Đã Xuyên Vào Mạt Thế Rồi Còn Phải Sắm Vai Bé Cá Ư???
Giới Thiệu
HẮC DẠ VỊ ƯƠNG
2024-07-21 13:28:55
Gia tộc Tư Đồ vì chúc mừng gia chủ có thêm Lân nhi, thiết kế một buổi yến hội đặc biệt, mời các nhân tài kiệt xuất của các gia tộc khác đến thăm, phát thiệp mời cho một số gia tộc ngự thú ở đại lục Thanh Minh, tất nhiên có rất nhiều người tới dính không khí vui mừng này, không nói đến gia chủ Tư Đồ gia chủ vui mừng như thế nào, lập tức có vài linh thú cao cấp tới chơi.
Mọi người dâng hạ lễ, buông những lời khen ngọt ngào với đứa trẻ còn chưa mở mắt trong tã lót, Tư Đồ gia chủ tự nhiên khiêm tốn từ chối, người tới ta đi, vỗ mông ngựa thật náo nhiệt.
Khi đang định ngồi xuống, chợt nghe thấy hậu viện truyền đến âm thanh đánh nhau, một người mặc thanh y bước lên, nhỏ giọng nói gì đó với Tư Đồ gia chủ, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi nhưng vẫn nhanh chóng ổn định ý cười, trấn an khách mời, xoay mặt mang theo vẻ không vui đi về phía hậu viện.
Gã sai vặt vừa rồi nói người bị nhốt ở hậu viện tư thiết hình đường thừa dịp đại yến nhiều người mắt loạn mà chạy đi, khi Tư Đồ Thiền tới, ngươi đã bị ám vệ trốn trong bóng tối khống chế được.
Tứ chi người nọ chảy đầy máu, nằm xoài trên mặt đất ẩm ướt, mái tóc hỗn độn trải tứ tán khắp nơi, che hơn nửa mặt, dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi khóe miệng, chật vật đến cực điểm, ám vệ thấy gia chủ đã đến, hai người đi ra phía trước nâng người lên, một người trong đó nâng cằm y lên, buộc y phải đối diện với Tư Đồ Thiền, người sau đến gần, trong mắt toàn là chán ghét như thể cái nhìn của ông ta là ban ân cho y.
“Phế vật không linh căn vậy mà có thể đả thương thủ vệ Trúc Cơ kỳ, năng lực của ngươi vậy mà còn dám chơi đùa dưới mắt ta, nói, ngươi dùng cách gì để che giấu tu vi, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng giấu diếm được.”
Người nọ rũ mắt, như không nghe thấy hoặc có thể nói là lời ông ta nói không thể để ý tới.
Tư Đồ Thiền đưa mắt ra hiệu, lại có thêm một cái hộ vệ tiến lên, dùng lực đánh vào bụng của y, có lẽ đánh quá mạnh hoặc cũng có thể là người nọ đã đến cực hạn, không chịu nổi, y rên lên một tiếng, lại phun ra một búng máu.
“Ngươi không nói ta cũng biết, tiện nhân kia để lại Tu Di giới cho ngươi ở đâu, nếu ngươi nói, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
A —— người nọ phát ra một tiếng cười khẽ, lười nhác nâng mắt lên, không chút để ý đánh giá người gọi là cha ruột ở trước mặt, khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười cực kỳ tà mị: “Ngươi đến đây, ta liền nói cho ngươi biết.”
Tư Đồ Thiền nghe vậy có chút kinh ngạc, tên phế vật này tuy mệnh tiện, xương cốt lại rất cứng, cho dù phải chịu nổi đau bị chân hỏa thiêu đốt linh hồn nhưng lại chưa từng nhả ra, hiện tại lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Tuy trong lòng ông ta có nghi ngờ nhưng Tu Di giới có sức dụ hoặc quá lớn, ông ta tự tin tên phế vật này không thể gây thương tổn được cho ông ta, trầm ngâm một lát, liền thò người qua.
Đôi mắt đen trắng phân minh của y hiện lên vẻ khinh thường, khóe môi khẽ mở, “Tư Đồ Thiền, tên…. Súc sinh nhà ngươi, nhất định không được chết tử tế.” Giọng nói của người bị trọng thương chỉ có hơi mà không có tiếng nhưng y biết tên ngụy quân tử này nhất định có thể nghe được.
Giọng nói vừa kết thúc, một tiếng vang lớn nổ bên tai, tức thì máu thịt bay tứ tung.
Nguyên Anh kỳ, lại là Nguyên Anh kỳ, Tư Đồ Thiền đến chết cũng không rõ tại sao tên phế vật này lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không phải ngay từ đầu vì phòng vạn nhất làm y ăn linh quả, chỉ sợ là Tư Đồ gia đã sớm hủy trên tay y.
Nguyên Anh tự bạo, uy lực vô cùng, trong một đêm, toàn bộ Tư Đồ phủ biến thành bình địa, không ai sống sót.
Trong không khí tựa hồ còn tiếng cười khẽ, ngày xưa y cắn chặt không chịu buông nhưng hiện tại đồng ý mở miệng là do y thật sự không còn đường sống nữa. Linh hồn bị thiêu sống thật sự là đau đến tặng cùng.
Hôm nay y căn bản không nghĩ tới việc muốn chạy trốn, làm ra động tĩnh lớn như vậy đơn giản là muốn dụ Tư Đồ Thiền tới, muốn lấy mạng ông ta thôi, cho dù chết y cũng phải kéo tên ngụy quân tử này theo, trên đường tỉnh hoàng tuyền cô đơn, một phế vật vô linh lại có Tư Đồ gia chủ thiên tư trác tuyệt chôn cùng, là y kiếm lời rồi.
Mẫu thân trên trời có hiển linh cũng nên cảm thấy vui mừng.
Mà ngọn nguồn dẫn đến tất cả tai họa này là chiếc nhẫn y giấu trên người, cuối cùng cũng hiện hình, dưới bầu trời đầy ánh lửa càng có vẻ lộng lẫy đến cực điểm, đáng tiếc y lại không thể nhìn thấy.
Nhân vật chính: Chước Hoa ┃Nhân vật phụ: Việt Trạch, Quân Hạo
Mọi người dâng hạ lễ, buông những lời khen ngọt ngào với đứa trẻ còn chưa mở mắt trong tã lót, Tư Đồ gia chủ tự nhiên khiêm tốn từ chối, người tới ta đi, vỗ mông ngựa thật náo nhiệt.
Khi đang định ngồi xuống, chợt nghe thấy hậu viện truyền đến âm thanh đánh nhau, một người mặc thanh y bước lên, nhỏ giọng nói gì đó với Tư Đồ gia chủ, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi nhưng vẫn nhanh chóng ổn định ý cười, trấn an khách mời, xoay mặt mang theo vẻ không vui đi về phía hậu viện.
Gã sai vặt vừa rồi nói người bị nhốt ở hậu viện tư thiết hình đường thừa dịp đại yến nhiều người mắt loạn mà chạy đi, khi Tư Đồ Thiền tới, ngươi đã bị ám vệ trốn trong bóng tối khống chế được.
Tứ chi người nọ chảy đầy máu, nằm xoài trên mặt đất ẩm ướt, mái tóc hỗn độn trải tứ tán khắp nơi, che hơn nửa mặt, dòng máu đỏ tươi chảy ra khỏi khóe miệng, chật vật đến cực điểm, ám vệ thấy gia chủ đã đến, hai người đi ra phía trước nâng người lên, một người trong đó nâng cằm y lên, buộc y phải đối diện với Tư Đồ Thiền, người sau đến gần, trong mắt toàn là chán ghét như thể cái nhìn của ông ta là ban ân cho y.
“Phế vật không linh căn vậy mà có thể đả thương thủ vệ Trúc Cơ kỳ, năng lực của ngươi vậy mà còn dám chơi đùa dưới mắt ta, nói, ngươi dùng cách gì để che giấu tu vi, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng giấu diếm được.”
Người nọ rũ mắt, như không nghe thấy hoặc có thể nói là lời ông ta nói không thể để ý tới.
Tư Đồ Thiền đưa mắt ra hiệu, lại có thêm một cái hộ vệ tiến lên, dùng lực đánh vào bụng của y, có lẽ đánh quá mạnh hoặc cũng có thể là người nọ đã đến cực hạn, không chịu nổi, y rên lên một tiếng, lại phun ra một búng máu.
“Ngươi không nói ta cũng biết, tiện nhân kia để lại Tu Di giới cho ngươi ở đâu, nếu ngươi nói, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
A —— người nọ phát ra một tiếng cười khẽ, lười nhác nâng mắt lên, không chút để ý đánh giá người gọi là cha ruột ở trước mặt, khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười cực kỳ tà mị: “Ngươi đến đây, ta liền nói cho ngươi biết.”
Tư Đồ Thiền nghe vậy có chút kinh ngạc, tên phế vật này tuy mệnh tiện, xương cốt lại rất cứng, cho dù phải chịu nổi đau bị chân hỏa thiêu đốt linh hồn nhưng lại chưa từng nhả ra, hiện tại lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy? Tuy trong lòng ông ta có nghi ngờ nhưng Tu Di giới có sức dụ hoặc quá lớn, ông ta tự tin tên phế vật này không thể gây thương tổn được cho ông ta, trầm ngâm một lát, liền thò người qua.
Đôi mắt đen trắng phân minh của y hiện lên vẻ khinh thường, khóe môi khẽ mở, “Tư Đồ Thiền, tên…. Súc sinh nhà ngươi, nhất định không được chết tử tế.” Giọng nói của người bị trọng thương chỉ có hơi mà không có tiếng nhưng y biết tên ngụy quân tử này nhất định có thể nghe được.
Giọng nói vừa kết thúc, một tiếng vang lớn nổ bên tai, tức thì máu thịt bay tứ tung.
Nguyên Anh kỳ, lại là Nguyên Anh kỳ, Tư Đồ Thiền đến chết cũng không rõ tại sao tên phế vật này lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu không phải ngay từ đầu vì phòng vạn nhất làm y ăn linh quả, chỉ sợ là Tư Đồ gia đã sớm hủy trên tay y.
Nguyên Anh tự bạo, uy lực vô cùng, trong một đêm, toàn bộ Tư Đồ phủ biến thành bình địa, không ai sống sót.
Trong không khí tựa hồ còn tiếng cười khẽ, ngày xưa y cắn chặt không chịu buông nhưng hiện tại đồng ý mở miệng là do y thật sự không còn đường sống nữa. Linh hồn bị thiêu sống thật sự là đau đến tặng cùng.
Hôm nay y căn bản không nghĩ tới việc muốn chạy trốn, làm ra động tĩnh lớn như vậy đơn giản là muốn dụ Tư Đồ Thiền tới, muốn lấy mạng ông ta thôi, cho dù chết y cũng phải kéo tên ngụy quân tử này theo, trên đường tỉnh hoàng tuyền cô đơn, một phế vật vô linh lại có Tư Đồ gia chủ thiên tư trác tuyệt chôn cùng, là y kiếm lời rồi.
Mẫu thân trên trời có hiển linh cũng nên cảm thấy vui mừng.
Mà ngọn nguồn dẫn đến tất cả tai họa này là chiếc nhẫn y giấu trên người, cuối cùng cũng hiện hình, dưới bầu trời đầy ánh lửa càng có vẻ lộng lẫy đến cực điểm, đáng tiếc y lại không thể nhìn thấy.
Nhân vật chính: Chước Hoa ┃Nhân vật phụ: Việt Trạch, Quân Hạo
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro