Dạ Vô Cương

Từng chiếu sáng...

2024-10-17 03:02:15

Trong thời đại này, đêm tối bao phủ cả trời đất.

Bình thường rất hiếm có sinh vật phát sáng. Một khi nó xuất hiện lại có ý nghĩa rất lớn, đáng sợ, trí mạng, cần phải sớm tránh xa vị trí khu vực của nó.

Trong hoang dã mịt mờ, không biết có bao nhiêu sinh linh nguy hiểm đang ngủ đông.

Nó dám lộ ra trong môi trường khắp nơi đều có nguy cơ mai phục, không chút kiêng kỵ mà phát ra ánh sáng, vậy không thể nghi ngờ chính là biểu hiện của sự tự tin, rất có khả năng sẽ có thực lực cực mạnh.

Tần Minh im lặng tụt xuống tán cây bên dưới, trốn ở trong bóng tối của rừng rậm. Trong lòng hắn khó có thể bình tĩnh được.

Đó cũng không phải là sinh vật phát sáng bình thường. Nó soi sáng bầu trời đêm này.

Trong thời đại không có mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, trời đất đều tối đen như mực lại có thể xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ này.

- Nguyệt Trùng!

Hắn từng nghe nói qua.

Các người già thường nói cho con cháu biết, ở thời cổ đại rất xa xôi đã từng có mặt trời, có mặt trăng. Khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt không hiểu của các hài tử, trưởng bối sẽ lấy Nguyệt Trùng làm ví dụ.

- Nếu có một ngày, các ngươi bất ngờ nhìn thấy Nguyệt Trùng ở phía xa, sẽ biết ánh trăng trông ra sao.

Nếu như Nguyệt Trùng xuất hiện, không cần ai nhiều lời cũng biết là nó. Bởi vì nó chính là duy nhất trong trời đêm.

Lúc đầu, khi quầng sáng này chậm rãi dâng lên sẽ khá dịu. Tần Minh không biết có phải do nguyên nhân chủ quan hay không, lúc đó hắn mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của một con trùng.

Bây giờ nó quá chói lòa, làm gì có bóng dáng của con trùng nào nữa? Ánh sáng đan xen vào nhau giống như một vòng tròn rực rỡ lại giống như tăng thêm vương miện thần kỳ chiếu sáng khắp cả bầu trời đêm.

Ve sầu không biết xuân thu. Bình thường, ít có loại trùng nào có thể sống qua đông đến năm sau.

Theo những người già nói, Nguyệt Trùng di chuyển đến khu vực này đã hơn năm mươi năm, sống ở sâu bên trong dãy núi bao la hùng vĩ và cực ít khi hiện thân ở khu vực phía ngoài.

Dựa theo tập tục địa phương, nó đã sớm được ghi lại trong hồ sơ, thuộc về trùng nổi danh trong núi lớn năm mươi năm không rơi.

Mọi người có lý do tin tưởng nó thật sự có nội tình, có thể không kém gì kỳ thú, sơn chủ tồn tại lâu năm hơn....

Tần Minh xuất thần. Ở cổ đại xa xôi, ánh trăng chính là như vậy sao?

Trong trời đêm giống như có đèn của thiên cung lơ lửng trên cao, lập lòe phát sáng và chiếu ánh sáng về phía núi rừng tối tăm, phủ kín cả đường núi u ám. Cả khu vực này thoáng cái được nhuộm thành màu bạc mờ tỏ.

Điều đó hoàn toàn khác với những gì hắn thấy trước kia. Trong núi rừng màu đen tối tăm dày đặc bị hoàn toàn xua tan.

Cả trời đất đều trở nên khác hẳn. Tần Minh nhìn cảnh đẹp phía xa như vậy, không khỏi hướng tới những năm tháng có mặt trăng và mặt trời thời cổ đại. Đó là thế giới thế nào?

Hắn biết, Nguyệt Trùng chỉ soi sáng hai ngọn đồi gần đây, kém xa mặt trăng thật sự. Dù sao hắn nghe đồn đó là cảnh tượng tỏa sáng mười nghìn dặm, lơ lửng giữa không trung, ánh sáng thật sự rất lớn.

Lúc này, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Bất luận là con lợn rừng vương hay là sinh vật thần bí truy sát nó, hoặc chim bay cá nhảy khác đều đang an tĩnh ngủ đông.

Đột nhiên, một tia sáng cắt qua không trung. Nguyệt Trùng đi xa, khu vực gần đó nhanh chóng mất đi ánh sáng, núi rừng lại chìm trong bóng tối vô biên vô hạn.

Trong lòng Tần Minh cảm giác trống vắng. Tiếp đó, trong lòng hắn chợt có một ý nguyện mãnh liệt. Bao giờ hắn mới có thể qua lại tự nhiên giống như Nguyệt Trùng, Vĩnh Dạ cũng không che giấu được con đường phía trước?

Nhưng hắn không thể suy nghĩ thêm nữa. Nhân lúc các loại mãnh thú bị trấn áp, còn không dám tùy ý qua lại, hắn lập tức hành động. Hắn kéo Đao Giác Lộc và Lư Đầu Lang vượt qua vùng đồi thấp, nhanh chóng đi về phía xa.

Sâu trong núi lớn vang lên một tiếng kêu gào thê lương rồi dừng lại. Ở nơi Nguyệt Trùng lao xuống hình như có một con sinh linh mạnh mẽ bị giết chết.

Núi rừng yên tĩnh, bất luận là dị thú có thực lực vượt xa người thường hay những con chim nổi tiếng biến dị đều không muốn phát ra tiếng động.

Song Thụ Thôn đã ở trong tầm mắt. Tần Minh dẫn theo con mồi thuận lợi quay về.

Lúc tới gần đầu thôn, hắn nhìn lại phía sau. Khắp nơi đều mịt mờ, tối đen vô biên.

Cảnh tượng rực rỡ trước đó không lâu dường như vẫn còn hiện ra trong đầu. Hắn hơi hoảng hốt. Lúc này, mặt trăng từng chiếu sáng khắp cổ đại đang ở đâu?

- Ọc ọc!

Trong bụng truyền đến tiếng động. Cảm giác quá đói đã kéo hắn quay về với hiện thực. Hắn chợt phì cười. Mình suy nghĩ tới những chuyện mờ mịt như vậy làm gì. Bây giờ, hắn cần phải giải quyết vấn đề ấm no trước đã.

Trời lạnh thế này, chỉ có mấy đứa trẻ đuổi nhau chạy ở đầu thôn, không muốn ở trong nhà.

- Tần ca, ngươi vào núi. . . Một mình săn giết được Đao Giác Lộc à?

Một cậu bé gầy yếu giật mình, mở to hai mắt.

Mấy đứa bé lạnh đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ cả lên. Chúng cùng tiến tới. Khi nhìn thấy con Lư Đầu Lang màu đen phải nặng mấy trăm cân nặng, chúng đều giật mình.

Bọn chúng nhìn chằm chằm vào hai đầu con mồi, không nhịn được lại len lén nuốt nước bọt.

- Lát nữa tất cả tới nhà của ta ăn thịt.

Tần Minh vừa cười vừa nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn kéo hai con mồi về đến nhà giống như một trận gió.

Hắn đã nhịn suốt cả dọc đường, hắn cũng sắp thử cảm giác ăn tươi nuốt sống rồi. Hắn lập tức nấu nước và gọi Lục Trạch và Lương Uyển Thanh tới giúp.

- Tiểu Tần, ngươi bị thương à?

Lương Uyển Thanh thận trọng, liếc nhìn vết máu trên vai hắn.

- Vết thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại.

Tần Minh lắc đầu.

Lục Trạch kiểm tra giúp hắn, thấy vết thương không sâu và đã cầm máu đóng vảy, mới yên lòng.

Chẳng bao lâu, trong sân lại bay ra mùi thơm nồng. Trong chảo sắt đang rắn miếng thịt lớn. Trên đống lửa lại nướng chân hươu đang không ngừng nhỏ mỡ.

Trong bụng Tần Minh phát ra tiếng động giống như tiếng sấm. Hắn đã không chờ được nữa, dùng con dao nhỏ cắt một miếng mỏng từ trên chân hươu. Hắn cũng không sợ nóng, trực tiếp bỏ vào trong miệng.

- Chín rồi, mùi vị rất tốt! Văn Duệ, ngày hôm nay tiểu thúc thỏa mãn nguyện vọng của ngươi đấy?

Văn Duệ nếm thử một miếng, thích tới mức mắt cũng khom thành hình trăng khuyết. Thằng bé gật đầu giống như gà con mổ thóc, nói:

- Thơm quá. Ta đã quên mất mình bao lâu không ăn thịt rồi. Tiểu thúc, ngươi đúng là quá tuyệt vời!

Tần Minh gọi Lục Trạch và Lương Uyển Thanh, bảo bọn họ ăn trước, chờ lát nữa sẽ xử lý đống thịt còn lại sau.

Văn Huy hơn hai tuổi vẫn không cắn nổi chân hươu nướng, chỉ có thể ăn thịt được nấu chín nhừ và giầm nát. Nó mếu máo, mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt làm cho mấy người đều cười.

Tần Minh đang trong thời kỳ Tân Sinh quan trọng, cơ thể nhiều lần phát ra tín hiệu mãnh liệt nên rất khát vọng chuyện ăn thịt. Bây giờ, hắn ăn như hổ đói, cuối cùng đã được thỏa mãn.

Lúc này, Có mấy đứa trẻ thò đầu qua cổng, trên gương mặt nhỏ nhắn còn dính vết bẩn. Chúng ngửi được mùi thịt trong sân cũng thèm, đôi mắt sáng lấp lánh, nhưng xấu hổ không dám tiến vào.

Tần Minh lập tức vẫy tay, nói:

- Lúc ở đầu thôn, ta không phải đã bảo các ngươi qua sao? Tất cả mau vào, cùng ăn đi.

- Cảm ơn Tần ca.

- Tiểu thúc, ngươi thật tốt. . .

Mấy đứa bé gọi với đủ cách xưng hô. Chúng ngại ngùng tiến vào trong sân. Chẳng bao lâu, chúng lại bắt đầu phồng má nhai giống như nhỏ con chuột hamster, vừa lúng búng la hét ăn ngon.

- Tất cả ăn chậm thôi, vẫn còn nhiều đấy.

Lương Uyển Thanh sợ mấy đứa bé nghẹn nên múc thêm canh thịt cho bọn chúng

Tần Minh cảm giác máu thịt của chính mình đang hoan hô giống như trời hạn gặp mưa, vô số mầm cây mới phá đất lao ra, vạn vật sinh sôi và hiện lên sức sống vô hạn.

Hắn cảm nhận được rõ ràng, huyết quản đang sinh trưởng, khớp xương thỉnh thoảng vang lên vài tiếng rắc rắc, đồng thời tai thính mắt tinh, tinh thần cũng trở nên dồi dào hơn.

Mẫu Thai Hóa Sinh hậu thiên, cơ thể hắn đang thật sự Tân Sinh!

Lục Trạch và Lương Uyển Thanh đã sớm đặt chén đũa xuống. Nhưng Tần Minh vẫn còn đang ăn thịt. Hắn ăn giống như cái động không đáy. Cách ăn này hơi dọa người, hơn nữa trên thân không ngừng đổ mồ hôi và bốc lên sương trắng.

- Cơ thể Tân Sinh đang thay đổi rất nhanh!

Lục Trạch giật mình. Hắn không ngờ được Tần Minh duy trì Tân Sinh từ hôm qua đến bây giờ còn chưa kết thúc, hơn nữa tốc độ tiến hành còn đang tăng nhanh. Vậy hắn sẽ đạt tới mức nào?

Mấy đứa bé ăn không nổi nữa rồi. Bụng đứa nào đứa nấy đều căng tròn, trên gương mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra vẻ thỏa mãn.

Tần Minh nhìn ra bọn họ ở đây không thoải mái thì cười nói:

- Tất cả đã ăn no chưa? Vậy đi ra ngoài chơi đi.

Chẳng bao lâu, tin tức hắn săn được Đao Giác Lộc và Sơn Hỗn Tử đã truyền ra.

Người trong thôn đều giật mình. Trong giai đoạn hiện nay, nơi hoang dã vô cùng nguy hiểm. Rất nhiều người còn không dám tiến vào trong núi, hắn lại có thu hoạch như vậy.

Nhất là Lư Đầu Lang biến dị nổi tiếng hung hãn, người bình thường gặp phải nó đều rất khó sống sót.

Tần Minh mới hơn mười sáu tuổi, hắn làm sao có thể đối phó với con mãnh thú nặng mấy trăm cân này?

- Lẽ nào hắn đang Tân Sinh trong giai đoạn tuổi hoàng kim?

Nhất thời, rất nhiều người tới trong sân nhà Tần Minh, hỏi thăm hắn về tình hình trong núi.

Nếu như an toàn, bọn họ cũng chuẩn bị tiến vào núi săn bắn.

- Nương, ta đói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cô bé mặc áo có vài mảnh vá khẽ nói.

Ở trong mùa đông thiếu thức ăn này, mùi thịt nướng trong sân quá thơm. Một số đứa trẻ trốn sau lưng người lớn đều nhìn vào với ánh mắt thèm thuồng.

Tần Minh biết cảm giác bị đói là thế nào. Hắn nhìn từng đứa trẻ đáng thương với gương mặt nhỏ nhắn lạnh tới mức đỏ bừng kia, hắn vội vàng vẫy tay và nói:

- Tất cả đều qua cùng ăn đi.

Những hài tử này không ngồi xuống ngay mà nhìn về phía phụ mẫu của mình trước với vẻ khá mộc mạc và câu nệ.

Tần Minh nói tiếp:

- Các vị thúc bá, ta không mời các ngươi ăn ở đây. Lát nữa, mỗi nhà cắt năm cân thịt về.

- Tiểu Tần, như vậy sao được. . .

- Cứ quyết định như vậy đi.

Tần Minh nói. Cả thôn chẳng qua có mấy chục gia đình, đủ để chia.

- Tiểu Tần này đúng thật tốt. Sau này mọi người chú ý, mau tìm cho hắn một cô dâu xinh đẹp. Hắn cũng tới tuổi rồi.

- Không vội.

Tần Minh vội vàng xua tay.

Trong sân vang lên tiếng cười nói. Đám trẻ là vui vẻ nhất. Chúng ngồi chung một chỗ, ăn tới mức gương mặt nhỏ nhắn đều bóng loáng.

. . .

- Tiểu Tần, ngươi nói thật với thúc đi. Có phải ngươi đã Tân Sinh không?

Dương Vĩnh Thanh tới.

Trước khi Thiển Dạ tới, hắn đã từng gặp mặt Tần Minh. Lúc này, bọn họ mới tách ra không lâu, đối phương lại có thể giết chết Lư Đầu Lang biến dị. Điều này thực sự dọa hắn nhảy dựng.

Tần Minh cười gật đầu, nói:

- Dương thúc không phải nói có quý nữ sắp xuống, bảo ta nỗ lực nâng cao bản thân, biểu hiện tốt một chút sao? Cộng thêm ta gặp nạn ở trong núi nên bị kích thích, cơ thể không ngừng nóng lên, đột nhiên lại Tân Sinh.

- Thằng nhóc nhà ngươi không thành thật.

Dương Vĩnh Thanh cười và điểm ngón tay vào hắn.

Mọi người ở đây biết rất rõ, tất cả đều là vì Tần Minh có tố chất thân thể vượt xa người thường, tích lũy đủ sâu mới đạt được.

- Tân Sinh ở giai đoạn tuổi hoàng kim đấy. Mấy chục năm qua, đây là lần đầu xuất hiện ở Song Thụ Thôn chúng ta!

Lưu lão đầu ở đầu thôn xúc động than.

Ai cũng biết điều này có nghĩa là gì. Phóng tầm mắt ra cả khu vực này cũng là hiện tượng rất chói mắt, tương lai có khả năng vô hạn.

Ở trong thời tiết lạnh lẽo, thở ra cũng kết băng này, cơ thể Tần Minh lại giống như một lò lửa, hơn nữa càng lúc càng nóng, số mồ hôi đổ ra ướt sũng người. Hắn rất nhanh đã bị sương trắng bao phủ.

- Máu thịt hoạt tính mạnh như vậy à? còn mạnh hơn ta năm đó rất nhiều đấy.

Bộ râu quai nón của Dương Vĩnh Thanh rung run, hắn bị dọa rồi.

Hắn biết rõ, Tần Minh từ đầu đến chân, từ trong đến bên ngoài đều đang tăng nhanh tốc độ Tân Sinh, trước giống như quét sạch lá khô giữa mùa thu đông, sau lại đâm chồi nảy lộc giống như xuân hạ.

Chất lỏng sền sệt bên ngoài thân hắn chính là đang chém vàng lá, đẩy ra khí bẩn, bên trong sẽ tràn trề sức sống, máu cũng phát sáng. Bản thân giống như trở lại trong bụng mẹ, sinh ra Tân Sinh Lực mạnh mẽ, một lần nữa mở ra cực hạn trên thân thể.

Tần Minh cảm giác buồn ngủ kéo tới. Sau khi ăn uống no đủ, hắn giống như sắp chìm vào một lần "ngủ đông" đặc biệt, hắn đã sắp không mở nổi mắt nữa.

Hắn nhờ Lục Trạch chia thịt cho các nhà, còn mình thì tuân theo bản năng của thân thể chuẩn bị vào trong phòng ngủ.

- Ngày hôm nay vừa chôn Chu a bà. Ngươi giúp ta đi một chuyến, đưa cho Chu gia thêm ít thịt.

Tần Minh cố chống đỡ cơn buồn ngủ, dùng nước đá lau qua người, sau đó lại nằm lên trên giường đất.

Những người khác thấy thế, mặc dù bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhưng không nghĩ nhiều.

Dương Vĩnh Thanh có kiến thức sâu rộng, phát hiện Tần Minh giống như được tiên sương màu trắng bao phủ, tiếng tim đập mạnh mẽ, cuối cùng lại giống như đang rung lên. Điều này làm cho hắn liên tục chấn động!

Mấu chốt nhất là, đối phương vẫn còn đang Tân Sinh, còn lâu mới kết thúc.

Chẳng lẽ, lần này Tần Minh Tân Sinh xong, có lẽ sẽ có cơ hội tiếp cận mấy thiếu niên có danh tiếng trong thành trì phát sáng phía xa kia?

Chẳng bao lâu, Dương Vĩnh Thanh lại lắc đầu. Cho dù căn cốt có tốt nhưng là sao có thể bằng được người khác tích lũy tới đời thứ ba? Hơn nữa, bản người ta thân vốn đã rất xuất sắc.

Về phần một nam một nữ ở thành trì nào đó gây chấn động gần đây, vượt qua những Tân Sinh giai đoạn tuổi hoàng kim bao năm qua, hắn cho rằng căn bản không cần suy nghĩ, không thích hợp để lấy ra so sánh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Vô Cương

Số ký tự: 0