Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Anh Đi Cùng Em
2024-11-21 00:36:47
Mãi đến hơn 6 giờ, mặt trời xuống núi, cũng tới giờ công trường tan làm.
Chị dâu Trương còn chưa trở về, tối nay mọi người vẫn tự mình giải quyết vấn đề ăn cơm.
Mấy nhân viên tạp vụ tiếp đón cô cùng đi ăn cơm.
Lê Kiến Mộc từ chối, nói là muốn đến trung tâm thành phố mua ít đồ, mấy ngày nữa là khai giảng rồi.
Cô tính toán ngày kia đến trường học báo danh.
Triệu Cương nói: “Anh đi cùng em.”
“Không cần, em đi một mình được.”
Triệu Cương còn có chút lo lắng.
Lê Kiến Mộc nói: “Anh Triệu, sau này đến trường học em cũng chỉ có một mình.”
Triệu Cương dẫn theo cô ra ngoài, khó tránh khỏi chiếu cố nhiều hơn, lúc này nghe lời Lê Kiến Mộc nói, cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Vậy em cẩn thận chút, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, biết ngồi xe bus không?”
“Anh yên tâm, em có thể.”
Triệu Cương vẫn không yên tâm lắm, tự mình đưa cô tới trạm xe bus cách công trường khoảng 600 mét, lại nhìn theo cô lên xe bus lúc này mới trở về.
Công trường ở ngay bên nội thành, không có nhiều người lên xe bus lắm.
Lê Kiến Mộc tìm bừa một vị trí ngồi xuống.
Dâu tây trên cổ tay hơi nhúc nhích, người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh cô.
“Tình cảm của cô và anh trai thật tốt.”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua tài xế đang chuyên tâm lái xe, nhỏ giọng nói: “Ừm, hàng xóm quen biết mười mấy năm.”
Người đàn ông mặc âu phục như cười khẽ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ.
Trên xe bus, đôi mắt Lê Kiến Mộc tràn ngập tò mò nhìn bên ngoài, làn da trắng nõn được ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuyên qua cửa thủy tinh chiếu lên người giống như thấm nước, không khác gì phỉ thúy thượng đẳng, khiến người ta không rời mắt được.
Trên một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che song song với xe bus, người đàn ông ngồi ở ghế sau ngón tay giao nhau, tầm mắt lướt qua thủy tinh đen nhánh im lặng nhìn thiếu nữ.
Dường như thiếu nữ nhận ra được gì đó, quay đầu, đôi mắt sáng phiếm tia sáng lộng lẫy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, khiến khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Cậu út, cậu đang nhìn gì vậy ạ?” Chu Tuấn Ngạn ngồi ở ghế lái tò mò.
Người đàn ông rời mắt, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh thu hồi ấm áp, trở nên không gợn sóng như giếng cổ.
“Đèn đỏ.”
Chu Tuấn Ngạn nhanh chóng nhìn đường, vội vàng phanh xe.
Xe két một tiếng vang lên âm thanh chói tai.
Anh ta vỗ ngực, lộ ra vẻ mặt may mắn.
Đương nhiên cũng không chú ý tới, người đàn ông ở ghế sau nhìn về phía thiếu nữ trên xe bus lần nữa.
Đèn xanh.
Lê Kiến Mộc nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng rời đi, sau đó rời mắt.
Người đàn ông kia...
Thật kỳ lạ!
Tuy không thấy được diện mạo của đối phương, nhưng từ hơi thở cũng có thể phán đoán ra được, tia sáng vàng công đức của người này tận trời, thậm chí mơ hồ phiếm ánh sáng tím.
Đặt ở cổ đại chính là tướng đế vương, đời trước đều là người tốt,
Người như vậy vốn nên là nhân trung long phượng, tà ám tầm thường không dám tới gần người, e sợ bị năng lượng công đức làm bỏng rát.
Chị dâu Trương còn chưa trở về, tối nay mọi người vẫn tự mình giải quyết vấn đề ăn cơm.
Mấy nhân viên tạp vụ tiếp đón cô cùng đi ăn cơm.
Lê Kiến Mộc từ chối, nói là muốn đến trung tâm thành phố mua ít đồ, mấy ngày nữa là khai giảng rồi.
Cô tính toán ngày kia đến trường học báo danh.
Triệu Cương nói: “Anh đi cùng em.”
“Không cần, em đi một mình được.”
Triệu Cương còn có chút lo lắng.
Lê Kiến Mộc nói: “Anh Triệu, sau này đến trường học em cũng chỉ có một mình.”
Triệu Cương dẫn theo cô ra ngoài, khó tránh khỏi chiếu cố nhiều hơn, lúc này nghe lời Lê Kiến Mộc nói, cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Vậy em cẩn thận chút, có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh, biết ngồi xe bus không?”
“Anh yên tâm, em có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Cương vẫn không yên tâm lắm, tự mình đưa cô tới trạm xe bus cách công trường khoảng 600 mét, lại nhìn theo cô lên xe bus lúc này mới trở về.
Công trường ở ngay bên nội thành, không có nhiều người lên xe bus lắm.
Lê Kiến Mộc tìm bừa một vị trí ngồi xuống.
Dâu tây trên cổ tay hơi nhúc nhích, người đàn ông mặc âu phục đứng bên cạnh cô.
“Tình cảm của cô và anh trai thật tốt.”
Lê Kiến Mộc nhìn thoáng qua tài xế đang chuyên tâm lái xe, nhỏ giọng nói: “Ừm, hàng xóm quen biết mười mấy năm.”
Người đàn ông mặc âu phục như cười khẽ một tiếng, ý tứ hàm xúc không rõ.
Trên xe bus, đôi mắt Lê Kiến Mộc tràn ngập tò mò nhìn bên ngoài, làn da trắng nõn được ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuyên qua cửa thủy tinh chiếu lên người giống như thấm nước, không khác gì phỉ thúy thượng đẳng, khiến người ta không rời mắt được.
Trên một chiếc xe ô tô màu đen có rèm che song song với xe bus, người đàn ông ngồi ở ghế sau ngón tay giao nhau, tầm mắt lướt qua thủy tinh đen nhánh im lặng nhìn thiếu nữ.
Dường như thiếu nữ nhận ra được gì đó, quay đầu, đôi mắt sáng phiếm tia sáng lộng lẫy, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, khiến khóe miệng anh hơi nhếch lên.
“Cậu út, cậu đang nhìn gì vậy ạ?” Chu Tuấn Ngạn ngồi ở ghế lái tò mò.
Người đàn ông rời mắt, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh thu hồi ấm áp, trở nên không gợn sóng như giếng cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đèn đỏ.”
Chu Tuấn Ngạn nhanh chóng nhìn đường, vội vàng phanh xe.
Xe két một tiếng vang lên âm thanh chói tai.
Anh ta vỗ ngực, lộ ra vẻ mặt may mắn.
Đương nhiên cũng không chú ý tới, người đàn ông ở ghế sau nhìn về phía thiếu nữ trên xe bus lần nữa.
Đèn xanh.
Lê Kiến Mộc nhìn theo chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng rời đi, sau đó rời mắt.
Người đàn ông kia...
Thật kỳ lạ!
Tuy không thấy được diện mạo của đối phương, nhưng từ hơi thở cũng có thể phán đoán ra được, tia sáng vàng công đức của người này tận trời, thậm chí mơ hồ phiếm ánh sáng tím.
Đặt ở cổ đại chính là tướng đế vương, đời trước đều là người tốt,
Người như vậy vốn nên là nhân trung long phượng, tà ám tầm thường không dám tới gần người, e sợ bị năng lượng công đức làm bỏng rát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro