Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Bạn Cùng Phòng
2024-11-22 01:23:17
“Đứa bé gì cơ?” Trương Oánh Oánh sững sờ, bất chợt như nghĩ tới gì đó, gương mặt trắng bệch, trợn to mắt nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn cô ta một cái, lại ý có điều ám chỉ nhìn bên chân cô ta, giống như chỗ đó có người.
Cơ thể Trương Oánh Oánh run lên, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ, vội vàng rụt về phía chỗ ngồi.
“Oánh Oánh, cậu làm sao vậy?” Bạn học bên cạnh cô ta nghi ngờ nói.
Trương Oánh Oánh cố nở nụ cười, lắc đầu: “Không, không có gì, bỗng nhiên ngực hơi khó chịu.”
“Có khả năng là say xe, thời tiết này bật điều hòa vẫn nóng quá. Đàn anh, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến trường học vậy?”
“Nhanh thôi, kiên trì chính là thắng lợi!”
Đề tài nhanh chóng bỏ qua, mọi người đều sinh ra tò mò với trường học, ríu rít bảo các đàn anh kể về cuộc sống vườn trường ở đại học Bắc Thành.
Trương Oánh Oánh không còn sinh động nữa, cả người lộ ra dáng vẻ chưa hết hoảng hồn, thường lén liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái.
“Này, đại sư, có phải cô ấy có gì không đúng không?” Chu Soái kéo áo Lê Kiến Mộc.
Người khác có thể xem nhẹ lời Lê Kiến Mộc nói, nhưng Chu Soái thì không.
Anh ta từng vào phòng phát sóng trực tiếp của Lê Kiến Mộc, từng thấy được bản lĩnh thần thông của cô.
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.
Chu Soái chưa từ bỏ ý định, dán sát lại gần ơn tiếp tục hỏi: “Đứa bé mà em nói, có phải là… Thứ kia hay không? Em thật sự có thể nhìn thấy thứ kia à?”
Lê Kiến Mộc bất ngờ nói: “Đàn anh, em tính một quẻ miễn phí cho anh nhé.”
Chu Soái lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Làm sao vậy? Anh có kiếp nạn gì sao?”
“Không có, chỉ có vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề gì?”
“Luận văn tốt nghiệp của anh sẽ bị đánh trượt.”
Chu Soái: “…”
…
Đại học Bắc Thành là trường có lịch sử trăm năm, cũng là trường đứng đầu trong nước, cổng trường của trường học vô cùng khí thế rộng rãi, nhân hai ngày này tân sinh viên nhập học mà tản ra hơi thở thanh xuân mênh mông.
Lê Kiến Mộc được Chu Soái chiếu cố, một đường có người chỉ đường, nhanh chóng xử lý xong thủ tục vào ký túc xá.
Ký túc xá của Lê Kiến Mộc ở tầng 3.
Ký túc xá không có thang máy, tất cả vali hành lý đều phải tự mình khiêng lên.
Lê Kiến Mộc xách hai vali to lề mề lên tầng 3, Chu Soái dùng hết sức lực bú sữa, mới xách được vali nhỏ hơn lên, tới cửa ký túc xá đã thở hổn hển.
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ: “Em đã nói em có thể tự mình làm rồi.”
Chu Soái lau mồ hôi: “Không được, đây là tôn nghiêm của đàn ông!”
Lê Kiến Mộc lắc đầu, xoay người vào ký túc xá.
Ký túc xá của đại học Bắc Thành đều là phía trên là giường phía dưới là bàn, mỗi ký túc xá có năm người.
Khi bọn họ đi vào bên trong đã có một giường ngủ trải xong, một giường ngủ khác đang dọn dẹp
“Ừm, chào cậu.”
Lê Kiến Mộc đi vào, nữ sinh đang sắp xếp đồ trên bàn quay đầu lại chào hỏi.
Cô gái nhỏ trông xinh xắn, cười rộ lên có răng khểnh, rất đáng yêu.
Là cô gái nhỏ linh hồn đơn thuần tinh khiết, thiện lương lạc quan.
Trên mặt Lê Kiến Mộc là tươi cười: “Chào cậu.”
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn cô ta một cái, lại ý có điều ám chỉ nhìn bên chân cô ta, giống như chỗ đó có người.
Cơ thể Trương Oánh Oánh run lên, trong mắt hiện lên chút hoảng sợ, vội vàng rụt về phía chỗ ngồi.
“Oánh Oánh, cậu làm sao vậy?” Bạn học bên cạnh cô ta nghi ngờ nói.
Trương Oánh Oánh cố nở nụ cười, lắc đầu: “Không, không có gì, bỗng nhiên ngực hơi khó chịu.”
“Có khả năng là say xe, thời tiết này bật điều hòa vẫn nóng quá. Đàn anh, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa mới đến trường học vậy?”
“Nhanh thôi, kiên trì chính là thắng lợi!”
Đề tài nhanh chóng bỏ qua, mọi người đều sinh ra tò mò với trường học, ríu rít bảo các đàn anh kể về cuộc sống vườn trường ở đại học Bắc Thành.
Trương Oánh Oánh không còn sinh động nữa, cả người lộ ra dáng vẻ chưa hết hoảng hồn, thường lén liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái.
“Này, đại sư, có phải cô ấy có gì không đúng không?” Chu Soái kéo áo Lê Kiến Mộc.
Người khác có thể xem nhẹ lời Lê Kiến Mộc nói, nhưng Chu Soái thì không.
Anh ta từng vào phòng phát sóng trực tiếp của Lê Kiến Mộc, từng thấy được bản lĩnh thần thông của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.
Chu Soái chưa từ bỏ ý định, dán sát lại gần ơn tiếp tục hỏi: “Đứa bé mà em nói, có phải là… Thứ kia hay không? Em thật sự có thể nhìn thấy thứ kia à?”
Lê Kiến Mộc bất ngờ nói: “Đàn anh, em tính một quẻ miễn phí cho anh nhé.”
Chu Soái lập tức ngồi nghiêm chỉnh: “Làm sao vậy? Anh có kiếp nạn gì sao?”
“Không có, chỉ có vấn đề nhỏ.”
“Vấn đề gì?”
“Luận văn tốt nghiệp của anh sẽ bị đánh trượt.”
Chu Soái: “…”
…
Đại học Bắc Thành là trường có lịch sử trăm năm, cũng là trường đứng đầu trong nước, cổng trường của trường học vô cùng khí thế rộng rãi, nhân hai ngày này tân sinh viên nhập học mà tản ra hơi thở thanh xuân mênh mông.
Lê Kiến Mộc được Chu Soái chiếu cố, một đường có người chỉ đường, nhanh chóng xử lý xong thủ tục vào ký túc xá.
Ký túc xá của Lê Kiến Mộc ở tầng 3.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ký túc xá không có thang máy, tất cả vali hành lý đều phải tự mình khiêng lên.
Lê Kiến Mộc xách hai vali to lề mề lên tầng 3, Chu Soái dùng hết sức lực bú sữa, mới xách được vali nhỏ hơn lên, tới cửa ký túc xá đã thở hổn hển.
Lê Kiến Mộc bất đắc dĩ: “Em đã nói em có thể tự mình làm rồi.”
Chu Soái lau mồ hôi: “Không được, đây là tôn nghiêm của đàn ông!”
Lê Kiến Mộc lắc đầu, xoay người vào ký túc xá.
Ký túc xá của đại học Bắc Thành đều là phía trên là giường phía dưới là bàn, mỗi ký túc xá có năm người.
Khi bọn họ đi vào bên trong đã có một giường ngủ trải xong, một giường ngủ khác đang dọn dẹp
“Ừm, chào cậu.”
Lê Kiến Mộc đi vào, nữ sinh đang sắp xếp đồ trên bàn quay đầu lại chào hỏi.
Cô gái nhỏ trông xinh xắn, cười rộ lên có răng khểnh, rất đáng yêu.
Là cô gái nhỏ linh hồn đơn thuần tinh khiết, thiện lương lạc quan.
Trên mặt Lê Kiến Mộc là tươi cười: “Chào cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro