Đã Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?
Nếu Khó Khăn Th...
2024-08-04 12:30:54
Ngày 22 tháng 7, hắn duyệt tin tức tài chính, bỗng nhiên thấy Nông Phu Sơn Tuyền sắp đổi mới, treo giải thưởng 300 ngàn để thu thập slogans trên toàn quốc, Giang Cần mở hòm thư, viết "chúng tôi không sản xuất nước, chúng tôi chỉ là công nhân khuân vác của thiên nhiên", và để lại số điện thoại di động của mình.
Ngày hôm sau, một số là gọi đến.
Đối phương tuyên bố mình là quản lý bộ phận tuyên truyền (quảng cáo và PR) của Nông Phu Sơn Tuyền, đầu tiên là tỏ vẻ cảm ơn hắn, sau đó hỏi số tài khoản của hắn.
Khi tin nhắn thông báo tài khoản được gửi tới điện thoại di động, Giang Cần bỗng nhiên có cảm giác nhặt được tiền, cảm thấy trùng sinh thật vui vẻ.
Ngày 24 tháng 7, Giang Cần đầu tư vào quán canh dê của bạn học Dương Thụ An, chiếm 30% cổ phần.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, tay nghề của cha Dương Thụ An rất đỉnh ở Tế Châu. 5 năm sau đã mở chi nhánh đến thành phố bên cạnh, là việc làm ăn kiếm lời không lỗ.
Giang Cần không có nhiều hứng thú với đầu tư shophouse, nhưng hắn muốn âm thầm tìm hiểu một chút bí kíp, cuối cùng từ trong tủ lấy ra một hộp sữa tam hoa Carnation.
Ngày 29 tháng 7, giáo viên dạy lái xe nói y đang đại lý một loại thuốc, lợi nhuận một lời mười, nghe nói Giang Cần có tiền trong tay cho nên muốn kéo hắn cùng làm.
Giang Cần cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn còn cảnh giác với việc kinh doanh đưa tới tận cửa, vì thế vụng trộm đi khảo sát một chút, kết quả phát hiện vợ của giáo viên lái xe đang bán hàng đa cấp, hắn quyết đoán tố cáo.
Vào ngày 6 tháng 8, khi Thế vận hội sắp khai mạc, Giang Cần thuê 10 người tại chợ lao động để bán quốc kỳ và bé phúc (linh vật Olympic năm đó) dọc theo đường phố.
Cuối cùng, toàn bộ số tiền kiếm được đều phải đem trả lương, còn bị âm một ngàn rưỡi, nhưng nhìn màu đỏ bay khắp đường, Giang Cần lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thời gian như chớp mắt, nửa tháng trôi qua.
Giang Cần cảm thấy mình kiếm lời được rất nhiều.
Ngành công nghiệp y tế và sắc đẹp quả thật là món lãi kếch sù, nhưng ứng trước quá nhiều, chi phí tương đối cao, ngành ăn uống ổn định, lợi nhuận rất nhanh, nhưng phải bỏ qua lương tâm, nếu không thì xác suất lỗ vốn rất cao.
Ngoài ra, chi phí nhân lực là phải xem xét.
Khi mới bắt đầu khởi nghiệp, bạn phải nghĩ làm thế nào mới có thể khiến khách hàng trả tiền cho chi phí nhân lực, chứ không phải tự mình gánh chịu rủi ro về chi phí.
Ví dụ như bán quốc kỳ, chi phí nhập hàng 5 hào bán 3 đồng, cuối cùng lúc phát lương còn phải bù tiền.
Một điểm quan trọng nhất, nhất định không nên tin tưởng cơ hội kinh doanh đưa tới cửa, nếu không rất có thể sẽ bị cuốn vào khốn cảnh không tưởng tượng được.
Giang Cần cảm thấy mình thật sự rất thích làm ăn, cho dù mất tiền cũng cảm thấy rất thú vị.
Sao kiếp trước, mình không nghĩ đến chuyện làm ăn nhỉ?
Cùng lúc đó, trong nhóm lớp 12, các sinh viên tốt nghiệp vừa nhận được đơn thông báo trúng tuyển cũng tương đối xao động.
Sự xao động của bọn họ không giống với Giang Cần, Giang Cần là bởi vì chờ mong vào kinh doanh, mà bọn họ thuần túy chính là bởi vì rảnh rỗi.
- Mọi người, có thông báo trúng tuyển rồi, có muốn cùng đi chơi không?
- Mình thấy được đó, kỳ nghỉ hè quá dài, ở nhà thật chán, mình đã sớm muốn tìm ai đó cùng ra ngoài chơi.
- Có chỗ nào vui không? Chúng ta có thể tụ tập cả nhóm!
- Mình nghe nói đối diện cục phòng cháy chữa cháy có một quán bar, mọi người tụ tập với nhau, vừa xem thế vận hội Olympic vừa uống rượu, chúng ta cũng đi trải nghiệm một chút chứ?
Theo nội dung trò chuyện tăng lên, càng ngày càng nhiều bạn học bắt đầu tham gia vào trò chuyện nhóm.
Nói thật, kỳ nghỉ sau khi thi đại học dài đến ba tháng, chỉ ở nhà thì thật sự rất buồn, cho nên rất nhiều người đều có mong muốn đi chơi.
Trước kia bởi vì học tập nên không dám đi, bị thi đại học ép đến không thở nổi, hiện tại có thời gian, vì thanh xuân làm càn một phen thì cũng đâu có sao.
Sở Ti Kỳ:
- Mình cũng có chút khó chịu, nếu đi chơi thì tính thêm mình nữa.
Tần Tử Ngang:
- Ti Kỳ cũng đi à? Vậy mình cũng đi.
Vu Toa Toa:
- Mình cũng đi mình cũng đi, mình còn chưa từng vào quán bar, khi nào chúng ta đi?
- Thôi đi, mấy ngày hôm trước chúng mình vào rồi, nhưng không xếp hàng được, phải đặt trước.
- Đúng vậy, quán bar đó hiện tại rất nổi tiếng, mỗi ngày đều chật ních, nghe nói có tiền cũng không đặt được chỗ. Đám học sinh nghèo chúng ta, làm sao tranh nổi chỗ ngồi với những người trưởng thành kia được?
Quách Tử Hàng:
- Các cậu đang nói tới quán bar Luminous à?
Tần Tử Ngang:
- Sao, cậu cũng biết à?
Quách Tử Hàng:
- Thật ra các cậu có thể nhờ Giang Cần đặt chỗ.
- ……
- ????
Câu nói bất thình lình này của Quách Tử Hàng trực tiếp làm cho cả nhóm đều bối rối.
Tìm Giang Cần đặt chỗ là sao? Tất cả mọi người đều không đặt được chỗ, Giang Cần có thể đặt được? Hắn có cửa sau?
Ngày hôm sau, một số là gọi đến.
Đối phương tuyên bố mình là quản lý bộ phận tuyên truyền (quảng cáo và PR) của Nông Phu Sơn Tuyền, đầu tiên là tỏ vẻ cảm ơn hắn, sau đó hỏi số tài khoản của hắn.
Khi tin nhắn thông báo tài khoản được gửi tới điện thoại di động, Giang Cần bỗng nhiên có cảm giác nhặt được tiền, cảm thấy trùng sinh thật vui vẻ.
Ngày 24 tháng 7, Giang Cần đầu tư vào quán canh dê của bạn học Dương Thụ An, chiếm 30% cổ phần.
Căn cứ vào trí nhớ của hắn, tay nghề của cha Dương Thụ An rất đỉnh ở Tế Châu. 5 năm sau đã mở chi nhánh đến thành phố bên cạnh, là việc làm ăn kiếm lời không lỗ.
Giang Cần không có nhiều hứng thú với đầu tư shophouse, nhưng hắn muốn âm thầm tìm hiểu một chút bí kíp, cuối cùng từ trong tủ lấy ra một hộp sữa tam hoa Carnation.
Ngày 29 tháng 7, giáo viên dạy lái xe nói y đang đại lý một loại thuốc, lợi nhuận một lời mười, nghe nói Giang Cần có tiền trong tay cho nên muốn kéo hắn cùng làm.
Giang Cần cảm thấy rất hứng thú, nhưng vẫn còn cảnh giác với việc kinh doanh đưa tới tận cửa, vì thế vụng trộm đi khảo sát một chút, kết quả phát hiện vợ của giáo viên lái xe đang bán hàng đa cấp, hắn quyết đoán tố cáo.
Vào ngày 6 tháng 8, khi Thế vận hội sắp khai mạc, Giang Cần thuê 10 người tại chợ lao động để bán quốc kỳ và bé phúc (linh vật Olympic năm đó) dọc theo đường phố.
Cuối cùng, toàn bộ số tiền kiếm được đều phải đem trả lương, còn bị âm một ngàn rưỡi, nhưng nhìn màu đỏ bay khắp đường, Giang Cần lại cảm thấy rất vui vẻ.
Thời gian như chớp mắt, nửa tháng trôi qua.
Giang Cần cảm thấy mình kiếm lời được rất nhiều.
Ngành công nghiệp y tế và sắc đẹp quả thật là món lãi kếch sù, nhưng ứng trước quá nhiều, chi phí tương đối cao, ngành ăn uống ổn định, lợi nhuận rất nhanh, nhưng phải bỏ qua lương tâm, nếu không thì xác suất lỗ vốn rất cao.
Ngoài ra, chi phí nhân lực là phải xem xét.
Khi mới bắt đầu khởi nghiệp, bạn phải nghĩ làm thế nào mới có thể khiến khách hàng trả tiền cho chi phí nhân lực, chứ không phải tự mình gánh chịu rủi ro về chi phí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ví dụ như bán quốc kỳ, chi phí nhập hàng 5 hào bán 3 đồng, cuối cùng lúc phát lương còn phải bù tiền.
Một điểm quan trọng nhất, nhất định không nên tin tưởng cơ hội kinh doanh đưa tới cửa, nếu không rất có thể sẽ bị cuốn vào khốn cảnh không tưởng tượng được.
Giang Cần cảm thấy mình thật sự rất thích làm ăn, cho dù mất tiền cũng cảm thấy rất thú vị.
Sao kiếp trước, mình không nghĩ đến chuyện làm ăn nhỉ?
Cùng lúc đó, trong nhóm lớp 12, các sinh viên tốt nghiệp vừa nhận được đơn thông báo trúng tuyển cũng tương đối xao động.
Sự xao động của bọn họ không giống với Giang Cần, Giang Cần là bởi vì chờ mong vào kinh doanh, mà bọn họ thuần túy chính là bởi vì rảnh rỗi.
- Mọi người, có thông báo trúng tuyển rồi, có muốn cùng đi chơi không?
- Mình thấy được đó, kỳ nghỉ hè quá dài, ở nhà thật chán, mình đã sớm muốn tìm ai đó cùng ra ngoài chơi.
- Có chỗ nào vui không? Chúng ta có thể tụ tập cả nhóm!
- Mình nghe nói đối diện cục phòng cháy chữa cháy có một quán bar, mọi người tụ tập với nhau, vừa xem thế vận hội Olympic vừa uống rượu, chúng ta cũng đi trải nghiệm một chút chứ?
Theo nội dung trò chuyện tăng lên, càng ngày càng nhiều bạn học bắt đầu tham gia vào trò chuyện nhóm.
Nói thật, kỳ nghỉ sau khi thi đại học dài đến ba tháng, chỉ ở nhà thì thật sự rất buồn, cho nên rất nhiều người đều có mong muốn đi chơi.
Trước kia bởi vì học tập nên không dám đi, bị thi đại học ép đến không thở nổi, hiện tại có thời gian, vì thanh xuân làm càn một phen thì cũng đâu có sao.
Sở Ti Kỳ:
- Mình cũng có chút khó chịu, nếu đi chơi thì tính thêm mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Tử Ngang:
- Ti Kỳ cũng đi à? Vậy mình cũng đi.
Vu Toa Toa:
- Mình cũng đi mình cũng đi, mình còn chưa từng vào quán bar, khi nào chúng ta đi?
- Thôi đi, mấy ngày hôm trước chúng mình vào rồi, nhưng không xếp hàng được, phải đặt trước.
- Đúng vậy, quán bar đó hiện tại rất nổi tiếng, mỗi ngày đều chật ních, nghe nói có tiền cũng không đặt được chỗ. Đám học sinh nghèo chúng ta, làm sao tranh nổi chỗ ngồi với những người trưởng thành kia được?
Quách Tử Hàng:
- Các cậu đang nói tới quán bar Luminous à?
Tần Tử Ngang:
- Sao, cậu cũng biết à?
Quách Tử Hàng:
- Thật ra các cậu có thể nhờ Giang Cần đặt chỗ.
- ……
- ????
Câu nói bất thình lình này của Quách Tử Hàng trực tiếp làm cho cả nhóm đều bối rối.
Tìm Giang Cần đặt chỗ là sao? Tất cả mọi người đều không đặt được chỗ, Giang Cần có thể đặt được? Hắn có cửa sau?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro