đi chơi, tiệc tùng gì coi như bỏ.
Quách Tử Hàng kinh ngạc nhìn bạn của mình:
- Em gái ở đâu? Tao có nhận biết không?
- Không biết.
- Vậy hai người định đi đâu chơi? Nếu như đi Tẩy Cước Thành mà nói thì tao sẽ đi theo, tụ hội chính là nghe những người học tập tốt bốc phét, tao cũng không muốn đi.
Giang Cần cảm giác đầu óc Quách Tử Hàng có thể chỉ lớn như đậu phộng:
- Mày từng thấy ai đi sở thú còn dắt theo động vật, đi Tẩy Cước Thành còn dắt gái theo chưa?
Quách Tử Hàng hơi sửng sốt:
- Tế Châu có nơi nào đáng để chơi sao?
- Cô ấy muốn đi chợ hàng hóa nhỏ trong thành phố.
- Nơi đó đều là tiểu thương, đồ bán đều là hàng nhái, có cái gì chơi vui?
- Cô ấy chưa từng đến đó, tò mò.
Quách Tử Hàng cảm thấy khó tin:
- Ngay cả loại địa phương này cũng chưa từng đi qua? Nhà cô gái này nghèo biết bao nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Cần nhịn không được mà liếc y một cái:
- Mẹ mày sao hỏi nhiều thế, không định đi dự tiệc nữa à?
- Đi chứ……
Sau khi đuổi Quách Tử Hàng đi, Giang Cần cũng rời khỏi quán mì thịt bò, đi tới thư viện thành phố Tế Châu, sau đó dẫn kim chủ tiểu phú bà của hắn đi tới chợ hàng hóa nhỏ.
Hôm nay Phùng Nam Thư mặc một chiếc váy hoa vụn mang theo tiên khí, đeo chéo một cái túi da nhỏ màu đen, chân đi giày da nhỏ màu nâu, lộ ra một đoạn tất ren nhỏ thắt nơ, cảm giác rất là thiếu nữ.
Dùng linh hồn từng trải 38 tuổi cho ra một câu đánh giá, đó chính là non gần như có thể bóp ra nước.
Cô đi dạo trên những con đường hẹp, đôi mắt trong sáng của cô đảo qua đảo lại, tò mò về những món hàng được đặt trên quầy hàng.
Chợ hàng nhỏ này rất nổi tiếng ở trường trung học Thành Nam, bởi vì nơi này bán phần lớn là hàng nhái, giá cả rất thấp, chủng loại lại rất đầy đủ.
Học sinh vốn rất nghèo.
Đặc biệt là học sinh ngoại trú, sớm hay tối gì cũng ăn ở nhà, căn bản không có quá nhiều tiền tiêu vặt.
Cho nên cứ đến cuối tuần, bọn họ sẽ túm năm tụm ba đến đây dạo chơi, nhưng mua cơ bản đều là một ít đồ vật nhìn mà không dùng được.
Phùng Nam Thư ở trong trường chắc là nghe người khác trò chuyện qua nơi này, cho nên mới điểm danh muốn tới xem.
- Tại sao quầy họ lại có nhiều chìa khóa xe như vậy?
- A… thật ra đó là bật lửa…
- Giấy chứng nhận người đẹp có cần thi không? Mình cũng muốn thi thử.
- Cái kia là giả, không có ý nghĩa gì, muốn thì trực tiếp mua, một cái 1 đồng.
- Giang Cần, khát, muốn uống Sprite.
- Cậu nhìn lầm rồi, đó là phiên bản chị em của nó, Sprebi.
- Cái quần lót này bị rách đáy rồi, vì sao còn bày bán?
- Ặc, cậu còn nhỏ, chuyện người lớn ít hỏi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro