Dạ Vô Cương

Đai vàng áo ngọ...

2024-10-17 03:02:15

Thiển Dạ sắp kết thúc, Tần Minh mới tỉnh dậy. Trong chậu đồng, Thái Dương Thạch phát ra ánh lửa ôn hòa, trong nhà im ắng.

Hắn khát nước không chịu được, cổ họng cũng sắp bốc khói rồi. Sau khi uống liên tục mấy chén nước đá, hắn mới thở hắt ra một hơi.

Chẳng bao lâu, hắn phát giác ra điều khác thường. Trang phục trên người hơi căng, lại có phần không vừa thân.

Hắn ý thức được điều gì đó, lại đi tới trước khung cửa đo. Hắn xác định cơ thể mình đã cao hơn.

Tần Minh hơi xuất thần. Hắn chỉ ngủ một giấc, nhưng quá trình lại vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Trong thời gian khá ngắn, Tân Sinh Lực mạnh mẽ sinh ra, căn cơ ban đầu lại phát triển.

Hắn duỗi hai tay, hai chân, cảm thấy dường như có sức lực không dùng hết. Sau khi đi tới trong sân, hắn thoải mái ôm hai cối xay đá lên.

Tiếp đó, hắn thử dùng một tay nâng lên. Tuy hắn cảm giác rất nặng nhưng có thể giữ được một lúc.

Bản thân Tần Minh cũng cảm thấy kinh hãi. Bây giờ, một tay hắn lại có thể miễn cưỡng nâng được vật nặng bốn trăm cân. Vậy chẳng phải chứng tỏ bây giờ hắn không kém gì mấy thiếu niên rất nổi tiếng ở trong thành trì phát sáng phía xa kia sao?

Hắn cởi bộ trang phục đã không còn vừa người, phát hiện vết thương đóng vảy trên đầu vai tróc ra, thậm chí còn không để lại dấu vết nào. Đây cũng là biểu hiện của Tân Sinh.

Sau đó, hắn bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Tần Minh nấu một nồi canh thịt lại nướng một miếng thịt sói thơm lừng. Hắn lấy sinh vật biến dị làm nguyên liệu nấu ăn đủ để thỏa mãn nhu cầu cơ thể Tân Sinh cần.

Hắn cắn từng miếng thịt lớn, uống chén canh lớn, cơ thể vốn đã nóng lại càng đổ mồ hôi đầm đìa. Từ bên trong thân thể điên cuồng phả ra hơi nóng lan tràn khắp toàn thân.

Tuy Tân Sinh đến giai đoạn sau nhưng chung quy vẫn chưa kết thúc. Hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, kích thích hoạt tính của cơ thể, thúc đẩy quá trình này.

Thể chất của hắn được nâng cao rất lớn. Bây giờ, hắn có thể tùy tiện thi triển ra các loại động tác có độ khó cao ngày xưa một cách dễ dàng thoải mái.

Trong cơ thể Tần Minh dường như có một đống lửa đang cháy lên, muốn xuyên qua da soi sáng ra ngoài.

Cuối cùng, bên ngoài cơ thể của hắn xuất hiện thành một mảng điểm vàng, sau đó chúng "phá đất lao ra". Có ánh sáng màu vàng chui ra, tuy cực kỳ nhỏ nhưng vẫn có thể mơ hồ phát hiện ra.

Điều này rất không bình thường, trước kia chưa bao giờ xuất hiện qua.

Những sợi vàng kia ló ra khỏi máu thịt và kèm theo vết máu, trông rất dọa người, nhưng vẫn không thật sự nguy hại tới cơ thể.

Tần Minh lại có cảm giác thoải mái, khí cơ trên cơ thể càng thêm trong lành, có cảm giác tinh thần và sức sống phấn chấn. Quá trình này giống như đang "thải độc".

Hắn bất chợt hiểu rõ, đây là đang hoàn toàn Tân Sinh, loại bỏ hết vật chất có hại.

Lỗ chân lông ban đầu hình như không đủ dùng. Từng đám sợi vàng ló ra khỏi cơ thể kèm theo từng tia máu và mang đi khí trọc.

Hào quang màu vàng không ngừng hiện ra chi chít giống như là một cái kim châm đang bơi qua bơi lại, ăn ý với nhau đan xen ở bên ngoài cơ thể của Tần Minh giống như đang may áo, hình thành một cảnh tượng kỳ lạ.

Lại thêm, bên ngoài thân thể của hắn tỏa ra sương trắng mở mịt khiến hắn thoạt nhìn rất có tiên khí.

Hắn không biết mệt, tiêu hao cực lớn, đói thì ăn thịt sói, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục kích thích hoạt tính của cơ thể.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ nghiên cứu Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật Sơ Giải của Lục Trạch.

cả buổi tối, Tần Minh tống ra rất nhiều mồ hôi, sự trao đổi chất đặc biệt mãnh liệt.

Cơ thể hắn mềm mại giống như nảy lộc đâm chồi, sức sống bừng bừng mang theo khí tức của vạn vật mới sinh.

Khi cảm giác buồn ngủ mãnh liệt kéo tới, hắn mới dừng động tác.

Hắn ý thức được, mình sắp tiến vào giai đoạn "ngủ đông" cuối cùng.

Hắn dứt khoát nằm ở trên giường đất, mí mắt cũng sắp không mở ra được nữa.

Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy bên ngoài cơ thể hiện ra ánh sáng màu bạc rất mờ. Hắn còn nhìn thấy số lượng lớn điểm vàng xuất hiện giống như kim châm đang bay, “dệt” trong quầng sáng trắng bạc.

Tuy rất buồn ngủ, nhưng Tần Minh vẫn cảm giác rất kinh ngạc. Những đường vàng ngang dọc lại chia ánh sáng màu bạc thành một mảng, hình thành những ô vuông dày đặc. Nhìn một cách chỉnh thể, cơ thể hắn giống như bị "Đai vàng áo ngọc" bọc lại.

Hắn hơi xuất thần, tư duy phát tán và nghĩ đến rất nhiều điều.

Khi đế vương cổ đại hạ táng, đều có áo châu hộp ngọc và cả đai vàng nhằm ký thác khát vọng của bọn họ đối với trường sinh, đến chết cũng đang đeo đuổi.

“Con đường không chính quy” mà hắn nhớ được khi còn bé lại đặc biệt như thế sao? Lúc Tân Sinh lột xác không ngờ lại có quầng ánh sáng màu bạc, sợi tơ màu vàng liên kết, cuối cùng lại giống như mặc vào đai vàng áo ngọc.

Chẳng lẽ, các hoàng đế cổ đại đã nghe qua vài tin đồn, mới sai người chế tạo ra đai vàng áo ngọc?

Hắn lắc đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi. Sau đó hắn lại không kiên trì được nổi, chìm vào giấc ngủ say.

Thiển Dạ đến, Tần Minh tỉnh dậy. Hắn cảm giác cơ thể bị bó chặt. Hắn rất nhanh đã hiểu rõ tình trạng hiện nay. Ban đêm, hắn từng đổ rất nhiều mồ hôi, còn có kim bạc bay nhanh mang theo từng tia máu. Sau khi cơ thể khô, những "khí bẩn" hình thành một lớp kén mỏng ở bên ngoài.

Trong vại nước là cả một tảng băng. Hắn đập thành mảnh vụn, lại đung sôi nước và rửa ráy một lúc. Sau đó, hắn thay bộ quần áo rộng rãi, tinh thần lập tức sảng khoái.

Rất rõ ràng, nhiệt độ của người hắn hạ xuống, điều này cũng có nghĩa là Tân Sinh đã gần như kết thúc.

Tần Minh đi tới trong sân và lại nâng hai cối xay đá lên. Lần này, hắn làm khá dễ dàng. Hắn chỉ dùng một tay cũng có thể kiên trì được rất lâu.

Tiếp đó, hắn lại đặt cái khóa đá hơn trăm cân lên.

- Quá nặng!

Hắn cảm thấy thậm chí ép tay, khá tốn sức.

Hai đĩa cối xay đá thô lại thêm khoá đá dùng để rèn luyện lực cánh tay phải nặng hơn năm trăm cân, nhưng hắn vẫn có thể dùng một tay nâng lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Trạch từng nói cho hắn biết, ở trong thành trì sáng ngời phía xa kia có thiếu niên có thể vác được cái đỉnh nặng sáu trăm cân.

Đôi mắt Tần Minh sáng ngời, lộ ra nụ cười rạng rỡ. Hai cánh tay của hắn chắc hẳn có sức lực nghìn cân.

Về phần thành trì thần bí không biết tên ở cuối mặt đất phía xa kia, hắn không biết người Tân Sinh ở giai đoạn tuổi hoàng kim lợi hại tới mức nào.

Tần Minh nhấc nửa con Đao Giác Lộc cùng với một cái chân và phần sườn của Lư Đầu Lang lên, sau đó đi tới trong sân bên cạnh.

- Tiểu Tần, thế này... thật sự quá nhiều rồi!

- Lục ca, tẩu tử, một mình ta ăn không hết. Dù sao ta còn có thể vào núi, thường thay đổi khẩu vị sẽ tốt hơn.

Tần Minh nói.

Khoảng thời gian trước, nếu như không có Lục Trạch chiếu cố, hắn có thể đã chết đói rồi.

- Tiểu thúc, ngươi thật tốt. Nếu không mấy ngày nữa, chúng ta sẽ phải chịu đói.

Văn Duệ vô cùng hài lòng. Bởi vì hắn từng nghe phụ mẫu nói qua, lương thực tích trữ trong cả nhà đã sắp hết.

Tần Minh xoa đầu hắn và nói:

- Có tiểu thúc ở đây, sao có thể để cho ngươi chịu đói được chứ.

Sóc biến dị nhảy nhót trong lồng. Chỉ có nó đang căm phẫn, kêu vào với Tần Minh. Con thú núi này rất thông minh lại thù dai.

- Tiểu Tần...

Thôn trưởng Hứa Nhạc Bình tới. Hắn mặc áo da thú, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt khá vuông văn, lông mày rậm, hai mắt sáng ngời, cơ thể rắn chắc mạnh mẽ.

- Hứa thúc.

Tần Minh chào hắn.

Hắn cười sang sảng, nói:

- Ta đã biết thằng nhóc ngươi không chịu thua kém rồi. Ngươi bước ra được một bước này, xem là bước ra một dấu chân vàng đấy.

Hắn rất muốn biết sau khi Tần Minh Tân Sinh ở giai đoạn tuổi hoàng kim, tố chất thân thể của hắn mạnh tới mức nào.

- Tiểu Tần, ngươi cao hơn rồi. Tân Sinh kết thúc chưa?

Lục Trạch hỏi.

Tần Minh vừa muốn trả lời thì bỗng nhiên phát giác có trận gió nhào tới.

Tay phải của Hứa Nhạc Bình như đao đột nhiên chém về phía cổ của hắn mà không hề báo trước.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ lại thêm ở khoảng cách gần như vậy khiến người ta khó có thể đề phòng được.

Nhưng Tần Minh lại thành công tránh được, còn phản kích một cách chính xác, thoáng cái nắm lấy cổ tay của hắn.

- Tốc độ phản ứng của ngươi vượt xa người Tân Sinh khác.

Hứa Nhạc Bình thán phục. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn không nói tiếng nào lại ra tay, cho dù là thú núi nhạy bén nhất cũng rất khó tránh được.

Lương Uyển Thanh khiếp sợ kêu lên thành tiếng. Sau đó, nàng mới ý thức được hắn đang kiểm tra tình hình của Tần Minh sau khi Tân Sinh.

Hứa Nhạc Bình bị nắm chặt lấy cổ tay, hắn không ngờ khó có thể thoát ra.

- Lực lượng Tân Sinh của ngươi...

Hắn lộ vẻ giật mình.

Lục Trạch và Lương Uyển Thanh lại đang chờ mong. Bọn họ hy vọng tố chất cơ thể của Tần Minh có thể được nâng cao lớn, có sự thay đổi về chất.

Bởi vì điều này liên quan đến cơ hội thay đổi số mệnh cả đời của một người.

Tần Minh thả tay ra.

Hứa Nhạc Bình kinh hoàng, mí mắt giật mạnh. Hắn là người Tân Sinh có thực lực mạnh nhất ở Song Thụ Thôn. Hắn đã nhìn ra được thiếu niên trước mắt vẫn chưa dùng hết sức.

Hắn trịnh trọng nói:

- Ta đoán, sức lực toàn thân của ngươi đạt tới gần sáu trăm cân.

Sau khi Lương Uyển Thanh nghe xong thì nghẹn họng nhìn trân trối. Phải biết người Tân Sinh trong khu vực này cùng lắm chỉ vác được đỉnh năm trăm cân.

Lục Trạch hết sức kích động nói:

- Vậy... Cho dù đi vào trong thành trì phía xa kia cũng sẽ không kém hơn người ta.

- Tiểu thúc lợi hại nhất!

Văn Duệ vỗ bàn tay nhỏ bé kêu lên.

- Lão Hứa, người của tổ tuần núi đến.

Dương Vĩnh Thanh xuất hiện, vừa lúc nghe thấy lời này. Trong lòng hắn rất chấn động.

Hắn ý thức được Tần Minh đã phá tan giới hạn cao nhất của người Tân Sinh ở địa phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người tuần núi xuất hiện, chuyện này chắc chắn không đơn giản đâu. Hứa Nhạc Bình và Dương Vĩnh Thanh nhanh chóng rời đi.

Sau một chén trà nhỏ, có người tới gọi Tần Minh, bảo hắn đi tới nhà của thôn trưởng.

Hắn hơi nghi ngờ. Sao lại tìm hắn?

- Tất cả người Tân Sinh đều phải tham dự. Nghe người của tổ tuần núi nói về tình hình trong núi lớn.

Người tới báo cho biết.

Trong nhà Hứa Nhạc Bình đang rất náo nhiệt. Tính cả Tần Minh, trong thôn có tổng cộng bảy người Tân Sinh. Bây giờ, tất cả đều tới. Ngay cả Lưu lão đầu đã hơn bảy mươi tuổi cũng không vắng mặt.

Thái Dương Thạch soi sáng cả gian phòng. Bầu không khí ở đó có phần hòa hợp. Người của tổ tuần núi tới tên là Phùng Dịch An. Hắn đang nói về tình hình trong núi.

- Đợt trước, trong núi xuất hiện từ trường hỗn loạn. Một khi tiến vào sẽ dễ bị lạc mất phương hướng, còn xuất hiện không ít chuyện lạ. Có vài Hỏa Tuyền nơi những sinh vật nguy hiểm sinh sống đã gần tắt. Sâu trong rừng cũng có Hỏa Tuyền cao cấp sinh ra.

Phùng Dịch An để râu quai nón trông khá hào phóng. Hắn uống cạn chén trà.

Tần Minh rốt cuộc đã biết vì sao đợt này trong núi hỗn loạn, có vài quái vật khổng lồ xuất hiện ở khu vực phía ngoài của rừng rậm.

Bởi vì trong núi sinh ra biến cố, hang ổ của một vài loại chim thú kỳ lạ xảy ra vấn đề. Bọn chúng gây ra động tĩnh khác thường, dẫn đến những sinh vật khác đều chạy.

- Tình thế sẽ xấu đi sao? Nếu chẳng may có loài cao cấp lao ra thì phải làm thế nào?

Có người hỏi.

- Các vị đừng lo. Nhân vật cao tầng sẽ tiến vào trong núi nói chuyện với những sinh linh thần bí, khiến cho khu vực này mau chóng bình tĩnh lại.

Phùng Dịch An báo cho bọn họ biết. Cho dù đàm phán thất bại, cũng sẽ có nhân vật lớn ngăn cản sinh linh đỉnh cấp trong núi.

- Nhưng để đề phòng biến cố xảy ra, thành viên của tổ tuần núi phải sẵn sàng chiến đấu. Tất cả người Tân sinh ở các thôn trấn bên ngoài núi lớn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.

Phùng Dịch An giải thích. Cao tầng kéo lưới lớn chủ yếu là đề phòng sinh linh đỉnh cấp, có lẽ sẽ có "cá nhỏ" chui qua mắt lưới.

Đám người nghe vậy, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Lúc cần thiết, người Tân Sinh phải tham gia vào cuộc chiến!

Phùng Dịch An cười nói:

- Mọi người không cần quá căng thẳng. Mọi chuyện không nghiêm trọng như mọi người tưởng đâu. Lại nói, nếu như xảy ra đại chiến, thành trì sáng ngời phía xa kia sẽ sai con cháu quý tộc tới rèn luyện. Tất cả bọn họ đều là tinh anh, sẽ giúp đỡ chúng ta quét dọn núi.

Mọi người ở đây nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

- Sau khi Phùng huynh tuần núi lúc đêm khuya lại sớm chạy tới truyền tin tức cho chúng ta, đúng là cực khổ rồi.

Hứa Nhạc Bình nói.

Phùng Dịch An xua tay, nói:

- Hứa huynh đang gì vậy. Đây đều là bổn phận thôi. Các ngươi yên tâm, nếu có mãnh thú, quái vật trong núi lao tới, trừ khi chúng bước qua thi thể của đám người tuần núi chúng ta, nếu không tuyệt đối sẽ không tổn thương đến người ngoài núi.

Hứa Nhạc Bình đích thân bưng lên một đĩa sắt lớn. Bên trong là một con dê rừng được nướng chín cả con thơm lừng, nhằm chiêu đãi Phùng Dịch An.

Hắn cản mấy người muốn đứng dậy rời đi, nói:

- Tất cả đều đừng đi, cùng uống với Phùng huynh vài chén đã.

Không khí trong phòng lập tức náo nhiệt.

- Ta nói với các ngươi, các ngươi đừng lo. Lần này không chỉ thành chủ thống lĩnh khu vực này đích thân nới, ta nghe nói còn mời cao nhân từ phía xa tới, sẽ không xảy ra nhiễu loạn đâu. Chủ yếu là đề phòng Nguyệt Trùng cùng với sơn chủ không lường được xuất hiện thôi.

Sau vài chén rượu lót bụng, Phùng Dịch An tiết lộ không ít tin tức.

Tần Minh kinh ngạc lại nghiêm túc lắng nghe.

Hắn không thích rượu nặng này, vừa định uống một hớp trà nhưng lại đặt xuống. Trong đó ngoài trà đắng còn có kiến phơi khô lớn bằng ngón cái, thành phần của trà quá phức tạp.

Hứa Nhạc Bình cười nói:

- Tiểu Tần, nam nhân nhất định phải học cách uống rượu. Còn nữa, loại kiến đen này là thứ rất bổ dưỡng, thật sự tốt đấy.

Phùng Dịch An nghiêng đầu nhìn qua, nói:

- Tiểu huynh đệ này trông mặt còn non lại lạ mắt.

- Phùng thúc gọi ta Tiểu Tần là được rồi.

Hứa Nhạc Bình giới thiệu:

- Đây là Tần Minh mới hơn mười sáu tuổi. Hắn vừa Tân Sinh thành công lại là thiếu niên có tiền đồ nhất trong khu vực của chúng ta đấy. Ta hy vọng hắn có thể đi vào Xích Hà Thành phía xa học.

- Hạt giống tốt, lột xác ở giai đoạn tuổi hoàng kim là căn cơ khiến người ta hâm mộ tới mức nào chứ.

Phùng Dịch An vô cùng xúc động nói.

Những người khác cũng tán thưởng, hâm mộ theo. Bọn họ biết rõ người nắm giữ căn cơ hoàng kim sẽ có tiềm lực lớn tới mức nào.

Đám người cùng chạm cốc. Bầu không khí trong bàn rượu khá sôi nổi. Phùng Dịch An kể về một số chuyện kỳ lạ trong núi lớn.

- Các ngươi ở trong núi sâu từng gặp qua loại ruộng thần bí nào đó chưa? Tất cả hoa mầu đều là ánh sáng màu vàng, sương mù cũng không che giấu được. Ánh sáng màu vàng chói lòa phá tan bầu trời đêm tối đen như mực... Đó rốt cuộc là lương thực của ai chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0