Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Tiểu Lê, Đây Là...
2024-11-22 01:23:17
“Ừm, cậu trông thật xinh đẹp.” Cô gái nhỏ lộ ra đôi mắt si mê nhìn Lê Kiến Mộc.
Lê Kiến Mộc cười khẽ một cái, cô gái nhỏ này lập tức đỏ mặt.
Kịp phản ứng lại, cô ấy vội nói: “Chào cậu chào cậu, mình tên là Trịnh Linh, là bạn cùng phòng của cậu.”
“Mình tên là Lê Kiến Mộc.”
“Lê Kiến Mộc… Mình nhớ kỹ rồi!” Trịnh Linh cẩn thận đọc tên cô một lần.
“Tiểu Lê, cậu ở vị trí này đi, như vậy chúng ta có thể gần nhau hơn, hơn nữa vị trí này không ầm ĩ.”
“Được.”
Lê Kiến Mộc đặt hành lý lên giường ngủ bên cạnh Trịnh Linh, bắt đầu thu dọn.
Chu Soái đẩy vali tới, tiếng ục ục khiến Trịnh Linh mới phát hiện còn có một người ở đây.
“Tiểu Lê, đây là anh trai của cậu sao? Gen nhà các cậu thật tốt, anh trai cũng trông thật đẹp trai.”
“Đàn em, em nhận nhầm rồi, anh là đàn anh của các em.” Chu Soái cười giải thích xong, lại nói với Lê Kiến Mộc: “Đàn em, anh đã đẩy đồ tới giúp em, chúng ta thêm wechat đi, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm anh.”
Chu Soái một đường xum xoe chính là vì chuyện này.
Lê Kiến Mộc cũng không bủn xỉn, thêm phương thức liên hệ của anh ta.
Trịnh Linh thấy thế, cũng cầm di động tới: “Còn có em còn có em nữa, em cũng muốn thêm.”
Sau khi thêm xong Chu Soái lập tức rời đi, anh ta không tiện ở lại ký túc xá nữ quá lâu.
Người đi rồi, Trịnh Linh tò mò nói: “Có phải đàn anh Chu đang theo đuổi cậu hay không?”
“Không phải.” Lê Kiến Mộc lắc đầu.
Trịnh Linh: “Vậy thì tốt, mình nghe người ta nói, rất nhiều đàn anh rất cặn bã, thích nhất lừa đàn em xinh đẹp khi đón tân sinh viên. Cậu trông xinh như thế, đừng để bị lừa.”
Lê Kiến Mộc càng muốn cười.
Hai người thu dọn đồ, câu được câu không trò chuyện.
Trịnh Linh là người địa phương, sau khi biết mình thi đỗ đại học Bắc Thành, thì tới bên này làm quen không ít lần, cũng đã biết đại khái những món ăn ngon gần đại học Bắc Thành.
Sau khi phát hiện Lê Kiến Mộc nghe thấy đồ ăn ngon đôi mắt tỏa sáng, lập tức nói không ít đồ ăn ngon gần đây.
“Anh cả, em không muốn ở ký túc xá, em muốn ở chung cư bên cạnh trường học.”
Giọng nói oán trách truyền từ cửa tới, khiến Lê Kiến Mộc và Trịnh Linh đều sôi nổi nhìn qua.
Lê Dịch Nam dịu dàng trấn an: “Ngoan, ở ký túc xá một khoảng thời gian trước, hiện giờ cha còn đang nổi nóng, qua một thời gian nữa nguôi giận anh nói chuyện này giúp em.”
“Cha đúng là cổ hủ, không phải là em chỉ hơi…” Lê Thanh Thanh đang oán trách thấy mấy người ở ký túc xá xong, lập tức im miệng.
Chỉ có thể há to miệng, khiếp sợ nhìn Lê Kiến Mộc.
Lê Dịch Nam nghi ngờ nhìn theo ánh mắt cô ấy, cũng hơi sửng sốt.
“Ừm, chào mọi người, cậu là tân sinh viên phòng 302 đúng không? Chào cậu, mình tên là Trịnh Linh, cô ấy tên Lê Kiến Mộc, chúng mình là bạn cùng phòng của cậu.”
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hai anh em một cái, gật đầu coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục thu dọn đồ.
“Cậu, chào các cậu, mình tên Lê Thanh Thanh.” Lê Thanh Thanh lấy lại tinh thần.
Lê Kiến Mộc cười khẽ một cái, cô gái nhỏ này lập tức đỏ mặt.
Kịp phản ứng lại, cô ấy vội nói: “Chào cậu chào cậu, mình tên là Trịnh Linh, là bạn cùng phòng của cậu.”
“Mình tên là Lê Kiến Mộc.”
“Lê Kiến Mộc… Mình nhớ kỹ rồi!” Trịnh Linh cẩn thận đọc tên cô một lần.
“Tiểu Lê, cậu ở vị trí này đi, như vậy chúng ta có thể gần nhau hơn, hơn nữa vị trí này không ầm ĩ.”
“Được.”
Lê Kiến Mộc đặt hành lý lên giường ngủ bên cạnh Trịnh Linh, bắt đầu thu dọn.
Chu Soái đẩy vali tới, tiếng ục ục khiến Trịnh Linh mới phát hiện còn có một người ở đây.
“Tiểu Lê, đây là anh trai của cậu sao? Gen nhà các cậu thật tốt, anh trai cũng trông thật đẹp trai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đàn em, em nhận nhầm rồi, anh là đàn anh của các em.” Chu Soái cười giải thích xong, lại nói với Lê Kiến Mộc: “Đàn em, anh đã đẩy đồ tới giúp em, chúng ta thêm wechat đi, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ cứ tìm anh.”
Chu Soái một đường xum xoe chính là vì chuyện này.
Lê Kiến Mộc cũng không bủn xỉn, thêm phương thức liên hệ của anh ta.
Trịnh Linh thấy thế, cũng cầm di động tới: “Còn có em còn có em nữa, em cũng muốn thêm.”
Sau khi thêm xong Chu Soái lập tức rời đi, anh ta không tiện ở lại ký túc xá nữ quá lâu.
Người đi rồi, Trịnh Linh tò mò nói: “Có phải đàn anh Chu đang theo đuổi cậu hay không?”
“Không phải.” Lê Kiến Mộc lắc đầu.
Trịnh Linh: “Vậy thì tốt, mình nghe người ta nói, rất nhiều đàn anh rất cặn bã, thích nhất lừa đàn em xinh đẹp khi đón tân sinh viên. Cậu trông xinh như thế, đừng để bị lừa.”
Lê Kiến Mộc càng muốn cười.
Hai người thu dọn đồ, câu được câu không trò chuyện.
Trịnh Linh là người địa phương, sau khi biết mình thi đỗ đại học Bắc Thành, thì tới bên này làm quen không ít lần, cũng đã biết đại khái những món ăn ngon gần đại học Bắc Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi phát hiện Lê Kiến Mộc nghe thấy đồ ăn ngon đôi mắt tỏa sáng, lập tức nói không ít đồ ăn ngon gần đây.
“Anh cả, em không muốn ở ký túc xá, em muốn ở chung cư bên cạnh trường học.”
Giọng nói oán trách truyền từ cửa tới, khiến Lê Kiến Mộc và Trịnh Linh đều sôi nổi nhìn qua.
Lê Dịch Nam dịu dàng trấn an: “Ngoan, ở ký túc xá một khoảng thời gian trước, hiện giờ cha còn đang nổi nóng, qua một thời gian nữa nguôi giận anh nói chuyện này giúp em.”
“Cha đúng là cổ hủ, không phải là em chỉ hơi…” Lê Thanh Thanh đang oán trách thấy mấy người ở ký túc xá xong, lập tức im miệng.
Chỉ có thể há to miệng, khiếp sợ nhìn Lê Kiến Mộc.
Lê Dịch Nam nghi ngờ nhìn theo ánh mắt cô ấy, cũng hơi sửng sốt.
“Ừm, chào mọi người, cậu là tân sinh viên phòng 302 đúng không? Chào cậu, mình tên là Trịnh Linh, cô ấy tên Lê Kiến Mộc, chúng mình là bạn cùng phòng của cậu.”
Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn hai anh em một cái, gật đầu coi như chào hỏi, sau đó tiếp tục thu dọn đồ.
“Cậu, chào các cậu, mình tên Lê Thanh Thanh.” Lê Thanh Thanh lấy lại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro